Editor: Nguyetmai
"Phía trước bên trái, sạp hàng nhỏ có bán." Tinh Huyễn Thiên Cơ nói.
"Đó là… quả óc chó thôi." Mộc Hàn Yên nhìn theo hướng Tinh Huyễn Thiên Cơ chỉ thì trông thấy một sạp hàng nhỏ đang rao bán quả óc chó.
"Ta biết." Tinh Huyễn Thiên Cơ lại nhanh chóng hiện chữ: "Mua cho ta, ta muốn ăn!"
"Ngươi đang đùa ta sao?" Khóe miệng Mộc Hàn Yên giật giật, vẻ mặt khó hiểu, Tinh Huyễn Thiên Cơ có thể ăn sao?
"Ta đùa ngươi khi nào, cùng lắm là đã từng lừa ngươi thôi." Mỗi một chữ của Tinh Huyễn Thiên Cơ gần như đều thể hiện rõ sự khinh thường.
M* nó chứ, vậy thì ngươi trêu đùa ta đi còn hơn.
Mộc Hàn Yên cạn lời, không biết nên giận hay nên cười.
"Bớt nói nhảm, đi mua đi, ta muốn ăn!" Dòng chữ hiện trên bề mặt của Tinh Huyễn Thiên Cơ càng lúc càng nhanh, vô cùng gấp gáp: "Mấy ngàn năm nay ta chỉ có một sở thích này, nhanh lên, cuối cùng ta cũng khôi phục đến mức có thể ăn được rồi, nhanh lên!"
Chữ hiện trên bề mặt nhanh đến nỗi Mộc Hàn Yên hoa cả mắt, nàng cảm thấy nếu có ngày nào đó mắt của mình bị lé thì nhất định đều là do tên khốn kiếp Tinh Huyễn Thiên Cơ này hại.
Tuy rằng trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy một món đồ gần như là thần khí này đòi ăn, mà còn nghe nói mấy ngàn năm chỉ có một sở thích này, đầu óc có chút mơ hồ nhưng vẫn đi đến sạp hàng nhỏ mua mấy cân quả óc chó.
"Bóc cho ta ăn!" Dường như Tinh Huyễn Thiên Cơ rất vui, rất kích động.
Hỏi Mộc Hàn Yên làm sao biết được ư, nói nhảm, ngực nàng nóng đến mức sắp chiên trứng được rồi, nàng có thể không biết sao.
"Ngươi im lặng một chút, nếu còn kích động nữa là ngươi sẽ không được ăn quả óc chó nhưng có thể ăn thịt nướng được đó." Mộc Hàn Yên bị bỏng đến mức suýt nữa thì nhảy lên la hét, nhưng nghĩ phải giữ hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình nên cố gắng chịu đựng.
Mới nghe nói là không có quả óc chó ăn, nhiệt độ của Tinh Huyễn Thiên Cơ dần dần hạ xuống, dòng chữ hiện lên bề mặt lộ rõ cảm giác chê bai: "Thịt của ngươi có thể so với quả óc chó được sao?"
Mộc Hàn Yên thật sự không muốn đôi co với Tinh Huyễn Thiên Cơ, tên nhãi này không khinh bỉ mình ngày nào thì ngày đó không thoải mái, sẽ có một ngày mình sẽ trưởng thành, mạnh mẽ!
Cứ như vậy, Mộc Hàn Yên vừa đi vừa bóc quả óc chó, bóc xong liền nhét vào ngực mình. Trên la bàn chiêm tinh của Tinh Huyễn Thiên Cơ lại bất ngờ xuất hiện lỗ đen nhỏ, trực tiếp hút nhân quả óc chó vào trong, nàng cảm nhận được tên nhãi này rất vui, rất thích thú, cả la bàn chiêm tinh đều mềm mại hẳn ra, chính là biểu hiện lúc nó đang rất thoải mái.
