Editor: Nguyetmai
Mộc Đại công tử bột nhìn cách chung sống của cặp vợ chồng già này, cuối cùng không nhịn được mà bật cười lớn ha hả. Tuy cách chung sống của hai người này hơi buồn cười nhưng bầu không khí ấm áp đó lại khiến trong lòng người khác cảm động đến mức gần như muốn tan chảy.
Có một người cùng mình nắm tay đi đến cuối đời, ở bên cạnh bầu bạn, chỉ là đơn giản như vậy thôi.
Nhìn bà lão này rõ ràng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lương thiện, ông lão này lúc còn trẻ chắc chắn vừa bướng bỉnh vừa lắm lời.
"Được rồi, ta không ăn quỵt đâu." Mộc Hàn Yên cười ha ha, móc một thỏi bạc ra đưa cho bà lão: "Vị mỹ nữ mãi mãi mười tám tuổi này, số tiền này đã đủ chưa? Đừng có nói mấy câu góp tiền mua quan tài gì đó nữa, cả ngày cứ ăn ngon uống tốt, thân thể khỏe mạnh thì mới có sức đánh lão gia tử nhà bà chứ."
Lời nói và hành động này của Mộc Hàn Yên khiến hai ông bà lão ngây ngẩn cả người. Bà lão nắm chặt bạc trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Ông lão thì ngược lại, vẻ mặt hung dữ nhìn Mộc Hàn Yên, thấp giọng quát: "Ta nói cho ngươi biết, tuy bà già nhà ta là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian nhưng cũng sẽ không thích ngươi đâu. Trong mắt bà ấy chỉ có ta thôi, đừng tưởng nói vài ba câu dễ nghe là… Ai da, bà già kia, sao bà lại đánh ta?"
"Ôi hi hi, Mộc công tử, đừng nghe lão già chết bầm kia nói lung tung. Công tử ngồi đi, bát hoành thánh lớn sẽ tới ngay đây!" Bà lão kéo ông lão vẫn còn có vẻ không phục qua, hung dữ nói: "Đầu ông chứa cái gì thế hả? Bã đậu sao? Mau đi nấu hoành thánh đi. Ngoài ông ra thì còn ai cảm thấy tôi đẹp nữa chứ?" Có điều, câu nói mỹ nữ mãi mười tám tuổi kia của Mộc Hàn Yên cũng khiến bà lão thấy vui vẻ, bởi vì bà ấy nhìn ra được, câu nói này của Mộc Hàn Yên hoàn toàn không phải là châm chọc và trêu tức.
"Rất nhiều là đằng khác, nhìn xem tiểu tử này mồm mép láu lỉnh, chắc chắn đã lừa không ít thiếu nữ ngây thơ…" Ông lão không phục lẩm bẩm, thế nhưng vẫn nghe lời bà lão ngoan ngoãn đi nấu hoành thánh.
Mộc Hàn Yên nhìn thấy liền bật cười một hồi, sau đó trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Luôn có một người như vậy, người sẽ luôn cảm thấy ngươi là người xinh đẹp nhất thế gian.
Luôn có một người như vậy, người sẽ luôn cảm thấy ngươi là người tốt đẹp nhất thế gian.
Không có một người nào so sánh được.
Mặc cho năm tháng có thay đổi hay không.
...
Một bát hoành thánh nóng hổi thơm phức nhanh chóng được bưng lên.
Dầu ớt đỏ rực cùng với hành lá xanh tươi khiến người ta cực kỳ muốn ăn.
"Mộc công tử, người ăn bát hoành thánh cay này trước, chờ một lát nữa ta sẽ mang bát khác lên cho công tử. Nếu không bưng lên cùng một lúc, chờ người ăn xong bát này rồi lại ăn bát khác thì mùi vị sẽ không được ngon nữa. Nước dùng của chúng ta là nước dùng được hầm từ xương ống, mùi vị ngon lắm đấy." Bà lão cười híp mắt nói.
"Được, cảm ơn bà." Mộc Hàn Yên gật đầu cười, lấy đôi đũa trong ống trúc trên bàn rồi bắt đầu ăn, mới ăn được hai miếng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đầu phố.
"Thanh Liên, bên này, bên này, đến đây ăn hoành thánh, ta mời muội." Mộc Hàn Yên vẫy tay với bóng dáng ở đầu phố, lớn tiếng hô lên.
Người xuất hiện ở đầu phố chính là Y Thanh Liên.
Y Thanh Liên nghe thấy giọng nói của Mộc Hàn Yên, nhìn sang hướng phát ra âm thanh thì thấy Mộc Hàn Yên đang cười híp mắt. Trên mặt nàng ấy cũng để lộ ra một nụ cười, sải bước đi nhanh về phía Mộc Hàn Yên.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Y Thanh Liên, bà lão bán hoành thánh như có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Tiểu thư Y Thanh Liên, bà ta biết rất rõ, nàng ấy là một cô gái vừa thông minh lại có tâm địa lương thiện, vậy mà nàng ấy lại nở nụ cười chân thành như thế với Mộc Hàn Yên.
Nếu như Mộc Hàn Yên đúng là hư hỏng như lời đồn, một tiểu thư khuê các thông minh như tiểu thư Y Thanh Liên sẽ bằng lòng qua lại với hắn sao? Lúc nhìn thấy hắn, nàng ấy sẽ nở ra nụ cười hồn nhiên rạng rỡ như vậy sao?
