Editor: Nguyetmai
"Đúng vậy, Khúc tiền bối đừng đi vội như vậy, đợi dùng bữa trưa xong hãy đi!" Mộc Nam cũng không luyến tiếc gì lắm. Nếu Mộc Hàn Yên đã tỏ rõ thái độ kiên quyết như vậy, hắn cũng không muốn phản đối, vậy thì tất cả nghe theo Mộc Hàn Yên hết!
Vì thế, câu này rất dễ nghe nhưng thật ra lại là ngậm miệng không nhắc đến chuyện thương lượng nữa, chỉ là nói một câu khách sáo, giả tạo mà thôi.
"Không cần đâu, ta lại muốn chờ xem không có ta giúp đỡ trường đấu giá Nam Mộc các ngươi sẽ sụp đổ ra sao." Tất nhiên Khúc Sơn Linh nhận ra những lời khách sáo của hắn, biết hắn đã hạ quyết tâm, ông ta cười lạnh lùng, nói trong sự tức giận.
"Khúc tiền bối, cho dù mọi người bàn chuyện không thành thì ông cũng không cần phải nói lời cay nghiệt như thế." Mộc Hàn Yên vốn đã không có chút cảm tình nào với lão già này, nghe thấy vậy bực mình nói.
"Lẽ nào ta nói không đúng sao? Chỉ là một trường đấu giá vô danh tiểu tốt lại dám phá hỏng mọi quy tắc của thương hội lớn, gây thù hằn khắp nơi, nếu như không nhanh chóng gây dựng được danh tiếng để đứng vững, đến lúc đó chẳng phải bị kẻ khác nuốt chửng hay sao?" Khúc Sơn Linh oán trách trong lòng, chậm rãi nói.
"Chuyện này Khúc tiền bối nói không sai, có điều muốn khuếch trương thanh thế cũng không nhất định phải dựa vào Khúc tiền bối mới được, đúng chứ?" Mộc Hàn Yên cũng cười nhạt đáp lại.
"Ha ha ha ha, ý ngươi muốn nói là ngươi còn có thể tìm được thầy chiêm tinh hoặc chuyên gia giám định giỏi hơn lão phu?" Khúc Sơn Linh nóng giận cười lớn, lời nói càng thêm vẻ coi thường.
Mộc Hàn Yên chỉ cười chứ không nói, bộ dáng vô cùng bí ẩn.
Cố ý ra vẻ bí ẩn như vậy lại rất giống với mấy tên lừa đảo… à không đúng, đó là phong thái của thầy chiêm tinh.
Trong lòng Mộc Nam thấy vui vẻ, nghe vậy là biết Mộc Hàn Yên sắp ra tay rồi. Phải biết rằng nàng cũng là thầy chiêm tinh đấy, nhìn bộ dạng tự tin của nàng, chẳng lẽ thuật chiêm tinh của nàng còn lợi hại hơn cả Khúc Sơn Linh? Nhưng cho dù nàng có lợi hại đến đâu thì cũng không có danh tiếng gì, tự mình ra tay cũng không thể nào tạo lên tiếng vang! Không bằng việc nhờ Khúc Sơn Linh, đúng chứ?
Nghĩ đến đây, Mộc Nam thấy hơi nghi hoặc.
"Ta muốn chờ xem ngươi đi đâu mời được thầy chiêm tinh nổi tiếng hơn ta." Khúc Sơn Linh nhìn bộ dạng chắc chắn của Mộc Hàn Yên, trong lòng không khỏi thấy bực bội, dứt khoát dừng bước lại.
"Chưa chắc nổi tiếng hơn ông nhưng hiệu quả nhất định không thua kém chiêu của ông, thậm chí còn tốt hơn." Mộc Hàn Yên nói.
Mộc Nam kích động, ngón tay hơi run lên. Mỗi lần Mộc Hàn Yên có hành động khiến người khác kinh ngạc nào đó đều mang lại cho hắn rất nhiều bất ngờ, vậy lần này thì sao, lại là chuyện gì nữa đây?
Nghe xong câu nói đó của Mộc Hàn Yên, Khúc Sơn Linh không thèm nói nhiều lời, sắc mặt khinh bỉ ra vẻ ta đang chống mắt lên chờ xem đây.
"Nói khoác mà không biết ngượng, giả vờ thần kỳ bí ẩn để tỏ ra vẻ huyền bí định che mắt ai, không biết sư phụ ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…" Lại là đệ tử trẻ tuổi kia không chịu khuất phục nói, nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị Khúc Sơn Linh trừng mắt lên nhìn, hắn ta nhanh chóng im miệng không dám nói nữa.
Cũng may phản ứng kịp, suýt chút nữa thì nói ra chân tướng sư phụ dựa vào giả thần giả quỷ để lừa tiền người khác. Hắn ta âm thầm vỗ ngực, trong lòng đang mừng thầm không ngớt.
"Công tử, ta đi tìm mọi người khắp nơi, hóa ra mọi người đang ở đây." Lúc đó, ngoài cửa viện có tiếng Xa Hạng cung kính vọng vào, Hoa Nguyệt và Tư Dung cùng đi bên cạnh.
"Có chuyện gì không?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Những thảo dược kia đã sắp xếp xong xuôi, công tử có muốn xem qua một chút không?" Xa Hạng hỏi.