Mộc Hàn Yên nghĩ mọi người xung quanh nhất định sẽ cảm thấy mình giống như một kẻ thần kinh, không ngừng bóc vỏ quả óc chó rồi nhét vào trong ngực. Có điều, những người đi trên đường không có mấy ai dám nhìn thẳng vào Mộc Hàn Yên, như vậy cũng tránh gặp phải tình cảnh khó xử.
"Người đó và ngươi có thù sao?" Tâm trạng của Tinh Huyễn Thiên Cơ vô cùng tốt, vì thế nói nhiều hơn lúc bình thường.
"Có, kiếp trước có thù." Mộc Hàn Yên trả lời ngắn gọn.
"Có thù? Vậy thì báo thù đi. Nói đi, ngươi muốn làm thế nào?" Tinh Huyễn Thiên Cơ hỏi, rõ ràng là tâm trạng của Tinh Huyễn Thiên Cơ rất tốt, còn dự định muốn giúp Mộc Hàn Yên một phen.
"Có thù đương nhiên phải báo." Mộc Hàn Yên lại bóc quả óc chó tanh tách, sắc mặt âm trầm, cười gằn rồi quay đầu nhìn về phía công tử quần áo hoa lệ đang đứng ở bên đường nhìn nàng bóc quả óc chó. Đừng tưởng rằng nàng không biết người đó đang nhìn nàng với ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh, đi kèm với nét mặt hung dữ của Mộc Hàn Yên, quả óc chó trong tay nàng vỡ nát kêu tách một tiếng, gã công tử quần áo hoa lệ kia bỗng thấy đau dưới hông, kẹp hai đùi lại vội vàng tránh lui.
"Báo như thế nào?" Tinh Huyễn Thiên Cơ hỏi. Theo như tính cách của Mộc Hàn Yên, chắc hẳn sẽ lên kế hoạch đàng hoàng một chút, bố trí một chút, khiến người bị trả thù sống không bằng chết mới đúng.
"Một từ thôi, giết!" Mộc Hàn Yên nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói.
Cái gì? Sao lại không xuất bài theo chiêu cũ? Tinh Huyễn Thiên Cơ có chút khó hiểu. Trực tiếp thô bạo như vậy sao?
"Phía trước bên trái, sạp hàng nhỏ có bán." Tinh Huyễn Thiên Cơ nói.
"Đó là… quả óc chó thôi." Mộc Hàn Yên nhìn theo hướng Tinh Huyễn Thiên Cơ chỉ thì trông thấy một sạp hàng nhỏ đang rao bán quả óc chó.
"Ta biết." Tinh Huyễn Thiên Cơ lại nhanh chóng hiện chữ: "Mua cho ta, ta muốn ăn!"
"Ngươi đang đùa ta sao?" Khóe miệng Mộc Hàn Yên giật giật, vẻ mặt khó hiểu, Tinh Huyễn Thiên Cơ có thể ăn sao?
"Ta đùa ngươi khi nào, cùng lắm là đã từng lừa ngươi thôi." Mỗi một chữ của Tinh Huyễn Thiên Cơ gần như đều thể hiện rõ sự khinh thường.
M* nó chứ, vậy thì ngươi trêu đùa ta đi còn hơn.
Mộc Hàn Yên cạn lời, không biết nên giận hay nên cười.
"Bớt nói nhảm, đi mua đi, ta muốn ăn!" Dòng chữ hiện trên bề mặt của Tinh Huyễn Thiên Cơ càng lúc càng nhanh, vô cùng gấp gáp: "Mấy ngàn năm nay ta chỉ có một sở thích này, nhanh lên, cuối cùng ta cũng khôi phục đến mức có thể ăn được rồi, nhanh lên!"
Chữ hiện trên bề mặt nhanh đến nỗi Mộc Hàn Yên hoa cả mắt, nàng cảm thấy nếu có ngày nào đó mắt của mình bị lé thì nhất định đều là do tên khốn kiếp Tinh Huyễn Thiên Cơ này hại.
Tuy rằng trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy một món đồ gần như là thần khí này đòi ăn, mà còn nghe nói mấy ngàn năm chỉ có một sở thích này, đầu óc có chút mơ hồ nhưng vẫn đi đến sạp hàng nhỏ mua mấy cân quả óc chó.
