.
.
.
Trong phòng bệnh ...
“ Em xin lỗi ”
Nó im lặng nhìn Hắn, môi hơi cười, ánh mắt như đang chờ đợi một điều gì đó. Tay không ngừng lay lay cánh tay Hắn. Nhưng Hắn vẫn yên lặng, mắt vẫn nhìn Nó và không nói gì.
“ Anh muốn mắng em thế nào cũng được nhưng đừng im lặng có được không? ”
Nó bắt đầu chau mày, ánh mắt có chút thất vọng. Hắn giận Nó thật rồi. Đáng lẽ ra Nó phải nói trước với Hắn một tiếng mới phải, đằng này lại đi luôn làm Hắn tìm kiếm khắp nơi. Lần này là không xong rồi.
Nó hít một hơi dài rồi bỏ tay Hắn ra hét “ Anh đừng như vậy có được không? Em thật sự không muốn anh lo lắng nhưng em không còn cách nào khác phải trốn đi, em biết nếu nói ra anh chắc chắn sẽ không cho em đi và bắt em ở lại. Nhưng Quang và Tiểu An là cháu của em, chị Tuệ Giao lại là chị của em, em chính là không thể bỏ mặc hai đứa nó nên mới đi tìm chúng. Lúc trước gia đình em đã đối xử không tốt với chị ấy và Quang nên bây giờ em chỉ muốn bù đắp lại cho chúng nó chẳng lẽ là sai hay sao chứ? ”
Nó nói xong thì nước mắt cũng giàn giụa. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười rồi ôm Nó vào lòng.
“ Anh chỉ lo cho em thôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra với em thì anh biết phải sống làm sao? Lần sau đừng như vậy nữa! ”
*************************************************
Ngoài trời mưa xối xả, cơn mưa dông cứ kéo dài không ngừng. Cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn, gió càng ngày càng lớn làm cây cối lúc này cũng ngã nghiêng theo.
Khẽ khép hờ mi mắt rồi mệt mỏi ngã người ra sau ghế, tay day day hai huyệt thái dương. Cùng lúc đó, Tiểu An đi vào làm cô khẽ giật mình nhìn ra cửa.
“ Tớ mang sữa cho cậu ” Nhận ra cái nhìn không mấy vui vẻ, Tiểu An e dè đi đến đặt ly sữa lên bàn rồi vội vàng đưa ánh nhìn sang chỗ khác.
“ Cậu ngồi đi ” Cô cầm lấy ly sữa uống một ngụm rồi đặt lên bàn, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài vườn.
“ Lạnh lắm đấy, tớ đóng cửa lại nhé? ” Tiểu An khẽ đưa mắt nhìn cô, thấy cô chỉ yên lặng không nói gì thì mau chóng đến đóng cửa sổ lại. Gió không ngừng thổi, mỗi lúc càng lớn làm Tiểu An vừa đóng cửa xong là lại ho khan, cô vội lấy khăn giấy che miệng lại khi nhìn thấy đôi mày đang chau lại của Linh Anh.
“ Tớ xin lỗi, xin lỗi ” Tiểu An vừa ho vừa nói, Linh Anh không trả lời chỉ ngã người ra sau rồi nhắm mắt lại. Bản thân cô bây giờ thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn trốn vào một góc mà nghỉ ngơi thôi, nhưng Tiểu An thì lúc nào cũng lo lắng cho cô làm cô cảm thấy không mấy dễ chịu mặt dù Tiểu An đã rất cố gắng chiều lòng cô, ngày nào cũng mang sữa vào rồi còn nấu những món mà cô thích nên đôi khi muốn tức giận cũng là cả một vấn đề - An vốn rất nhạy cảm mà.
“ Lần sau cậu không cần làm như thế đâu, tôi không giận cậu, càng không ghét cậu nên không cần phải ngày nào cũng phải mang sữa vào cho tôi, khi nào tôi cần tôi sẽ nói, chỉ là bây giờ tôi muốn ở một mình. Chỉ có một mình tôi mà thôi ” Linh Anh vẫn nhắm mắt, tay vẫn day day huyệt thái dương.
“ Nhưng sau này sẽ như vậy đấy! ”
Cô vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có đôi mày là khẽ chau lại. “ Cậu muốn thế nào? ”
“ Tớ ... Thật ra tớ chỉ muốn ... Uhh ... Cô Hải Yến ... Tớ ” Tiểu An lúng túng và khá sợ khi đã nhắc đến Hải Yến trước mặt Linh Anh.
