Translator: Nguyetmai
"Kỳ lạ thật, lần trước ta đến đây chỉ là một cánh đồng cỏ, sao lại mọc lên nhiều thảo dược như vậy? Chỉ mới một tháng thôi mà." Xa Hạng tiếp tục nghi hoặc nói.
Long Huyết Thạch, nhất định là do Long Huyết Thạch. Mộc Hàn Yên lập tức nghĩ ra đáp án.
Truyền thuyết nói, Long Huyết Thạch cũng có linh tính, có thể thu hút sức mạnh của trời đất để tự sinh trưởng, khi nó sinh trưởng đến một lúc nhất định sẽ giống như hoa cỏ đang nở rộ, giải phóng ra một phần sức mạnh của trời đất. Chắc hẳn những thảo dược trước mắt đó chịu ảnh hưởng của nó nên mới sinh sôi nảy nở, khai hoa kết trái chỉ trong hơn một tháng như vậy.
Còn hiện tượng lạ dị bảo xuất thế của trời đất mà hai người Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa bọn họ nói tới cũng đã có đáp án, đó chắc hẳn là hiện tượng lạ do Long Huyết Thạch giải phóng ra sức mạnh của trời đất.
Mộc Hàn Yên không hề do dự, nàng nhanh chóng chạy như bay về phía sườn núi đó.
Lúc chạy gần đến nơi, Mộc Hàn Yên còn phát hiện ra trong các bụi thảo dược còn tập trung không ít các loài muông thú, có loài động vật ăn cỏ như thỏ rừng, dê núi, cũng có loài ăn hạt cây như chim sẻ, thậm chí nàng còn thấy một chú heo nhỏ hồng hào, mập mạp đang ụt ịt ủi những nhành hoa rễ cỏ.
Đây rõ ràng không phải là dị thú Phong Trư trước kia, các loài khác cũng không phải là dị thú, nhưng nếu như chúng cứ ăn các loại hoa cỏ dược liệu đó, nói không chừng có ngày cũng sẽ biến thành các loài dị thú.
Thấy đám người Mộc Hàn Yên đến gần, bọn chúng cũng không hề bỏ chạy mà vẫn ăn ngon lành như trước.
"Cỏ Huyền Diệp, Tử Hoa Đằng, cỏ Băng Tâm... Trời ơi, chẳng phải nói những loại thảo dược này phải mất ít nhất mấy chục năm mới có thể mọc lên sao, mới hơn một tháng mà đã ra hoa rồi." Lúc này mấy người Mộc Nam cũng chạy theo.
Nhìn thấy những cỏ cây hoa lá kia, Mộc Nam trợn tròn cả mắt, bản thân những thảo dược này vốn quý giá lại hiếm có. Chuyện khiến cho người ta càng khó hiểu hơn đó là, vốn dĩ thời gian sinh trưởng mấy chục năm lại bị rút ngắn thành hơn một tháng, hắn không kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm đã là khá lắm rồi.
Bọn họ cũng không hề nghi ngờ lời nói của Xa Hạng, nếu như lần trước hắn đến đây mà nhìn thấy những loại hoa cỏ kỳ lạ như vậy, hắn đã sớm cắt hết đem về rồi, chứ đâu có để lại đến bây giờ.
"Nhanh nhanh nhanh, hãy đuổi đám thú vật đó đi, những thảo dược tốt như vậy để cho chúng ăn chẳng phải là phí của trời sao?" Mộc Nam nói rồi rút trường kiếm ra.
"Thôi bỏ đi, không cần quan tâm đến chúng, phía dưới sườn núi này chắc chắn vẫn còn bảo bối khác, không cần lãng phí tinh thần." Mộc Hàn Yên ngăn bọn họ lại.
Tuy nhìn vẻ bề ngoài của những chú thỏ, dê, heo này đều rất bình thường, chắc là vẫn chưa biến thành dị thú, nhưng chúng đã ăn không ít thảo dược, trời mới biết được con nào đã có được dị năng, Mộc Hàn Yên cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm.