Mộc Đại công tử bột nhìn cách chung sống của cặp vợ chồng già này, cuối cùng không nhịn được mà bật cười lớn ha hả. Tuy cách chung sống của hai người này hơi buồn cười nhưng bầu không khí ấm áp đó lại khiến trong lòng người khác cảm động đến mức gần như muốn tan chảy.
Có một người cùng mình nắm tay đi đến cuối đời, ở bên cạnh bầu bạn, chỉ là đơn giản như vậy thôi.
Nhìn bà lão này rõ ràng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lương thiện, ông lão này lúc còn trẻ chắc chắn vừa bướng bỉnh vừa lắm lời.
"Được rồi, ta không ăn quỵt đâu." Mộc Hàn Yên cười ha ha, móc một thỏi bạc ra đưa cho bà lão: "Vị mỹ nữ mãi mãi mười tám tuổi này, số tiền này đã đủ chưa? Đừng có nói mấy câu góp tiền mua quan tài gì đó nữa, cả ngày cứ ăn ngon uống tốt, thân thể khỏe mạnh thì mới có sức đánh lão gia tử nhà bà chứ."
Lời nói và hành động này của Mộc Hàn Yên khiến hai ông bà lão ngây ngẩn cả người. Bà lão nắm chặt bạc trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Ông lão thì ngược lại, vẻ mặt hung dữ nhìn Mộc Hàn Yên, thấp giọng quát: "Ta nói cho ngươi biết, tuy bà già nhà ta là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian nhưng cũng sẽ không thích ngươi đâu. Trong mắt bà ấy chỉ có ta thôi, đừng tưởng nói vài ba câu dễ nghe là… Ai da, bà già kia, sao bà lại đánh ta?"
"Ôi hi hi, Mộc công tử, đừng nghe lão già chết bầm kia nói lung tung. Công tử ngồi đi, bát hoành thánh lớn sẽ tới ngay đây!" Bà lão kéo ông lão vẫn còn có vẻ không phục qua, hung dữ nói: "Đầu ông chứa cái gì thế hả? Bã đậu sao? Mau đi nấu hoành thánh đi. Ngoài ông ra thì còn ai cảm thấy tôi đẹp nữa chứ?" Có điều, câu nói mỹ nữ mãi mười tám tuổi kia của Mộc Hàn Yên cũng khiến bà lão thấy vui vẻ, bởi vì bà ấy nhìn ra được, câu nói này của Mộc Hàn Yên hoàn toàn không phải là châm chọc và trêu tức.
"Rất nhiều là đằng khác, nhìn xem tiểu tử này mồm mép láu lỉnh, chắc chắn đã lừa không ít thiếu nữ ngây thơ…" Ông lão không phục lẩm bẩm, thế nhưng vẫn nghe lời bà lão ngoan ngoãn đi nấu hoành thánh.
Mộc Hàn Yên nhìn thấy liền bật cười một hồi, sau đó trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Luôn có một người như vậy, người sẽ luôn cảm thấy ngươi là người xinh đẹp nhất thế gian.
Luôn có một người như vậy, người sẽ luôn cảm thấy ngươi là người tốt đẹp nhất thế gian.
Không có một người nào so sánh được.
Mặc cho năm tháng có thay đổi hay không.
...
Một bát hoành thánh nóng hổi thơm phức nhanh chóng được bưng lên.
Dầu ớt đỏ rực cùng với hành lá xanh tươi khiến người ta cực kỳ muốn ăn.
"Mộc công tử, người ăn bát hoành thánh cay này trước, chờ một lát nữa ta sẽ mang bát khác lên cho công tử. Nếu không bưng lên cùng một lúc, chờ người ăn xong bát này rồi lại ăn bát khác thì mùi vị sẽ không được ngon nữa. Nước dùng của chúng ta là nước dùng được hầm từ xương ống, mùi vị ngon lắm đấy." Bà lão cười híp mắt nói.
"Được, cảm ơn bà." Mộc Hàn Yên gật đầu cười, lấy đôi đũa trong ống trúc trên bàn rồi bắt đầu ăn, mới ăn được hai miếng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đầu phố.
"Thanh Liên, bên này, bên này, đến đây ăn hoành thánh, ta mời muội." Mộc Hàn Yên vẫy tay với bóng dáng ở đầu phố, lớn tiếng hô lên.
Người xuất hiện ở đầu phố chính là Y Thanh Liên.
Y Thanh Liên nghe thấy giọng nói của Mộc Hàn Yên, nhìn sang hướng phát ra âm thanh thì thấy Mộc Hàn Yên đang cười híp mắt. Trên mặt nàng ấy cũng để lộ ra một nụ cười, sải bước đi nhanh về phía Mộc Hàn Yên.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Y Thanh Liên, bà lão bán hoành thánh như có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Tiểu thư Y Thanh Liên, bà ta biết rất rõ, nàng ấy là một cô gái vừa thông minh lại có tâm địa lương thiện, vậy mà nàng ấy lại nở nụ cười chân thành như thế với Mộc Hàn Yên.
Nếu như Mộc Hàn Yên đúng là hư hỏng như lời đồn, một tiểu thư khuê các thông minh như tiểu thư Y Thanh Liên sẽ bằng lòng qua lại với hắn sao? Lúc nhìn thấy hắn, nàng ấy sẽ nở ra nụ cười hồn nhiên rạng rỡ như vậy sao?
/297
|