Translator: Nguyetmai
(*) Đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên: giống như đội mũ xanh, ý chỉ nam nhân bị cắm sừng.
Nam tử khiến Triệu Tứ tiểu thư cố nén sự mất kiên nhẫn mà miễn cưỡng qua lại này tên là Triệu Tư Ninh, là đường huynh bà con xa của nàng ta, là kiểu không có quá nhiều quan hệ huyết thống. Vốn dĩ Triệu Tứ tiểu thư không ưa gì lắm cái kiểu họ hàng bắn đại bác cũng không đến này, thế nhưng mấy năm trước ra ngoài ngao du, tên này vừa đi liền bặt vô âm tín, sau đó mới biết, thế mà hắn ta lại được học viện Chính Anh thu nhận vào học.
Học viện Chính Anh là một trong bốn học viện lớn ở nước An Vân, là học viện cấp đỉnh mà vô số con cháu nhà quyền quý chen vỡ đầu cũng chưa chắc có thể chen vào được, càng là thánh địa trong mơ của vô số người tu luyện trẻ tuổi xuất thân bần hàn.
Lần này, nhân lúc nghỉ học, Triệu Tư Ninh trở về thành Hắc Thạch, cũng được coi là áo gấm về làng, địa vị của hắn ta ở Triệu gia cũng tự nhiên được nâng cao.
Không biết đầu tên này có dây thần kinh nào bị nối nhầm mà lại đi thích Triệu Tứ tiểu thư, hơn nữa còn lập tức nỗ lực hành động, triển khai tấn công nàng ta mãnh liệt.
Trong lòng Triệu Tứ tiểu thư thực ra có chút phản cảm với Triệu Tư Ninh, tạm thời không nói đến quan hệ đường huynh nhà bà con xa, chỉ nói đến vấn đề tuổi tác, nàng ta lại không biết hắn ta lớn hơn mình tận hai mươi tuổi sao? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hơn nữa còn là một con cóc ghẻ già như thế, nghĩ đến mà toàn thân Triệu Tứ tiểu thư đều nổi da gà.
Đáng giận nhất là đầu tên này cũng không được tốt cho lắm, đã nói bao nhiêu lần không được gọi là Tiên Nhi, thế mà hắn ta không nhớ, ngu xuẩn đến nỗi khiến người khác phải bực mình.
Thế nhưng, phản cảm thì cứ phản cảm, bực mình thì cứ bực mình, dưới sự cưỡng chế áp đặt của trưởng bối trong nhà, nàng ta đành phải lựa chọn giả vờ ân cần với hắn ta. Đối với Triệu gia, học viện Chính Anh là con quái vật to lớn vô cùng lợi hại, có thể có một người trong dòng tộc trở thành đệ tử của học viện Chính Anh, đó là vinh dự của Triệu gia, có thể khiến địa vị của Triệu gia cao hơn một bậc. Những vị trưởng bối toàn tâm đặt gia tộc lên hàng đầu đó sao có thể tùy tiện làm mất lòng hắn ta?
Hơn nữa đối với Triệu Tứ tiểu thư, nàng ta để bản thân mình thiệt thòi một chút, tạm thời thử giao du với Triệu Tư Ninh một tí cũng có chỗ tốt.
"Tiên Nhi, nàng đừng nóng giận, chờ ta kết thúc kỳ nghỉ này, trở lại học viện, ta sẽ đi nhờ vả các mối quan hệ, đưa nàng vào học viện Chính Anh." Triệu Tư Ninh giống như vị đại thúc quái dị đang dỗ dành cháu gái xem cá vàng, tiếp tục nói một cách dịu dàng thắm thiết.
"Tư Ninh đại ca, ta thật sự có thể vào học viện Chính Anh sao?" Triệu Tứ tiểu thư trực tiếp bỏ ngoài ta hai chữ Tiên Nhi, nói với vẻ đầy mong đợi.
