"Thái nãi nãi ngài đừng giận, có lẽ nhị bá mẫu là thật sự muốn tốt cho con. Biết con không thể tu luyện, không kỳ thị con, còn quan tâm đại sự cả đời của của, đây cũng là lo lắng cho con mà. Về phần những lời này, ngài hãy nghĩ theo phương diện tốt đi. Nếu tức giận làm tổn thương thân thể thì không tốt." Độc Cô Thiên Diệp nhìn trò khôi hài phía trước, mở miệng nói.
Nàng không thích một nhà nhị bá, nhưng cũng không thể làm bọn họ sượng mặt, bằng không tất cả mọi người gia tộc sẽ nghĩ nàng thị sủng sinh kiêu, như vậy sẽ vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều địch nhân .
"Đúng vậy, thái nãi nãi bà đừng nóng giận. Bà tức giận tiểu Thiên Lân rất đau lòng." Độc Cô Thiên Lân nhận được ám hiệu Độc Cô Thiên Diệp, mở miệng nói.
Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Lân, thì nói: "Cho dù là vô tình, thân là con dâu Độc Cô gia lại nói ra loại lời này, phải phạt. Thấy Thiên Diệp cầu xin cho ngươi, ta phạt ngươi cấm túc ba tháng, trừ bổng lộc ba tháng."
"Cảm ơn tổ mẫu." Nạp Lan Phi Vũ nhanh chóng nói lời cảm tạ. Ba tháng đối với người tu luyện mà nói thì trôi qua rất nhanh, còn ba tháng bổng lộc kia, nàng cũng không thiếu chút tiền này.
"Tốt lắm, đều đi về đi. Sáng tinh mơ đã làm ầm ĩ." Phượng Tam Muội nói, "Thiên Diệp và Tử Tiêu ở lại, những người khác đều tự về đi."
Người một phòng rời khỏi, lúc đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được giương mắt nhìn nàng. Nàng cũng mỉm cười đáp lại.
Trải qua chuyện hôm nay, mọi người đều hiểu được một chuyện, Phượng Tam Muội rất thích Độc Cô Thiên Diệp, rất sủng ái nàng. Sau này không có việc gì thì đừng có chọc tới nàng!
"Hừ." Khi Độc Cô Thiên Lan đỡ Nạp Lan Phi Vũ đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Ta không để ngươi yên đâu!" Độc Cô Thiên Lan hung tợn nói. Nàng cũng không tin nàng là một thần vương mà đấu không lại một phế vật.
"Phụng bồi." Độc Cô Thiên Diệp nhỏ giọng trả lời.
Người ngoài đều đi rồi, Phượng Tam Muội để người hầu dọn dẹp mảnh vỡ. Ngoắc Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi qua.
"Thái nãi nãi, bà cũng đừng giận, bị thương thân thể, con phải nấu thêm bao nhiêu dược thiện mới có thể bồi bổ lại cho bà đây!" Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phượng Tam Muội nói.
"Cuối cùng con là thương cơ thể của ta hay là dược thiện của con?" Phượng Tam Muội bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho dở khóc dở cười, cố ý xụ mặt hỏi.
"Ý tứ của con thái nãi nãi hiểu rõ nhất, còn cần con nói sao? Đương nhiên là thương thân thể của bà rồi." Độc Cô Thiên Diệp dỗ dành. Ở trong lòng khẽ thở dài một cái. Không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới Phượng Tam Muội lại tức giận như vậy. Nhìn thấy bà thiệt tình bảo vệ mình, trong lòng ấm áp. Trò chuyện với bà, cũng coi như là thiên luân chi nhạc.
"Hừ, chuyện này còn không phải sao." Cuối cùng Phượng Tam Muội cũng nở nụ cười, sau đó nghĩ đến tin tức lúc trước nghe được nói Độc Cô Thiên Lam đi chỗ của nàng náo loạn, nói: "Hai người các con khi nào thì làm hôn lễ? Đỡ bị những người đó luôn tới tìm con phiền toái."
Độc Cô Thiên Diệp đang uống trà, một ngụm phun ra.
