Lúc này Độc Cô Thiên Diệp đã ở mấy vạn km phía tây nam Xích thành. Ngồi trên lưng thanh loan, Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du buồn ngủ mông lung, hỏi: "Sao huynh bỏ được (giấc ngủ) mà xuất hành lúc nửa đêm?"
Sauk hi Hỏa Dật và Hỏa Vũ đi không lâu, Hác Bằng Du tới, cái gì cũng không nói, trực tiếp kêu nàng đi cùng hắn. Nhìn đến hắn còn là bộ dáng thật gấp, Độc Cô Thiên Diệp cái gì cũng không hỏi đi theo. Không nghĩ tới ra khỏi Đồng Sự không xa, thì cảm thấy có người theo dõi bọn họ, bọn họ liền làm bộ rời đi theo hướng Đô ng bắc, sau khi đá được người theo dõi, mới vòng lại, bay đi thành Phượng Hoàng ở hướng Đô ng nam. Người Kim gia đuổi theo hướng Đô ng bắc, càng đuổi càng xa.
Bởi vì thành Phượng Hoàng và Xích thành không có truyền tống trận trực tiếp, bọn họ lựa chọn để dẫn đường Thanh Loan. Mà Hác Bằng Du, lúc đầu còn sắc mặt ngưng trọng, nhưng là vừa rời khỏi Xích thành, hắn lại bắt đầu buồn ngủ.
Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du gian nan mở to mắt, nói: "Đêm nay lão tổ tông Kim gia xuất quan, chắc là đã thăng cấp thần hoàng. Kim gia có một bí kỹ, chỉ cần có mệnh bài, có thể thông qua mệnh bài nhìn thấy chuyện trước khi Kim Phi bị giết. Biết là muội giết Kim Phi, nếu không chạy, giờ hẳn muội đã ở trong địa ngục Khăng Khít rồi."
"Sao huynh biết lão tổ tông Kim gia xuất quan ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nếu thật sự là lão tổ tông Kim gia, bằng vào nàng và chúng thú, còn có Băng Tâm và kim hỏa phượng hoàng, cho dù không thể thắng, toàn thân trở ra vẫn có thể ! Nhưng nghĩ đến Hác Bằng Du suốt đêm chạy tới mang nàng rời khỏi, trong lòng nàng vẫn có chút cảm động.
"Hừ hừ, đây là bí mật của sư huynh, không thể nói, không thể nói." Hác Bằng Du lầu bầu một câu, ngã vào trên người Thanh Loan vù vù đi gặp Chu Công.
"Ách ——" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du đã đi vào giấc ngủ cười khổ, người này cũng quá có thể ngủ rồi? !
Hơn nữa trước mặt nàng không hề phòng bị, yên tâm nàng như vậy sao?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh trăng suy nghĩ một lát, sau đó nhắm mắt nhìn âm công Phục Hy Cầm giải phong mà có. Chuẩn bị khi đến thành Phượng Hoàng sẽ đi Tiền Các mua một cây đàn.
Thanh Loan mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du bay vài ngày đi tới thành thị lớn nhất Mậu Lâm - thành Phượng Hoàng.
"Chủ nhân, đến rồi." Thanh Loan nói với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra, nhìn thấy Hác Bằng Du còn đang ngủ. Thật là trời đất bao la, ngủ lớn nhất!
Cảm thấy ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du từ từ tỉnh lại.
"Di? Đến rồi? Sao nhanh vậy?" Hác Bằng Du đi xuống từ trên người Thanh Loan, hai tay chống nạnh, nói với tường vây bá khí của thành Phượng Hoàng: "Lâu rồi không đến, không biết có thay đổi gì không !"
Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Hác Bằng Du, nói: "Trước kia huynh từng tới sao?"
"Đúng vậy! Năm đó sư phó để huynh tới thủ thành Phượng Hoàng, huynh đến ngây người hai tháng, sau đó đi Xích thành." Hác Bằng Du nói.
"Vì sao ?"
"Bởi vì Công hội Linh sư ở nơi này bận quá , huynh không có thời gian ngủ. Hiện tại ngẫm lại, quyết định lúc đó của huynh là cỡ nào anh minh!" Hác Bằng Du dùng vẻ mặt tự hào nói.
Mồ hôi...
Độc Cô Thiên Diệp và Thanh Loan hóa thành hình người vẻ mặt hắc tuyến, không để ý tới người cảm thán ở chỗ này, đi vào trong thành.
Thành Phượng Hoàng này, lấy tên là Phượng Hoàng, bởi vì hình dạng của nó trên bản đồ giống như phượng hoàng giương cánh.
Hác Bằng Du từng ở đây, nên biết Tiền Các ở đâu, mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Thanh Loan ngồi xe thú nửa giờ, đi tới một khách sạn gần Tiền các.
"Nha, đây là khách sạn tốt nhất nơi này. Chỗ của huynh vừa vặn có hai tấm thẻ, có thể ở hai gian phòng xa hoa nhất." Hác Bằng Du lấy ra hai tấm thẻ ra, quơ quơ trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Ở trọ còn cần thẻ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Bình thường tất nhiên không cần , nhưng muốn ở phòng tốt, cần thẻ. Rất nhiều thế lực đều như vậy. Chỗ huynh có thiệt nhiều, lát nữa sẽ cho muội một ít." Hác Bằng Du nói.
Người bán hàng trong sảnh nhìn thấy hai người quần áo đơn giản nhân tiến vào, vẫn cười đón.
"Nhị vị ở trọ sao ?"
"Ừ." Hác Bằng Du đưa thẻ cho người bán hàng, nói, "Hai gian phòng tốt nhất."
Vừa thấy tấm thẻ trong tay Hác Bằng Du, người bán hàng dùng hai tay tiếp nhận mà nói: "Nhị Nhị, hai phòng tốt nhất."
