Translator: Nguyetmai
"Được." Việt Phàm Linh trông thấy đôi mắt lấp lánh của Mộc Hàn Yên thì không thể nào nói từ chối được. Trong lòng bà nghĩ, không sao hết, Hàn Yên thua mất cỏ Băng Tâm hay Thanh Trúc Đằng thì bà lại đi tìm về cho nàng là được. Dù sao bà cũng chẳng tin hộ vệ mà Hàn Yên chọn lại có thể đánh thắng được hộ vệ của Mộc Thành.
"Nhưng Mộc Thành à, ngươi cũng hơi ảo tưởng đấy, nếu đã muốn đánh cược thì đôi bên đều phải có giải thưởng chứ." Mộc Hàn Yên cười mà như không cười nhìn Mộc Thành: "Ngươi có thể lấy thứ gì ra làm phần thưởng?"
"Chẳng phải ngươi cũng không..." Sắc mặt Mộc Thành lạnh lùng, khó chịu nói.
"Ngừng đi, của mẫu thân ta thì chính là của ta. Làm sao? Không có mẫu thân là phu nhân Thành chủ nên ngưỡng mộ và ghen tỵ lắm hả? Nếu ngươi không có đồ gì tốt thì có thể về nhà tìm phụ mẫu ngươi mà đòi." Mộc Hàn Yên nhướng mày, bày ra dáng vẻ công tử bột chính hiệu, nhìn cực kỳ gợi đòn.
Lời này quả thật khiến Mộc Thành nghẹn tới mức nội thương. Sao hôm nay Mộc Hàn Yên không dùng chiêu như bình thường nhỉ? Hồi trước hễ trêu chọc hắn là kẻ vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, hắn liền phản bác rồi làm chuyện gì đó để chứng minh mình không phải như thế. Nhưng sao hôm nay lại đường hoàng bày ra dáng vẻ công tử bột chính hiệu thế này? Ngưỡng mộ và ghen tỵ á, ta nhổ vào! Thực ra thì cũng có... ngưỡng mộ và ghen tỵ thật. Làm Thành chủ và Thành chủ phu nhân, đương nhiên tài nguyên mà bọn họ nắm trong tay sẽ vượt xa phân gia bọn hắn ta. Vậy nên phụ thân hắn ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế để được ngồi vào vị trí Thành chủ đó!
"Ai nói ta không có đồ tốt! Khóm Tử Đằng ba trăm năm tuổi này là một vị thuốc quý hiếm đấy, nếu thị vệ của ngươi thắng thì thứ này sẽ thuộc về ngươi!" Mộc Thành gân cổ lên nói, đồng thời móc một khóm dây leo màu tím nhạt ra. Dây leo này dài bằng ngón tay trỏ, quanh thân nhẵn bóng đẹp như ngọc. Đây là một trong những vị dược liệu quan trọng mà nhà Mộc Thành đã chuẩn bị để luyện thành thuốc gia tăng sức mạnh cho hắn ta, không ngờ bởi một chiêu của Mộc Hàn Yên mà phải lấy ra. Nhà hắn ta đã phải tốn bao nhiêu công sức và tiền của mới có thể có được thứ này.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết thứ này quý hiếm tới mức nào, nhưng nếu nàng không dạy cho tên nhóc xấu xa Mộc Thành này một bài học thì thật là có lỗi với trời đất!
"Của ta là cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi cơ đấy, của ngươi chỉ là khóm Tử Đằng ba trăm năm tuổi, nhìn thế nào cũng thấy ta chịu thiệt! Thế này không được, chúng ta phải công bằng." Mộc Hàn Yên lắc đầu nguầy nguậy nói.