"Khụ khụ, khụ khụ, làm, làm hôn lễ?" Độc Cô Thiên Diệp thật vất vả thuận khí, kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta nghe nói nha đầu Thiên Lan kia hai ngày nay liền luôn nghĩ đánh chủ ý với hắn." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, đúng là một người vĩ đại, rất xứng đôi với Thiên Diệp. "Con và phụ thân con rất giống nhau, rất có chủ kiến, không thích người khác quản chuyện của mình. Tuy rằng ta không biết hắn, nhưng nếu là người con tìm, ta cũng coi như miễn cưỡng thừa nhận ."
"Thái nãi nãi, con còn nhỏ như vậy, thành cái gì hôn chứ!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới sẽ nhắc tới chuyện này. Nàng đúng là không có dự tính thành hôn. Tuy mình từng nói sẽ phụ trách với hắn, gời cũng một chút thích hắn, cũng đã quen có hắn bên cạnh, nhưng còn chưa tới mức thành hôn.
"Làm sao nhỏ, đã hai mươi tuổi rồi." Phượng Tam Muội nói.
"Tam bá đã hai trăm tuổi rồi còn chưa thành hôn nữa, con mới hai mươi tuổi, gấp cái gì. Hơn nữa giờ con còn nhiều chuyện như vậy, cũng không thời gian đi quản mấy chuyện này." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Con còn có chuyện gì, nói ra, ta đi giải quyết giúp con." Phượng Tam Muội nói.
"Ách, con còn chưa cứu cha mẹ ra, sao có thể thành hôn?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nói đến Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy, Phượng Tam Muội cũng im lặng. Lúc trước bà và Độc Cô Vân Hằng yêu thương nhất là Độc Cô Dật Hiên, nhưng cuối cùng hắn lại bị trấn áp dưới hỏa diễm thâm uyên chịu khổ. Nếu lúc trước thực lực của bọn họ cao hơn một chút, có phải bây giờ sẽ không biến thành thế này không?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Phượng Tam Muội, nói: "Thái nãi nãi, con nhất định sẽ cứu bọn họ ra !"
"Hỏa diễm thâm uyên ngay cả thái gia gia của con cũng không dám dễ dàng đi xuống, giờ thực lực của con mới có như vậy, sao có thể cho con đi!" Phượng Tam Muội nói.
"Thái nãi nãi, bà cứ yên tâm, con có thể đi xuống. Là quan trọng nhất không phải đi xuống, mà là phá giải trận pháp trấn áp phụ thân. Con đang nghiên cứu trận pháp, chờ con nắm chắc, sẽ đi cứu phụ thân ra! Nhưng giờ không biết mẫu thân ở nơi nào."
"Tình huống của mẫu thân con chúng ta từng phân tích qua, nữ nhân của thần điện kia hận nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nói chỗ trấn áp nàng ra. Giờ chúng ta chỉ có thể tự mình thám thính. Lúc cần thiết thì áp dụng một ít thủ đoạn phi thường cũng không phải không thể." Phượng Tam Muội nói.
"Con sẽ cứu bọn họ ra. Thái nãi nãi cứ yên tâm đi." Độc Cô Thiên Diệp tự tin nói, "Giờ ngươi nên nghĩ về những người mấy chi khác đi. Dựa theo hiệu quả kỳ hương, không lâu sau bà sẽ lâm vào mê man thời gian dài, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ có hành động, chúng ta nên nghĩ đối sách từ bây giờ, bằng không đến lúc đó gặp phải tình huống không thể ứng phó kịp."
"Ai, chuyện của các con ta không quản, nhưng tấm lòng của con, chờ cha nương con đi ra rồi nói sau. Giờ chúng ta hãy cùng nhai suy nghĩ nên đối phó mấy chi khác thế nào. Làm cho bọn họ náo động như vậy, cũng nên yên tĩnh yên tĩnh." Phượng Tam Muội thở dài, lời nói tràn đầy thương cảm.
Thời gian sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu suy nghĩ mấy biện pháp giúp Phượng Tam Muội, còn cùng bà đi thăm Độc Cô Vân Hằng. Lần đầu tiên Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy Tử Tiêu, phản ứng đầu tiên cũng là sao nàng giống cha nàng như thế, thích tự mình tìm đối tượng, trong lòng không vui. Nhưng sau khi tiếp xúc với Tử Tiêu thì cũng miễn cưỡng tiếp nhận hắn.
"Hừ, chúng ta nhận không nhận ngươi không quan trọng, quan trọng là xem xem cha mẹ nàng nhận không nhận ngươi. Nếu không nhận, vậy cũng là uổng công!" Độc Cô Vân Hằng nói.