Nghe thấy người bán hàng thét to, trong điếm lại đi ra một người bán hàng. Bọn họ làm thủ tục rất nhanh, đưa bọn họ đến hai gian phòng cao nhất.
"Khách sạn chúng tôi là cao nhất thành Phượng Hoàng, ở trên lầu có thể nhìn thấy toàn cảnh thành Phượng Hoàng." Người bán hàng vừa đi vừa nói với Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du, "Hơn nữa nơi này chúng tôi là gần trung tâm thành Phượng Hoàng nhất, đến đâu cũng rất tiện."
Độc Cô Thiên Diệp quan sát trang hoàng nơi này, rất phong nhã, không giống khách sạn bình thường, giống như nơi cao nhã hưu nhàn.
"Đến rồi, đây là phòng của hai vị ." Đi tới tầng cao nhất, người bán hàng nói với hai người Độc Cô Thiên Diệp. Sau đó lấy ra hai thiếp mời màu đỏ thiếp vàng và hai tờ giấy.
"Đây là thời gian và vật phẩm bán đấu giá hội đấu giá sắp tới của Tiền các, đây là thiếp mời Tiền các. Gần đây Tiền Các đang có một đại hội đấu giá, nếu hai vị có hứng thú có thể đi nhìn xem."
"Được. Cảm ơn !" Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận, nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, chúc hai người có một ngày tốt lành." Người bán hàng hành lễ, lui xuống.
"Mọi người ở đây đều có cái này sao ? Vì sao là hội đấu giá Tiền các, không phải thiếp mời khác?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thiếp mời trong tay Hác Bằng Du.
"Làm sao có thể. Chỉ có khách nhân có cấp bậc nhất định mới có. Hơn nữa người đến thành Phượng Hoàng có rất nhiều là vì hội đấu giá Tiền Các mà đến . Cho dù không muốn mua gì, đi xem cũng là lựa chọn không tệ. Bởi vậy mỗi lần Tiền Các mở hội đấu giá đều là nhân khí bạo tăng."
"Nga." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, xoay người về phòng mình. Hác Bằng Du xoay người vào phòng đối diện.
"Môn Quy này cao hơn hội đấu giá đại lục Huyền Nguyệt không ít !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn vật phẩm trong danh sách, "Đáng tiếc không có Ngát Hương hoa."
"Chủ nhân, có lẽ có thể đi hội đấu giá hỏi một chút, hoặc là lấy cái gì ra trao đổi, xem xem có thể gặp hay không." Tiểu Cửu nói.
"Đúng vậy, còn có thể đi Công hội Luyện đan sư nhìn xem, nơi đó dược liệu nhiều." Thanh Loan nói.
"Có thể đi tìm sư phó tiện nghi kia." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có lẽ địa vị của hắn trong Công hội Linh sư không thấp, có thể nhờ Công hội Linh sư hỗ trợ tìm kiếm. Hoặc là trao đổi cũng được."
"Ngày mai chúng ta đi xem đi?" Tiểu Hỏa lập tức giục Độc Cô Thiên Diệp, nói.
"Ừ, ngày mai chúng ta đi xem." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nghỉ ngơi đi."
Ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp đi Tiền các, mà Hác Bằng Du ở trong khách sạn ngủ.
Có xe thú khách sạn an bài, Độc Cô Thiên Diệp tới Tiền Các rất nhanh. Xuống xe, xa phu đánh xe thú đến khu nghỉ ngơi chuyên dụng của Tiền Các.
Độc Cô Thiên Diệp đứng ở bên ngoài Tiền Các, phát hiện trang hoàng của nơi này và Tiền Các ở đại lục Huyền Nguyệt hơi giống nhau, chẳng lẽ Tiền Các nơi này và Tiền Các trên đại lục Huyền Nguyệt thật sự có liên hệ gì đó sao?
"Hoan nghênh quang lâm!"
Độc Cô Thiên Diệp vừa đi vào, lập tức có tiểu nhị nghênh đón, nhiệt tình hô. Nàng gật gật đầu với tiểu nhị, ý bảo muốn tự mình đi dạo. Tiểu nhị lễ phép đi xuống.
"Tỷ tỷ, nơi này và Tiền Các đại lục Huyền Nguyệt thật là giống!" Tiểu Hỏa kéo tay Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Là rất giống." Độc Cô Thiên Diệp vừa quan sát vừa nói.
"Tỷ tỷ, chúng ta lên lầu xem đi." Tiểu Hỏa nói.
Chúng thú nếu không đi tu luyện, thì là rời khỏi Độc Cô Thiên Diệp tự đi chơi. Chỉ có một mình Tiểu Hỏa đi cùng Độc Cô Thiên Diệp.
Hai người tới lầu 3, nơi này là chỗ bán linh khí. Nàng đi một vòng, không phát hiện có linh khí là nhạc khí.
"Tiểu thư, cần hỗ trợ sao?" Một tiểu nhị chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp, đi tới hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp xoay người thì nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mỉm cười với nàng, nàng cũng cười cười, nói: "Ta nghĩ tìm một thanh nhạc khí."
"Nhạc khí ?" Mỹ nữ có chút kinh ngạc với yêu cầu của Độc Cô Thiên Diệp. Nơi này là chỗ bán linh khí, sao có thể có bán nhạc khí ?
"Khụ khụ, chính là cái loại này nhạc khí, có thể lấy công kích ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thực xin lỗi, chỗ chúng tôi không có..."
Mỹ nữ đang muốn nói không có, một người nhìn giống quản sự vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Ngài muốn tìm nhạc khí linh khí?"
Mỹ nữ thấy quản sự tới, lập tức lui xuống.
Độc Cô Thiên Diệp gậtt đầu, hỏi: "Không biết nơi này có không ?"
"Đúng là có, nhưng thật lâu không có người mua loại linh khí này, cho nên chúng tôi mới cất lên." Quản sự nói, "Nhưng nhạc khí linh khí của chúng tôi không nhiều lắm, không biết có thứ ngài muốn hay không."
