Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Q.5 - Chương 22 - Chương 13 (1): Minh Mục Trương Đảm Đục Khoét Nền Tảng
/285
|
Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Dật Lan đợi bên ngoài thật lâu, cuối cùng một thị vệ đi ra nói: "Dật Lan thiếu gia, Thiên Diệp tiểu thư nhỏ, phu nhân mời hai người vào."
Hai người đi theo thị vệ vào phòng nghị sự, nhìn thấy bên trong trừ Phượng Tam Muội còn có vài người khác. Mấy người trong đó vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt đều lộ ra tia sáng ngoan độc.
"Tổ mẫu, vài vị trưởng lão mạnh khỏe." Độc Cô Dật Lan cúi người được rồi cái lễ.
"Bà cố mạnh khỏe. Vài vị trưởng lão mạnh khõe." Độc Cô Thiên Diệp cũng đi theo hành lễ.
Gia chủ Độc Cô gia tộc là người chi thứ nhất, người của chi thứ hai ba bốn năm tự nhiên thành trưởng lão, hiệp trợ gia chủ quản lý gia tộc. Chi Thứ hai là đại trưởng lão, chi thứ ba là nhị trưởng lão, chi thứ bốn là tam trưởng lão, chi thứ năm là tứ trưởng lão. Nhưng người của chi thứ năm đã muốn chuyển ra ngoài, cho nên giờ mới không xuất hiện ở đây.
Trừ vài vị trưởng lão, bên cạnh bọn họ còn có vài vị phụ nhân đang ngồi.
ba vị trưởng lão kia và phu nhân bọn họ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, quả nhiên không cảm thấy huyễn lực dao động trên người nàng, trên mặt càng nhiều kinh thường. Dù lúc trước Độc Cô Dật Hiên xuất sắc thế nào, còn không phải sinh một nữ nhi phế vật sao !
"Ngươi chính là phế vật kia?" Đại trưởng lão mở miệng hỏi.
"Phải." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Không giáo dưỡng! Trả lời trưởng bối nên là thái độ như vậy sao?" Tam trưởng lão nhìn Độc Cô Thiên Diệp quát lớn.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tam trưởng lão, nói: "Ta cũng không phải lớn lên ở nơi này, các ngươi lại không có dưỡng ta. Quy củ trưởng bối đối với ngươi không tốt, ngươi phải đưa mặt qua cho hắn đánh của các ngươi ta không học được. Ta chỉ biết là trưởng bối có thái độ gì, tự nhiên ta sẽ có thái độ đó."
"Quả nhiên là có nương sinh không có nương nuôi dưỡng !" Tam trưởng lão bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp là nói không được, phụ nhân bên cạnh hắn mở miệng nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, phát hiện người này hơi giống nữ tử áo trắng ngày hôm qua, chắc là có quan hệ huyết thống trực tiếp. Miệng độc như vậy!
Nàng cười cười, nói: "Người thế nào sẽ nói lời thế đó, nói vậy vị bà bà này lúc trước cũng là không có người dạy chứ gì."
"Được rồi!" Phượng Tam Muội nhìn bọn họ, lãnh nghiêm mặt nói, "Thiên Diệp là người của chi thứ nhất, nếu ta đã nhận nàng, vậy nàng là người của gia tộc. Kêu nàng vào chỉ là vì để các ngươi biết nàng, không phải cho các ngươi cãi nhau. Không có việc gì, thì các ngươi đi về trước đi."
"Phu nhân, tuy mấy năm nay ngươi chủ quản lý gia tộc mất không ít tinh lực, chúng ta rất cảm kích, nhưng với việc cho phế vật trở về, mấy chi chúng ta cũng không đồng ý, cũng không thừa nhận." Phu nhân Đại trưởng lão nói. Nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên để một phế vật về đánh mặt bọn họ! Chờ khi trượng phu nàng thành gia chủ, nhất định phải làm cho chi thứ nhất đẹp mặt!
"Đúng, chúng ta cũng sẽ không thừa nhận ." Tam trưởng lão mở miệng.