Giờ hắn đã biết chuyện của Độc Cô Thiên Diệp, hắn có cháu cố gái tốt như vậy sao, mới về lại bị hắn dọa chạy, trong lòng rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một lọ đan dược cho Độc Cô Vân Hằng, nói: "Thân thể của ông giờ đã khôi phục tốt lắm, nhưng thực lực bị hao tổn rất nghiêm trọng, đan dược này có thể giúp ông khôi phục thực lực trước kia."
Độc Cô Vân Hằng không chút khách khí nhận đan dược này, có một cháu cố gái là luyện đan tông sư, không cần lo về đan dược, còn đều là phẩm chất cao.
"Thái nãi nãi, thái gia gia, chúng con về trước." Độc Cô Thiên Diệp nói xong kéo Tử Tiêu trở về viện.
Tử Tiêu ngăn nàng lại ở cửa, nói: "Chờ cứu cha nương nàng ra chúng ta sẽ thành thân đúng không?"
"Đó chỉ là qua loa tắc trách lấy cớ thôi, ngươi nghĩ là thật sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn con ngươi tràn ngập hy vọng của Tử Tiêu, không đành lòng đả kích hắn, nhưng chuyện thành hôn này, đối với nàng quá đột nhiên, hoàn toàn không có thời gian thích ứng.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng. Tử Tiêu cũng hiểu tâm tư Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra là ta còn chưa đủ cố gắng. Đúng rồi, quyển sách trận pháp này nàng cầm nghiên cứu đi."
Tử Tiêu lấy một quyển sách ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nàng lấy lại xem xem, kinh ngạc nói: "Sao ngươi có sách trận pháp tốt như vậy ? Ta còn muốn đi tìm một quyển cao cấp một chút nữa! Cảm ơn ngươi."
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ vui vẻ của Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Cảm ta như vậy thật không thành ý."
"Hả?"
Độc Cô Thiên Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn Tử Tiêu đã rơi xuống, sau khi nhấm nháp ngọt ngào của nàng một lần, mới lưu luyến rời khỏi, nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng ."
Mặt Độc Cô Thiên Diệp hơi phiếm hồng.
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ của nàng, nói: "Ta muốn nghe nàng thổi thủ khúc lần trước."
Nghĩ đến việc Tử Tiêu vì mình làm nhiều chuyện, Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, cất sách trận pháp vào, đi đến cái ghế phía trước ngồi xuống, lấy đào địch đã thật lâu không sử dụng kia ra, thổi khúc《phong cảnh cố hương 》.
Tử Tiêu ngồi bên cạnh nàng từ từ nhắm hai mắt im lặng nghe. Độc Cô Thiên Diệp nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn trước mắt mình, thoáng hiện cảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt, ở sơn mạch Yến Sơn, khi đó cảm xúc của nàng rất tệ, rất muốn về nhà, hắn cứ như vậy nhảy vào cuộc sống của nàng. Sau này hắn mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng, làm cho cuộc sống của nàng có nhiều vui vẻ hơn. Ở trong hắc ám chi thành, sau khi dậy sớm rời giường nhìn thấy hai người ngủ ở trên một cái giường, phản ứng của mình, bị hai mắt vô tội của hắn nhìn chăm chú, mình nói là sẽ phụ trách với hắn, cặp mắt hoa đào kia của hắn lập tức tỏa sáng, hóa ra hắn đã từng chút từng chứ chiếm cứ lòng của nàng, cùng nàng có nhiều kỉ niệm như vậy.
Nghĩ đến tâm trạng lần đầu thổi khúc này, lại so với tâm trạng lúc này, Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, thì ra mình đã từ từ quen với cuộc sống nơi này, quen với người nơi này, nhất là người trước mắt.
Trong phòng, Hác Bằng Du không biết tỉnh lại từ khi nào, nghe thấy tiếng sáo của Độc Cô Thiên Diệp, khóe mắt nhỏ hai giọt nước mắt. Hắn dung tay hứng giọt lệ, dùng hai ngón tay ma sát qua lại, không biết nghĩ tới cái gì. Xoay người muốn tiếp tục ngủ, cuối cùng cũng ngủ không được . Nghe tiếng sáo Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt đã nhắm càng không ngừng động đậy.
