Editor: Nguyetmai
Thực sự là bọn họ bị lừa gạt mới cảm thấy Mộc Đại công tử là thế ngoại cao nhân! Con buôn này cũng thật là không có biên giới mà!
"Đợi đã, ngươi vừa mới nói những hoa cỏ còn lại này bán không được bao nhiêu tiền?" Đột nhiên Mộc Hàn Yên quay đầu hỏi Xa Hạng.
Xa Hạng sửng sốt, sau đó lờ mờ gật đầu, ngờ vực trả lời: "Đúng vậy, những thứ này bán không được bao nhiêu tiền."
"Bán không được nhiều tiền, ý là vẫn có thể kiếm được chút tiền đúng không?" Mộc Hàn Yên bắt được ý nghĩa khác trong câu nói này.
Cuối cùng, Xa Hạng cũng hiểu được ý trong lời nói của Mộc Hàn Yên, khóe miệng hắn giật giật, miễn cưỡng nói: "Đúng, vẫn có thể bán được chút ít tiền…"
"Vậy không phải xong rồi sao. Mau thu hết lại đi, động tác nhanh chút. Muỗi dù nhỏ cũng là thịt!" Mộc Hàn Yên trừng mắt lạnh lùng nhìn mấy người đó mà nói, sau đó tự đặt mông ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, đung đưa chân nhàn nhã ra lệnh.
Khóe miệng mấy người Tư Dung đều giật giật, có thể gọi là vô cùng đều đặn. Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi tìm đồ và thu thập dược thảo còn sót lại.
Nào đâu có chuyện làm con buôn đơn giản như vậy chứ, đây hoàn toàn là cờ đến tay thì phất!
Sau đó, mấy người bọn họ cười khổ, mau chóng bắt tay vào làm việc, Mộc Hàn Yên ngồi một bên, không biết móc ở đâu ra một túi hạt dẻ rang, từ từ thưởng thức.
Đành chịu thôi, ai bảo người ta là đại thiếu gia, đại thiếu gia mà, chỉ cần ngồi một bên nhìn người khác làm việc là được rồi.
Hình tượng thế ngoại cao nhân của Mộc Hàn Yên trong lòng mấy người Tư Dung đã tiêu tan mất rồi. Thế nhưng, lúc bọn hắn kiếm được ba túi tiền, bên trong mỗi túi tiền đều có ngân phiếu không dưới năm trăm lượng bạc, đột nhiên bọn họ cảm thấy, người này nên làm con buôn thì tốt hơn.
"Chia cho ba người các ngươi đó." Mộc Hàn Yên nhìn túi tiền trong tay Tư Dung, phất tay một cái không thèm để ý: "Dù gì thì cũng là nhặt được, ba người các ngươi chia ra đi uống chút rượu, ăn chút thịt gì đó đi."
Mộc Nam trơ mắt nhìn Mộc Hàn Yên, sau đó đưa ngón tay chỉ vào chính mình, làm bộ đáng thương hỏi: "Còn ta thì sao?" Ba người chia ra trong miệng Mộc Hàn Yên, rất rõ ràng không bao gồm Mộc Nam.
"Ngươi còn thiếu tiền sao?" Mộc Hàn Yên trừng mắt: "Giả mù sa mưa cái gì? Có tin ta bắt ngươi trả lại tiền không?"
Mộc Nam sợ hãi lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần nữa, vốn dĩ số tiền này là nhặt được, ta cảm thấy ba người bọn họ chia nhau là tốt rồi."
Mấy người Tư Dung thấy Mộc Nam giống như gà trống choai đang lép bép, âm thầm cười trong lòng. Rõ ràng Mộc Nam bị bắt nạt nhưng nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt của hắn có vẻ rất thích thú. Đây có lẽ chính là mị lực của công tử.
Chia tiền xong, bọn họ tiếp tục tìm thảo dược.
…
Xa xa sát biên giới thạch trận, Mộc Thành mất hồn mất vía nhìn cảnh này, giống như bị sét đánh, một lúc lâu vẫn chưa khôi phục lại.
Hắn ta tới chậm một chút nên không gặp hai người Triệu Tứ tiểu thư trốn vào thạch trận và đi ra từ phía bên kia, cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra lúc trước. Khi hắn ta tới là lúc nhóm người Khuất Sơn Hải đang dùng kiếm thế mạnh nhất của Đại kiếm sĩ công kích Long Huyết Thạch nhưng lại bị phản kích bay lên trời. Sau đó, hắn ta lại nhìn thấy Mộc Hàn Yên phá vỡ hàng phòng ngự dễ dàng đến mức khó tin, lấy được Long Huyết Thạch.
Sau đó nữa, có một người đàn ông thần bí khiến hắn tự ti mặc cảm hiện thân, trực tiếp đánh bay hai kiếm của Khuất Sơn Hải đang muốn cướp đoạt Long Huyết Thạch trong tay Mộc Hàn Yên. Nhưng mục tiêu của người đó không phải là Long Huyết Thạch, mà sau khi đối diện với Mộc Hàn Yên hồi lâu hắn đã nhẹ nhàng rời đi. Dường như hắn còn nói mấy câu gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, Mộc Thành căn bản không nghe được gì.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Chuyện mà ngay cả một nhóm Đại kiếm sĩ cũng không làm được, tại sao Mộc Hàn Yên lại làm được? Còn cả người đàn ông kia nữa, tại sao hắn lại muốn giúp Mộc Hàn Yên, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
Thực sự là bọn họ bị lừa gạt mới cảm thấy Mộc Đại công tử là thế ngoại cao nhân! Con buôn này cũng thật là không có biên giới mà!