Nhưng thật ra vợ chồng nhị trưởng lão cười cười hiền lành với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp thu biểu tình mấy người ở đáy mắt, cũng không tức giận với của phản ứng bọn họ nàng, nói: "Vậy vừa vặn, ta cũng không muốn nhận các ngươi làm thân thích đâu! Nhưng sau này các ngươi cũng đừng hối hận !"
"Hừ, một cái phế vật còn có thể làm cho chúng ta hối hận? Buồn cười!" Vợ chồng Tam trưởng lão khinh thường nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, không thèm nhắc lại. Phượng Tam Muội ngáp một cái, nói: "Không có việc gì thì đi xuống đi."
Nhìn thấy tinh thần Phượng Tam Muội không tốt, mấy cái trưởng lão đành đi về. Trước khi đi phu nhân nhị trưởng lão tới bên người Độc Cô Thiên Diệp nói: "Con rất giống phụ thân con. Sau này có rảnh thì đến chỗ chúng ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đồng ý, nhị trưởng lão và phu nhân mới rời đi. Tuy Độc Cô Dật Lan nói chi thứ ba cũng muốn độc lập ra ngoài, nhưng người thì cũng không tệ lắm .
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Các ngươi nghĩ thế nào?"
Độc Cô Thiên Diệp không trả lời, mà nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội hỏi: "Có phải gần đây bà cố cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi không?"
Phượng Tam Muội không biết Độc Cô Thiên Diệp vì sao hỏi như vậy nhưng vẫn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, giờ mới rời giường bao lâu, đã lại cảm thấy mệt nhọc."
Người tu luyện cho dù vài ngày không ngủ được cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, giống như bà chắc chắn có vấn đề .
"Tổ mẫu, chuyện này không bình thường." Độc Cô Dật Lan nói.
Phượng Tam Muội xoa xoa khóe mắt mình, nói: "Ta cũng từng hoài nghi cơ thể của ta có phải có vấn đề gì không, nhưng gọi dược sư đến xem, cũng không phát hiện khác thường gì."
Từ lúc bà phát hiện mình có vẻ ham ngủ, đã hoài nghi mình là bị người mấy chi khác hạ độc, nhưng là mời người nhìn, kết luận là không có trúng độc.
" Dược sư gì?"
"Hắn là dược sư giỏi nhất trong gia tộc, cũng là một gã luyện đan sư." Độc Cô Dật Lan giải thích nói.
"Thân thể không có vấn đề, sao tu luyện giả có thể như vậy." Độc Cô Thiên Diệp không tin, nói với Phượng Tam Muội: "Bà cố, để con xem cho bà."
"Con còn hiểu y thuật?" Phượng Tam Muội kinh ngạc nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
" Biết một chút." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phượng Tam Muội, đưa tay phủ lên cổ tay phải của bà, sau đó cẩn thận nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội, cuối cùng còn dùng kim đâm ngón tay bà, nhỏ hai giọt máu ra.
"Quả nhiên có mùi." Độc Cô Thiên Diệp ngửi ngửi máu của Phượng Tam Muội, lại kiểm tra trà mà bà uống, hỏi: "Bà cố vẫn luôn uống này trà phải không ?"
"Trà này là hai năm trước nhà lão nhị đưa tới. Vị nó không tệ, ta vẫn luôn uống." Phượng Tam Muội trả lời nói, "Trà này có vấn đề?"
" Vậy phòng bà cố có Tử Dạ trúc không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có, một năm trước nhà lão tứ tặng cho ta một chậu, ta thấy đẹp nên đặt trong phòng." Phượng Tam Muội trả lời. Chuyện bà thích trúc tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, mà Tử Dạ trúc là loại tre trúc hiếm thấy, đưa cho bà, bà nhất định sẽ đặt trong phòng của mình .
"Thiên Diệp, có vấn đề gì sao?" Độc Cô Dật Lan hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lau máu trên ngón tay Phượng Tam Muội, đưa cho Độc Cô Dật Lan ngửi thử.
