Translator: Nguyetmai
"Muốn cùng chết à, ngươi tưởng rằng như vậy có thể uy hiếp được ta sao? Không xem xem thực lực của mình đến đâu, có tư cách đó hay không?" Nhìn thấy Mộc Hàn Yên bày ra tư thế muốn cùng chết, Tông Định Phương khinh thường không thèm để ý, thậm chí đến chớp mắt cũng không thèm chớp.
Đường kiếm của Tông Định Phương vẫn mạnh mẽ như đại bàng sải cánh vút trên không trung, nhắm thẳng Mộc Hàn Yên mà lao tới. Nhưng đúng lúc đó, mí mắt của ông ta lại giật mạnh một cái.
Đột nhiên thanh trường kiếm mộc mạc không màu mè của Mộc Hàn Yên lóe lên một tia sáng, tuy chỉ là một đường sáng nhưng nó chói lóa đến mức đau mắt người nhìn. Tiếp đó, cả thanh kiếm phát ra một luồng sáng lạnh như sương như tuyết.
Cùng với đường kiếm sắc bén như điện của Mộc Hàn Yên, đám sương tuyết kia cũng động đậy theo, như tuyết rơi lả tả, sương bay khắp chốn. Đứng giữa không gian đầy sương tuyết đó khiến cho người ta có một cảm giác huyền ảo như đang đứng giữa muôn trùng hoa tuyết lạnh giá.
Sắc mặt Tông Định Phương thay đổi đột ngột! Ngưng lực tập trung vào kiếm là tiêu chí của kiếm sĩ cấp năm, còn kiếm tập trung vào một điểm lại là tiêu chí của kiếm sĩ cấp sáu. Trước đây, Mộc Hàn Yên chưa từng thi triển đường kiếm đó, mãi cho đến tận bây giờ mới lộ rõ, hiển nhiên kình khí đã tập trung lên đến cảnh giới cực cao, cũng có thể nói, sức mạnh chiến đấu thực sự của nàng chí ít đã đạt đến kiếm sĩ cấp bảy.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất đó là lớp sương khói nhảy múa trên thanh kiếm kia tựa như ảo mộng, lại càng giống với kỹ năng chuyên môn của kiếm sĩ cấp tám: Huyễn Kiếm Thuật!
Khi tốc độ của trường kiếm trong tay kiếm sĩ đạt đến cực điểm, có thể biến kiếm quang thành một dạng ảo ảnh huyễn hoặc, khiến cho người khác mơ hồ khó phân biệt được thực hư, không thể đề phòng được, đó chính là đòn lợi hại của kiếm sĩ cấp tám. Có điều, muốn đạt được tốc độ như vậy không phải bất kỳ thanh kiếm tầm thường nào cũng có thể chịu được, vì thế vẫn cần phải tập trung kình khí ngưng tụ thuần khiết, tinh tế hơn nữa mới được.
Nói tóm lại, cứ cho rằng khi đó Sương Tuyết Huyễn Kiếm của Mộc Hàn Yên chỉ mới hình thành, uy lực chưa chắc đã lớn lắm, nhưng chí ít cũng cho thấy nàng có được thực lực vô hạn, tiến gần đến kiếm sĩ cấp tám.
Kiếm sĩ cấp sáu, Tông Định Phương còn có thể không coi ra gì, kiếm sĩ cấp tám thì không thể coi như không được. Cho dù kiếm thế cùng chết với nhau của Mộc Hàn Yên không giết chết được ông ta thì cũng sẽ khiến ông ta bị thương không nhẹ.
Tiểu tử này thật gian xảo, chẳng trách lại dám ở lại đây, hóa ra là che giấu thực lực! Thôi được, hãy hóa giải đường kiếm này đã rồi nói, lát nữa hãy sẽ chém hắn ra thành trăm mảnh. Tông Định Phương oán hận trong lòng nhưng không thể không thu kiếm lại đề phòng.