“ Nói đi, nói những gì cậu thấy và nghe tối hôm đó ” Linh Anh cười như không cười, nói rồi cô đứng dậy đi đến giường nằm xuống “ Tôi muốn nghỉ ngơi ”
Tiểu An chỉ khẽ gật đầu, cô cũng đứng dậy mang ly sữa ra ngoài, gương mặt vẫn còn chút sợ hãi. Lẽ ra cô không nên nói, Linh Anh sẽ giận cô mất, cô chỉ muốn nói sự thật thôi mà.
“ Mày đúng là ngốc hết chỗ nói mà ” Tiểu An vẫn lẩm bẩm từ này đến giờ, cô chán nản thở dài rửa đống bát đĩa rồi nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho Vy và cả Linh Anh.
*************************************************
“ Tôi không còn nhiều thời gian đâu! Các anh liệu mà làm mau lên đấy ”
Mộc Trà tắt điện thoại rồi nhét vào túi. Cô nhanh chóng tắt hết các thiết bị định vị trên người ngay sau khi nhận được tin nhắn.
“ Chúng ta sắp thoát rồi, anh đừng lo nữa nhé ”
Mộc Trà ngồi xuống cạnh Phong, vui vẻ tựa đầu vào vai anh. Phong không nói gì chỉ cười nhạt, vì bản thân anh hiểu rất rõ Demonwhite không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tuy anh không biết kế hoạch của Mộc Trà là gì nhưng anh chắc chắn một điều rằng, thoát khỏi đây không hề dễ dàng một chút nào, một là bị thương nặng hai là sẽ chết.
“ Chủ Tịch, chúng tôi đã đến nơi ”
Mộc Trà không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Phong, cô kéo tay anh ra khỏi căn phòng đó, đi dọc theo hành lang rồi chạy bộ xuống.
“ Mộc Trà, anh nghĩ chúng ta nên đứng yên ở đây thì hơn ” đang chạy thì Phong kéo tay cô lại, anh biết có người đã nhìn thấy anh và Mộc Trà nhưng không cách nào nói cho cô được nên đành đứng yên ở đây xem tình hình.
“ Phong, chúng ta vẫn đang ở tầng 10 kia mà? ” Mộc Trà chau mày khó hiểu nhưng cô lại nghĩ đến Phong vẫn còn đang bệnh, chắc là anh mệt.
“ Anh không sao chứ? ” Cô đỡ anh ngồi xuống bậc thang, lấy tay lau đi vệt mồ hôi trên trán anh. Cô lấy trong túi ra một viên thuốc của Jey rồi đưa cho Phong uống.
“ Anh đã đỡ hơn chưa? ” Đôi mày cô vẫn không ngừng chau lại, cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi thăm nhưng thấy Phong không trả lời cô lại càng lo lắng hơn nữa.
“ Phong ... Anh không sao chứ ”
Phong không đáp chỉ khẽ lắc đầu. Anh nắm tay cô đứng lên tiếp tục đi xuống, đằng nào cũng sẽ bị bắt lại, chi bằng đi thêm một đoạn nữa để biết thêm một chút về đường đi của tổ chức có phải hơn không?
Anh khẽ ngã người ra sau ghế bật cười, tay mân mê bộ đàm liên tục phát ra âm thanh, là giọng của bảo vệ và các nhân viên an ninh trong tổ chức.
“ Bọn họ xuống gần đến nơi rồi ạ ”
“ Có người đang trà trộn vào tổ chức ”
“ Chúng tôi có bắt họ không? ”
“ Thưa ngài họ đã rời khỏi khu vực cấm ”
Jey nhếch môi cười nhạt. Anh thong thả đưa tay vào túi quần rồi ung dung đi thang máy xuống tầng hai. Tay vẫn mân mê bộ đàm đang liên tục phát ra tín hiệu và chiếc điện thoại đang ghi lại hình ảnh của Phong và Mộc Trà.
“ Ting ” Cánh cửa thang máy mở ra, Jey vẫn thong thả đứng ở trong nhìn ra.
Mộc Trà bàng hoàng đến sửng sốt khi thấy Jey, Phong thì không mấy ngạc nhiên lắm, anh chỉ hơi bất ngờ về thái độ dửng dưng như không có gì của Jey thôi.
“ Tôi nghe nói có người đang muốn đặt boom để phá hủy tổ chức kia mà? ”
“ Thì sao? ”
Mộc Trà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng lại khó khăn khi phải đối diện với gương mặt không một chút cảm xúc của Jey, anh không hề quan tâm đến lời nói của cô ngược lại còn rất bình thản.
Jey nhìn lướt qua Phong rồi đi đến trước mặt hai người họ. Mộc Trà nhân cơ hội đó liền đưa chân đạp thật mạnh về phía trước.