"Thơm quá." Độc Cô Dật Lan nói, "Sao trong máu tổ mẫu lại có mùi hương ?"
Phượng Tam Muội cũng tự ngửi, quả nhiên khác với mùi máu bình thường.
"Bà cố là trúng Kỳ Hương." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Kỳ Hương?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Kỳ Hương là một loại độc tố thiên nhiên có từ thời kì viễn cổ, do một ít thực vật hỗn hợp tạo thành, có rất nhiều chủng loại. Kỳ hương khác nhau, thì bệnh trạng khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau là, máu sẽ có một mùi hương. Giống bà cố uống Kim Kiều trà, hỗn hợp với Tử Dạ trúc hương vị phát ra, sẽ trở thành một loại kỳ hươọa, tác dụng là làm hao mòn cơ năng thân thể, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, đến cuối cùng ngủ không dậy nổi, hơn nữa không dễ dàng nhìn ra đến. Nếu không nhìn thấy lấm tấm trên khóe mắt bà cố, con cũng sẽ không phát hiện."
"Cái gì? !" Độc Cô Dật Lan tức giận nói, "Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên làm như vậy. Thiên Diệp, có biện pháp nào giải độc không ?"
"Có, nhưng rất phiền toái." Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói, "Hơn nữa con còn phải chuẩn bị dược liệu."
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dáng vẻ thuần thục kia căn bản không giống như chỉ biết một chút."Các ngươi không phải có chuyện gì gạt ta chứ ? Dật Lan?"
Đã bị nhìn ra!
"Ách, chuyện này..." Độc Cô Dật Lan liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, thấy nàng cũng không có sắc mặt kì lạ gì, mới mở miệng nói: "Cái kia, tổ mẫu, thật ra Thiên Diệp chính là Bách Lý Tà."
"Bách Lý Tà?" Phượng Tam Muội kinh hô ra tiếng, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, "Con là Bách Lý Tà? Vậy con có thể tu luyện? Còn là luyện đan sư?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Là con. Bởi vì muốn biết gia người trong tộc đối với con thế nào, cho nên mới giấu diếm ."
"Con nha đầu này!" Phượng Tam Muội phản ứng lại đây, oán trách nói.
"Lúc trước con cũng bị nàng lừa gạt một phen thế này, kém chút là giết nàng luôn." Độc Cô Dật Lan nói, sau đó nói một lần chuyện sau khi mình gặp Độc Cô Thiên Diệp.
Phượng Tam Muội nghe thấy Độc Cô Dật Lan thiếu chút nữa thất thủ giết Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chuyện như vậy sau này không được làm."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tình huống mấy chi khác còn chưa thăm dò xong, nhưng thái độ của bà cố nàng đã biết.
"Bà cố, độc này của bà nhất thời không giải được, hôm nay chúng con tới là muốn đi xem tình huống ông cố."
"Được, ta mang các con đi." Phượng Tam Muội đứng dậy, mang theo Độc Cô Dật Lan và Độc Cô Thiên Diệp ra khỏi viện, đi vào một sơn động phía sau. Đi vài phút, đi vào một thạch thất tận cùng bên trong.
"Đến." Phượng Tam Muội mở thạch thất ra, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy người nằm trên giường đá.
Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan có vài phần tương tự Độc Cô Dật Lan, màu da vì Tuyết Hàn đan và thương thế mà tái nhợt. Cho dù hai mắt nhắm chặt, cũng có thể cảm thấy bá đạo trên người ông.
"Thiên Diệp, con đến xem." Phượng Tam Muội kêu Độc Cô Thiên Diệp tiến lên, còn mình thì thối lui sang một bên.
Độc Cô Thiên Diệp đi lên, nắm chặt cánh tay ông thì cảm thấy một cỗ hàn khí. Nhưng cái này với nàng mà nói chỉ có thể tính là chút lòng thành. Nàng đưa hỗn độn khí vào trong thân thể Độc Cô Vân Hằng, sau khi chạy một vòng, đã tra xét rành mạch tình huống thân thể ông.
