Translator: Nguyetmai
"Thiên tài địa bảo, người có duyên ắt sẽ đạt được, những chuyện sau đó thì phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi. Ta mệt rồi, không quản nổi." La bàn chiêm tinh không làm nàng thất vọng, một lần nữa hiện ra mấy chữ này.
"Này, đợi đã, ngươi nói rõ hơn đi, rốt cục là ý gì? Dựa vào chính bản thân ta nghĩa là sao?" Đầu óc Mộc Hàn Yên hoàn toàn mơ hồ, nàng vội vàng truy hỏi. Nàng không cho rằng bản thân mình có thể cướp Long Huyết Thạch từ trong tay đám sát tinh này đâu.
Đáng tiếc, chữ vừa hiện lên hết thì lập tức tiêu tan, trông không khác gì mặt dây chuyền bình thường, hơn nữa còn là loại hàng rẻ tiền được bày bán đầy đường.
Mộc Hàn Yên khổ não day day huyệt Thái Dương, dựa vào sự hiểu biết của nàng về Tinh Huyễn Thiên Cơ, nếu nó nói không quản nổi thì chắc chắn là sẽ không quản nữa. Chuyện sau đó thực sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng rồi, nhưng tiếp theo nên làm thế nào đây?
Chính vào lúc Mộc Hàn Yên đang hoài nghi không hiểu gì thì Khuất Sơn Hải bèn cất lời: "Ta không quan tâm các ngươi là hậu duệ của gia tộc nào, có bối cảnh gì, ta chỉ quan tâm tới thực lực. Nếu các ngươi có thực lực, vậy thì cứ ra tay mà cướp, còn nếu không có thực lực, tranh thủ lúc còn kịp hãy rời khỏi đây, tránh vạ lây người khác."
Lời nói của ông ta tràn ngập sự uy hiếp, nhưng tốt xấu gì cũng cho Mộc Hàn Yên một sự lựa chọn.
Đám người Hoa Nguyệt lại nhìn về phía Mộc Hàn Yên lần nữa, nếu đổi lại là trước khi Mộc Hàn Yên ra tay với Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa, bọn họ sẽ không chút do dự mà khuyên Mộc Hàn Yên rời khỏi. Nhưng hiện tại bọn họ lại không làm như vậy. Bọn họ đã được chứng kiến quá nhiều bất ngờ khó tin từ Mộc Hàn Yên. Ai mà đoán được bước tiếp theo, người đã từng là một công tử bột vô dụng này, sẽ có hành động gì khiến người khác phải kinh ngạc chứ?
"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, thực lực của vãn bối sao dám đánh đồng với các vị tiền bối chứ, càng không dám có gan cướp dị bảo, nhưng mà bảo vật trên trời dưới đất, người có duyên ắt sẽ đạt được. Nếu cứ bỏ cuộc thế này vãn bối thực sự không cam lòng.
Theo vãn bối thấy, muốn lấy được Long Huyết Thạch này cũng không phải chuyện dễ dàng, có vẻ phải phá lớp kén bọc bên ngoài nó trước đã.
Hay là thế này, các vị tiền bối cứ ra tay trước, cho dù là ai đoạt được Long Huyết Thạch thì vãn bối cũng đều thành tâm chúc mừng. Nhưng nếu các vị không lấy được thì hãy để vãn bối thử xem thế nào?" Mộc Hàn Yên ngẫm nghĩ một lát rồi nói. Nàng vẫn chưa hiểu rốt cục Tinh Huyễn Thiên Cơ có chủ ý gì, nhưng nàng hiểu rõ một chuyện, hiện tại nàng chưa thể rời đi được, nhất định phải ở lại đây thì mới có cơ hội.
Nghĩ kỹ lại, hình như càng lúc nàng càng ỷ lại vào Tinh Huyễn Thiên Cơ, đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Chi bằng dựa vào chính mình, cho dù thất bại cũng không phải chuyện xấu, chí ít cũng sẽ không ảnh hưởng tới ý chí tu luyện của bản thân.
Vừa nghĩ đến đó, mọi khổ não và ưu phiền trong lòng Mộc Hàn Yên liền biến mất sạch, cả người đều phấn chấn hẳn lên.
Khuất Sơn Hải không có hứng thú chơi trò gia đình như bọn trẻ con, ông ta đang định từ chối thì nghe thấy người đứng bên cạnh nói bằng giọng khinh thường: "Hừ, đồ nhóc con miệng còn hôi sữa mà cũng dám si tâm vọng tưởng, nếu ngay cả bọn ta cũng không thể xé rách cái kén này thì các ngươi làm được chắc?"
Người vừa lên tiếng là Trần Bình Phong của Trần gia ở Thương Hà. Thực lực của ông ta ngang ngửa với Khuất Sơn Hải, lại là tri kỷ, cho nên vừa nghe thấy ông ta nói, Khuất Sơn Hải cũng không tiện mở miệng.
"Nếu đã như vậy thì để bọn ta thử sức cũng có sao đâu?" Mộc Hàn Yên nhanh chóng đón lấy lời ông ta.
"Thử thì thử, nếu bọn ta thực sự không làm được thì cho các ngươi thử một ngàn lần một vạn lần cũng có sao đâu?" Trần Bình Phong nói một cách mất kiên nhẫn.
"Hai người có ý kiến khác không?" Thấy Trần Bình Phong tự ra chủ ý, Khuất Sơn Hải cũng không muốn phí lời thêm với Mộc Hàn Yên nữa, ông ta quay sang hỏi hai người đã đến từ trước đó.
