Editor: Nguyetmai
"Mộc Hàn Yên, ngươi… ngươi… chẳng phải ngươi chết rồi sao…" Triệu Tứ tiểu thư trợn tròn mắt nhìn Mộc Hàn Yên như nhìn thấy ma.
Bên cạnh, vẻ mặt của Triệu Tư Ninh cũng y hệt như vậy.
Bọn họ đã nhận định chắc chắn Mộc Hàn Yên đã chết, đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt, bọn họ vừa hoảng sợ vừa kinh hãi, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Ta đã chết rồi, chết rất là thê thảm a… a… a…" Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai người, Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, kéo dài giọng nói nghe rất âm u.
Nói đến giọng nói đó của Mộc Hàn Yên cũng thật là tuyệt, âm điệu kéo dài rung rung, đến Mộc Nam đứng bên cạnh cũng cảm thấy nổi hết cả da gà, hắn rùng mình một cái theo bản năng.
"A… a…" Triệu Tứ tiểu thư hoàn toàn sững sờ, muốn kêu lên nhưng lại như con gà trống bị bóp nghẹn cổ không kêu được thành tiếng.
"Một mình ta cô đơn quá, hay là ngươi đi cùng ta nhé! Ta nhận lỗi với ngươi những chuyện trước đây, chỉ cần ngươi chịu đi cùng ta, ngươi muốn báo thù ta thế nào cũng được…" Mộc Hàn Yên sắp cười thành tiếng, không ngờ thật sự dọa được nàng ta, chắc nàng ta phải làm vô số chuyện trái lương tâm nên mới nhát gan như vậy.
Giọng nói của Mộc Hàn Yên càng kéo dài hơn, khi nói chuyện còn ác ý lặng lẽ tháo dây buộc tóc ra, cố tình để tóc xõa xuống mặt. Cơn gió thổi qua, mái tóc dài khẽ bay bay, lại thêm hôm nay nàng mặc nguyên cả bộ đồ trắng, nhìn càng đáng sợ hơn. Không thể không nói, lúc Mộc công tử bột này đùa cợt thật sự khiến người khác cảm thấy thú vị.
Không chỉ thế, bây giờ Mộc Nam không chỉ nổi hết da gà mà còn thấy vô cùng sợ hãi, chân tay bắt đầu lạnh ngắt đi.
Tròng mắt của Triệu Tứ tiểu thư bắt đầu trắng dã, cho thấy nàng ta đang quá sợ hãi.
Mộc Đại công tử lại tiếp tục trêu đùa, vừa phát ra những tiếng kêu ai oán nhè nhẹ như tiếng quỷ, vừa đưa tay ra. Nàng là thân hình nữ nhi, vốn dĩ ngón tay thon nhỏ hơn tay nam giới bình thường, dưới ánh nắng lại càng trắng nõn hơn, cảm giác giống như trong suốt. Bình thường bàn tay kia đẹp đến mức khiến người khác mê đắm, nhưng trong hoàn cảnh này, dưới mắt nhìn của Triệu Tứ tiểu thư lại biến thành những móng vuốt ma quỷ.
"A… có ma!" Lúc ngón tay của Mộc Hàn Yên chạm vào người của Triệu Tứ tiểu thư, toàn thân nàng ta run lên, giật mình hét lên một tiếng thảm thiết rồi co chân bỏ chạy.
Khả năng chạy thoát thân của Triệu Tư Ninh vẫn lợi hại, vẫn thành thục như vậy, tiếng thét của Triệu Tứ tiểu thư còn chưa dứt, hắn ta đã đồng thời chạy ra ngoài.
"Xoẹt." Tiếng y phục bị xé rách vang lên. Ngón tay Mộc Hàn Yên không may móc vào dây áo của Triệu Tứ tiểu thư, lúc nàng ta quay người có một món trang sức sắc nhọn xé rách y phục của nàng ta, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà.
Tuy là cùng nhau bỏ chạy nhưng mảng da thịt trắng nõn kia vẫn nửa ẩn nửa hiện, bắp đùi trắng nõn lộ ra vẻ phong tình vô cùng say đắm lòng người. Cho dù Triệu Đại thúc đang mải bỏ chạy thoát thân cũng không quên liếc nhìn một cái rồi nuốt nước bọt liên tục.
Tay Mộc Hàn Yên nắm được một miếng vải rách, nàng ngây người nhìn theo bóng lưng lúc ẩn lúc hiện của Triệu Tứ tiểu thư.
"Ha ha ha ha, lại khỏa thân chạy rông nữa rồi, lại khỏa thân nữa rồi, sao mỗi lần nàng ta gặp huynh đều trần truồng mà bỏ chạy như thế. Có phải nàng ta bị nghiện khỏa thân chạy rông không? Kiểu nghiện như vậy hình như không tốt cho lắm nhỉ?" Mộc Nam sững sờ một lát rồi cũng quay đầu lại chỉ vào Mộc Hàn Yên cười ha ha.
Bị kích thích như thế, Mộc Nam không còn thấy lạnh sống lưng, không còn sợ hãi nữa, chân tay cũng ấm hơn. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn Mộc Hàn Yên vô cùng quái dị.
