Translator: Nguyetmai
Nàng không chắc chắn dị bảo mà Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa nhắc đến có phải là Long Huyết Thạch hay không, tuy nhiên lúc còn ở kiếp trước nghe Mộc Nam nhắc đến Long Huyết Thạch lại không hề xuất hiện bất cứ khúc mắc nào, nhưng vì nàng tái sinh nên rất nhiều chuyện đã thay đổi một cách kỳ diệu, nàng không thể không cẩn thận hơn một chút.
Ra tay trước là kẻ mạnh, ra tay sau gặp đau khổ ê chề, đây là kinh nghiệm và cũng là bài học của Mộc Hàn Yên.
Nàng đến đúng lúc cổng thành đang mở, đám người Mộc Hàn Yên nhanh chóng rời đi về phía dãy núi Long Nham.
Đường đi ngày càng hẹp và gập ghềnh, mà những dãy núi trùng điệp kia lại càng lúc càng gần.
Lúc này Hoa Nguyệt và Tư Dung có chút hào hứng, bọn họ hỏi Xa Hạng rõ hướng đi ra sao liền tranh nhau đi phía trước.
Vừa vào đến dãy núi, địa thế càng gập ghềnh hiểm trở hơn, không ít con đường cần phải phi thân thẳng từ trên vách núi cao sừng sững xuống. Hai người bọn họ không hề sợ hãi, dựa vào thực lực kiếm sĩ cấp ba, bọn họ bước đi như đi trên đất bằng, chạy bộ vô cùng khoan khoái.
Xa Hạng lắc lắc đầu, các ngươi thì vui vẻ rồi, nhưng tốt xấu gì cũng đừng quên chức trách của bản thân chứ. Các ngươi là hộ vệ cận kề, đừng quên chủ nhân của các ngươi chẳng qua chỉ là kiếm sĩ cấp hai, à không, trên thực tế hắn chỉ là tên kiếm sĩ cấp một vô dụng, các ngươi cũng không biết ở lại mà giúp đỡ hắn.
Hai người Hoa Nguyệt đâu có quên chức trách của bản thân, nhưng người khác không biết thực lực của Mộc Hàn Yên, bọn họ lại không biết hay sao? Kiếm sĩ cấp sáu, còn cao hơn bọn họ hẳn vài bậc lớn, nếu có gặp nguy hiểm thật, ai bảo vệ ai vẫn chưa dám nói chắc đâu, nàng còn cần đến bọn họ giúp đỡ ư?
Tuy là như vậy, hai người bọn họ vẫn liên tục ngoái đầu nhìn về phía sau, thấy ánh mắt không đồng tình của Xa Hạng, hai người liếc nhìn nhau mỉm cười.
"Công tử, có cần ta giúp công tử không?" Đến trước một rãnh nước sâu chừng hai trượng, Xa Hạng dừng bước nhìn Mộc Hàn Yên nói.
Khoảng cách rộng như vậy, hắn muốn nhảy qua cũng rất khó, càng không nói đến Mộc Đại công tử ăn hại kia.
Vừa nói, Xa Hạng còn vừa như làm phép biến hóa mà lấy ra một sợi dây thừng thô sơ nho nhỏ, đầu dây còn có một cái móc. Sợi dây thừng này quá nhỏ, chưa chắc đã chịu được sức nặng của một người, nhưng dựa vào tu vi của bản thân, lại mượn thêm chút lực, nhảy qua rãnh nước này cũng không thành vấn đề.
"Không cần đâu." Mộc Hàn Yên đang tranh thủ từng giây từng phút, đâu thể lãng phí thời gian. Nàng dùng một tay nhấc Xa Hạng lên, nhanh chóng nhảy qua rãnh nước một cách nhẹ nhàng.
Xa Hạng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như đang bay trên mây, khi tiếp đất cũng rất nhẹ nhàng, không cảm thấy chút chấn động nào cả.
Đứng trước rãnh nước sâu, Xa Hạng đần người ra, chỉ trợn tròn mắt nhìn Mộc Hàn Yên, hắn vẫn còn ngây ngốc cầm sợi dây thừng đó trong tay.