"Bóc cho ta ăn!" Dường như Tinh Huyễn Thiên Cơ rất vui, rất kích động.
Hỏi Mộc Hàn Yên làm sao biết được ư, nói nhảm, ngực nàng nóng đến mức sắp chiên trứng được rồi, nàng có thể không biết sao.
"Ngươi im lặng một chút, nếu còn kích động nữa là ngươi sẽ không được ăn quả óc chó nhưng có thể ăn thịt nướng được đó." Mộc Hàn Yên bị bỏng đến mức suýt nữa thì nhảy lên la hét, nhưng nghĩ phải giữ hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình nên cố gắng chịu đựng.
Mới nghe nói là không có quả óc chó ăn, nhiệt độ của Tinh Huyễn Thiên Cơ dần dần hạ xuống, dòng chữ hiện lên bề mặt lộ rõ cảm giác chê bai: "Thịt của ngươi có thể so với quả óc chó được sao?"
Mộc Hàn Yên thật sự không muốn đôi co với Tinh Huyễn Thiên Cơ, tên nhãi này không khinh bỉ mình ngày nào thì ngày đó không thoải mái, sẽ có một ngày mình sẽ trưởng thành, mạnh mẽ!
Cứ như vậy, Mộc Hàn Yên vừa đi vừa bóc quả óc chó, bóc xong liền nhét vào ngực mình. Trên la bàn chiêm tinh của Tinh Huyễn Thiên Cơ lại bất ngờ xuất hiện lỗ đen nhỏ, trực tiếp hút nhân quả óc chó vào trong, nàng cảm nhận được tên nhãi này rất vui, rất thích thú, cả la bàn chiêm tinh đều mềm mại hẳn ra, chính là biểu hiện lúc nó đang rất thoải mái.
Mộc Hàn Yên nghĩ mọi người xung quanh nhất định sẽ cảm thấy mình giống như một kẻ thần kinh, không ngừng bóc vỏ quả óc chó rồi nhét vào trong ngực. Có điều, những người đi trên đường không có mấy ai dám nhìn thẳng vào Mộc Hàn Yên, như vậy cũng tránh gặp phải tình cảnh khó xử.
"Người đó và ngươi có thù sao?" Tâm trạng của Tinh Huyễn Thiên Cơ vô cùng tốt, vì thế nói nhiều hơn lúc bình thường.
"Có, kiếp trước có thù." Mộc Hàn Yên trả lời ngắn gọn.
"Có thù? Vậy thì báo thù đi. Nói đi, ngươi muốn làm thế nào?" Tinh Huyễn Thiên Cơ hỏi, rõ ràng là tâm trạng của Tinh Huyễn Thiên Cơ rất tốt, còn dự định muốn giúp Mộc Hàn Yên một phen.
"Có thù đương nhiên phải báo." Mộc Hàn Yên lại bóc quả óc chó tanh tách, sắc mặt âm trầm, cười gằn rồi quay đầu nhìn về phía công tử quần áo hoa lệ đang đứng ở bên đường nhìn nàng bóc quả óc chó. Đừng tưởng rằng nàng không biết người đó đang nhìn nàng với ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh, đi kèm với nét mặt hung dữ của Mộc Hàn Yên, quả óc chó trong tay nàng vỡ nát kêu tách một tiếng, gã công tử quần áo hoa lệ kia bỗng thấy đau dưới hông, kẹp hai đùi lại vội vàng tránh lui.
"Báo như thế nào?" Tinh Huyễn Thiên Cơ hỏi. Theo như tính cách của Mộc Hàn Yên, chắc hẳn sẽ lên kế hoạch đàng hoàng một chút, bố trí một chút, khiến người bị trả thù sống không bằng chết mới đúng.
"Một từ thôi, giết!" Mộc Hàn Yên nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói.
Cái gì? Sao lại không xuất bài theo chiêu cũ? Tinh Huyễn Thiên Cơ có chút khó hiểu. Trực tiếp thô bạo như vậy sao?
/297
|