“ Á .... Mau thả tôi ra ... Á ... Anh điên rồi sao?
Jey nắm lấy chân cô rồi thả xuống. Sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm khi cô không xem anh ra gì. Anh nắm lấy tay cô kéo đi, mặc cho cô la hét níu lấy tay Phong.
Còn Phong thì vẫn đứng yên ở đó nhưng ánh mắt lại đặt ở nơi khác, là phía ban công tầng hai, tim anh lại nhói lên không ngừng, lòng ngực co thắt lại - là My, người phụ nữ anh yêu hơn là cả bản thân mình bây giờ lại đứng ở đó quan sát anh sao? Đôi chân như mất kiểm soát vô thức đi đến đấy.
“ My, là em sao? ” Phong đặt tay lên vai cô, My giật mình quay đầu lại.
Phong vui mừng đi đến ôm chầm lấy My mặc cho cô cứ tránh né anh, cứ thế mà bao nhiêu mệt mỏi từ nãy đến giờ tan đi hết, nụ cười trên môi anh càng rộng hơn.
“ Phong, buông em ra ” My vội đẩy Phong ra rồi lùi lại phía sau. Cô nín thở khi thấy Jey và Mộc Trà đang nhìn cô và Phong.
Mộc Trà bất ngờ đến đau lòng, đôi chân không vững mà ngã quỵ xuống đất, bàn tay cô vô thức nắm chặt lấy tay Jey. Cô đau xót nhìn Phong, người đàn ông cô yêu vẫn không thể quên được người cũ, vừa nãy cô lại còn thấy Phong ôm My kia mà, Phong chính là vẫn còn yêu My, chính là anh đang trêu đùa tình cảm của cô mà.
“ Phong ...” Lòng ngực co thắt không ngừng làm cô đến thở cũng thấy rất khó khăn, tay cô bỗng siết chặt lấy tay Jey rồi đứng dậy. Cô ngã vào lòng Jey rồi ngất đi.
My lấy tay mình ra khỏi Phong rồi đi đến cùng Jey đưa Mộc Trà lên phòng mình. Phong chỉ thở dài rồi chậm rãi đi theo sau. Anh biết Mộc Trà yêu anh nhưng anh chỉ xem cô như em gái, một đứa em gái không hơn không kém, người anh yêu chỉ có My, duy nhất một mình My.
.
.
Trong phòng bệnh ...
“ Em xin lỗi ”
Nó im lặng nhìn Hắn, môi hơi cười, ánh mắt như đang chờ đợi một điều gì đó. Tay không ngừng lay lay cánh tay Hắn. Nhưng Hắn vẫn yên lặng, mắt vẫn nhìn Nó và không nói gì.
“ Anh muốn mắng em thế nào cũng được nhưng đừng im lặng có được không? ”
Nó bắt đầu chau mày, ánh mắt có chút thất vọng. Hắn giận Nó thật rồi. Đáng lẽ ra Nó phải nói trước với Hắn một tiếng mới phải, đằng này lại đi luôn làm Hắn tìm kiếm khắp nơi. Lần này là không xong rồi.
Nó hít một hơi dài rồi bỏ tay Hắn ra hét “ Anh đừng như vậy có được không? Em thật sự không muốn anh lo lắng nhưng em không còn cách nào khác phải trốn đi, em biết nếu nói ra anh chắc chắn sẽ không cho em đi và bắt em ở lại. Nhưng Quang và Tiểu An là cháu của em, chị Tuệ Giao lại là chị của em, em chính là không thể bỏ mặc hai đứa nó nên mới đi tìm chúng. Lúc trước gia đình em đã đối xử không tốt với chị ấy và Quang nên bây giờ em chỉ muốn bù đắp lại cho chúng nó chẳng lẽ là sai hay sao chứ? ”
Nó nói xong thì nước mắt cũng giàn giụa. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười rồi ôm Nó vào lòng.
“ Anh chỉ lo cho em thôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra với em thì anh biết phải sống làm sao? Lần sau đừng như vậy nữa! ”
*************************************************
Ngoài trời mưa xối xả, cơn mưa dông cứ kéo dài không ngừng. Cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn, gió càng ngày càng lớn làm cây cối lúc này cũng ngã nghiêng theo.
Khẽ khép hờ mi mắt rồi mệt mỏi ngã người ra sau ghế, tay day day hai huyệt thái dương. Cùng lúc đó, Tiểu An đi vào làm cô khẽ giật mình nhìn ra cửa.
“ Tớ mang sữa cho cậu ” Nhận ra cái nhìn không mấy vui vẻ, Tiểu An e dè đi đến đặt ly sữa lên bàn rồi vội vàng đưa ánh nhìn sang chỗ khác.