Đây, đây thật sự là công tử bột ăn hại của Mộc gia, không làm nên được chuyện gì như trong lời đồn sao? Nhìn thực lực đó chí ít cũng là kiếm sĩ cấp năm chứ. Cho dù toàn bộ từ đầu đến chân của thành Hắc Thạch đổ xuống, Xa Hạng cũng không kinh ngạc đến thế.
Mộc Đại công tử chào đời không lâu đã bị đoán định là đồ bỏ đi, đồng thời mất mười mấy năm tự mình kiểm chứng điều này mà lại có được tu vi cao như vậy, chuyện này còn kỳ lạ và khó hiểu hơn cả chuyện cây sắt có thể mọc hoa nữa đấy.
"Ta là kiếm sĩ cấp sáu." Nghĩ đến đoạn đường tiếp theo sẽ càng gian nan hơn, Mộc Hàn Yên muốn tranh thủ thời gian, không tránh khỏi việc không thể ẩn giấu thực lực được nữa, vì thế nàng đành nói ra.
Tất nhiên trước khi nói những lời này, trong lòng Mộc Hàn Yên vẫn có chút phân vân. Kiếp trước nàng từng bị phản bội một cách đau thương, giống như kim đâm vào trái tim, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy đau đớn như xé nát tim gan.
Vẫn biết vấp ngã một lần mới khôn lên được, nhưng cái giá mà Mộc Hàn Yên phải trả cho lần vấp ngã đó là cả mạng sống, tất nhiên bài học mà nàng nhận được cũng lớn hơn người khác rất nhiều. Nàng rất khó để tiếp tục tin tưởng người khác, cho dù khi còn ở kiếp trước nàng đã đủ hiểu rõ về hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung, nhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, từ đầu đến cuối vẫn giữ lại một chút bí mật, càng huống hồ một người mới quen không lâu mà trước đây chưa từng nghe nói đến như Xa Hạng. Sở dĩ nàng nói như vậy là vì có nguyên nhân.
Bởi vì tên có nhân tính hóa nhất trên người nàng đã lanh lợi đến mức khiến nàng phải kinh ngạc.
Nàng không chắc chắn dị bảo mà Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa nhắc đến có phải là Long Huyết Thạch hay không, tuy nhiên lúc còn ở kiếp trước nghe Mộc Nam nhắc đến Long Huyết Thạch lại không hề xuất hiện bất cứ khúc mắc nào, nhưng vì nàng tái sinh nên rất nhiều chuyện đã thay đổi một cách kỳ diệu, nàng không thể không cẩn thận hơn một chút.
Ra tay trước là kẻ mạnh, ra tay sau gặp đau khổ ê chề, đây là kinh nghiệm và cũng là bài học của Mộc Hàn Yên.
Nàng đến đúng lúc cổng thành đang mở, đám người Mộc Hàn Yên nhanh chóng rời đi về phía dãy núi Long Nham.
Đường đi ngày càng hẹp và gập ghềnh, mà những dãy núi trùng điệp kia lại càng lúc càng gần.
Lúc này Hoa Nguyệt và Tư Dung có chút hào hứng, bọn họ hỏi Xa Hạng rõ hướng đi ra sao liền tranh nhau đi phía trước.
Vừa vào đến dãy núi, địa thế càng gập ghềnh hiểm trở hơn, không ít con đường cần phải phi thân thẳng từ trên vách núi cao sừng sững xuống. Hai người bọn họ không hề sợ hãi, dựa vào thực lực kiếm sĩ cấp ba, bọn họ bước đi như đi trên đất bằng, chạy bộ vô cùng khoan khoái.
Xa Hạng lắc lắc đầu, các ngươi thì vui vẻ rồi, nhưng tốt xấu gì cũng đừng quên chức trách của bản thân chứ. Các ngươi là hộ vệ cận kề, đừng quên chủ nhân của các ngươi chẳng qua chỉ là kiếm sĩ cấp hai, à không, trên thực tế hắn chỉ là tên kiếm sĩ cấp một vô dụng, các ngươi cũng không biết ở lại mà giúp đỡ hắn.