"Thế nào?" Phượng Tam Muội ở một bên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp buông tay Độc Cô Vân Hằng, nói: "Tình huống ông cố thật không tốt, tuy thương thế lúc trước bị Tuyết Hàn đan đông lại, nhưng cơ năng thân thể khác của ông cũng bị đông lại. Hơn nữa vì thời gian dùng Tuyết Hàn đan quá dài, cho nên lúc này thân thể ông ấy đã quen với trạng thái hôn mê. Nếu không nhanh chóng giải trừ, muốn khôi phục sẽ rất khó khăn. Hơn nữa thương thế của ông quá nặng, sau khi giải trừ Tuyết Hàn đan phải lập tức trị liệu. Bằng không nhiều nhất hai ngày, ông sẽ..."
"Ai, lúc trước dùng Tuyết Hàn đan cũng là biện pháp bất đắc dĩ." Phượng Tam Muội thở dài nói, "Con có thể trị cho ông ấy không ?"
"Tám phần nắm chắc." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Khi nào thì bắt đầu?"
"Lúc này có thể." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Muốn bao lâu thời gian?" Độc Cô Dật Lan hỏi, "Còn có cần cái gì không ?"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Dược liệu con đều đã chuẩn bị xong, không thiếu gì. Thời gian phỏng chừng cần một ngày, chờ sau khi ông cố tỉnh lại còn cần điều trị thật tốt nữa."
"Vậy con lập tức bắt đầu đi." Phượng Tam Muội lấy Hỏa Long đan ra giao cho Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận đan dược cũng không trực tiếp cho Độc Cô Vân Hằng dùng, mà là lấy ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve, cắt sạch sẽ toàn bộ thịt thối do Độc Cô Vân Hằng, hơn nữa đưa vào một ít hỗn độn khí bao trái tim của ông lại. Cuối cùng mới đưa Hỏa Long đan cho Độc Cô Vân Hằng dùng.
Chỉ đến bước này cũng đã tiêu phí thời gian hơn một giờ. Sau khi nàng cho Độc Cô Vân Hằng dùng Hỏa Long đan, thì ở một bên chú ý tình huống của ông.
Hai người đi theo thị vệ vào phòng nghị sự, nhìn thấy bên trong trừ Phượng Tam Muội còn có vài người khác. Mấy người trong đó vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt đều lộ ra tia sáng ngoan độc.
"Tổ mẫu, vài vị trưởng lão mạnh khỏe." Độc Cô Dật Lan cúi người được rồi cái lễ.
"Bà cố mạnh khỏe. Vài vị trưởng lão mạnh khõe." Độc Cô Thiên Diệp cũng đi theo hành lễ.
Gia chủ Độc Cô gia tộc là người chi thứ nhất, người của chi thứ hai ba bốn năm tự nhiên thành trưởng lão, hiệp trợ gia chủ quản lý gia tộc. Chi Thứ hai là đại trưởng lão, chi thứ ba là nhị trưởng lão, chi thứ bốn là tam trưởng lão, chi thứ năm là tứ trưởng lão. Nhưng người của chi thứ năm đã muốn chuyển ra ngoài, cho nên giờ mới không xuất hiện ở đây.
Trừ vài vị trưởng lão, bên cạnh bọn họ còn có vài vị phụ nhân đang ngồi.
ba vị trưởng lão kia và phu nhân bọn họ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, quả nhiên không cảm thấy huyễn lực dao động trên người nàng, trên mặt càng nhiều kinh thường. Dù lúc trước Độc Cô Dật Hiên xuất sắc thế nào, còn không phải sinh một nữ nhi phế vật sao !
"Ngươi chính là phế vật kia?" Đại trưởng lão mở miệng hỏi.
"Phải." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Không giáo dưỡng! Trả lời trưởng bối nên là thái độ như vậy sao?" Tam trưởng lão nhìn Độc Cô Thiên Diệp quát lớn.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn tam trưởng lão, nói: "Ta cũng không phải lớn lên ở nơi này, các ngươi lại không có dưỡng ta. Quy củ trưởng bối đối với ngươi không tốt, ngươi phải đưa mặt qua cho hắn đánh của các ngươi ta không học được. Ta chỉ biết là trưởng bối có thái độ gì, tự nhiên ta sẽ có thái độ đó."