"Mộc Hàn Yên, ngươi… ngươi… chẳng phải ngươi chết rồi sao…" Triệu Tứ tiểu thư trợn tròn mắt nhìn Mộc Hàn Yên như nhìn thấy ma.
Bên cạnh, vẻ mặt của Triệu Tư Ninh cũng y hệt như vậy.
Bọn họ đã nhận định chắc chắn Mộc Hàn Yên đã chết, đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt, bọn họ vừa hoảng sợ vừa kinh hãi, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Ta đã chết rồi, chết rất là thê thảm a… a… a…" Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai người, Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, kéo dài giọng nói nghe rất âm u.
Nói đến giọng nói đó của Mộc Hàn Yên cũng thật là tuyệt, âm điệu kéo dài rung rung, đến Mộc Nam đứng bên cạnh cũng cảm thấy nổi hết cả da gà, hắn rùng mình một cái theo bản năng.
"A… a…" Triệu Tứ tiểu thư hoàn toàn sững sờ, muốn kêu lên nhưng lại như con gà trống bị bóp nghẹn cổ không kêu được thành tiếng.
"Một mình ta cô đơn quá, hay là ngươi đi cùng ta nhé! Ta nhận lỗi với ngươi những chuyện trước đây, chỉ cần ngươi chịu đi cùng ta, ngươi muốn báo thù ta thế nào cũng được…" Mộc Hàn Yên sắp cười thành tiếng, không ngờ thật sự dọa được nàng ta, chắc nàng ta phải làm vô số chuyện trái lương tâm nên mới nhát gan như vậy.
Giọng nói của Mộc Hàn Yên càng kéo dài hơn, khi nói chuyện còn ác ý lặng lẽ tháo dây buộc tóc ra, cố tình để tóc xõa xuống mặt. Cơn gió thổi qua, mái tóc dài khẽ bay bay, lại thêm hôm nay nàng mặc nguyên cả bộ đồ trắng, nhìn càng đáng sợ hơn. Không thể không nói, lúc Mộc công tử bột này đùa cợt thật sự khiến người khác cảm thấy thú vị.
Không chỉ thế, bây giờ Mộc Nam không chỉ nổi hết da gà mà còn thấy vô cùng sợ hãi, chân tay bắt đầu lạnh ngắt đi.
Tròng mắt của Triệu Tứ tiểu thư bắt đầu trắng dã, cho thấy nàng ta đang quá sợ hãi.
Mộc Đại công tử lại tiếp tục trêu đùa, vừa phát ra những tiếng kêu ai oán nhè nhẹ như tiếng quỷ, vừa đưa tay ra. Nàng là thân hình nữ nhi, vốn dĩ ngón tay thon nhỏ hơn tay nam giới bình thường, dưới ánh nắng lại càng trắng nõn hơn, cảm giác giống như trong suốt. Bình thường bàn tay kia đẹp đến mức khiến người khác mê đắm, nhưng trong hoàn cảnh này, dưới mắt nhìn của Triệu Tứ tiểu thư lại biến thành những móng vuốt ma quỷ.
"A… có ma!" Lúc ngón tay của Mộc Hàn Yên chạm vào người của Triệu Tứ tiểu thư, toàn thân nàng ta run lên, giật mình hét lên một tiếng thảm thiết rồi co chân bỏ chạy.
Khả năng chạy thoát thân của Triệu Tư Ninh vẫn lợi hại, vẫn thành thục như vậy, tiếng thét của Triệu Tứ tiểu thư còn chưa dứt, hắn ta đã đồng thời chạy ra ngoài.
"Xoẹt." Tiếng y phục bị xé rách vang lên. Ngón tay Mộc Hàn Yên không may móc vào dây áo của Triệu Tứ tiểu thư, lúc nàng ta quay người có một món trang sức sắc nhọn xé rách y phục của nàng ta, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà.
Tuy là cùng nhau bỏ chạy nhưng mảng da thịt trắng nõn kia vẫn nửa ẩn nửa hiện, bắp đùi trắng nõn lộ ra vẻ phong tình vô cùng say đắm lòng người. Cho dù Triệu Đại thúc đang mải bỏ chạy thoát thân cũng không quên liếc nhìn một cái rồi nuốt nước bọt liên tục.
Tay Mộc Hàn Yên nắm được một miếng vải rách, nàng ngây người nhìn theo bóng lưng lúc ẩn lúc hiện của Triệu Tứ tiểu thư.
"Ha ha ha ha, lại khỏa thân chạy rông nữa rồi, lại khỏa thân nữa rồi, sao mỗi lần nàng ta gặp huynh đều trần truồng mà bỏ chạy như thế. Có phải nàng ta bị nghiện khỏa thân chạy rông không? Kiểu nghiện như vậy hình như không tốt cho lắm nhỉ?" Mộc Nam sững sờ một lát rồi cũng quay đầu lại chỉ vào Mộc Hàn Yên cười ha ha.
Bị kích thích như thế, Mộc Nam không còn thấy lạnh sống lưng, không còn sợ hãi nữa, chân tay cũng ấm hơn. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn Mộc Hàn Yên vô cùng quái dị.
/297
|