Dù sao chúng cũng không có ý đồ thù địch gì, cũng không nên gây thêm rắc rối.
Mấy người Mộc Nam được Mộc Hàn Yên nhắc nhở cũng phản ứng lại, tuy trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc, nhưng bọn họ đành phải từ bỏ ý định này.
Lúc trước nhìn thấy đám người Mộc Nam rút trường kiếm, những loài muông thú kia đều lộ vẻ cảnh giác, đợi lúc bọn họ thu trường kiếm lại, chúng liền lơi là cảnh giác, lại tiếp tục phình bụng ra ăn, bộ dạng vui vẻ hòa thuận, con nào con nấy tự tìm đồ ăn theo nhu cầu của mình.
"Long Huyết Thạch ở đâu?" Sườn núi này cũng phải rộng đến vài mẫu, Mộc Hàn Yên lại không muốn đào sâu ba thước từng tấc đất lên để tìm, nàng lẩm nhẩm trong bụng hỏi.
"Tự tìm đi, đừng lúc nào cũng muốn không làm mà hưởng." La bàn chiêm tinh bỗng hiện lên một câu nói ngay tức thì khiến Mộc Hàn Yên phải nghiến răng.
Đáng tiếc, la bàn chiêm tinh hiện lên câu nói đó xong liền trở về trạng thái bình thường, không hề có một chút phản ứng nào nữa, Mộc Hàn Yên muốn cắn nó cũng không được, tự mình nghiến răng hậm hực. Đập nó đi ư? Nó có bị đau hay không thì không biết, nhưng bản thân Mộc Hàn Yên thì chắc chắn sẽ đau lòng.
"Có lẽ Long Huyết Thạch ở phía dưới sườn núi này, mọi người chia nhau ra đào đi." Không thể làm gì khác hơn, Mộc Hàn Yên cũng đành làm nông dân trồng hoa một lần vậy. Còn làm thế nào được? Tinh Huyễn Thiên Cơ không chịu nói trực tiếp cho nàng biết là ở đâu, nàng đành phải đào bới lên vậy.
"Kỳ lạ thật, lần trước ta đến đây chỉ là một cánh đồng cỏ, sao lại mọc lên nhiều thảo dược như vậy? Chỉ mới một tháng thôi mà." Xa Hạng tiếp tục nghi hoặc nói.
Long Huyết Thạch, nhất định là do Long Huyết Thạch. Mộc Hàn Yên lập tức nghĩ ra đáp án.
Truyền thuyết nói, Long Huyết Thạch cũng có linh tính, có thể thu hút sức mạnh của trời đất để tự sinh trưởng, khi nó sinh trưởng đến một lúc nhất định sẽ giống như hoa cỏ đang nở rộ, giải phóng ra một phần sức mạnh của trời đất. Chắc hẳn những thảo dược trước mắt đó chịu ảnh hưởng của nó nên mới sinh sôi nảy nở, khai hoa kết trái chỉ trong hơn một tháng như vậy.
Còn hiện tượng lạ dị bảo xuất thế của trời đất mà hai người Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa bọn họ nói tới cũng đã có đáp án, đó chắc hẳn là hiện tượng lạ do Long Huyết Thạch giải phóng ra sức mạnh của trời đất.
Mộc Hàn Yên không hề do dự, nàng nhanh chóng chạy như bay về phía sườn núi đó.
Lúc chạy gần đến nơi, Mộc Hàn Yên còn phát hiện ra trong các bụi thảo dược còn tập trung không ít các loài muông thú, có loài động vật ăn cỏ như thỏ rừng, dê núi, cũng có loài ăn hạt cây như chim sẻ, thậm chí nàng còn thấy một chú heo nhỏ hồng hào, mập mạp đang ụt ịt ủi những nhành hoa rễ cỏ.
Đây rõ ràng không phải là dị thú Phong Trư trước kia, các loài khác cũng không phải là dị thú, nhưng nếu như chúng cứ ăn các loại hoa cỏ dược liệu đó, nói không chừng có ngày cũng sẽ biến thành các loài dị thú.