"Quả nhiên là có nương sinh không có nương nuôi dưỡng !" Tam trưởng lão bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp là nói không được, phụ nhân bên cạnh hắn mở miệng nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, phát hiện người này hơi giống nữ tử áo trắng ngày hôm qua, chắc là có quan hệ huyết thống trực tiếp. Miệng độc như vậy!
Nàng cười cười, nói: "Người thế nào sẽ nói lời thế đó, nói vậy vị bà bà này lúc trước cũng là không có người dạy chứ gì."
"Được rồi!" Phượng Tam Muội nhìn bọn họ, lãnh nghiêm mặt nói, "Thiên Diệp là người của chi thứ nhất, nếu ta đã nhận nàng, vậy nàng là người của gia tộc. Kêu nàng vào chỉ là vì để các ngươi biết nàng, không phải cho các ngươi cãi nhau. Không có việc gì, thì các ngươi đi về trước đi."
"Phu nhân, tuy mấy năm nay ngươi chủ quản lý gia tộc mất không ít tinh lực, chúng ta rất cảm kích, nhưng với việc cho phế vật trở về, mấy chi chúng ta cũng không đồng ý, cũng không thừa nhận." Phu nhân Đại trưởng lão nói. Nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên để một phế vật về đánh mặt bọn họ! Chờ khi trượng phu nàng thành gia chủ, nhất định phải làm cho chi thứ nhất đẹp mặt!
"Đúng, chúng ta cũng sẽ không thừa nhận ." Tam trưởng lão mở miệng.
Nhưng thật ra vợ chồng nhị trưởng lão cười cười hiền lành với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp thu biểu tình mấy người ở đáy mắt, cũng không tức giận với của phản ứng bọn họ nàng, nói: "Vậy vừa vặn, ta cũng không muốn nhận các ngươi làm thân thích đâu! Nhưng sau này các ngươi cũng đừng hối hận !"
"Hừ, một cái phế vật còn có thể làm cho chúng ta hối hận? Buồn cười!" Vợ chồng Tam trưởng lão khinh thường nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, không thèm nhắc lại. Phượng Tam Muội ngáp một cái, nói: "Không có việc gì thì đi xuống đi."
Nhìn thấy tinh thần Phượng Tam Muội không tốt, mấy cái trưởng lão đành đi về. Trước khi đi phu nhân nhị trưởng lão tới bên người Độc Cô Thiên Diệp nói: "Con rất giống phụ thân con. Sau này có rảnh thì đến chỗ chúng ta chơi, ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đồng ý, nhị trưởng lão và phu nhân mới rời đi. Tuy Độc Cô Dật Lan nói chi thứ ba cũng muốn độc lập ra ngoài, nhưng người thì cũng không tệ lắm .
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Các ngươi nghĩ thế nào?"
Độc Cô Thiên Diệp không trả lời, mà nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội hỏi: "Có phải gần đây bà cố cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi không?"
Phượng Tam Muội không biết Độc Cô Thiên Diệp vì sao hỏi như vậy nhưng vẫn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, giờ mới rời giường bao lâu, đã lại cảm thấy mệt nhọc."
Người tu luyện cho dù vài ngày không ngủ được cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, giống như bà chắc chắn có vấn đề .
"Tổ mẫu, chuyện này không bình thường." Độc Cô Dật Lan nói.
Phượng Tam Muội xoa xoa khóe mắt mình, nói: "Ta cũng từng hoài nghi cơ thể của ta có phải có vấn đề gì không, nhưng gọi dược sư đến xem, cũng không phát hiện khác thường gì."
Từ lúc bà phát hiện mình có vẻ ham ngủ, đã hoài nghi mình là bị người mấy chi khác hạ độc, nhưng là mời người nhìn, kết luận là không có trúng độc.