Tiếng sáo xuyên qua tường viện, bay tới nơi rất xa. Mọi người trong gia tộc Độc Cô dừng chuyện trong tay, hưởng thụ một lát tốt đẹp này. Đồng thời cũng âm thầm ngạc nhiên Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên biết thổi sáo.
"Cha, Thiên Diệp tỷ tỷ thổi thật là dễ nghe." Trong viện cách đó không xa, Độc Cô Thiên Lân ghé vào trong ngực phụ thân mình, ăn linh quả Độc Cô Thiên Diệp cho hắn.
Độc Cô Dật Kiêu nghe tiếng sáo, nói: "Quả thực không tệ." Không biết nói là kỹ thuật của nàng hay là cảm tình nàng dung nhập vào trong.
Độc Cô Thiên Diệp thổi hai lần thì ngừng lại, Tử Tiêu một tay ôm nàng lại, để cho nàng nằm trên người mình, mặt của nàng vừa vặn dán vào ngực hắn.
"Nghe được không, nó vì nàng mà nhảy lên."
Thứ Hồn trong không gian linh thú nhịn không được không ngừng trợn trắng mắt, chủ nhân này, nói mình sắc, hắn mới rất biết dỗ nữ nhân! Lời nói buồn nôn như vậy, hắn còn chưa từng nói qua! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ tới bóng dáng quần áo hắc sa kia, nhớ tới sợi tóc của nàng đón gió bay lượn, cong lại cong, làm cho trong lòng hắn đột nhiên ngứa kì lạ.
Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ, hai tay Tử Tiêu giữ chặt nàng, nói: "Im lặng nằm một lát đi."
Nghe giọng nói mê hoặc của hắn, nàng thật sự dừng suy nghĩ, dựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, chậm rãi ngủ. Tử Tiêu nghe thấy hô hấp của nàng chậm rãi trở nên chậm chạp, nở nụ cười, khẽ hôn trên trán nàng, trên mặt rất là thỏa mãn.
Có lẽ, hắn có thể cho nàng tiếp xúc thế giới của hắn, hắn nghĩ. Hắn chậm rãi cũng nhắm mắt lại, nhợt nhạt ngủ. Trong viện chỉ có hoa sơn trà nở rực rỡ như lửa và một đôi người mang theo tươi cười đi vào.
Hác Bằng Du sờ sờ ngọc trụy vẫn mang trước ngực mình, lại ngủ. Nhưng trong lúc ngủ mơ, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Nàng không thích một nhà nhị bá, nhưng cũng không thể làm bọn họ sượng mặt, bằng không tất cả mọi người gia tộc sẽ nghĩ nàng thị sủng sinh kiêu, như vậy sẽ vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều địch nhân .
"Đúng vậy, thái nãi nãi bà đừng nóng giận. Bà tức giận tiểu Thiên Lân rất đau lòng." Độc Cô Thiên Lân nhận được ám hiệu Độc Cô Thiên Diệp, mở miệng nói.
Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Lân, thì nói: "Cho dù là vô tình, thân là con dâu Độc Cô gia lại nói ra loại lời này, phải phạt. Thấy Thiên Diệp cầu xin cho ngươi, ta phạt ngươi cấm túc ba tháng, trừ bổng lộc ba tháng."
"Cảm ơn tổ mẫu." Nạp Lan Phi Vũ nhanh chóng nói lời cảm tạ. Ba tháng đối với người tu luyện mà nói thì trôi qua rất nhanh, còn ba tháng bổng lộc kia, nàng cũng không thiếu chút tiền này.
"Tốt lắm, đều đi về đi. Sáng tinh mơ đã làm ầm ĩ." Phượng Tam Muội nói, "Thiên Diệp và Tử Tiêu ở lại, những người khác đều tự về đi."
Người một phòng rời khỏi, lúc đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được giương mắt nhìn nàng. Nàng cũng mỉm cười đáp lại.
Trải qua chuyện hôm nay, mọi người đều hiểu được một chuyện, Phượng Tam Muội rất thích Độc Cô Thiên Diệp, rất sủng ái nàng. Sau này không có việc gì thì đừng có chọc tới nàng!
"Hừ." Khi Độc Cô Thiên Lan đỡ Nạp Lan Phi Vũ đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Ta không để ngươi yên đâu!" Độc Cô Thiên Lan hung tợn nói. Nàng cũng không tin nàng là một thần vương mà đấu không lại một phế vật.