"Cây sáo hoặc là đàn tranh đều được." Độc Cô Thiên Diệp nói. Hai loại nhạc khí này đều là nàng học kiếp trước, nhạc khí khác thì nàng phải bắt đầu học từ từ.
"Đàn tranh thì có một thanh, ngài chờ." Quản sự nghĩ nghĩ nói, sau đó kêu một tiểu nhị, để hắn đi khố phòng lấy đến.
Rất nhanh, tiểu nhị ôm một chiếc hộp khắc hoa văn phong cách cổ xưa đến .
Quản sự nhận hộp, đặt trên bàn, sau đó mở ra, lấy đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Ngài xem xem. Đàn tranh này dù là cấu tạo hay là tài liệu đều là nhất đẳng, còn là thánh khí thượng phẩm. Bởi vì cấp bậc cao, không thể thanh toán theo bình thường nhạc khí, cho nên vẫn chưa bán được."
Độc Cô Thiên Diệp lấy đàn tranh ra, nhẹ nhàng thử, cầm huyền phát ra âm thanh thanh thúy.
"Âm sắc cũng không tệ lắm." Độc Cô Thiên Diệp nói, lại nhìn một chút hoa văn trên đàn, coi như tinh tế."Chỉ có một thanh này sao?"
"Đúng vậy. Hơn nữa, trừ Tiền các, nơi khác càng không có ." Quản sự nói.
"Nó có tên không ? Bán thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Người đưa tới bán nói, nó tên là Mị." Quản sự nói, hình như đối với khách hàng tốt tính như Độc Cô Thiên Diệp rất thích, nói, "Giá của nó là 100 vạn tử tệ, giờ giảm cho ngươi 5%. Ngươi trả 95 vạn là được."
Một trăm vạn tử tệ, đối với thượng phẩm thánh khí mà nói, không tính quý. Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý lúc trước Cù Khiếu Thiên cho nàng ra, hỏi: "Cái này có thể sử dụng ở đây chứ ?"
Quản sự nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý ra, cười cười, nói: "Đây là thẻ khách quý trung cấp của Tiền Các chúng tôi, đương nhiên có thể sử dụng. Có này, khi mua đồ ở Tiền Các chúng tôi có thể giảm 10%. Ha ha, không nghĩ tới ngài có thẻ khách quý, lão hủ còn định giảm cho ngài, không phải làm điều thừa sao! Thẻ này của ngài chỉ thiếu chủ của chúng tôi mới có thể phát, không nghĩ tới ngài còn quen biết thiếu chủ chúng tôi."
"Ách, đây là khi ta còn ở đại lục Huyền Nguyệt, một người tên Cù Khiếu Thiên cho ta . Hắn nói hắn là thiếu chủ Tiền Các nơi đó, ta không biết hắn có phải thiếu chủ các ngươi hay không."
"Ha ha, chính là thiếu chủ của chúng tôi. Không nghĩ tới dĩ nhiên là bằng hữu của thiếu chủ ở đại lục Huyền Nguyệt. Thiếu chủ chúng tôi chỉ đi đại lục Huyền Nguyệt có một lần." Quản sự vui mừng nói, "Tháng sau có đại hội bán đấu giá ở Tiền Các thành Phượng Hoàng này, đến lúc đó thiếu chủ cũng tới. Nhìn đến thấy, chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ."
Độc Cô Thiên Diệp nói, mọi người chỉ gặp một lần, hắn còn không nhất định nhớ rõ nàng!
Có thẻ khách quý, khi Độc Cô Thiên Diệp mua đàn tranh trực tiếp giảm 10%, dùng chín mươi vạn mua được. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy đàn tranh này rất có linh khí, giống như vật sống vậy.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi một ít vấn đề về hội đấu giá. Muốn tham gia hội đấu giá, quy tắc không khác quy tắc ở đại lục Huyền Nguyệt lắm, có thể bán đấu giá vật phẩm, hoặc là có bối cảnh cứng rắn! Ngày hôm qua thiếp mời các khách sạn đưa chỉ là người có thân phận mới có được. Mà người như vậy, phi phú tức quý.
"Ta muốn hỏi một chút, nơi này có bán Ngát Hương hoa không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ngát Hương hoa?" Quản sự nhớ lại một chút, nói, "Không có. Lần cuối bán Ngát Hương hoa là năm năm trước, sau đó vẫn không nghe nói nó xuất hiện. Nếu sau này gặp được nó, ta nhất định thông tri ngài."
"Vậy cảm ơn ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp chân thành nói cảm tạ.
"Ngươi là bằng hữu của thiếu chủ, chút việc ấy cần gì nói cảm tạ !" Quản sự lấy thiếp mời ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là thiếp mời hội đấu giá tháng sau của chúng tôi, hy vọng đến lúc đó ngài có thể tới tham gia. Tuy không nhất định có Ngát Hương hoa, nhưng có lẽ sẽ có thu hoạch khác."
Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận nhìn nhìn, không khác cái khách sạn đưa lắm, nhưng cái khách sạn đưa là màu rượu đỏ, quản sự đưa là màu xanh chàm, cũng tinh mỹ hơn, vừa thấy là biết cấp bậc cao hơn.
"Ta đã có thiếp mời ." Độc Cô Thiên Diệp lấy thiếp mời khách sạn đưa ra nữa, nói.
"Đây là thiếp mời chúng ta đưa đến các khách sạn. Là loại cơ bản nhất, khi hội đấu giá diễn ra chỉ có thể ngồi ở đại sảnh. Còn cái ta đưa là có phòng riêng." Quản sự nói.
Độc Cô Thiên Diệp biết rồi, cất hai cái thiếp mời vào, thuận tiện thu Mị vào Luyện Yêu Hồ, nói lời cảm tạ với quản sự rồi rời đi.
