Translator: Nguyetmai
"Khuất Sơn Hải, hổ danh ngươi là trưởng lão của Khuất thị Nam Khê mà nói lời lại không giữ lời, đến chuyện như vậy cũng làm được." Đám người Mộc Nam và Hoa Nguyệt cùng lớn tiếng chửi bới, đồng thời xông về phía Mộc Hàn Yên muốn che chắn cho nàng nhưng độ chênh lệch thực lực rõ ràng như vậy, tốc độ cũng đâu có theo kịp được đối phương.
Mộc Hàn Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng không ngây thơ đến mức tưởng rằng đám người Khuất Sơn Hải thật sự chịu đứng trơ mắt nhìn nàng lấy Long Huyết Thạch đi, nhưng nàng cũng không ngờ rằng ông ta lại không biết xấu hổ đến thế, thậm chí còn không tìm một lý do, cũng chẳng cần nói nhiều thêm một câu mà ra tay cướp luôn. Ồ đúng rồi, ông ta cũng có lý do nhưng không phải là cho nàng, mà hoàn toàn là lý do bịt tai trộm chuông(*), tự an ủi bản thân mình.
(*) Bịt tai trộm chuông: nghĩ rằng mình không thể nghe thấy tiếng trộm chuông thì người khác cũng không thể nghe thấy. Ý nói bỏ lơ ngoài tai những lời bàn tán.
Người vô liêm sỉ nhất trên đời này chắc cũng chính là loại người đó, vô liêm sỉ đến mức không biết bản thân mình vô liêm sỉ.
Mộc Hàn Yên chẳng thèm khinh bỉ nhân phẩm của Khuất Sơn Hải, nàng vung trường kiếm trong tay lên, đường kiếm sắc lạnh huyền ảo bay qua như sương lạnh lan tỏa, hoa tuyết bay lả tả.
"Lại còn dám ra tay với ta, muốn chết hả!" Khuất Sơn Hải khinh bỉ cười gằn một tiếng. Cảnh giới cấp sáu, sức chiến đấu cấp bảy lại dám so với Sương Tuyết Kiếm Ảnh của Huyễn Kiếm Thuật cấp tám, tất nhiên không hề khiến ông ta lo ngại một chút nào.
Trong tiếng cười gằn đó, Khuất Sơn Hải đã vỗ một chưởng thẳng về phía Mộc Hàn Yên, rõ ràng muốn dùng một chiêu giết chết Mộc Hàn Yên để trừ hậu họa. Mộc Hàn Yên có thể phá bỏ lớp vỏ kén, lấy được Long Huyết Thạch, ngay cả ông ta thấy cũng không hiểu được, vì thế không dám khinh suất chút nào.
"Công tử hãy cẩn thận!"
"Hàn Yên đại ca, đi đi!"
Đám người Tư Dung và Mộc Nam nhìn ra được ý định giết người của Khuất Sơn Hải, sắc mặt liền thay đổi, hét lớn lên.
Bọn họ đang vô cùng lo lắng. Đối với Tư Dung và Hoa Nguyệt, ấn tượng về Mộc Hàn Yên trong lòng bọn họ đã thay đổi từ lâu, tình cảm của bọn họ đối với Mộc Hàn Yên cũng tuyệt đối không phải đơn giản là hộ vệ kề cận đối với chủ nhân của mình nữa.
Còn đối với Mộc Nam, cho dù Mộc Hàn Yên là công tử bột ăn hại cũng được, là đồ bỏ đi cũng được, suy cho cùng vẫn là người thân của hắn. Hơn nữa, khi thực sự quen biết với Mộc Hàn Yên, hắn còn nhận ra thực ra Mộc Hàn Yên cũng không đến mức vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả hắn cũng khâm phục vị đại ca này đôi chút.
Mộc Hàn Yên cũng muốn đi nhưng đối mặt với bán bộ Kiếm Sư Khuất Sơn Hải đâu có dễ dàng mà đi được.
Khuất Sơn Hải tập trung luồng khí mạnh mẽ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng phá vỡ Sương Tuyết Kiếm Ảnh của ông ta, nhằm thẳng vào ngực mà ấn.