"Đúng vậy, Khúc tiền bối đừng đi vội như vậy, đợi dùng bữa trưa xong hãy đi!" Mộc Nam cũng không luyến tiếc gì lắm. Nếu Mộc Hàn Yên đã tỏ rõ thái độ kiên quyết như vậy, hắn cũng không muốn phản đối, vậy thì tất cả nghe theo Mộc Hàn Yên hết!
Vì thế, câu này rất dễ nghe nhưng thật ra lại là ngậm miệng không nhắc đến chuyện thương lượng nữa, chỉ là nói một câu khách sáo, giả tạo mà thôi.
"Không cần đâu, ta lại muốn chờ xem không có ta giúp đỡ trường đấu giá Nam Mộc các ngươi sẽ sụp đổ ra sao." Tất nhiên Khúc Sơn Linh nhận ra những lời khách sáo của hắn, biết hắn đã hạ quyết tâm, ông ta cười lạnh lùng, nói trong sự tức giận.
"Khúc tiền bối, cho dù mọi người bàn chuyện không thành thì ông cũng không cần phải nói lời cay nghiệt như thế." Mộc Hàn Yên vốn đã không có chút cảm tình nào với lão già này, nghe thấy vậy bực mình nói.
"Lẽ nào ta nói không đúng sao? Chỉ là một trường đấu giá vô danh tiểu tốt lại dám phá hỏng mọi quy tắc của thương hội lớn, gây thù hằn khắp nơi, nếu như không nhanh chóng gây dựng được danh tiếng để đứng vững, đến lúc đó chẳng phải bị kẻ khác nuốt chửng hay sao?" Khúc Sơn Linh oán trách trong lòng, chậm rãi nói.
"Chuyện này Khúc tiền bối nói không sai, có điều muốn khuếch trương thanh thế cũng không nhất định phải dựa vào Khúc tiền bối mới được, đúng chứ?" Mộc Hàn Yên cũng cười nhạt đáp lại.
"Ha ha ha ha, ý ngươi muốn nói là ngươi còn có thể tìm được thầy chiêm tinh hoặc chuyên gia giám định giỏi hơn lão phu?" Khúc Sơn Linh nóng giận cười lớn, lời nói càng thêm vẻ coi thường.
Mộc Hàn Yên chỉ cười chứ không nói, bộ dáng vô cùng bí ẩn.
Cố ý ra vẻ bí ẩn như vậy lại rất giống với mấy tên lừa đảo… à không đúng, đó là phong thái của thầy chiêm tinh.
Trong lòng Mộc Nam thấy vui vẻ, nghe vậy là biết Mộc Hàn Yên sắp ra tay rồi. Phải biết rằng nàng cũng là thầy chiêm tinh đấy, nhìn bộ dạng tự tin của nàng, chẳng lẽ thuật chiêm tinh của nàng còn lợi hại hơn cả Khúc Sơn Linh? Nhưng cho dù nàng có lợi hại đến đâu thì cũng không có danh tiếng gì, tự mình ra tay cũng không thể nào tạo lên tiếng vang! Không bằng việc nhờ Khúc Sơn Linh, đúng chứ?
Nghĩ đến đây, Mộc Nam thấy hơi nghi hoặc.
"Ta muốn chờ xem ngươi đi đâu mời được thầy chiêm tinh nổi tiếng hơn ta." Khúc Sơn Linh nhìn bộ dạng chắc chắn của Mộc Hàn Yên, trong lòng không khỏi thấy bực bội, dứt khoát dừng bước lại.
"Chưa chắc nổi tiếng hơn ông nhưng hiệu quả nhất định không thua kém chiêu của ông, thậm chí còn tốt hơn." Mộc Hàn Yên nói.
Mộc Nam kích động, ngón tay hơi run lên. Mỗi lần Mộc Hàn Yên có hành động khiến người khác kinh ngạc nào đó đều mang lại cho hắn rất nhiều bất ngờ, vậy lần này thì sao, lại là chuyện gì nữa đây?
Nghe xong câu nói đó của Mộc Hàn Yên, Khúc Sơn Linh không thèm nói nhiều lời, sắc mặt khinh bỉ ra vẻ ta đang chống mắt lên chờ xem đây.
"Nói khoác mà không biết ngượng, giả vờ thần kỳ bí ẩn để tỏ ra vẻ huyền bí định che mắt ai, không biết sư phụ ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì…" Lại là đệ tử trẻ tuổi kia không chịu khuất phục nói, nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị Khúc Sơn Linh trừng mắt lên nhìn, hắn ta nhanh chóng im miệng không dám nói nữa.
Cũng may phản ứng kịp, suýt chút nữa thì nói ra chân tướng sư phụ dựa vào giả thần giả quỷ để lừa tiền người khác. Hắn ta âm thầm vỗ ngực, trong lòng đang mừng thầm không ngớt.
"Công tử, ta đi tìm mọi người khắp nơi, hóa ra mọi người đang ở đây." Lúc đó, ngoài cửa viện có tiếng Xa Hạng cung kính vọng vào, Hoa Nguyệt và Tư Dung cùng đi bên cạnh.
"Có chuyện gì không?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Những thảo dược kia đã sắp xếp xong xuôi, công tử có muốn xem qua một chút không?" Xa Hạng hỏi.
/297
|