Editor: Nguyetmai
Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đi trên đường, Mộc Hàn Yên cảm nhận được ánh mắt của người qua đường nhìn mình, nàng khẽ nhếch miệng.
Ê, cái người bán hoa quả kia, trông thấy bản tiểu thư ngươi có cần phải dọn hàng chạy nhanh đến thế không? Bản đại tiểu thư sẽ cướp hoa quả của ngươi hay sao? Còn cái tên bán bánh nướng kia nữa, ngươi thử ôm nồi bánh chạy nhanh hơn tí nữa cho ta coi? Chẳng lẽ ngươi ôm cái nồi của mình chạy mà không thấy bỏng tay hả?
Mộc Hàn Yên nhìn thấy dáng vẻ hoang mang chạy trối chết của những người bán rong dọc đường, trong lòng nàng không ngừng phỉ nhổ. Có cần thiết không? Đúng thật là, có cần thiết phải làm vậy không? Này, đủ rồi nhé, cái tên bán đậu phụ thối kia, có tặng bản đại tiểu thư cái thứ đó để ăn, bản đại tiểu thư cũng không thèm ăn đâu!
Mộc Nam chứng kiến tình cảnh suốt dọc đường, lại nhìn gương mặt sầm sì của Mộc Hàn Yên, hắn thật sự buồn cười không chịu nổi. Đây gọi là ra đường không gặp chuyện tốt, nhưng chuyện xấu thì lũ lượt kéo đến. Dù sao thì Hàn Yên đại ca làm bất cứ chuyện tốt gì người khác cũng đều cảm thấy trái ngược lẽ thường, sẽ không tin. Hàn Yên đại ca làm một số chuyện gây ảnh hưởng không tốt thì tin đồn lại lan nhanh như tên bắn. Tin đồn lan xa cũng không nói làm gì, quan trọng là càng đồn thổi càng khoa trương.
"Cười gì mà cười, có tin ta bắt ngươi trả lại tiền không?" Mộc Hàn Yên thấy Mộc Nam đang cười trộm, bèn tức không chịu nổi, lại dùng đòn sát thủ để bắt nạt Mộc Nam.
Mộc Nam xụ mặt lẩm bẩm: "Không được bắt nạt người khác như thế đâu."
"Ta bắt nạt ngươi thì làm sao? Tâm trạng ta không tốt ngươi cũng đừng mong yên ổn." Đại công tử bột Mộc Hàn Yên tức xì khói lườm Mộc Nam.
Mộc Nam chớp chớp mắt, dùng ngón tay vẽ hai hàng nước mắt lên mặt mình, thút thít nói: "Nhìn đi, bây giờ ta đau lòng đến mức hai hàng nước mắt chảy dài, coi như tâm trạng khó chịu cùng huynh rồi, được chưa?"
Khóe miệng Mộc Hàn Yên khẽ giật, nàng bực bội gằn giọng: "Ta không tin không có ai thích bản thiếu gia đây."
Nàng quả thật là người hoa gặp hoa không nở, người gặp người không yêu mà.
Chẳng lẽ lại không có ai thích bản đại thiếu gia? Tốt xấu gì ta cũng là Đại công tử của phủ Thành chủ cơ mà!
Mộc Hàn Yên âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Vừa mới phỉ nhổ xong thì nghe thấy một giọng nói nũng nịu đang gọi nàng.
"Mộc Đại công tử, xin dừng bước."
Giọng nói này hơi điệu đà, nhưng nghe là biết tuổi tác của người nói cũng không trẻ.
Mộc Hàn Yên nghi hoặc nhìn về hướng phát ra giọng nói thì trông thấy một người phụ nữ lớn tuổi trang điểm lộng lẫy đang đứng tựa vào cửa gọi nàng.
Hở? Mộc Hàn Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trên đầu người phụ nữ kia, sau đó mặt đanh lại.
Bách Hương Lâu.
Đây là một thanh lâu rất có tiếng tăm ở thành Hắc Thạch.
Ồ, quả thật là có người chào đón nàng, quả thật là có người chờ mong được gặp nàng, nhưng đó lại là tú bà thanh lâu!
"Há há há, ha ha ha, có người thích huynh kìa thiếu gia." Mộc Nam vui sướng, ôm bụng đi sang bên cạnh cười ngặt nghẽo. Mới sáng sớm thôi mà, tú bà này đúng là quá đỉnh, chẳng phải thông thường buổi tối mới bắt đầu buôn bán hay sao, sáng bảnh mắt ra đã mời chào Hàn Yên đại ca. Đây là muốn nói Hàn Yên đại ca phóng túng đến mức nào à, mới sáng sớm đã đi chiếu cố việc làm ăn của mấy nàng ta.
"Đại gia ơi, lên đây chơi nào." Đúng lúc mặt Mộc Hàn Yên thâm sì lại thì cánh cửa sổ trên tầng hai bật mở, một nữ tử trẻ tuổi trang điểm cầu kỳ vẫy tay gọi Mộc Hàn Yên, giọng nói ỏn ẻn đến mức khiến người ta nổi da gà.
"Hôm nay tiểu gia không rảnh, để hôm khác nhé." Mộc Hàn Yên sầm sì mặt mũi, hừ một tiếng, bực bội quay người.
Kết quả vừa mới quay người lại, liền thấy ngay một gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Dạ Lan Phong?
Chỉ có điều, nàng có cảm giác hiện giờ khắp người hắn từ trên xuống dưới đều tỏa ra một luồng khí hắc ám.
Hắn đang tức giận ư?
Vì sao chứ?
Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đi trên đường, Mộc Hàn Yên cảm nhận được ánh mắt của người qua đường nhìn mình, nàng khẽ nhếch miệng.
Ê, cái người bán hoa quả kia, trông thấy bản tiểu thư ngươi có cần phải dọn hàng chạy nhanh đến thế không? Bản đại tiểu thư sẽ cướp hoa quả của ngươi hay sao? Còn cái tên bán bánh nướng kia nữa, ngươi thử ôm nồi bánh chạy nhanh hơn tí nữa cho ta coi? Chẳng lẽ ngươi ôm cái nồi của mình chạy mà không thấy bỏng tay hả?
Mộc Hàn Yên nhìn thấy dáng vẻ hoang mang chạy trối chết của những người bán rong dọc đường, trong lòng nàng không ngừng phỉ nhổ. Có cần thiết không? Đúng thật là, có cần thiết phải làm vậy không? Này, đủ rồi nhé, cái tên bán đậu phụ thối kia, có tặng bản đại tiểu thư cái thứ đó để ăn, bản đại tiểu thư cũng không thèm ăn đâu!
Mộc Nam chứng kiến tình cảnh suốt dọc đường, lại nhìn gương mặt sầm sì của Mộc Hàn Yên, hắn thật sự buồn cười không chịu nổi. Đây gọi là ra đường không gặp chuyện tốt, nhưng chuyện xấu thì lũ lượt kéo đến. Dù sao thì Hàn Yên đại ca làm bất cứ chuyện tốt gì người khác cũng đều cảm thấy trái ngược lẽ thường, sẽ không tin. Hàn Yên đại ca làm một số chuyện gây ảnh hưởng không tốt thì tin đồn lại lan nhanh như tên bắn. Tin đồn lan xa cũng không nói làm gì, quan trọng là càng đồn thổi càng khoa trương.
"Cười gì mà cười, có tin ta bắt ngươi trả lại tiền không?" Mộc Hàn Yên thấy Mộc Nam đang cười trộm, bèn tức không chịu nổi, lại dùng đòn sát thủ để bắt nạt Mộc Nam.
Mộc Nam xụ mặt lẩm bẩm: "Không được bắt nạt người khác như thế đâu."
"Ta bắt nạt ngươi thì làm sao? Tâm trạng ta không tốt ngươi cũng đừng mong yên ổn." Đại công tử bột Mộc Hàn Yên tức xì khói lườm Mộc Nam.
Mộc Nam chớp chớp mắt, dùng ngón tay vẽ hai hàng nước mắt lên mặt mình, thút thít nói: "Nhìn đi, bây giờ ta đau lòng đến mức hai hàng nước mắt chảy dài, coi như tâm trạng khó chịu cùng huynh rồi, được chưa?"
Khóe miệng Mộc Hàn Yên khẽ giật, nàng bực bội gằn giọng: "Ta không tin không có ai thích bản thiếu gia đây."
Nàng quả thật là người hoa gặp hoa không nở, người gặp người không yêu mà.
Chẳng lẽ lại không có ai thích bản đại thiếu gia? Tốt xấu gì ta cũng là Đại công tử của phủ Thành chủ cơ mà!
Mộc Hàn Yên âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Vừa mới phỉ nhổ xong thì nghe thấy một giọng nói nũng nịu đang gọi nàng.
"Mộc Đại công tử, xin dừng bước."
Giọng nói này hơi điệu đà, nhưng nghe là biết tuổi tác của người nói cũng không trẻ.
Mộc Hàn Yên nghi hoặc nhìn về hướng phát ra giọng nói thì trông thấy một người phụ nữ lớn tuổi trang điểm lộng lẫy đang đứng tựa vào cửa gọi nàng.
Hở? Mộc Hàn Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn biển hiệu phía trên đầu người phụ nữ kia, sau đó mặt đanh lại.
Bách Hương Lâu.
Đây là một thanh lâu rất có tiếng tăm ở thành Hắc Thạch.
Ồ, quả thật là có người chào đón nàng, quả thật là có người chờ mong được gặp nàng, nhưng đó lại là tú bà thanh lâu!
"Há há há, ha ha ha, có người thích huynh kìa thiếu gia." Mộc Nam vui sướng, ôm bụng đi sang bên cạnh cười ngặt nghẽo. Mới sáng sớm thôi mà, tú bà này đúng là quá đỉnh, chẳng phải thông thường buổi tối mới bắt đầu buôn bán hay sao, sáng bảnh mắt ra đã mời chào Hàn Yên đại ca. Đây là muốn nói Hàn Yên đại ca phóng túng đến mức nào à, mới sáng sớm đã đi chiếu cố việc làm ăn của mấy nàng ta.
"Đại gia ơi, lên đây chơi nào." Đúng lúc mặt Mộc Hàn Yên thâm sì lại thì cánh cửa sổ trên tầng hai bật mở, một nữ tử trẻ tuổi trang điểm cầu kỳ vẫy tay gọi Mộc Hàn Yên, giọng nói ỏn ẻn đến mức khiến người ta nổi da gà.
"Hôm nay tiểu gia không rảnh, để hôm khác nhé." Mộc Hàn Yên sầm sì mặt mũi, hừ một tiếng, bực bội quay người.
Kết quả vừa mới quay người lại, liền thấy ngay một gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Dạ Lan Phong?
Chỉ có điều, nàng có cảm giác hiện giờ khắp người hắn từ trên xuống dưới đều tỏa ra một luồng khí hắc ám.
Hắn đang tức giận ư?
Vì sao chứ?
/297
|