"Tỷ tỷ, cái đàn tranh kia có chút kỳ quái." Sau khi rời khỏi Tiền Các, Tiểu Hỏa nói với Độc Cô Thiên Diệp.
"Kỳ quái thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Không thể nói rõ, nhưng cảm thấy không giống thánh khí bình thường. Giống như cao cấp hơn nhiều lắm." Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ rồi nói.
"Ta cũng thấy có chút quái dị. Đi, chúng ta về thử xem hiệu quả âm công thế nào."
Sauk hi Độc Cô Thiên Diệp mang Tiểu Hỏa về khách sạn thì khóa trái cửa, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.
Đô Đô xuất hiện trong lòng Độc Cô Thiên Diệp trước tiên, nói: "Chủ nhân, gần đây ta nhưỡng thiệt nhiều rượu, ta còn thí nghiệm mỗi loại linh quả một chút. Giờ có rượu đã uống được."
Độc Cô Thiên Diệp nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, nói: " Thị vệ Mạc gia thế nào?"
"Bọn họ ở trong không gian ta mở, nơi đó thời gian trôi qua rất chậm, cho nên mới qua mấy giờ thôi." Đô Đô tự hào nói. Đây là thiên hạ của nó đó, ha ha!
"Bọn ngoại công đâu?"
"Lần trước bọn họ ra ngoài không biết bị cái gì kích thích, sau khi về nói muốn bế quan, không đến huyễn tôn cao nhất không ra." Đô Đô nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Lần trước đi ra ngoài, lúc bọn họ đi dạo gần Hàn đàm gặp một thần thú cấp 1, bởi vì không thể sử dụng huyễn lực, bọn họ thiếu chút nữa không về được, may mắn lúc ấy bọn Tiểu Ngân cách đó không xa, mới có thể may mắn thoát khỏi. Trước kia khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt, thần thú đều là quả hồng mềm ! Có kinh nghiệm lần trước, bọn họ quyết định tu luyện đến huyễn tôn cao nhất sớm một chút, tiến hành linh hóa huyễn khí.
"Vậy ngươi chú ý tình huống bọn họ một chút, có chuyện gì nói cho ta biết đúng lúc, biết không?" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò. Giờ đây Đô Đô này là một tên rượu si, lúc nhưỡng rượu tên mình là gì cũng quên.
"Ta đã biết, chủ nhân." Đô Đô cọ trên vai Độc Cô Thiên Diệp, để lại chút nước miếng, rồi lắc mình biến mất.
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cái đỉnh núi của quái đản kia, phát hiện sau khi mình thăng cấp vài lần, bề ngoài xấu xí của quái đản đã xảy ra biến hóa rất lớn, gồ ghề biến thành bóng loáng như ngọc, màu sắc cũng trở nên xinh đẹp.
"Chừng nào thì ngươi mới đi ra ?" Độc Cô Thiên Diệp khua một ít hỗn độn khí đến trên người quái đản.
"Tên ta là Phù Thương." Một thanh âm thành thục rất nặng vang lên, dọa Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng.
"Là ngươi đang nói chuyện sao? Ngươi kêu Phù Thương ?" Độc Cô Thiên Diệp vuốt quái đản hỏi.
Nhưng sau khi quái đản nói câu kia thì không có phản ứng.
Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói cái gì nữa, lấy đàn tranh ra ngồi xuống ngay đỉnh núi, đặt đàn tranh lên đầu gối. Nàng thử hai âm, phát hiện âm của nó và đàn tranh bình thường không giống. Chẳng lẽ là bởi vì nó là thánh khí sao?
Độc Cô Thiên Diệp thử thêm một lát, sau đó đàn lên khúc “tri âm tri kỷ” nàng từng đàn ở Học viện Đế Quốc. Không biết Như Yên có ở thế giới này hay không, nếu có, giờ nàng ở nơi nào? Sống có tốt không ? Còn nhớ rõ ước định lúc trước hay không?
"Mặc kệ ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Đây là hứa hẹn của các nàng với nhau.
---
Cùng lúc đó, trong sơn cốc của một không gian khác, một người quần áo màu đen hành tẩu trong hắc ám, cước bộ mỏi mệt dị thường gian khổ, bước đi khó khan vô cùng. Quần lụa mỏng đã bị xé rách vài chỗ, máu chảy ra từ miệng vết thương trên người làm ẩm ướt quần lụa mỏng. Tay phải nàng cầm một cây đại đao, kao1 sau nàng để lại một dấu vết thật dại.
Lúc này, trước mặt nàng xuất hiện mười mấy quỷ quái, diện mạo ghê tởm, mỗi một con đều nhìn nàng chảy nước miếng. Ở trong mắt chúng nó, nàng là một đống mỹ thực.
Nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chúng nó, cho dù thân thể của nàng đã rất mỏi mệt , nàng vẫn giơ tay cầm đại đao lên, chạy thật nhanh qua, đánh với đối phương.
Trên một ngọn núi xa xa, hai bóng đen một trước một sau đứng ở nơi đó nhìn hết thảy trong sơn cốc.
"Vương, công chúa như vậy, thân thể sẽ ăn không tiêu ." Người đứng sau nói.
Người đứng trước ánh mắt lóe lóe, nói: "Đây là lựa chọn của nàng. Ngươi ở đây nhìn, chỉ cần nàng không phải một hơi cuối cùng, ngươi không được ra tay. Ta muốn ra ngoài đi dạo, ai, đã lâu không đi ra ngoài."
"Dạ, vương." Bóng dáng phía sau đáp.
Bóng dáng phía trước nhảy lên, biến mất giữa không trong. Người còn lại đặt ánh mắt lên bóng hình xinh đẹp trong sơn cốc kia, ngay cả hô hấp cũng cùng tần suất với động tác của nàng.
"Phốc —— "
Đại đao chém xong cái đầu quỷ quái cuối cùng, máu đen phun đến trên mặt nàng, nàng lấy tay vuốt xuống, nhìn bầu trời xa xa, trong lòng yên lặng nghĩ: Thiên Diệp, chờ ta !