“ Cậu ngồi đi ” Cô cầm lấy ly sữa uống một ngụm rồi đặt lên bàn, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài vườn.
“ Lạnh lắm đấy, tớ đóng cửa lại nhé? ” Tiểu An khẽ đưa mắt nhìn cô, thấy cô chỉ yên lặng không nói gì thì mau chóng đến đóng cửa sổ lại. Gió không ngừng thổi, mỗi lúc càng lớn làm Tiểu An vừa đóng cửa xong là lại ho khan, cô vội lấy khăn giấy che miệng lại khi nhìn thấy đôi mày đang chau lại của Linh Anh.
“ Tớ xin lỗi, xin lỗi ” Tiểu An vừa ho vừa nói, Linh Anh không trả lời chỉ ngã người ra sau rồi nhắm mắt lại. Bản thân cô bây giờ thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn trốn vào một góc mà nghỉ ngơi thôi, nhưng Tiểu An thì lúc nào cũng lo lắng cho cô làm cô cảm thấy không mấy dễ chịu mặt dù Tiểu An đã rất cố gắng chiều lòng cô, ngày nào cũng mang sữa vào rồi còn nấu những món mà cô thích nên đôi khi muốn tức giận cũng là cả một vấn đề - An vốn rất nhạy cảm mà.
“ Lần sau cậu không cần làm như thế đâu, tôi không giận cậu, càng không ghét cậu nên không cần phải ngày nào cũng phải mang sữa vào cho tôi, khi nào tôi cần tôi sẽ nói, chỉ là bây giờ tôi muốn ở một mình. Chỉ có một mình tôi mà thôi ” Linh Anh vẫn nhắm mắt, tay vẫn day day huyệt thái dương.
“ Nhưng sau này sẽ như vậy đấy! ”
Cô vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có đôi mày là khẽ chau lại. “ Cậu muốn thế nào? ”
“ Tớ ... Thật ra tớ chỉ muốn ... Uhh ... Cô Hải Yến ... Tớ ” Tiểu An lúng túng và khá sợ khi đã nhắc đến Hải Yến trước mặt Linh Anh.
“ Nói đi, nói những gì cậu thấy và nghe tối hôm đó ” Linh Anh cười như không cười, nói rồi cô đứng dậy đi đến giường nằm xuống “ Tôi muốn nghỉ ngơi ”
Tiểu An chỉ khẽ gật đầu, cô cũng đứng dậy mang ly sữa ra ngoài, gương mặt vẫn còn chút sợ hãi. Lẽ ra cô không nên nói, Linh Anh sẽ giận cô mất, cô chỉ muốn nói sự thật thôi mà.
“ Mày đúng là ngốc hết chỗ nói mà ” Tiểu An vẫn lẩm bẩm từ này đến giờ, cô chán nản thở dài rửa đống bát đĩa rồi nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho Vy và cả Linh Anh.
*************************************************
“ Tôi không còn nhiều thời gian đâu! Các anh liệu mà làm mau lên đấy ”
Mộc Trà tắt điện thoại rồi nhét vào túi. Cô nhanh chóng tắt hết các thiết bị định vị trên người ngay sau khi nhận được tin nhắn.
“ Chúng ta sắp thoát rồi, anh đừng lo nữa nhé ”
Mộc Trà ngồi xuống cạnh Phong, vui vẻ tựa đầu vào vai anh. Phong không nói gì chỉ cười nhạt, vì bản thân anh hiểu rất rõ Demonwhite không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tuy anh không biết kế hoạch của Mộc Trà là gì nhưng anh chắc chắn một điều rằng, thoát khỏi đây không hề dễ dàng một chút nào, một là bị thương nặng hai là sẽ chết.
“ Chủ Tịch, chúng tôi đã đến nơi ”
Mộc Trà không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Phong, cô kéo tay anh ra khỏi căn phòng đó, đi dọc theo hành lang rồi chạy bộ xuống.
“ Mộc Trà, anh nghĩ chúng ta nên đứng yên ở đây thì hơn ” đang chạy thì Phong kéo tay cô lại, anh biết có người đã nhìn thấy anh và Mộc Trà nhưng không cách nào nói cho cô được nên đành đứng yên ở đây xem tình hình.
“ Phong, chúng ta vẫn đang ở tầng 10 kia mà? ” Mộc Trà chau mày khó hiểu nhưng cô lại nghĩ đến Phong vẫn còn đang bệnh, chắc là anh mệt.