"Yên tâm, sư thúc của ta là người có địa vị ở học viện Chính Anh, chỉ cần một câu nói của ta, việc nàng vào học viện Chính Anh chẳng phải như ván đã đóng thuyền rồi sao?" Triệu Tư Ninh vỗ ngực nói.
"Vậy phải đa tạ Tư Ninh đại ca rồi." Triệu Tứ tiểu thư biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng vô cùng.
Khuôn mặt tươi cười như vậy, dịu dàng như vậy, nàng ta không chỉ biểu lộ như vậy trước mặt một người mà sớm đã là ngựa chạy đường quen rồi.
Triệu Tư Ninh thất thần trong nháy mắt, hạnh phúc đến nỗi nước dãi sắp rỏ ra, hoàn toàn không biết thực ra từ lâu trên đỉnh đầu mình đã là một mảnh thảo nguyên xanh ngát rồi.
"Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết người vừa nãy là ai?" Triệu Tư Ninh hỏi. Hắn cảm thấy mối quan hệ giữa mình với nữ thần Tiên Nhi gần lại thêm một bậc, càng tò mò về thân phận của Mộc Hàn Yên.
Hôm nay, hai người bọn họ đến hội đấu giá Nam Mộc cũng là vì Hỏa Cẩm Lan, có điều bọn họ biết được tin tức hơi muộn một chút. Nghe nói kẻ bị Nguyên Thiên Ba uy hiếp đến mức phải trốn đông trốn tây là Xa Hạng, đã tới tiệm đấu giá Nam Mộc, lúc bọn họ ra roi thúc ngựa chạy tới đây, cuộc đấu giá giữa Mộc Hàn Yên và Nguyên Thiên Ba đã đi đến hồi kết.
Triệu Tứ tiểu thư không muốn chạm mặt Mộc Hàn Yên, chỉ dừng lại ở bên ngoài trong giây lát, xem xong kết quả liền rời đi trước cùng Triệu Tư Ninh, vì thế Mộc Hàn Yên cũng không nhìn thấy hai người ở phía sau đám đông.
(*) Đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên: giống như đội mũ xanh, ý chỉ nam nhân bị cắm sừng.
Nam tử khiến Triệu Tứ tiểu thư cố nén sự mất kiên nhẫn mà miễn cưỡng qua lại này tên là Triệu Tư Ninh, là đường huynh bà con xa của nàng ta, là kiểu không có quá nhiều quan hệ huyết thống. Vốn dĩ Triệu Tứ tiểu thư không ưa gì lắm cái kiểu họ hàng bắn đại bác cũng không đến này, thế nhưng mấy năm trước ra ngoài ngao du, tên này vừa đi liền bặt vô âm tín, sau đó mới biết, thế mà hắn ta lại được học viện Chính Anh thu nhận vào học.
Học viện Chính Anh là một trong bốn học viện lớn ở nước An Vân, là học viện cấp đỉnh mà vô số con cháu nhà quyền quý chen vỡ đầu cũng chưa chắc có thể chen vào được, càng là thánh địa trong mơ của vô số người tu luyện trẻ tuổi xuất thân bần hàn.
Lần này, nhân lúc nghỉ học, Triệu Tư Ninh trở về thành Hắc Thạch, cũng được coi là áo gấm về làng, địa vị của hắn ta ở Triệu gia cũng tự nhiên được nâng cao.
Không biết đầu tên này có dây thần kinh nào bị nối nhầm mà lại đi thích Triệu Tứ tiểu thư, hơn nữa còn lập tức nỗ lực hành động, triển khai tấn công nàng ta mãnh liệt.
Trong lòng Triệu Tứ tiểu thư thực ra có chút phản cảm với Triệu Tư Ninh, tạm thời không nói đến quan hệ đường huynh nhà bà con xa, chỉ nói đến vấn đề tuổi tác, nàng ta lại không biết hắn ta lớn hơn mình tận hai mươi tuổi sao? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hơn nữa còn là một con cóc ghẻ già như thế, nghĩ đến mà toàn thân Triệu Tứ tiểu thư đều nổi da gà.