Hai người Hoa Nguyệt đâu có quên chức trách của bản thân, nhưng người khác không biết thực lực của Mộc Hàn Yên, bọn họ lại không biết hay sao? Kiếm sĩ cấp sáu, còn cao hơn bọn họ hẳn vài bậc lớn, nếu có gặp nguy hiểm thật, ai bảo vệ ai vẫn chưa dám nói chắc đâu, nàng còn cần đến bọn họ giúp đỡ ư?
Tuy là như vậy, hai người bọn họ vẫn liên tục ngoái đầu nhìn về phía sau, thấy ánh mắt không đồng tình của Xa Hạng, hai người liếc nhìn nhau mỉm cười.
"Công tử, có cần ta giúp công tử không?" Đến trước một rãnh nước sâu chừng hai trượng, Xa Hạng dừng bước nhìn Mộc Hàn Yên nói.
Khoảng cách rộng như vậy, hắn muốn nhảy qua cũng rất khó, càng không nói đến Mộc Đại công tử ăn hại kia.
Vừa nói, Xa Hạng còn vừa như làm phép biến hóa mà lấy ra một sợi dây thừng thô sơ nho nhỏ, đầu dây còn có một cái móc. Sợi dây thừng này quá nhỏ, chưa chắc đã chịu được sức nặng của một người, nhưng dựa vào tu vi của bản thân, lại mượn thêm chút lực, nhảy qua rãnh nước này cũng không thành vấn đề.
"Không cần đâu." Mộc Hàn Yên đang tranh thủ từng giây từng phút, đâu thể lãng phí thời gian. Nàng dùng một tay nhấc Xa Hạng lên, nhanh chóng nhảy qua rãnh nước một cách nhẹ nhàng.
Xa Hạng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như đang bay trên mây, khi tiếp đất cũng rất nhẹ nhàng, không cảm thấy chút chấn động nào cả.
Đứng trước rãnh nước sâu, Xa Hạng đần người ra, chỉ trợn tròn mắt nhìn Mộc Hàn Yên, hắn vẫn còn ngây ngốc cầm sợi dây thừng đó trong tay.
Đây, đây thật sự là công tử bột ăn hại của Mộc gia, không làm nên được chuyện gì như trong lời đồn sao? Nhìn thực lực đó chí ít cũng là kiếm sĩ cấp năm chứ. Cho dù toàn bộ từ đầu đến chân của thành Hắc Thạch đổ xuống, Xa Hạng cũng không kinh ngạc đến thế.
Mộc Đại công tử chào đời không lâu đã bị đoán định là đồ bỏ đi, đồng thời mất mười mấy năm tự mình kiểm chứng điều này mà lại có được tu vi cao như vậy, chuyện này còn kỳ lạ và khó hiểu hơn cả chuyện cây sắt có thể mọc hoa nữa đấy.
"Ta là kiếm sĩ cấp sáu." Nghĩ đến đoạn đường tiếp theo sẽ càng gian nan hơn, Mộc Hàn Yên muốn tranh thủ thời gian, không tránh khỏi việc không thể ẩn giấu thực lực được nữa, vì thế nàng đành nói ra.
Tất nhiên trước khi nói những lời này, trong lòng Mộc Hàn Yên vẫn có chút phân vân. Kiếp trước nàng từng bị phản bội một cách đau thương, giống như kim đâm vào trái tim, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy đau đớn như xé nát tim gan.
Vẫn biết vấp ngã một lần mới khôn lên được, nhưng cái giá mà Mộc Hàn Yên phải trả cho lần vấp ngã đó là cả mạng sống, tất nhiên bài học mà nàng nhận được cũng lớn hơn người khác rất nhiều. Nàng rất khó để tiếp tục tin tưởng người khác, cho dù khi còn ở kiếp trước nàng đã đủ hiểu rõ về hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung, nhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, từ đầu đến cuối vẫn giữ lại một chút bí mật, càng huống hồ một người mới quen không lâu mà trước đây chưa từng nghe nói đến như Xa Hạng. Sở dĩ nàng nói như vậy là vì có nguyên nhân.
Bởi vì tên có nhân tính hóa nhất trên người nàng đã lanh lợi đến mức khiến nàng phải kinh ngạc.
/297
|