Editor: Nguyetmai
"Đúng rồi, Hàn Yên, cái kẹo đường đó, ta muốn ăn cái kẹo đường đó, huynh mua cho ta đi, ta đợi huynh ở đây." Đi đến cửa Phỉ Thúy Lâu, Y Thanh Liên thấy một tiệm nhỏ bán kẹo đối diện nhìn rất ngon, nàng ấy vênh mặt hất hàm sai khiến Mộc Hàn Yên mua món đó cho mình.
"Vâng, vâng, Y Đại tiểu thư, tiểu nhân đi ngay." Mộc Hàn Yên bất đắc dĩ đáp: "Trước bữa ăn còn ăn kẹo đường, lát nữa làm sao ăn những món ngon? Còn ăn nhiều đường như vậy, hư răng thì làm sao?" Miệng nói vậy nhưng Mộc Hàn Yên không chần chừ mà chạy đi mua ngay kẹo đường cho Y Thanh Liên. Cả đời này, nàng thật sự muốn nuông chiều Y Thanh Liên hết mực, ai phản đối cũng vô dụng!
Y Thanh Liên đứng bên ngoài cửa Phỉ Thúy Lâu đợi Mộc Hàn Yên, chính vào lúc này, một cỗ xe ngựa lộng lẫy ngừng lại, một người lớn tuổi bước xuống, lão ta ăn mặc hào nhoáng, khí chất bất phàm, râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất minh mẫn, lão ta đi tới cửa, đám tùy tùng khỏe khoắn đi theo sau, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Lão ta tiến vào cửa của Phỉ Thúy Lâu với vẻ mặt lạnh nhạt, chợt "bộp" một tiếng, Y Thanh Liên nói: "Lão bá, lão bá, ngọc bội của ông rơi rồi."
Lão ta ngẩn ra một lúc, sau đó cúi đầu nhìn, quả thật ngọc bội bên hông đã rớt xuống đất. Người tùy tùng phía sau lão ta vội cúi xuống nhặt lên nhưng lão ta không quan tâm đến ngọc bội, mà quay người lại nhìn Y Thanh Liên, đôi mắt lóe lên một cái nhìn khó hiểu, sau đó mỉm cười nói: "Đa tạ vị tiểu thư này."
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, cho dù ta không nói, người tùy tùng của ông cũng sẽ thấy." Y Thanh Liên thẹn thùng khoát khoát tay, gương mặt mập mũm mĩm có chút ửng đỏ, trông rất đáng yêu.
"Tiểu thư có tâm địa lương thiện, miếng ngọc bội này rất quan trọng đối với ta, xin tiểu thư đừng ngại để ta thể hiện lòng cảm tạ, nếu như tiểu thư không chê…" Lão ta cười cười, mở lời mời Y Thanh Liên dùng bữa.
Y Thanh Liên khẽ nhíu mày, đang lúc muốn từ chối thì đột nhiên giọng của Mộc Hàn Yên truyền đến.
"Thanh Liên." Mộc Hàn Yên nhanh chân chạy đến phía trước Mộc Hàn Yên, trực tiếp kéo Y Thanh Liên ra phía sau, sau đó lạnh lùng nhìn ông lão ở trước mặt, giọng nói lạnh như băng, không chút khách khí: "Nàng ấy không rảnh, dù có thời gian cũng sẽ không dùng cơm với ông."
"Láo xược, ngươi là ai mà lại dám nói chuyện với đại nhân như vậy." Lão ta vẫn chưa cất lời, người tùy tùng phía sau đã nhảy ra, tức giận cau mày.
"Ngươi là cái thá gì? Chủ nhân không lên tiếng, chó đã nhảy ra nhanh như vậy sao? Có thành kiến gì với bổn thiếu gia? Đi hỏi thử, người của thành Hắc Thạch, có ai nhìn thấy bổn thiếu gia mà không quay đầu đi vòng đường khác không? Dám giành nữ nhân với bổn thiếu gia, chán sống rồi à?" Mộc Đại công tử bột ngoẹo đầu, nhìn đám tùy tùng cười lạnh nhạt vẻ trêu chọc, lại nhìn lão ta với vẻ muốn gây chuyện.