"Bốp!" Chính lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Mộc Hàn Yên chết chắc rồi, một âm thanh tát mạnh vào mặt vang lên. Người bị đánh lại chính là Khuất Sơn Hải, còn Mộc Hàn Yên thì lại đứng yên tại chỗ không bị mất một sợi tóc nào.
Một bóng hình cao lớn nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Hàn Yên, cú tát đó chính là xuất phát từ tay hắn. Có điều không phải là hắn dùng tay mà là dùng vỏ kiếm.
Sự xuất hiện của hắn đột ngột như thế, nhưng lại giống như hắn vẫn luôn đứng ở đó vậy. Nếu như không phải cái bóng cao lớn đó lướt đi dưới ánh mặt trời thì dường như sẽ khiến người ta nghi ngờ đó là ảo giác.
Khuất Sơn Hải bị một đòn này đánh cho ngây người đứng bất động tại chỗ, trên mặt còn hằn lên một vết vỏ kiếm rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn rõ cả những hoa văn trên vỏ kiếm. Khuất Sơn Hải kinh ngạc nhìn nam tử đang đứng trước mặt.
Mộc Hàn Yên cũng vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn sang nam tử đó.
Nam tử đó mặc bộ y phục màu đen, áo choàng đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, thân hình cao lớn, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt đó lại càng khiến người khác kinh ngạc, chỉ nhìn một cái đã khiến đầu óc người ta trở nên trống rỗng trong giây lát, thậm chí còn phải nín thở. Đôi lông mày dài, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, đôi môi mỏng mím chặt dưới sống mũi cao thẳng, nhìn hắn giống như một bức tranh đẹp hoàn hảo, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành phông nền cho hắn. Trong trời đất nhân gian này, dường như tất cả mọi thứ đều đã ngừng lại.
Nhưng lúc này khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của hắn lại lạnh như băng, ánh mắt lại càng buốt giá như hồ băng vạn năm khiến cho người ta run sợ.
"Khuất Sơn Hải, hổ danh ngươi là trưởng lão của Khuất thị Nam Khê mà nói lời lại không giữ lời, đến chuyện như vậy cũng làm được." Đám người Mộc Nam và Hoa Nguyệt cùng lớn tiếng chửi bới, đồng thời xông về phía Mộc Hàn Yên muốn che chắn cho nàng nhưng độ chênh lệch thực lực rõ ràng như vậy, tốc độ cũng đâu có theo kịp được đối phương.
Mộc Hàn Yên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng không ngây thơ đến mức tưởng rằng đám người Khuất Sơn Hải thật sự chịu đứng trơ mắt nhìn nàng lấy Long Huyết Thạch đi, nhưng nàng cũng không ngờ rằng ông ta lại không biết xấu hổ đến thế, thậm chí còn không tìm một lý do, cũng chẳng cần nói nhiều thêm một câu mà ra tay cướp luôn. Ồ đúng rồi, ông ta cũng có lý do nhưng không phải là cho nàng, mà hoàn toàn là lý do bịt tai trộm chuông(*), tự an ủi bản thân mình.
(*) Bịt tai trộm chuông: nghĩ rằng mình không thể nghe thấy tiếng trộm chuông thì người khác cũng không thể nghe thấy. Ý nói bỏ lơ ngoài tai những lời bàn tán.
Người vô liêm sỉ nhất trên đời này chắc cũng chính là loại người đó, vô liêm sỉ đến mức không biết bản thân mình vô liêm sỉ.
Mộc Hàn Yên chẳng thèm khinh bỉ nhân phẩm của Khuất Sơn Hải, nàng vung trường kiếm trong tay lên, đường kiếm sắc lạnh huyền ảo bay qua như sương lạnh lan tỏa, hoa tuyết bay lả tả.
"Lại còn dám ra tay với ta, muốn chết hả!" Khuất Sơn Hải khinh bỉ cười gằn một tiếng. Cảnh giới cấp sáu, sức chiến đấu cấp bảy lại dám so với Sương Tuyết Kiếm Ảnh của Huyễn Kiếm Thuật cấp tám, tất nhiên không hề khiến ông ta lo ngại một chút nào.