Thấy đám người Mộc Hàn Yên đến gần, bọn chúng cũng không hề bỏ chạy mà vẫn ăn ngon lành như trước.
"Cỏ Huyền Diệp, Tử Hoa Đằng, cỏ Băng Tâm... Trời ơi, chẳng phải nói những loại thảo dược này phải mất ít nhất mấy chục năm mới có thể mọc lên sao, mới hơn một tháng mà đã ra hoa rồi." Lúc này mấy người Mộc Nam cũng chạy theo.
Nhìn thấy những cỏ cây hoa lá kia, Mộc Nam trợn tròn cả mắt, bản thân những thảo dược này vốn quý giá lại hiếm có. Chuyện khiến cho người ta càng khó hiểu hơn đó là, vốn dĩ thời gian sinh trưởng mấy chục năm lại bị rút ngắn thành hơn một tháng, hắn không kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm đã là khá lắm rồi.
Bọn họ cũng không hề nghi ngờ lời nói của Xa Hạng, nếu như lần trước hắn đến đây mà nhìn thấy những loại hoa cỏ kỳ lạ như vậy, hắn đã sớm cắt hết đem về rồi, chứ đâu có để lại đến bây giờ.
"Nhanh nhanh nhanh, hãy đuổi đám thú vật đó đi, những thảo dược tốt như vậy để cho chúng ăn chẳng phải là phí của trời sao?" Mộc Nam nói rồi rút trường kiếm ra.
"Thôi bỏ đi, không cần quan tâm đến chúng, phía dưới sườn núi này chắc chắn vẫn còn bảo bối khác, không cần lãng phí tinh thần." Mộc Hàn Yên ngăn bọn họ lại.
Tuy nhìn vẻ bề ngoài của những chú thỏ, dê, heo này đều rất bình thường, chắc là vẫn chưa biến thành dị thú, nhưng chúng đã ăn không ít thảo dược, trời mới biết được con nào đã có được dị năng, Mộc Hàn Yên cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm.
Dù sao chúng cũng không có ý đồ thù địch gì, cũng không nên gây thêm rắc rối.
Mấy người Mộc Nam được Mộc Hàn Yên nhắc nhở cũng phản ứng lại, tuy trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc, nhưng bọn họ đành phải từ bỏ ý định này.
Lúc trước nhìn thấy đám người Mộc Nam rút trường kiếm, những loài muông thú kia đều lộ vẻ cảnh giác, đợi lúc bọn họ thu trường kiếm lại, chúng liền lơi là cảnh giác, lại tiếp tục phình bụng ra ăn, bộ dạng vui vẻ hòa thuận, con nào con nấy tự tìm đồ ăn theo nhu cầu của mình.
"Long Huyết Thạch ở đâu?" Sườn núi này cũng phải rộng đến vài mẫu, Mộc Hàn Yên lại không muốn đào sâu ba thước từng tấc đất lên để tìm, nàng lẩm nhẩm trong bụng hỏi.
"Tự tìm đi, đừng lúc nào cũng muốn không làm mà hưởng." La bàn chiêm tinh bỗng hiện lên một câu nói ngay tức thì khiến Mộc Hàn Yên phải nghiến răng.
Đáng tiếc, la bàn chiêm tinh hiện lên câu nói đó xong liền trở về trạng thái bình thường, không hề có một chút phản ứng nào nữa, Mộc Hàn Yên muốn cắn nó cũng không được, tự mình nghiến răng hậm hực. Đập nó đi ư? Nó có bị đau hay không thì không biết, nhưng bản thân Mộc Hàn Yên thì chắc chắn sẽ đau lòng.
"Có lẽ Long Huyết Thạch ở phía dưới sườn núi này, mọi người chia nhau ra đào đi." Không thể làm gì khác hơn, Mộc Hàn Yên cũng đành làm nông dân trồng hoa một lần vậy. Còn làm thế nào được? Tinh Huyễn Thiên Cơ không chịu nói trực tiếp cho nàng biết là ở đâu, nàng đành phải đào bới lên vậy.
/297
|