" Dược sư gì?"
"Hắn là dược sư giỏi nhất trong gia tộc, cũng là một gã luyện đan sư." Độc Cô Dật Lan giải thích nói.
"Thân thể không có vấn đề, sao tu luyện giả có thể như vậy." Độc Cô Thiên Diệp không tin, nói với Phượng Tam Muội: "Bà cố, để con xem cho bà."
"Con còn hiểu y thuật?" Phượng Tam Muội kinh ngạc nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
" Biết một chút." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phượng Tam Muội, đưa tay phủ lên cổ tay phải của bà, sau đó cẩn thận nhìn khóe mắt Phượng Tam Muội, cuối cùng còn dùng kim đâm ngón tay bà, nhỏ hai giọt máu ra.
"Quả nhiên có mùi." Độc Cô Thiên Diệp ngửi ngửi máu của Phượng Tam Muội, lại kiểm tra trà mà bà uống, hỏi: "Bà cố vẫn luôn uống này trà phải không ?"
"Trà này là hai năm trước nhà lão nhị đưa tới. Vị nó không tệ, ta vẫn luôn uống." Phượng Tam Muội trả lời nói, "Trà này có vấn đề?"
" Vậy phòng bà cố có Tử Dạ trúc không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có, một năm trước nhà lão tứ tặng cho ta một chậu, ta thấy đẹp nên đặt trong phòng." Phượng Tam Muội trả lời. Chuyện bà thích trúc tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, mà Tử Dạ trúc là loại tre trúc hiếm thấy, đưa cho bà, bà nhất định sẽ đặt trong phòng của mình .
"Thiên Diệp, có vấn đề gì sao?" Độc Cô Dật Lan hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lau máu trên ngón tay Phượng Tam Muội, đưa cho Độc Cô Dật Lan ngửi thử.
"Thơm quá." Độc Cô Dật Lan nói, "Sao trong máu tổ mẫu lại có mùi hương ?"
Phượng Tam Muội cũng tự ngửi, quả nhiên khác với mùi máu bình thường.
"Bà cố là trúng Kỳ Hương." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Kỳ Hương?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Kỳ Hương là một loại độc tố thiên nhiên có từ thời kì viễn cổ, do một ít thực vật hỗn hợp tạo thành, có rất nhiều chủng loại. Kỳ hương khác nhau, thì bệnh trạng khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau là, máu sẽ có một mùi hương. Giống bà cố uống Kim Kiều trà, hỗn hợp với Tử Dạ trúc hương vị phát ra, sẽ trở thành một loại kỳ hươọa, tác dụng là làm hao mòn cơ năng thân thể, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, đến cuối cùng ngủ không dậy nổi, hơn nữa không dễ dàng nhìn ra đến. Nếu không nhìn thấy lấm tấm trên khóe mắt bà cố, con cũng sẽ không phát hiện."
"Cái gì? !" Độc Cô Dật Lan tức giận nói, "Không nghĩ tới bọn họ cư nhiên làm như vậy. Thiên Diệp, có biện pháp nào giải độc không ?"
"Có, nhưng rất phiền toái." Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói, "Hơn nữa con còn phải chuẩn bị dược liệu."
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dáng vẻ thuần thục kia căn bản không giống như chỉ biết một chút."Các ngươi không phải có chuyện gì gạt ta chứ ? Dật Lan?"
Đã bị nhìn ra!
"Ách, chuyện này..." Độc Cô Dật Lan liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, thấy nàng cũng không có sắc mặt kì lạ gì, mới mở miệng nói: "Cái kia, tổ mẫu, thật ra Thiên Diệp chính là Bách Lý Tà."
"Bách Lý Tà?" Phượng Tam Muội kinh hô ra tiếng, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, "Con là Bách Lý Tà? Vậy con có thể tu luyện? Còn là luyện đan sư?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Là con. Bởi vì muốn biết gia người trong tộc đối với con thế nào, cho nên mới giấu diếm ."
"Con nha đầu này!" Phượng Tam Muội phản ứng lại đây, oán trách nói.