"Phụng bồi." Độc Cô Thiên Diệp nhỏ giọng trả lời.
Người ngoài đều đi rồi, Phượng Tam Muội để người hầu dọn dẹp mảnh vỡ. Ngoắc Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi qua.
"Thái nãi nãi, bà cũng đừng giận, bị thương thân thể, con phải nấu thêm bao nhiêu dược thiện mới có thể bồi bổ lại cho bà đây!" Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phượng Tam Muội nói.
"Cuối cùng con là thương cơ thể của ta hay là dược thiện của con?" Phượng Tam Muội bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho dở khóc dở cười, cố ý xụ mặt hỏi.
"Ý tứ của con thái nãi nãi hiểu rõ nhất, còn cần con nói sao? Đương nhiên là thương thân thể của bà rồi." Độc Cô Thiên Diệp dỗ dành. Ở trong lòng khẽ thở dài một cái. Không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới Phượng Tam Muội lại tức giận như vậy. Nhìn thấy bà thiệt tình bảo vệ mình, trong lòng ấm áp. Trò chuyện với bà, cũng coi như là thiên luân chi nhạc.
"Hừ, chuyện này còn không phải sao." Cuối cùng Phượng Tam Muội cũng nở nụ cười, sau đó nghĩ đến tin tức lúc trước nghe được nói Độc Cô Thiên Lam đi chỗ của nàng náo loạn, nói: "Hai người các con khi nào thì làm hôn lễ? Đỡ bị những người đó luôn tới tìm con phiền toái."
Độc Cô Thiên Diệp đang uống trà, một ngụm phun ra.
"Khụ khụ, khụ khụ, làm, làm hôn lễ?" Độc Cô Thiên Diệp thật vất vả thuận khí, kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta nghe nói nha đầu Thiên Lan kia hai ngày nay liền luôn nghĩ đánh chủ ý với hắn." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, đúng là một người vĩ đại, rất xứng đôi với Thiên Diệp. "Con và phụ thân con rất giống nhau, rất có chủ kiến, không thích người khác quản chuyện của mình. Tuy rằng ta không biết hắn, nhưng nếu là người con tìm, ta cũng coi như miễn cưỡng thừa nhận ."
"Thái nãi nãi, con còn nhỏ như vậy, thành cái gì hôn chứ!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới sẽ nhắc tới chuyện này. Nàng đúng là không có dự tính thành hôn. Tuy mình từng nói sẽ phụ trách với hắn, gời cũng một chút thích hắn, cũng đã quen có hắn bên cạnh, nhưng còn chưa tới mức thành hôn.
"Làm sao nhỏ, đã hai mươi tuổi rồi." Phượng Tam Muội nói.
"Tam bá đã hai trăm tuổi rồi còn chưa thành hôn nữa, con mới hai mươi tuổi, gấp cái gì. Hơn nữa giờ con còn nhiều chuyện như vậy, cũng không thời gian đi quản mấy chuyện này." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Con còn có chuyện gì, nói ra, ta đi giải quyết giúp con." Phượng Tam Muội nói.
"Ách, con còn chưa cứu cha mẹ ra, sao có thể thành hôn?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nói đến Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy, Phượng Tam Muội cũng im lặng. Lúc trước bà và Độc Cô Vân Hằng yêu thương nhất là Độc Cô Dật Hiên, nhưng cuối cùng hắn lại bị trấn áp dưới hỏa diễm thâm uyên chịu khổ. Nếu lúc trước thực lực của bọn họ cao hơn một chút, có phải bây giờ sẽ không biến thành thế này không?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Phượng Tam Muội, nói: "Thái nãi nãi, con nhất định sẽ cứu bọn họ ra !"
"Hỏa diễm thâm uyên ngay cả thái gia gia của con cũng không dám dễ dàng đi xuống, giờ thực lực của con mới có như vậy, sao có thể cho con đi!" Phượng Tam Muội nói.
"Thái nãi nãi, bà cứ yên tâm, con có thể đi xuống. Là quan trọng nhất không phải đi xuống, mà là phá giải trận pháp trấn áp phụ thân. Con đang nghiên cứu trận pháp, chờ con nắm chắc, sẽ đi cứu phụ thân ra! Nhưng giờ không biết mẫu thân ở nơi nào."