Sauk hi Hỏa Dật và Hỏa Vũ đi không lâu, Hác Bằng Du tới, cái gì cũng không nói, trực tiếp kêu nàng đi cùng hắn. Nhìn đến hắn còn là bộ dáng thật gấp, Độc Cô Thiên Diệp cái gì cũng không hỏi đi theo. Không nghĩ tới ra khỏi Đồng Sự không xa, thì cảm thấy có người theo dõi bọn họ, bọn họ liền làm bộ rời đi theo hướng Đô ng bắc, sau khi đá được người theo dõi, mới vòng lại, bay đi thành Phượng Hoàng ở hướng Đô ng nam. Người Kim gia đuổi theo hướng Đô ng bắc, càng đuổi càng xa.
Bởi vì thành Phượng Hoàng và Xích thành không có truyền tống trận trực tiếp, bọn họ lựa chọn để dẫn đường Thanh Loan. Mà Hác Bằng Du, lúc đầu còn sắc mặt ngưng trọng, nhưng là vừa rời khỏi Xích thành, hắn lại bắt đầu buồn ngủ.
Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du gian nan mở to mắt, nói: "Đêm nay lão tổ tông Kim gia xuất quan, chắc là đã thăng cấp thần hoàng. Kim gia có một bí kỹ, chỉ cần có mệnh bài, có thể thông qua mệnh bài nhìn thấy chuyện trước khi Kim Phi bị giết. Biết là muội giết Kim Phi, nếu không chạy, giờ hẳn muội đã ở trong địa ngục Khăng Khít rồi."
"Sao huynh biết lão tổ tông Kim gia xuất quan ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nếu thật sự là lão tổ tông Kim gia, bằng vào nàng và chúng thú, còn có Băng Tâm và kim hỏa phượng hoàng, cho dù không thể thắng, toàn thân trở ra vẫn có thể ! Nhưng nghĩ đến Hác Bằng Du suốt đêm chạy tới mang nàng rời khỏi, trong lòng nàng vẫn có chút cảm động.
"Hừ hừ, đây là bí mật của sư huynh, không thể nói, không thể nói." Hác Bằng Du lầu bầu một câu, ngã vào trên người Thanh Loan vù vù đi gặp Chu Công.
"Ách ——" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du đã đi vào giấc ngủ cười khổ, người này cũng quá có thể ngủ rồi? !
Hơn nữa trước mặt nàng không hề phòng bị, yên tâm nàng như vậy sao?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh trăng suy nghĩ một lát, sau đó nhắm mắt nhìn âm công Phục Hy Cầm giải phong mà có. Chuẩn bị khi đến thành Phượng Hoàng sẽ đi Tiền Các mua một cây đàn.
Thanh Loan mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du bay vài ngày đi tới thành thị lớn nhất Mậu Lâm - thành Phượng Hoàng.
"Chủ nhân, đến rồi." Thanh Loan nói với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra, nhìn thấy Hác Bằng Du còn đang ngủ. Thật là trời đất bao la, ngủ lớn nhất!
Cảm thấy ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du từ từ tỉnh lại.
"Di? Đến rồi? Sao nhanh vậy?" Hác Bằng Du đi xuống từ trên người Thanh Loan, hai tay chống nạnh, nói với tường vây bá khí của thành Phượng Hoàng: "Lâu rồi không đến, không biết có thay đổi gì không !"
Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Hác Bằng Du, nói: "Trước kia huynh từng tới sao?"
"Đúng vậy! Năm đó sư phó để huynh tới thủ thành Phượng Hoàng, huynh đến ngây người hai tháng, sau đó đi Xích thành." Hác Bằng Du nói.
"Vì sao ?"
"Bởi vì Công hội Linh sư ở nơi này bận quá , huynh không có thời gian ngủ. Hiện tại ngẫm lại, quyết định lúc đó của huynh là cỡ nào anh minh!" Hác Bằng Du dùng vẻ mặt tự hào nói.
Mồ hôi...
Độc Cô Thiên Diệp và Thanh Loan hóa thành hình người vẻ mặt hắc tuyến, không để ý tới người cảm thán ở chỗ này, đi vào trong thành.
Thành Phượng Hoàng này, lấy tên là Phượng Hoàng, bởi vì hình dạng của nó trên bản đồ giống như phượng hoàng giương cánh.
Hác Bằng Du từng ở đây, nên biết Tiền Các ở đâu, mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Thanh Loan ngồi xe thú nửa giờ, đi tới một khách sạn gần Tiền các.
"Nha, đây là khách sạn tốt nhất nơi này. Chỗ của huynh vừa vặn có hai tấm thẻ, có thể ở hai gian phòng xa hoa nhất." Hác Bằng Du lấy ra hai tấm thẻ ra, quơ quơ trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Ở trọ còn cần thẻ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Bình thường tất nhiên không cần , nhưng muốn ở phòng tốt, cần thẻ. Rất nhiều thế lực đều như vậy. Chỗ huynh có thiệt nhiều, lát nữa sẽ cho muội một ít." Hác Bằng Du nói.
Người bán hàng trong sảnh nhìn thấy hai người quần áo đơn giản nhân tiến vào, vẫn cười đón.
"Nhị vị ở trọ sao ?"
"Ừ." Hác Bằng Du đưa thẻ cho người bán hàng, nói, "Hai gian phòng tốt nhất."
Vừa thấy tấm thẻ trong tay Hác Bằng Du, người bán hàng dùng hai tay tiếp nhận mà nói: "Nhị Nhị, hai phòng tốt nhất."
Nghe thấy người bán hàng thét to, trong điếm lại đi ra một người bán hàng. Bọn họ làm thủ tục rất nhanh, đưa bọn họ đến hai gian phòng cao nhất.