Mộc Thành cười khinh bỉ, đúng là cái đồ ngu xuẩn chẳng biết gì. Xét về mặt giá trị thì rõ ràng hoa Tử Đằng hơn hẳn cỏ Băng Tâm. Cho dù là hoa Tử Đằng ba trăm năm tuổi thì giá trị của nó vẫn vượt xa cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi. Kẻ ngu đúng là ngu thật! Thôi bỏ đi, hắn ta cũng chẳng muốn phí lời với tên ngu dốt này, dù sao lát nữa thị vệ của hắn ta cũng sẽ đánh bay bọn thị vệ yếu ớt của Mộc Hàn Yên, cho dù phải bỏ ra thêm thứ gì, lát nữa cũng sẽ lấy lại đầy đủ thôi mà?
Mộc Thành nghĩ vậy nên tất nhiên hắn ta không hề đắn đo mà lấy ra thêm một cây dược liệu nữa. Dược liệu này là hoa Thất Diệp, mặc dù mới hai trăm năm tuổi nhưng giá trị không hề thua kém khóm Tử Đằng kia.
Mộc Hàn Yên nhíu mày nhìn một cách chê bai rồi nói: "Ây dà, thôi vậy thôi vậy, ta miễn cưỡng nhận đó. Ta biết nhà các ngươi không giàu có như nhà bọn ta, có thể lấy ra mấy thứ này đã là tốt lắm rồi. Lấy những thứ này làm giải thưởng đi, ai thắng thì tất cả sẽ thuộc về người đó."
Ngu xuẩn! Mộc Thành trông thấy nét mặt khinh thường của Mộc Hàn Yên bèn chửi thầm mấy câu trong lòng. Nhưng nghe thấy câu nói phía sau thì khắp người đều cảm thấy không ổn. Mộc Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hàn Yên, thế nào gọi là nhà hắn ta không giàu có như nhà Mộc Hàn Yên? Hừ, cái đồ công tử bột ngu xuẩn chỉ biết so bì gia thế thì có gì ghê gớm... Ừm ừm, quả thật cũng có chút ghê gớm, nếu không thì tại sao nhà hắn ta phải hao tâm tổn trí đưa phụ thân hắn ta lên làm Thành chủ chứ.
"Được." Việt Phàm Linh trông thấy đôi mắt lấp lánh của Mộc Hàn Yên thì không thể nào nói từ chối được. Trong lòng bà nghĩ, không sao hết, Hàn Yên thua mất cỏ Băng Tâm hay Thanh Trúc Đằng thì bà lại đi tìm về cho nàng là được. Dù sao bà cũng chẳng tin hộ vệ mà Hàn Yên chọn lại có thể đánh thắng được hộ vệ của Mộc Thành.
"Nhưng Mộc Thành à, ngươi cũng hơi ảo tưởng đấy, nếu đã muốn đánh cược thì đôi bên đều phải có giải thưởng chứ." Mộc Hàn Yên cười mà như không cười nhìn Mộc Thành: "Ngươi có thể lấy thứ gì ra làm phần thưởng?"
"Chẳng phải ngươi cũng không..." Sắc mặt Mộc Thành lạnh lùng, khó chịu nói.
"Ngừng đi, của mẫu thân ta thì chính là của ta. Làm sao? Không có mẫu thân là phu nhân Thành chủ nên ngưỡng mộ và ghen tỵ lắm hả? Nếu ngươi không có đồ gì tốt thì có thể về nhà tìm phụ mẫu ngươi mà đòi." Mộc Hàn Yên nhướng mày, bày ra dáng vẻ công tử bột chính hiệu, nhìn cực kỳ gợi đòn.
Lời này quả thật khiến Mộc Thành nghẹn tới mức nội thương. Sao hôm nay Mộc Hàn Yên không dùng chiêu như bình thường nhỉ? Hồi trước hễ trêu chọc hắn là kẻ vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, hắn liền phản bác rồi làm chuyện gì đó để chứng minh mình không phải như thế. Nhưng sao hôm nay lại đường hoàng bày ra dáng vẻ công tử bột chính hiệu thế này? Ngưỡng mộ và ghen tỵ á, ta nhổ vào! Thực ra thì cũng có... ngưỡng mộ và ghen tỵ thật. Làm Thành chủ và Thành chủ phu nhân, đương nhiên tài nguyên mà bọn họ nắm trong tay sẽ vượt xa phân gia bọn hắn ta. Vậy nên phụ thân hắn ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế để được ngồi vào vị trí Thành chủ đó!