“ Anh không sao chứ? ” Cô đỡ anh ngồi xuống bậc thang, lấy tay lau đi vệt mồ hôi trên trán anh. Cô lấy trong túi ra một viên thuốc của Jey rồi đưa cho Phong uống.
“ Anh đã đỡ hơn chưa? ” Đôi mày cô vẫn không ngừng chau lại, cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi thăm nhưng thấy Phong không trả lời cô lại càng lo lắng hơn nữa.
“ Phong ... Anh không sao chứ ”
Phong không đáp chỉ khẽ lắc đầu. Anh nắm tay cô đứng lên tiếp tục đi xuống, đằng nào cũng sẽ bị bắt lại, chi bằng đi thêm một đoạn nữa để biết thêm một chút về đường đi của tổ chức có phải hơn không?
Anh khẽ ngã người ra sau ghế bật cười, tay mân mê bộ đàm liên tục phát ra âm thanh, là giọng của bảo vệ và các nhân viên an ninh trong tổ chức.
“ Bọn họ xuống gần đến nơi rồi ạ ”
“ Có người đang trà trộn vào tổ chức ”
“ Chúng tôi có bắt họ không? ”
“ Thưa ngài họ đã rời khỏi khu vực cấm ”
Jey nhếch môi cười nhạt. Anh thong thả đưa tay vào túi quần rồi ung dung đi thang máy xuống tầng hai. Tay vẫn mân mê bộ đàm đang liên tục phát ra tín hiệu và chiếc điện thoại đang ghi lại hình ảnh của Phong và Mộc Trà.
“ Ting ” Cánh cửa thang máy mở ra, Jey vẫn thong thả đứng ở trong nhìn ra.
Mộc Trà bàng hoàng đến sửng sốt khi thấy Jey, Phong thì không mấy ngạc nhiên lắm, anh chỉ hơi bất ngờ về thái độ dửng dưng như không có gì của Jey thôi.
“ Tôi nghe nói có người đang muốn đặt boom để phá hủy tổ chức kia mà? ”
“ Thì sao? ”
Mộc Trà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng lại khó khăn khi phải đối diện với gương mặt không một chút cảm xúc của Jey, anh không hề quan tâm đến lời nói của cô ngược lại còn rất bình thản.
Jey nhìn lướt qua Phong rồi đi đến trước mặt hai người họ. Mộc Trà nhân cơ hội đó liền đưa chân đạp thật mạnh về phía trước.
“ Á .... Mau thả tôi ra ... Á ... Anh điên rồi sao?
Jey nắm lấy chân cô rồi thả xuống. Sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm khi cô không xem anh ra gì. Anh nắm lấy tay cô kéo đi, mặc cho cô la hét níu lấy tay Phong.
Còn Phong thì vẫn đứng yên ở đó nhưng ánh mắt lại đặt ở nơi khác, là phía ban công tầng hai, tim anh lại nhói lên không ngừng, lòng ngực co thắt lại - là My, người phụ nữ anh yêu hơn là cả bản thân mình bây giờ lại đứng ở đó quan sát anh sao? Đôi chân như mất kiểm soát vô thức đi đến đấy.
“ My, là em sao? ” Phong đặt tay lên vai cô, My giật mình quay đầu lại.
Phong vui mừng đi đến ôm chầm lấy My mặc cho cô cứ tránh né anh, cứ thế mà bao nhiêu mệt mỏi từ nãy đến giờ tan đi hết, nụ cười trên môi anh càng rộng hơn.
“ Phong, buông em ra ” My vội đẩy Phong ra rồi lùi lại phía sau. Cô nín thở khi thấy Jey và Mộc Trà đang nhìn cô và Phong.
Mộc Trà bất ngờ đến đau lòng, đôi chân không vững mà ngã quỵ xuống đất, bàn tay cô vô thức nắm chặt lấy tay Jey. Cô đau xót nhìn Phong, người đàn ông cô yêu vẫn không thể quên được người cũ, vừa nãy cô lại còn thấy Phong ôm My kia mà, Phong chính là vẫn còn yêu My, chính là anh đang trêu đùa tình cảm của cô mà.
“ Phong ...” Lòng ngực co thắt không ngừng làm cô đến thở cũng thấy rất khó khăn, tay cô bỗng siết chặt lấy tay Jey rồi đứng dậy. Cô ngã vào lòng Jey rồi ngất đi.
My lấy tay mình ra khỏi Phong rồi đi đến cùng Jey đưa Mộc Trà lên phòng mình. Phong chỉ thở dài rồi chậm rãi đi theo sau. Anh biết Mộc Trà yêu anh nhưng anh chỉ xem cô như em gái, một đứa em gái không hơn không kém, người anh yêu chỉ có My, duy nhất một mình My.
/13
|