"To gan." Đám tùy tùng nghe vậy liền muốn động tay, lão ta nhẹ nhàng đưa tay lên, ngăn chặn hành động của đám tùy tùng.
"Mộc Hàn Yên, Đại công tử của Thành chủ." Lão ta liếc nhìn Mộc Hàn Yên, nói từng câu từng chữ.
"Không sai, chính là bổn đại thiếu gia, nếu biết là bổn thiếu gia rồi còn không mau cho người của ngươi lui." Mộc Hàn Yên ngẩng đầu, vênh mũi lên trời, nói với vẻ rất khinh thường.
"Mà thôi, niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, không tính toán với ngươi." Lão ta mỉm cười, nụ cười rất nhạt nhẽo vô vị, quay người dẫn người của lão ta đi vào Phỉ Thúy Lâu.
Lúc này, Y Thanh Liên ló đầu ra từ phía sau Mộc Hàn Yên, nhẹ giọng hỏi: "Hàn Yên, huynh biết người này sao? Hay ông ta có đắc tội gì với huynh?" Y Thanh Liên tin tưởng Mộc Hàn Yên hơn cả tưởng tượng. Hành động bất thường của Mộc Hàn Yên lúc nãy, chỉ chốc lát nàng ấy đã hiểu ra chắc chắn bên trong có vấn đề, nếu không... Hàn Yên cũng sẽ không đổi sang vẻ mặt và cách nói hống hách như thế này.
Mộc Hàn Yên im lặng, ánh mắt âm thầm dõi theo bóng dáng của lão già kia.
Quen biết à, đâu chỉ là quen biết! Kiếp trước người này còn chết trong tay của nàng kìa!
Người này là người đã hành hạ Thanh Liên đến chết ở kiếp trước!
"Đúng rồi, Hàn Yên, cái kẹo đường đó, ta muốn ăn cái kẹo đường đó, huynh mua cho ta đi, ta đợi huynh ở đây." Đi đến cửa Phỉ Thúy Lâu, Y Thanh Liên thấy một tiệm nhỏ bán kẹo đối diện nhìn rất ngon, nàng ấy vênh mặt hất hàm sai khiến Mộc Hàn Yên mua món đó cho mình.
"Vâng, vâng, Y Đại tiểu thư, tiểu nhân đi ngay." Mộc Hàn Yên bất đắc dĩ đáp: "Trước bữa ăn còn ăn kẹo đường, lát nữa làm sao ăn những món ngon? Còn ăn nhiều đường như vậy, hư răng thì làm sao?" Miệng nói vậy nhưng Mộc Hàn Yên không chần chừ mà chạy đi mua ngay kẹo đường cho Y Thanh Liên. Cả đời này, nàng thật sự muốn nuông chiều Y Thanh Liên hết mực, ai phản đối cũng vô dụng!
Y Thanh Liên đứng bên ngoài cửa Phỉ Thúy Lâu đợi Mộc Hàn Yên, chính vào lúc này, một cỗ xe ngựa lộng lẫy ngừng lại, một người lớn tuổi bước xuống, lão ta ăn mặc hào nhoáng, khí chất bất phàm, râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất minh mẫn, lão ta đi tới cửa, đám tùy tùng khỏe khoắn đi theo sau, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Lão ta tiến vào cửa của Phỉ Thúy Lâu với vẻ mặt lạnh nhạt, chợt "bộp" một tiếng, Y Thanh Liên nói: "Lão bá, lão bá, ngọc bội của ông rơi rồi."