"Đợi đã, ngươi vừa mới nói những hoa cỏ còn lại này bán không được bao nhiêu tiền?" Đột nhiên Mộc Hàn Yên quay đầu hỏi Xa Hạng.
Xa Hạng sửng sốt, sau đó lờ mờ gật đầu, ngờ vực trả lời: "Đúng vậy, những thứ này bán không được bao nhiêu tiền."
"Bán không được nhiều tiền, ý là vẫn có thể kiếm được chút tiền đúng không?" Mộc Hàn Yên bắt được ý nghĩa khác trong câu nói này.
Cuối cùng, Xa Hạng cũng hiểu được ý trong lời nói của Mộc Hàn Yên, khóe miệng hắn giật giật, miễn cưỡng nói: "Đúng, vẫn có thể bán được chút ít tiền…"
"Vậy không phải xong rồi sao. Mau thu hết lại đi, động tác nhanh chút. Muỗi dù nhỏ cũng là thịt!" Mộc Hàn Yên trừng mắt lạnh lùng nhìn mấy người đó mà nói, sau đó tự đặt mông ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, đung đưa chân nhàn nhã ra lệnh.
Khóe miệng mấy người Tư Dung đều giật giật, có thể gọi là vô cùng đều đặn. Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi tìm đồ và thu thập dược thảo còn sót lại.
Nào đâu có chuyện làm con buôn đơn giản như vậy chứ, đây hoàn toàn là cờ đến tay thì phất!
Sau đó, mấy người bọn họ cười khổ, mau chóng bắt tay vào làm việc, Mộc Hàn Yên ngồi một bên, không biết móc ở đâu ra một túi hạt dẻ rang, từ từ thưởng thức.
Đành chịu thôi, ai bảo người ta là đại thiếu gia, đại thiếu gia mà, chỉ cần ngồi một bên nhìn người khác làm việc là được rồi.
Hình tượng thế ngoại cao nhân của Mộc Hàn Yên trong lòng mấy người Tư Dung đã tiêu tan mất rồi. Thế nhưng, lúc bọn hắn kiếm được ba túi tiền, bên trong mỗi túi tiền đều có ngân phiếu không dưới năm trăm lượng bạc, đột nhiên bọn họ cảm thấy, người này nên làm con buôn thì tốt hơn.
"Chia cho ba người các ngươi đó." Mộc Hàn Yên nhìn túi tiền trong tay Tư Dung, phất tay một cái không thèm để ý: "Dù gì thì cũng là nhặt được, ba người các ngươi chia ra đi uống chút rượu, ăn chút thịt gì đó đi."
Mộc Nam trơ mắt nhìn Mộc Hàn Yên, sau đó đưa ngón tay chỉ vào chính mình, làm bộ đáng thương hỏi: "Còn ta thì sao?" Ba người chia ra trong miệng Mộc Hàn Yên, rất rõ ràng không bao gồm Mộc Nam.
"Ngươi còn thiếu tiền sao?" Mộc Hàn Yên trừng mắt: "Giả mù sa mưa cái gì? Có tin ta bắt ngươi trả lại tiền không?"
Mộc Nam sợ hãi lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần nữa, vốn dĩ số tiền này là nhặt được, ta cảm thấy ba người bọn họ chia nhau là tốt rồi."
Mấy người Tư Dung thấy Mộc Nam giống như gà trống choai đang lép bép, âm thầm cười trong lòng. Rõ ràng Mộc Nam bị bắt nạt nhưng nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt của hắn có vẻ rất thích thú. Đây có lẽ chính là mị lực của công tử.
Chia tiền xong, bọn họ tiếp tục tìm thảo dược.
…
Xa xa sát biên giới thạch trận, Mộc Thành mất hồn mất vía nhìn cảnh này, giống như bị sét đánh, một lúc lâu vẫn chưa khôi phục lại.
Hắn ta tới chậm một chút nên không gặp hai người Triệu Tứ tiểu thư trốn vào thạch trận và đi ra từ phía bên kia, cũng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra lúc trước. Khi hắn ta tới là lúc nhóm người Khuất Sơn Hải đang dùng kiếm thế mạnh nhất của Đại kiếm sĩ công kích Long Huyết Thạch nhưng lại bị phản kích bay lên trời. Sau đó, hắn ta lại nhìn thấy Mộc Hàn Yên phá vỡ hàng phòng ngự dễ dàng đến mức khó tin, lấy được Long Huyết Thạch.
Sau đó nữa, có một người đàn ông thần bí khiến hắn tự ti mặc cảm hiện thân, trực tiếp đánh bay hai kiếm của Khuất Sơn Hải đang muốn cướp đoạt Long Huyết Thạch trong tay Mộc Hàn Yên. Nhưng mục tiêu của người đó không phải là Long Huyết Thạch, mà sau khi đối diện với Mộc Hàn Yên hồi lâu hắn đã nhẹ nhàng rời đi. Dường như hắn còn nói mấy câu gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, Mộc Thành căn bản không nghe được gì.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Chuyện mà ngay cả một nhóm Đại kiếm sĩ cũng không làm được, tại sao Mộc Hàn Yên lại làm được? Còn cả người đàn ông kia nữa, tại sao hắn lại muốn giúp Mộc Hàn Yên, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?
/297
|