"Khách sạn chúng tôi là cao nhất thành Phượng Hoàng, ở trên lầu có thể nhìn thấy toàn cảnh thành Phượng Hoàng." Người bán hàng vừa đi vừa nói với Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du, "Hơn nữa nơi này chúng tôi là gần trung tâm thành Phượng Hoàng nhất, đến đâu cũng rất tiện."
Độc Cô Thiên Diệp quan sát trang hoàng nơi này, rất phong nhã, không giống khách sạn bình thường, giống như nơi cao nhã hưu nhàn.
"Đến rồi, đây là phòng của hai vị ." Đi tới tầng cao nhất, người bán hàng nói với hai người Độc Cô Thiên Diệp. Sau đó lấy ra hai thiếp mời màu đỏ thiếp vàng và hai tờ giấy.
"Đây là thời gian và vật phẩm bán đấu giá hội đấu giá sắp tới của Tiền các, đây là thiếp mời Tiền các. Gần đây Tiền Các đang có một đại hội đấu giá, nếu hai vị có hứng thú có thể đi nhìn xem."
"Được. Cảm ơn !" Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận, nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, chúc hai người có một ngày tốt lành." Người bán hàng hành lễ, lui xuống.
"Mọi người ở đây đều có cái này sao ? Vì sao là hội đấu giá Tiền các, không phải thiếp mời khác?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thiếp mời trong tay Hác Bằng Du.
"Làm sao có thể. Chỉ có khách nhân có cấp bậc nhất định mới có. Hơn nữa người đến thành Phượng Hoàng có rất nhiều là vì hội đấu giá Tiền Các mà đến . Cho dù không muốn mua gì, đi xem cũng là lựa chọn không tệ. Bởi vậy mỗi lần Tiền Các mở hội đấu giá đều là nhân khí bạo tăng."
"Nga." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, xoay người về phòng mình. Hác Bằng Du xoay người vào phòng đối diện.
"Môn Quy này cao hơn hội đấu giá đại lục Huyền Nguyệt không ít !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn vật phẩm trong danh sách, "Đáng tiếc không có Ngát Hương hoa."
"Chủ nhân, có lẽ có thể đi hội đấu giá hỏi một chút, hoặc là lấy cái gì ra trao đổi, xem xem có thể gặp hay không." Tiểu Cửu nói.
"Đúng vậy, còn có thể đi Công hội Luyện đan sư nhìn xem, nơi đó dược liệu nhiều." Thanh Loan nói.
"Có thể đi tìm sư phó tiện nghi kia." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có lẽ địa vị của hắn trong Công hội Linh sư không thấp, có thể nhờ Công hội Linh sư hỗ trợ tìm kiếm. Hoặc là trao đổi cũng được."
"Ngày mai chúng ta đi xem đi?" Tiểu Hỏa lập tức giục Độc Cô Thiên Diệp, nói.
"Ừ, ngày mai chúng ta đi xem." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nghỉ ngơi đi."
Ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp đi Tiền các, mà Hác Bằng Du ở trong khách sạn ngủ.
Có xe thú khách sạn an bài, Độc Cô Thiên Diệp tới Tiền Các rất nhanh. Xuống xe, xa phu đánh xe thú đến khu nghỉ ngơi chuyên dụng của Tiền Các.
Độc Cô Thiên Diệp đứng ở bên ngoài Tiền Các, phát hiện trang hoàng của nơi này và Tiền Các ở đại lục Huyền Nguyệt hơi giống nhau, chẳng lẽ Tiền Các nơi này và Tiền Các trên đại lục Huyền Nguyệt thật sự có liên hệ gì đó sao?
"Hoan nghênh quang lâm!"
Độc Cô Thiên Diệp vừa đi vào, lập tức có tiểu nhị nghênh đón, nhiệt tình hô. Nàng gật gật đầu với tiểu nhị, ý bảo muốn tự mình đi dạo. Tiểu nhị lễ phép đi xuống.
"Tỷ tỷ, nơi này và Tiền Các đại lục Huyền Nguyệt thật là giống!" Tiểu Hỏa kéo tay Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Là rất giống." Độc Cô Thiên Diệp vừa quan sát vừa nói.
"Tỷ tỷ, chúng ta lên lầu xem đi." Tiểu Hỏa nói.
Chúng thú nếu không đi tu luyện, thì là rời khỏi Độc Cô Thiên Diệp tự đi chơi. Chỉ có một mình Tiểu Hỏa đi cùng Độc Cô Thiên Diệp.
Hai người tới lầu 3, nơi này là chỗ bán linh khí. Nàng đi một vòng, không phát hiện có linh khí là nhạc khí.
"Tiểu thư, cần hỗ trợ sao?" Một tiểu nhị chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp, đi tới hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp xoay người thì nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp mỉm cười với nàng, nàng cũng cười cười, nói: "Ta nghĩ tìm một thanh nhạc khí."
"Nhạc khí ?" Mỹ nữ có chút kinh ngạc với yêu cầu của Độc Cô Thiên Diệp. Nơi này là chỗ bán linh khí, sao có thể có bán nhạc khí ?
"Khụ khụ, chính là cái loại này nhạc khí, có thể lấy công kích ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thực xin lỗi, chỗ chúng tôi không có..."
Mỹ nữ đang muốn nói không có, một người nhìn giống quản sự vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Ngài muốn tìm nhạc khí linh khí?"
Mỹ nữ thấy quản sự tới, lập tức lui xuống.
Độc Cô Thiên Diệp gậtt đầu, hỏi: "Không biết nơi này có không ?"
"Đúng là có, nhưng thật lâu không có người mua loại linh khí này, cho nên chúng tôi mới cất lên." Quản sự nói, "Nhưng nhạc khí linh khí của chúng tôi không nhiều lắm, không biết có thứ ngài muốn hay không."