"Thiên tài địa bảo, người có duyên ắt sẽ đạt được, những chuyện sau đó thì phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi. Ta mệt rồi, không quản nổi." La bàn chiêm tinh không làm nàng thất vọng, một lần nữa hiện ra mấy chữ này.
"Này, đợi đã, ngươi nói rõ hơn đi, rốt cục là ý gì? Dựa vào chính bản thân ta nghĩa là sao?" Đầu óc Mộc Hàn Yên hoàn toàn mơ hồ, nàng vội vàng truy hỏi. Nàng không cho rằng bản thân mình có thể cướp Long Huyết Thạch từ trong tay đám sát tinh này đâu.
Đáng tiếc, chữ vừa hiện lên hết thì lập tức tiêu tan, trông không khác gì mặt dây chuyền bình thường, hơn nữa còn là loại hàng rẻ tiền được bày bán đầy đường.
Mộc Hàn Yên khổ não day day huyệt Thái Dương, dựa vào sự hiểu biết của nàng về Tinh Huyễn Thiên Cơ, nếu nó nói không quản nổi thì chắc chắn là sẽ không quản nữa. Chuyện sau đó thực sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng rồi, nhưng tiếp theo nên làm thế nào đây?
Chính vào lúc Mộc Hàn Yên đang hoài nghi không hiểu gì thì Khuất Sơn Hải bèn cất lời: "Ta không quan tâm các ngươi là hậu duệ của gia tộc nào, có bối cảnh gì, ta chỉ quan tâm tới thực lực. Nếu các ngươi có thực lực, vậy thì cứ ra tay mà cướp, còn nếu không có thực lực, tranh thủ lúc còn kịp hãy rời khỏi đây, tránh vạ lây người khác."
Lời nói của ông ta tràn ngập sự uy hiếp, nhưng tốt xấu gì cũng cho Mộc Hàn Yên một sự lựa chọn.
Đám người Hoa Nguyệt lại nhìn về phía Mộc Hàn Yên lần nữa, nếu đổi lại là trước khi Mộc Hàn Yên ra tay với Tông Định Phương và Hà Tùng Hoa, bọn họ sẽ không chút do dự mà khuyên Mộc Hàn Yên rời khỏi. Nhưng hiện tại bọn họ lại không làm như vậy. Bọn họ đã được chứng kiến quá nhiều bất ngờ khó tin từ Mộc Hàn Yên. Ai mà đoán được bước tiếp theo, người đã từng là một công tử bột vô dụng này, sẽ có hành động gì khiến người khác phải kinh ngạc chứ?
"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, thực lực của vãn bối sao dám đánh đồng với các vị tiền bối chứ, càng không dám có gan cướp dị bảo, nhưng mà bảo vật trên trời dưới đất, người có duyên ắt sẽ đạt được. Nếu cứ bỏ cuộc thế này vãn bối thực sự không cam lòng.
Theo vãn bối thấy, muốn lấy được Long Huyết Thạch này cũng không phải chuyện dễ dàng, có vẻ phải phá lớp kén bọc bên ngoài nó trước đã.
Hay là thế này, các vị tiền bối cứ ra tay trước, cho dù là ai đoạt được Long Huyết Thạch thì vãn bối cũng đều thành tâm chúc mừng. Nhưng nếu các vị không lấy được thì hãy để vãn bối thử xem thế nào?" Mộc Hàn Yên ngẫm nghĩ một lát rồi nói. Nàng vẫn chưa hiểu rốt cục Tinh Huyễn Thiên Cơ có chủ ý gì, nhưng nàng hiểu rõ một chuyện, hiện tại nàng chưa thể rời đi được, nhất định phải ở lại đây thì mới có cơ hội.
Nghĩ kỹ lại, hình như càng lúc nàng càng ỷ lại vào Tinh Huyễn Thiên Cơ, đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Chi bằng dựa vào chính mình, cho dù thất bại cũng không phải chuyện xấu, chí ít cũng sẽ không ảnh hưởng tới ý chí tu luyện của bản thân.
Vừa nghĩ đến đó, mọi khổ não và ưu phiền trong lòng Mộc Hàn Yên liền biến mất sạch, cả người đều phấn chấn hẳn lên.
Khuất Sơn Hải không có hứng thú chơi trò gia đình như bọn trẻ con, ông ta đang định từ chối thì nghe thấy người đứng bên cạnh nói bằng giọng khinh thường: "Hừ, đồ nhóc con miệng còn hôi sữa mà cũng dám si tâm vọng tưởng, nếu ngay cả bọn ta cũng không thể xé rách cái kén này thì các ngươi làm được chắc?"
Người vừa lên tiếng là Trần Bình Phong của Trần gia ở Thương Hà. Thực lực của ông ta ngang ngửa với Khuất Sơn Hải, lại là tri kỷ, cho nên vừa nghe thấy ông ta nói, Khuất Sơn Hải cũng không tiện mở miệng.
"Nếu đã như vậy thì để bọn ta thử sức cũng có sao đâu?" Mộc Hàn Yên nhanh chóng đón lấy lời ông ta.
"Thử thì thử, nếu bọn ta thực sự không làm được thì cho các ngươi thử một ngàn lần một vạn lần cũng có sao đâu?" Trần Bình Phong nói một cách mất kiên nhẫn.
"Hai người có ý kiến khác không?" Thấy Trần Bình Phong tự ra chủ ý, Khuất Sơn Hải cũng không muốn phí lời thêm với Mộc Hàn Yên nữa, ông ta quay sang hỏi hai người đã đến từ trước đó.
/297
|