Lão ta ngẩn ra một lúc, sau đó cúi đầu nhìn, quả thật ngọc bội bên hông đã rớt xuống đất. Người tùy tùng phía sau lão ta vội cúi xuống nhặt lên nhưng lão ta không quan tâm đến ngọc bội, mà quay người lại nhìn Y Thanh Liên, đôi mắt lóe lên một cái nhìn khó hiểu, sau đó mỉm cười nói: "Đa tạ vị tiểu thư này."
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, cho dù ta không nói, người tùy tùng của ông cũng sẽ thấy." Y Thanh Liên thẹn thùng khoát khoát tay, gương mặt mập mũm mĩm có chút ửng đỏ, trông rất đáng yêu.
"Tiểu thư có tâm địa lương thiện, miếng ngọc bội này rất quan trọng đối với ta, xin tiểu thư đừng ngại để ta thể hiện lòng cảm tạ, nếu như tiểu thư không chê…" Lão ta cười cười, mở lời mời Y Thanh Liên dùng bữa.
Y Thanh Liên khẽ nhíu mày, đang lúc muốn từ chối thì đột nhiên giọng của Mộc Hàn Yên truyền đến.
"Thanh Liên." Mộc Hàn Yên nhanh chân chạy đến phía trước Mộc Hàn Yên, trực tiếp kéo Y Thanh Liên ra phía sau, sau đó lạnh lùng nhìn ông lão ở trước mặt, giọng nói lạnh như băng, không chút khách khí: "Nàng ấy không rảnh, dù có thời gian cũng sẽ không dùng cơm với ông."
"Láo xược, ngươi là ai mà lại dám nói chuyện với đại nhân như vậy." Lão ta vẫn chưa cất lời, người tùy tùng phía sau đã nhảy ra, tức giận cau mày.
"Ngươi là cái thá gì? Chủ nhân không lên tiếng, chó đã nhảy ra nhanh như vậy sao? Có thành kiến gì với bổn thiếu gia? Đi hỏi thử, người của thành Hắc Thạch, có ai nhìn thấy bổn thiếu gia mà không quay đầu đi vòng đường khác không? Dám giành nữ nhân với bổn thiếu gia, chán sống rồi à?" Mộc Đại công tử bột ngoẹo đầu, nhìn đám tùy tùng cười lạnh nhạt vẻ trêu chọc, lại nhìn lão ta với vẻ muốn gây chuyện.
"To gan." Đám tùy tùng nghe vậy liền muốn động tay, lão ta nhẹ nhàng đưa tay lên, ngăn chặn hành động của đám tùy tùng.
"Mộc Hàn Yên, Đại công tử của Thành chủ." Lão ta liếc nhìn Mộc Hàn Yên, nói từng câu từng chữ.
"Không sai, chính là bổn đại thiếu gia, nếu biết là bổn thiếu gia rồi còn không mau cho người của ngươi lui." Mộc Hàn Yên ngẩng đầu, vênh mũi lên trời, nói với vẻ rất khinh thường.
"Mà thôi, niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, không tính toán với ngươi." Lão ta mỉm cười, nụ cười rất nhạt nhẽo vô vị, quay người dẫn người của lão ta đi vào Phỉ Thúy Lâu.
Lúc này, Y Thanh Liên ló đầu ra từ phía sau Mộc Hàn Yên, nhẹ giọng hỏi: "Hàn Yên, huynh biết người này sao? Hay ông ta có đắc tội gì với huynh?" Y Thanh Liên tin tưởng Mộc Hàn Yên hơn cả tưởng tượng. Hành động bất thường của Mộc Hàn Yên lúc nãy, chỉ chốc lát nàng ấy đã hiểu ra chắc chắn bên trong có vấn đề, nếu không... Hàn Yên cũng sẽ không đổi sang vẻ mặt và cách nói hống hách như thế này.
Mộc Hàn Yên im lặng, ánh mắt âm thầm dõi theo bóng dáng của lão già kia.
Quen biết à, đâu chỉ là quen biết! Kiếp trước người này còn chết trong tay của nàng kìa!
Người này là người đã hành hạ Thanh Liên đến chết ở kiếp trước!
/297
|