"Ai nói ta không có đồ tốt! Khóm Tử Đằng ba trăm năm tuổi này là một vị thuốc quý hiếm đấy, nếu thị vệ của ngươi thắng thì thứ này sẽ thuộc về ngươi!" Mộc Thành gân cổ lên nói, đồng thời móc một khóm dây leo màu tím nhạt ra. Dây leo này dài bằng ngón tay trỏ, quanh thân nhẵn bóng đẹp như ngọc. Đây là một trong những vị dược liệu quan trọng mà nhà Mộc Thành đã chuẩn bị để luyện thành thuốc gia tăng sức mạnh cho hắn ta, không ngờ bởi một chiêu của Mộc Hàn Yên mà phải lấy ra. Nhà hắn ta đã phải tốn bao nhiêu công sức và tiền của mới có thể có được thứ này.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết thứ này quý hiếm tới mức nào, nhưng nếu nàng không dạy cho tên nhóc xấu xa Mộc Thành này một bài học thì thật là có lỗi với trời đất!
"Của ta là cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi cơ đấy, của ngươi chỉ là khóm Tử Đằng ba trăm năm tuổi, nhìn thế nào cũng thấy ta chịu thiệt! Thế này không được, chúng ta phải công bằng." Mộc Hàn Yên lắc đầu nguầy nguậy nói.
Mộc Thành cười khinh bỉ, đúng là cái đồ ngu xuẩn chẳng biết gì. Xét về mặt giá trị thì rõ ràng hoa Tử Đằng hơn hẳn cỏ Băng Tâm. Cho dù là hoa Tử Đằng ba trăm năm tuổi thì giá trị của nó vẫn vượt xa cỏ Băng Tâm năm trăm năm tuổi. Kẻ ngu đúng là ngu thật! Thôi bỏ đi, hắn ta cũng chẳng muốn phí lời với tên ngu dốt này, dù sao lát nữa thị vệ của hắn ta cũng sẽ đánh bay bọn thị vệ yếu ớt của Mộc Hàn Yên, cho dù phải bỏ ra thêm thứ gì, lát nữa cũng sẽ lấy lại đầy đủ thôi mà?
Mộc Thành nghĩ vậy nên tất nhiên hắn ta không hề đắn đo mà lấy ra thêm một cây dược liệu nữa. Dược liệu này là hoa Thất Diệp, mặc dù mới hai trăm năm tuổi nhưng giá trị không hề thua kém khóm Tử Đằng kia.
Mộc Hàn Yên nhíu mày nhìn một cách chê bai rồi nói: "Ây dà, thôi vậy thôi vậy, ta miễn cưỡng nhận đó. Ta biết nhà các ngươi không giàu có như nhà bọn ta, có thể lấy ra mấy thứ này đã là tốt lắm rồi. Lấy những thứ này làm giải thưởng đi, ai thắng thì tất cả sẽ thuộc về người đó."
Ngu xuẩn! Mộc Thành trông thấy nét mặt khinh thường của Mộc Hàn Yên bèn chửi thầm mấy câu trong lòng. Nhưng nghe thấy câu nói phía sau thì khắp người đều cảm thấy không ổn. Mộc Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hàn Yên, thế nào gọi là nhà hắn ta không giàu có như nhà Mộc Hàn Yên? Hừ, cái đồ công tử bột ngu xuẩn chỉ biết so bì gia thế thì có gì ghê gớm... Ừm ừm, quả thật cũng có chút ghê gớm, nếu không thì tại sao nhà hắn ta phải hao tâm tổn trí đưa phụ thân hắn ta lên làm Thành chủ chứ.
/297
|