"Tình huống của mẫu thân con chúng ta từng phân tích qua, nữ nhân của thần điện kia hận nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nói chỗ trấn áp nàng ra. Giờ chúng ta chỉ có thể tự mình thám thính. Lúc cần thiết thì áp dụng một ít thủ đoạn phi thường cũng không phải không thể." Phượng Tam Muội nói.
"Con sẽ cứu bọn họ ra. Thái nãi nãi cứ yên tâm đi." Độc Cô Thiên Diệp tự tin nói, "Giờ ngươi nên nghĩ về những người mấy chi khác đi. Dựa theo hiệu quả kỳ hương, không lâu sau bà sẽ lâm vào mê man thời gian dài, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ có hành động, chúng ta nên nghĩ đối sách từ bây giờ, bằng không đến lúc đó gặp phải tình huống không thể ứng phó kịp."
"Ai, chuyện của các con ta không quản, nhưng tấm lòng của con, chờ cha nương con đi ra rồi nói sau. Giờ chúng ta hãy cùng nhai suy nghĩ nên đối phó mấy chi khác thế nào. Làm cho bọn họ náo động như vậy, cũng nên yên tĩnh yên tĩnh." Phượng Tam Muội thở dài, lời nói tràn đầy thương cảm.
Thời gian sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu suy nghĩ mấy biện pháp giúp Phượng Tam Muội, còn cùng bà đi thăm Độc Cô Vân Hằng. Lần đầu tiên Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy Tử Tiêu, phản ứng đầu tiên cũng là sao nàng giống cha nàng như thế, thích tự mình tìm đối tượng, trong lòng không vui. Nhưng sau khi tiếp xúc với Tử Tiêu thì cũng miễn cưỡng tiếp nhận hắn.
"Hừ, chúng ta nhận không nhận ngươi không quan trọng, quan trọng là xem xem cha mẹ nàng nhận không nhận ngươi. Nếu không nhận, vậy cũng là uổng công!" Độc Cô Vân Hằng nói.
Giờ hắn đã biết chuyện của Độc Cô Thiên Diệp, hắn có cháu cố gái tốt như vậy sao, mới về lại bị hắn dọa chạy, trong lòng rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái.
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một lọ đan dược cho Độc Cô Vân Hằng, nói: "Thân thể của ông giờ đã khôi phục tốt lắm, nhưng thực lực bị hao tổn rất nghiêm trọng, đan dược này có thể giúp ông khôi phục thực lực trước kia."
Độc Cô Vân Hằng không chút khách khí nhận đan dược này, có một cháu cố gái là luyện đan tông sư, không cần lo về đan dược, còn đều là phẩm chất cao.
"Thái nãi nãi, thái gia gia, chúng con về trước." Độc Cô Thiên Diệp nói xong kéo Tử Tiêu trở về viện.
Tử Tiêu ngăn nàng lại ở cửa, nói: "Chờ cứu cha nương nàng ra chúng ta sẽ thành thân đúng không?"
"Đó chỉ là qua loa tắc trách lấy cớ thôi, ngươi nghĩ là thật sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn con ngươi tràn ngập hy vọng của Tử Tiêu, không đành lòng đả kích hắn, nhưng chuyện thành hôn này, đối với nàng quá đột nhiên, hoàn toàn không có thời gian thích ứng.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng. Tử Tiêu cũng hiểu tâm tư Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra là ta còn chưa đủ cố gắng. Đúng rồi, quyển sách trận pháp này nàng cầm nghiên cứu đi."
Tử Tiêu lấy một quyển sách ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nàng lấy lại xem xem, kinh ngạc nói: "Sao ngươi có sách trận pháp tốt như vậy ? Ta còn muốn đi tìm một quyển cao cấp một chút nữa! Cảm ơn ngươi."
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ vui vẻ của Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Cảm ta như vậy thật không thành ý."
"Hả?"
Độc Cô Thiên Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn Tử Tiêu đã rơi xuống, sau khi nhấm nháp ngọt ngào của nàng một lần, mới lưu luyến rời khỏi, nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng ."
Mặt Độc Cô Thiên Diệp hơi phiếm hồng.
Tử Tiêu nhìn dáng vẻ của nàng, nói: "Ta muốn nghe nàng thổi thủ khúc lần trước."