"Lúc trước con cũng bị nàng lừa gạt một phen thế này, kém chút là giết nàng luôn." Độc Cô Dật Lan nói, sau đó nói một lần chuyện sau khi mình gặp Độc Cô Thiên Diệp.
Phượng Tam Muội nghe thấy Độc Cô Dật Lan thiếu chút nữa thất thủ giết Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chuyện như vậy sau này không được làm."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, tình huống mấy chi khác còn chưa thăm dò xong, nhưng thái độ của bà cố nàng đã biết.
"Bà cố, độc này của bà nhất thời không giải được, hôm nay chúng con tới là muốn đi xem tình huống ông cố."
"Được, ta mang các con đi." Phượng Tam Muội đứng dậy, mang theo Độc Cô Dật Lan và Độc Cô Thiên Diệp ra khỏi viện, đi vào một sơn động phía sau. Đi vài phút, đi vào một thạch thất tận cùng bên trong.
"Đến." Phượng Tam Muội mở thạch thất ra, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy người nằm trên giường đá.
Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan có vài phần tương tự Độc Cô Dật Lan, màu da vì Tuyết Hàn đan và thương thế mà tái nhợt. Cho dù hai mắt nhắm chặt, cũng có thể cảm thấy bá đạo trên người ông.
"Thiên Diệp, con đến xem." Phượng Tam Muội kêu Độc Cô Thiên Diệp tiến lên, còn mình thì thối lui sang một bên.
Độc Cô Thiên Diệp đi lên, nắm chặt cánh tay ông thì cảm thấy một cỗ hàn khí. Nhưng cái này với nàng mà nói chỉ có thể tính là chút lòng thành. Nàng đưa hỗn độn khí vào trong thân thể Độc Cô Vân Hằng, sau khi chạy một vòng, đã tra xét rành mạch tình huống thân thể ông.
"Thế nào?" Phượng Tam Muội ở một bên hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp buông tay Độc Cô Vân Hằng, nói: "Tình huống ông cố thật không tốt, tuy thương thế lúc trước bị Tuyết Hàn đan đông lại, nhưng cơ năng thân thể khác của ông cũng bị đông lại. Hơn nữa vì thời gian dùng Tuyết Hàn đan quá dài, cho nên lúc này thân thể ông ấy đã quen với trạng thái hôn mê. Nếu không nhanh chóng giải trừ, muốn khôi phục sẽ rất khó khăn. Hơn nữa thương thế của ông quá nặng, sau khi giải trừ Tuyết Hàn đan phải lập tức trị liệu. Bằng không nhiều nhất hai ngày, ông sẽ..."
"Ai, lúc trước dùng Tuyết Hàn đan cũng là biện pháp bất đắc dĩ." Phượng Tam Muội thở dài nói, "Con có thể trị cho ông ấy không ?"
"Tám phần nắm chắc." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Khi nào thì bắt đầu?"
"Lúc này có thể." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Muốn bao lâu thời gian?" Độc Cô Dật Lan hỏi, "Còn có cần cái gì không ?"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Dược liệu con đều đã chuẩn bị xong, không thiếu gì. Thời gian phỏng chừng cần một ngày, chờ sau khi ông cố tỉnh lại còn cần điều trị thật tốt nữa."
"Vậy con lập tức bắt đầu đi." Phượng Tam Muội lấy Hỏa Long đan ra giao cho Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận đan dược cũng không trực tiếp cho Độc Cô Vân Hằng dùng, mà là lấy ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve, cắt sạch sẽ toàn bộ thịt thối do Độc Cô Vân Hằng, hơn nữa đưa vào một ít hỗn độn khí bao trái tim của ông lại. Cuối cùng mới đưa Hỏa Long đan cho Độc Cô Vân Hằng dùng.
Chỉ đến bước này cũng đã tiêu phí thời gian hơn một giờ. Sau khi nàng cho Độc Cô Vân Hằng dùng Hỏa Long đan, thì ở một bên chú ý tình huống của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/285
|