Trong tiếng cười gằn đó, Khuất Sơn Hải đã vỗ một chưởng thẳng về phía Mộc Hàn Yên, rõ ràng muốn dùng một chiêu giết chết Mộc Hàn Yên để trừ hậu họa. Mộc Hàn Yên có thể phá bỏ lớp vỏ kén, lấy được Long Huyết Thạch, ngay cả ông ta thấy cũng không hiểu được, vì thế không dám khinh suất chút nào.
"Công tử hãy cẩn thận!"
"Hàn Yên đại ca, đi đi!"
Đám người Tư Dung và Mộc Nam nhìn ra được ý định giết người của Khuất Sơn Hải, sắc mặt liền thay đổi, hét lớn lên.
Bọn họ đang vô cùng lo lắng. Đối với Tư Dung và Hoa Nguyệt, ấn tượng về Mộc Hàn Yên trong lòng bọn họ đã thay đổi từ lâu, tình cảm của bọn họ đối với Mộc Hàn Yên cũng tuyệt đối không phải đơn giản là hộ vệ kề cận đối với chủ nhân của mình nữa.
Còn đối với Mộc Nam, cho dù Mộc Hàn Yên là công tử bột ăn hại cũng được, là đồ bỏ đi cũng được, suy cho cùng vẫn là người thân của hắn. Hơn nữa, khi thực sự quen biết với Mộc Hàn Yên, hắn còn nhận ra thực ra Mộc Hàn Yên cũng không đến mức vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả hắn cũng khâm phục vị đại ca này đôi chút.
Mộc Hàn Yên cũng muốn đi nhưng đối mặt với bán bộ Kiếm Sư Khuất Sơn Hải đâu có dễ dàng mà đi được.
Khuất Sơn Hải tập trung luồng khí mạnh mẽ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng phá vỡ Sương Tuyết Kiếm Ảnh của ông ta, nhằm thẳng vào ngực mà ấn.
"Bốp!" Chính lúc tất cả mọi người đều tưởng rằng Mộc Hàn Yên chết chắc rồi, một âm thanh tát mạnh vào mặt vang lên. Người bị đánh lại chính là Khuất Sơn Hải, còn Mộc Hàn Yên thì lại đứng yên tại chỗ không bị mất một sợi tóc nào.
Một bóng hình cao lớn nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Hàn Yên, cú tát đó chính là xuất phát từ tay hắn. Có điều không phải là hắn dùng tay mà là dùng vỏ kiếm.
Sự xuất hiện của hắn đột ngột như thế, nhưng lại giống như hắn vẫn luôn đứng ở đó vậy. Nếu như không phải cái bóng cao lớn đó lướt đi dưới ánh mặt trời thì dường như sẽ khiến người ta nghi ngờ đó là ảo giác.
Khuất Sơn Hải bị một đòn này đánh cho ngây người đứng bất động tại chỗ, trên mặt còn hằn lên một vết vỏ kiếm rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn rõ cả những hoa văn trên vỏ kiếm. Khuất Sơn Hải kinh ngạc nhìn nam tử đang đứng trước mặt.
Mộc Hàn Yên cũng vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn sang nam tử đó.
Nam tử đó mặc bộ y phục màu đen, áo choàng đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, thân hình cao lớn, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt đó lại càng khiến người khác kinh ngạc, chỉ nhìn một cái đã khiến đầu óc người ta trở nên trống rỗng trong giây lát, thậm chí còn phải nín thở. Đôi lông mày dài, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, đôi môi mỏng mím chặt dưới sống mũi cao thẳng, nhìn hắn giống như một bức tranh đẹp hoàn hảo, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành phông nền cho hắn. Trong trời đất nhân gian này, dường như tất cả mọi thứ đều đã ngừng lại.
Nhưng lúc này khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của hắn lại lạnh như băng, ánh mắt lại càng buốt giá như hồ băng vạn năm khiến cho người ta run sợ.
/297
|