"Keng!" Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra một tiếng gầm vang trời đất.
Tông Định Phương kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể như chiếc diều đứt dây bay lên, một dòng máu tươi phụt mạnh ra.
Thời gian như ngừng trôi, đám người Hoa Nguyệt, Tư Dung nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ khó tin, gần như cho rằng mắt mình có vấn đề.
Sao có thể? Mộc Hàn Yên lại chém bay Tông Định Phương chỉ với một nhát kiếm, xem ra trên người ông ta còn bị thương nặng. Lẽ nào thực lực của hắn lại tiến bộ hơn rồi? Nhưng cho dù tốc độ tu luyện của hắn nhanh đến đâu cũng không thể từ kiếm sĩ cấp sáu đạt đến kiếm sĩ cấp mười trong một thời gian ngắn được. Hơn nữa, cùng lắm đường kiếm vừa rồi cũng chỉ là dấu hiệu của kiếm sĩ cấp tám, làm sao có thể gây trọng thương kiếm sĩ cấp mười Tông Định Phương?
Mộc Hàn Yên nắm lấy Hàn Tiêu Kiếm cũng thất thần một lúc: Khả năng chiến đấu thực sự của nàng thực ra vẫn còn là kiếm sĩ cấp bảy, có thể thi triển Sương Tuyết Huyễn Kiếm của cấp tám là dựa vào uy lực của bản thân Hàn Tiêu Kiếm.
Nghe nói Hàn Tiêu Kiếm được rèn bởi một vị đại sư, trong lúc luyện kiếm đã cho thêm sức mạnh của sương tuyết, làm tăng thêm uy lực của thanh kiếm lên rất nhiều, với năng lực chiến đấu vượt qua kiếm sĩ cấp bảy bình thường của nàng, vượt cấp thi triển Sương Tuyết Huyễn Kiếm không có gì là lạ.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể đánh trọng thương Tông Định Phương cấp bậc Đại kiếm sĩ được.
"Muốn cùng chết à, ngươi tưởng rằng như vậy có thể uy hiếp được ta sao? Không xem xem thực lực của mình đến đâu, có tư cách đó hay không?" Nhìn thấy Mộc Hàn Yên bày ra tư thế muốn cùng chết, Tông Định Phương khinh thường không thèm để ý, thậm chí đến chớp mắt cũng không thèm chớp.
Đường kiếm của Tông Định Phương vẫn mạnh mẽ như đại bàng sải cánh vút trên không trung, nhắm thẳng Mộc Hàn Yên mà lao tới. Nhưng đúng lúc đó, mí mắt của ông ta lại giật mạnh một cái.
Đột nhiên thanh trường kiếm mộc mạc không màu mè của Mộc Hàn Yên lóe lên một tia sáng, tuy chỉ là một đường sáng nhưng nó chói lóa đến mức đau mắt người nhìn. Tiếp đó, cả thanh kiếm phát ra một luồng sáng lạnh như sương như tuyết.
Cùng với đường kiếm sắc bén như điện của Mộc Hàn Yên, đám sương tuyết kia cũng động đậy theo, như tuyết rơi lả tả, sương bay khắp chốn. Đứng giữa không gian đầy sương tuyết đó khiến cho người ta có một cảm giác huyền ảo như đang đứng giữa muôn trùng hoa tuyết lạnh giá.
Sắc mặt Tông Định Phương thay đổi đột ngột! Ngưng lực tập trung vào kiếm là tiêu chí của kiếm sĩ cấp năm, còn kiếm tập trung vào một điểm lại là tiêu chí của kiếm sĩ cấp sáu. Trước đây, Mộc Hàn Yên chưa từng thi triển đường kiếm đó, mãi cho đến tận bây giờ mới lộ rõ, hiển nhiên kình khí đã tập trung lên đến cảnh giới cực cao, cũng có thể nói, sức mạnh chiến đấu thực sự của nàng chí ít đã đạt đến kiếm sĩ cấp bảy.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất đó là lớp sương khói nhảy múa trên thanh kiếm kia tựa như ảo mộng, lại càng giống với kỹ năng chuyên môn của kiếm sĩ cấp tám: Huyễn Kiếm Thuật!