Nghĩ đến việc Tử Tiêu vì mình làm nhiều chuyện, Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, cất sách trận pháp vào, đi đến cái ghế phía trước ngồi xuống, lấy đào địch đã thật lâu không sử dụng kia ra, thổi khúc《phong cảnh cố hương 》.
Tử Tiêu ngồi bên cạnh nàng từ từ nhắm hai mắt im lặng nghe. Độc Cô Thiên Diệp nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn trước mắt mình, thoáng hiện cảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt, ở sơn mạch Yến Sơn, khi đó cảm xúc của nàng rất tệ, rất muốn về nhà, hắn cứ như vậy nhảy vào cuộc sống của nàng. Sau này hắn mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng, làm cho cuộc sống của nàng có nhiều vui vẻ hơn. Ở trong hắc ám chi thành, sau khi dậy sớm rời giường nhìn thấy hai người ngủ ở trên một cái giường, phản ứng của mình, bị hai mắt vô tội của hắn nhìn chăm chú, mình nói là sẽ phụ trách với hắn, cặp mắt hoa đào kia của hắn lập tức tỏa sáng, hóa ra hắn đã từng chút từng chứ chiếm cứ lòng của nàng, cùng nàng có nhiều kỉ niệm như vậy.
Nghĩ đến tâm trạng lần đầu thổi khúc này, lại so với tâm trạng lúc này, Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, thì ra mình đã từ từ quen với cuộc sống nơi này, quen với người nơi này, nhất là người trước mắt.
Trong phòng, Hác Bằng Du không biết tỉnh lại từ khi nào, nghe thấy tiếng sáo của Độc Cô Thiên Diệp, khóe mắt nhỏ hai giọt nước mắt. Hắn dung tay hứng giọt lệ, dùng hai ngón tay ma sát qua lại, không biết nghĩ tới cái gì. Xoay người muốn tiếp tục ngủ, cuối cùng cũng ngủ không được . Nghe tiếng sáo Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt đã nhắm càng không ngừng động đậy.
Tiếng sáo xuyên qua tường viện, bay tới nơi rất xa. Mọi người trong gia tộc Độc Cô dừng chuyện trong tay, hưởng thụ một lát tốt đẹp này. Đồng thời cũng âm thầm ngạc nhiên Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên biết thổi sáo.
"Cha, Thiên Diệp tỷ tỷ thổi thật là dễ nghe." Trong viện cách đó không xa, Độc Cô Thiên Lân ghé vào trong ngực phụ thân mình, ăn linh quả Độc Cô Thiên Diệp cho hắn.
Độc Cô Dật Kiêu nghe tiếng sáo, nói: "Quả thực không tệ." Không biết nói là kỹ thuật của nàng hay là cảm tình nàng dung nhập vào trong.
Độc Cô Thiên Diệp thổi hai lần thì ngừng lại, Tử Tiêu một tay ôm nàng lại, để cho nàng nằm trên người mình, mặt của nàng vừa vặn dán vào ngực hắn.
"Nghe được không, nó vì nàng mà nhảy lên."
Thứ Hồn trong không gian linh thú nhịn không được không ngừng trợn trắng mắt, chủ nhân này, nói mình sắc, hắn mới rất biết dỗ nữ nhân! Lời nói buồn nôn như vậy, hắn còn chưa từng nói qua! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ tới bóng dáng quần áo hắc sa kia, nhớ tới sợi tóc của nàng đón gió bay lượn, cong lại cong, làm cho trong lòng hắn đột nhiên ngứa kì lạ.
Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ, hai tay Tử Tiêu giữ chặt nàng, nói: "Im lặng nằm một lát đi."
Nghe giọng nói mê hoặc của hắn, nàng thật sự dừng suy nghĩ, dựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, chậm rãi ngủ. Tử Tiêu nghe thấy hô hấp của nàng chậm rãi trở nên chậm chạp, nở nụ cười, khẽ hôn trên trán nàng, trên mặt rất là thỏa mãn.
Có lẽ, hắn có thể cho nàng tiếp xúc thế giới của hắn, hắn nghĩ. Hắn chậm rãi cũng nhắm mắt lại, nhợt nhạt ngủ. Trong viện chỉ có hoa sơn trà nở rực rỡ như lửa và một đôi người mang theo tươi cười đi vào.
Hác Bằng Du sờ sờ ngọc trụy vẫn mang trước ngực mình, lại ngủ. Nhưng trong lúc ngủ mơ, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/285
|