"Cây sáo hoặc là đàn tranh đều được." Độc Cô Thiên Diệp nói. Hai loại nhạc khí này đều là nàng học kiếp trước, nhạc khí khác thì nàng phải bắt đầu học từ từ.
"Đàn tranh thì có một thanh, ngài chờ." Quản sự nghĩ nghĩ nói, sau đó kêu một tiểu nhị, để hắn đi khố phòng lấy đến.
Rất nhanh, tiểu nhị ôm một chiếc hộp khắc hoa văn phong cách cổ xưa đến .
Quản sự nhận hộp, đặt trên bàn, sau đó mở ra, lấy đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Ngài xem xem. Đàn tranh này dù là cấu tạo hay là tài liệu đều là nhất đẳng, còn là thánh khí thượng phẩm. Bởi vì cấp bậc cao, không thể thanh toán theo bình thường nhạc khí, cho nên vẫn chưa bán được."
Độc Cô Thiên Diệp lấy đàn tranh ra, nhẹ nhàng thử, cầm huyền phát ra âm thanh thanh thúy.
"Âm sắc cũng không tệ lắm." Độc Cô Thiên Diệp nói, lại nhìn một chút hoa văn trên đàn, coi như tinh tế."Chỉ có một thanh này sao?"
"Đúng vậy. Hơn nữa, trừ Tiền các, nơi khác càng không có ." Quản sự nói.
"Nó có tên không ? Bán thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Người đưa tới bán nói, nó tên là Mị." Quản sự nói, hình như đối với khách hàng tốt tính như Độc Cô Thiên Diệp rất thích, nói, "Giá của nó là 100 vạn tử tệ, giờ giảm cho ngươi 5%. Ngươi trả 95 vạn là được."
Một trăm vạn tử tệ, đối với thượng phẩm thánh khí mà nói, không tính quý. Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý lúc trước Cù Khiếu Thiên cho nàng ra, hỏi: "Cái này có thể sử dụng ở đây chứ ?"
Quản sự nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý ra, cười cười, nói: "Đây là thẻ khách quý trung cấp của Tiền Các chúng tôi, đương nhiên có thể sử dụng. Có này, khi mua đồ ở Tiền Các chúng tôi có thể giảm 10%. Ha ha, không nghĩ tới ngài có thẻ khách quý, lão hủ còn định giảm cho ngài, không phải làm điều thừa sao! Thẻ này của ngài chỉ thiếu chủ của chúng tôi mới có thể phát, không nghĩ tới ngài còn quen biết thiếu chủ chúng tôi."
"Ách, đây là khi ta còn ở đại lục Huyền Nguyệt, một người tên Cù Khiếu Thiên cho ta . Hắn nói hắn là thiếu chủ Tiền Các nơi đó, ta không biết hắn có phải thiếu chủ các ngươi hay không."
"Ha ha, chính là thiếu chủ của chúng tôi. Không nghĩ tới dĩ nhiên là bằng hữu của thiếu chủ ở đại lục Huyền Nguyệt. Thiếu chủ chúng tôi chỉ đi đại lục Huyền Nguyệt có một lần." Quản sự vui mừng nói, "Tháng sau có đại hội bán đấu giá ở Tiền Các thành Phượng Hoàng này, đến lúc đó thiếu chủ cũng tới. Nhìn đến thấy, chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ."
Độc Cô Thiên Diệp nói, mọi người chỉ gặp một lần, hắn còn không nhất định nhớ rõ nàng!
Có thẻ khách quý, khi Độc Cô Thiên Diệp mua đàn tranh trực tiếp giảm 10%, dùng chín mươi vạn mua được. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy đàn tranh này rất có linh khí, giống như vật sống vậy.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi một ít vấn đề về hội đấu giá. Muốn tham gia hội đấu giá, quy tắc không khác quy tắc ở đại lục Huyền Nguyệt lắm, có thể bán đấu giá vật phẩm, hoặc là có bối cảnh cứng rắn! Ngày hôm qua thiếp mời các khách sạn đưa chỉ là người có thân phận mới có được. Mà người như vậy, phi phú tức quý.
"Ta muốn hỏi một chút, nơi này có bán Ngát Hương hoa không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ngát Hương hoa?" Quản sự nhớ lại một chút, nói, "Không có. Lần cuối bán Ngát Hương hoa là năm năm trước, sau đó vẫn không nghe nói nó xuất hiện. Nếu sau này gặp được nó, ta nhất định thông tri ngài."
"Vậy cảm ơn ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp chân thành nói cảm tạ.
"Ngươi là bằng hữu của thiếu chủ, chút việc ấy cần gì nói cảm tạ !" Quản sự lấy thiếp mời ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là thiếp mời hội đấu giá tháng sau của chúng tôi, hy vọng đến lúc đó ngài có thể tới tham gia. Tuy không nhất định có Ngát Hương hoa, nhưng có lẽ sẽ có thu hoạch khác."
Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận nhìn nhìn, không khác cái khách sạn đưa lắm, nhưng cái khách sạn đưa là màu rượu đỏ, quản sự đưa là màu xanh chàm, cũng tinh mỹ hơn, vừa thấy là biết cấp bậc cao hơn.
"Ta đã có thiếp mời ." Độc Cô Thiên Diệp lấy thiếp mời khách sạn đưa ra nữa, nói.
"Đây là thiếp mời chúng ta đưa đến các khách sạn. Là loại cơ bản nhất, khi hội đấu giá diễn ra chỉ có thể ngồi ở đại sảnh. Còn cái ta đưa là có phòng riêng." Quản sự nói.
Độc Cô Thiên Diệp biết rồi, cất hai cái thiếp mời vào, thuận tiện thu Mị vào Luyện Yêu Hồ, nói lời cảm tạ với quản sự rồi rời đi.
"Tỷ tỷ, cái đàn tranh kia có chút kỳ quái." Sau khi rời khỏi Tiền Các, Tiểu Hỏa nói với Độc Cô Thiên Diệp.