Khi tốc độ của trường kiếm trong tay kiếm sĩ đạt đến cực điểm, có thể biến kiếm quang thành một dạng ảo ảnh huyễn hoặc, khiến cho người khác mơ hồ khó phân biệt được thực hư, không thể đề phòng được, đó chính là đòn lợi hại của kiếm sĩ cấp tám. Có điều, muốn đạt được tốc độ như vậy không phải bất kỳ thanh kiếm tầm thường nào cũng có thể chịu được, vì thế vẫn cần phải tập trung kình khí ngưng tụ thuần khiết, tinh tế hơn nữa mới được.
Nói tóm lại, cứ cho rằng khi đó Sương Tuyết Huyễn Kiếm của Mộc Hàn Yên chỉ mới hình thành, uy lực chưa chắc đã lớn lắm, nhưng chí ít cũng cho thấy nàng có được thực lực vô hạn, tiến gần đến kiếm sĩ cấp tám.
Kiếm sĩ cấp sáu, Tông Định Phương còn có thể không coi ra gì, kiếm sĩ cấp tám thì không thể coi như không được. Cho dù kiếm thế cùng chết với nhau của Mộc Hàn Yên không giết chết được ông ta thì cũng sẽ khiến ông ta bị thương không nhẹ.
Tiểu tử này thật gian xảo, chẳng trách lại dám ở lại đây, hóa ra là che giấu thực lực! Thôi được, hãy hóa giải đường kiếm này đã rồi nói, lát nữa hãy sẽ chém hắn ra thành trăm mảnh. Tông Định Phương oán hận trong lòng nhưng không thể không thu kiếm lại đề phòng.
"Keng!" Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra một tiếng gầm vang trời đất.
Tông Định Phương kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể như chiếc diều đứt dây bay lên, một dòng máu tươi phụt mạnh ra.
Thời gian như ngừng trôi, đám người Hoa Nguyệt, Tư Dung nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ khó tin, gần như cho rằng mắt mình có vấn đề.
Sao có thể? Mộc Hàn Yên lại chém bay Tông Định Phương chỉ với một nhát kiếm, xem ra trên người ông ta còn bị thương nặng. Lẽ nào thực lực của hắn lại tiến bộ hơn rồi? Nhưng cho dù tốc độ tu luyện của hắn nhanh đến đâu cũng không thể từ kiếm sĩ cấp sáu đạt đến kiếm sĩ cấp mười trong một thời gian ngắn được. Hơn nữa, cùng lắm đường kiếm vừa rồi cũng chỉ là dấu hiệu của kiếm sĩ cấp tám, làm sao có thể gây trọng thương kiếm sĩ cấp mười Tông Định Phương?
Mộc Hàn Yên nắm lấy Hàn Tiêu Kiếm cũng thất thần một lúc: Khả năng chiến đấu thực sự của nàng thực ra vẫn còn là kiếm sĩ cấp bảy, có thể thi triển Sương Tuyết Huyễn Kiếm của cấp tám là dựa vào uy lực của bản thân Hàn Tiêu Kiếm.
Nghe nói Hàn Tiêu Kiếm được rèn bởi một vị đại sư, trong lúc luyện kiếm đã cho thêm sức mạnh của sương tuyết, làm tăng thêm uy lực của thanh kiếm lên rất nhiều, với năng lực chiến đấu vượt qua kiếm sĩ cấp bảy bình thường của nàng, vượt cấp thi triển Sương Tuyết Huyễn Kiếm không có gì là lạ.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể đánh trọng thương Tông Định Phương cấp bậc Đại kiếm sĩ được.
/297
|