Đáng giận nhất là đầu tên này cũng không được tốt cho lắm, đã nói bao nhiêu lần không được gọi là Tiên Nhi, thế mà hắn ta không nhớ, ngu xuẩn đến nỗi khiến người khác phải bực mình.
Thế nhưng, phản cảm thì cứ phản cảm, bực mình thì cứ bực mình, dưới sự cưỡng chế áp đặt của trưởng bối trong nhà, nàng ta đành phải lựa chọn giả vờ ân cần với hắn ta. Đối với Triệu gia, học viện Chính Anh là con quái vật to lớn vô cùng lợi hại, có thể có một người trong dòng tộc trở thành đệ tử của học viện Chính Anh, đó là vinh dự của Triệu gia, có thể khiến địa vị của Triệu gia cao hơn một bậc. Những vị trưởng bối toàn tâm đặt gia tộc lên hàng đầu đó sao có thể tùy tiện làm mất lòng hắn ta?
Hơn nữa đối với Triệu Tứ tiểu thư, nàng ta để bản thân mình thiệt thòi một chút, tạm thời thử giao du với Triệu Tư Ninh một tí cũng có chỗ tốt.
"Tiên Nhi, nàng đừng nóng giận, chờ ta kết thúc kỳ nghỉ này, trở lại học viện, ta sẽ đi nhờ vả các mối quan hệ, đưa nàng vào học viện Chính Anh." Triệu Tư Ninh giống như vị đại thúc quái dị đang dỗ dành cháu gái xem cá vàng, tiếp tục nói một cách dịu dàng thắm thiết.
"Tư Ninh đại ca, ta thật sự có thể vào học viện Chính Anh sao?" Triệu Tứ tiểu thư trực tiếp bỏ ngoài ta hai chữ Tiên Nhi, nói với vẻ đầy mong đợi.
"Yên tâm, sư thúc của ta là người có địa vị ở học viện Chính Anh, chỉ cần một câu nói của ta, việc nàng vào học viện Chính Anh chẳng phải như ván đã đóng thuyền rồi sao?" Triệu Tư Ninh vỗ ngực nói.
"Vậy phải đa tạ Tư Ninh đại ca rồi." Triệu Tứ tiểu thư biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng vô cùng.
Khuôn mặt tươi cười như vậy, dịu dàng như vậy, nàng ta không chỉ biểu lộ như vậy trước mặt một người mà sớm đã là ngựa chạy đường quen rồi.
Triệu Tư Ninh thất thần trong nháy mắt, hạnh phúc đến nỗi nước dãi sắp rỏ ra, hoàn toàn không biết thực ra từ lâu trên đỉnh đầu mình đã là một mảnh thảo nguyên xanh ngát rồi.
"Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết người vừa nãy là ai?" Triệu Tư Ninh hỏi. Hắn cảm thấy mối quan hệ giữa mình với nữ thần Tiên Nhi gần lại thêm một bậc, càng tò mò về thân phận của Mộc Hàn Yên.
Hôm nay, hai người bọn họ đến hội đấu giá Nam Mộc cũng là vì Hỏa Cẩm Lan, có điều bọn họ biết được tin tức hơi muộn một chút. Nghe nói kẻ bị Nguyên Thiên Ba uy hiếp đến mức phải trốn đông trốn tây là Xa Hạng, đã tới tiệm đấu giá Nam Mộc, lúc bọn họ ra roi thúc ngựa chạy tới đây, cuộc đấu giá giữa Mộc Hàn Yên và Nguyên Thiên Ba đã đi đến hồi kết.
Triệu Tứ tiểu thư không muốn chạm mặt Mộc Hàn Yên, chỉ dừng lại ở bên ngoài trong giây lát, xem xong kết quả liền rời đi trước cùng Triệu Tư Ninh, vì thế Mộc Hàn Yên cũng không nhìn thấy hai người ở phía sau đám đông.
/297
|