"Kỳ quái thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Không thể nói rõ, nhưng cảm thấy không giống thánh khí bình thường. Giống như cao cấp hơn nhiều lắm." Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ rồi nói.
"Ta cũng thấy có chút quái dị. Đi, chúng ta về thử xem hiệu quả âm công thế nào."
Sauk hi Độc Cô Thiên Diệp mang Tiểu Hỏa về khách sạn thì khóa trái cửa, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.
Đô Đô xuất hiện trong lòng Độc Cô Thiên Diệp trước tiên, nói: "Chủ nhân, gần đây ta nhưỡng thiệt nhiều rượu, ta còn thí nghiệm mỗi loại linh quả một chút. Giờ có rượu đã uống được."
Độc Cô Thiên Diệp nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, nói: " Thị vệ Mạc gia thế nào?"
"Bọn họ ở trong không gian ta mở, nơi đó thời gian trôi qua rất chậm, cho nên mới qua mấy giờ thôi." Đô Đô tự hào nói. Đây là thiên hạ của nó đó, ha ha!
"Bọn ngoại công đâu?"
"Lần trước bọn họ ra ngoài không biết bị cái gì kích thích, sau khi về nói muốn bế quan, không đến huyễn tôn cao nhất không ra." Đô Đô nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Lần trước đi ra ngoài, lúc bọn họ đi dạo gần Hàn đàm gặp một thần thú cấp 1, bởi vì không thể sử dụng huyễn lực, bọn họ thiếu chút nữa không về được, may mắn lúc ấy bọn Tiểu Ngân cách đó không xa, mới có thể may mắn thoát khỏi. Trước kia khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt, thần thú đều là quả hồng mềm ! Có kinh nghiệm lần trước, bọn họ quyết định tu luyện đến huyễn tôn cao nhất sớm một chút, tiến hành linh hóa huyễn khí.
"Vậy ngươi chú ý tình huống bọn họ một chút, có chuyện gì nói cho ta biết đúng lúc, biết không?" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò. Giờ đây Đô Đô này là một tên rượu si, lúc nhưỡng rượu tên mình là gì cũng quên.
"Ta đã biết, chủ nhân." Đô Đô cọ trên vai Độc Cô Thiên Diệp, để lại chút nước miếng, rồi lắc mình biến mất.
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cái đỉnh núi của quái đản kia, phát hiện sau khi mình thăng cấp vài lần, bề ngoài xấu xí của quái đản đã xảy ra biến hóa rất lớn, gồ ghề biến thành bóng loáng như ngọc, màu sắc cũng trở nên xinh đẹp.
"Chừng nào thì ngươi mới đi ra ?" Độc Cô Thiên Diệp khua một ít hỗn độn khí đến trên người quái đản.
"Tên ta là Phù Thương." Một thanh âm thành thục rất nặng vang lên, dọa Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng.
"Là ngươi đang nói chuyện sao? Ngươi kêu Phù Thương ?" Độc Cô Thiên Diệp vuốt quái đản hỏi.
Nhưng sau khi quái đản nói câu kia thì không có phản ứng.
Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói cái gì nữa, lấy đàn tranh ra ngồi xuống ngay đỉnh núi, đặt đàn tranh lên đầu gối. Nàng thử hai âm, phát hiện âm của nó và đàn tranh bình thường không giống. Chẳng lẽ là bởi vì nó là thánh khí sao?
Độc Cô Thiên Diệp thử thêm một lát, sau đó đàn lên khúc “tri âm tri kỷ” nàng từng đàn ở Học viện Đế Quốc. Không biết Như Yên có ở thế giới này hay không, nếu có, giờ nàng ở nơi nào? Sống có tốt không ? Còn nhớ rõ ước định lúc trước hay không?
"Mặc kệ ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Đây là hứa hẹn của các nàng với nhau.
---
Cùng lúc đó, trong sơn cốc của một không gian khác, một người quần áo màu đen hành tẩu trong hắc ám, cước bộ mỏi mệt dị thường gian khổ, bước đi khó khan vô cùng. Quần lụa mỏng đã bị xé rách vài chỗ, máu chảy ra từ miệng vết thương trên người làm ẩm ướt quần lụa mỏng. Tay phải nàng cầm một cây đại đao, kao1 sau nàng để lại một dấu vết thật dại.
Lúc này, trước mặt nàng xuất hiện mười mấy quỷ quái, diện mạo ghê tởm, mỗi một con đều nhìn nàng chảy nước miếng. Ở trong mắt chúng nó, nàng là một đống mỹ thực.
Nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chúng nó, cho dù thân thể của nàng đã rất mỏi mệt , nàng vẫn giơ tay cầm đại đao lên, chạy thật nhanh qua, đánh với đối phương.
Trên một ngọn núi xa xa, hai bóng đen một trước một sau đứng ở nơi đó nhìn hết thảy trong sơn cốc.
"Vương, công chúa như vậy, thân thể sẽ ăn không tiêu ." Người đứng sau nói.
Người đứng trước ánh mắt lóe lóe, nói: "Đây là lựa chọn của nàng. Ngươi ở đây nhìn, chỉ cần nàng không phải một hơi cuối cùng, ngươi không được ra tay. Ta muốn ra ngoài đi dạo, ai, đã lâu không đi ra ngoài."
"Dạ, vương." Bóng dáng phía sau đáp.
Bóng dáng phía trước nhảy lên, biến mất giữa không trong. Người còn lại đặt ánh mắt lên bóng hình xinh đẹp trong sơn cốc kia, ngay cả hô hấp cũng cùng tần suất với động tác của nàng.
"Phốc —— "
Đại đao chém xong cái đầu quỷ quái cuối cùng, máu đen phun đến trên mặt nàng, nàng lấy tay vuốt xuống, nhìn bầu trời xa xa, trong lòng yên lặng nghĩ: Thiên Diệp, chờ ta !
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/285
|