Editor: Nguyetmai
"Ngươi, ngươi…" Hai tên đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy Mộc Hàn Yên vô tình như vậy, hoàn toàn xem sư phụ như trâu như ngựa mà giày vò, bọn họ tức đến mức không nói nên lời.
"Đừng nói nữa, vi sư tiếp tục là được." Khúc Sơn Linh cản bọn họ rồi hít thở một hơi thật sâu và tiếp tục.
Tuy rằng ông ta và Mộc Hàn Yên tiếp xúc không bao lâu, nhưng ông ta nhìn ra được, vị Mộc Đại công tử này tính cách kiên nghị, hắn bảo mình tiếp tục thì mình chỉ có thể tiếp tục mà thôi, nếu không chọc giận hắn, hắn sẽ phẩy tay mà đi, còn mình sẽ ngồi đây mà chờ chết.
Lần này, Khúc Sơn Linh lại một bước lớn tiến về trước, sau đó đánh ra chiêu thức thủ quyết vừa nãy, nhưng có điều trong lúc đang diễn các chiêu thức thì lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta không sao, không sao." Khúc Sơn Linh nhìn nhìn sắc mặt của Mộc Hàn Yên, ông ta không đợi hai tên đệ tử nhào lên, liền chủ động tiếp tục đánh.
Khúc đại cao nhân của lúc này không còn hình tượng cao nhân tiêu diêu phong trần như trước đây, khuôn mặt thảm thương như giấy ố vàng, mồ hôi đầm đìa khắp người, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng và kiên quyết, nhưng vẫn còn mấy phần hối hận… Ôi trời, nếu sớm biết như vậy, nên ăn nhiều một chút, có thể tẩm bổ thêm một ít cũng sẽ tốt hơn.
…
Chiêu thức thủ quyết đánh ra đầy khó khăn, quả thật vừa đánh một bước vừa phun máu.
Mấy người bọn Hoa Nguyệt và Tư Dung nhìn thấy cũng xót xa, đến lúc này bọn họ mới biết được, tại sao Mộc Hàn Yên và Khúc Sơn Linh không né tránh bọn họ?
Thuật chiêm tinh như thế này, cho bọn họ học, bọn họ cũng không dám không đồng ý học.
Hai tên đệ tử đó đã sớm nước mắt bù lu bù loa, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là sư phụ chưa từng ngã xuống, pháp quyết trong tay càng đánh càng thuận lợi, hình như càng phun ra máu thì tinh thần càng phấn chấn.
Tại sao trước đây bọn họ không biết sư phụ lại có thể chất tốt như thế, có ý chí kiên cường đến như vậy?
Tiềm lực của con người quả thật là vô tận. Có điều muốn kích phát tiềm lực này, không phải người bình thường có thể làm được, nhìn sư phụ vừa phun máu vừa đánh thủ quyết rồi lại nhìn khuôn mặt xúc động đối diện, nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề tỏ vẻ thương hại, hai người bọn họ cũng cảm thấy lạnh cả cõi lòng.
Ác ma, không hổ thẹn là đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch, Mộc Hàn Yên này thật là một tên ác ma? Rơi vào tay của hắn, còn hai mươi năm khế ước bán thân, sợ rằng ba sư đồ bọn họ ngay cả xương cũng không còn.
Hai người tuyệt vọng sợ hãi không để ý thấy trong ánh mắt phấn khởi của Mộc Hàn Yên còn chứa đựng cả sự tỉnh táo, tuy rằng Khúc Sơn Linh chưa học qua Thiên Tâm Công Pháp, những chiêu thủ quyết ở trước mặt đích thực là hao tổn tinh thần, nhưng dựa vào thủ quyết mà dần hoàn thiện, đồng thời còn đem lại lợi ích cho ông ta. Cho dù ông ta phun máu liên tục không ngừng, nhưng trong mắt ông ta lại toát lên thần thái khỏe mạnh, khí huyết vận hành cũng không xuất hiện vấn đề gì, thậm chí còn thuận lợi hơn so với trước đây.
Cứ đà này, đợi ông ta giải ra toàn bộ huyền cơ của Tinh Huyễn Thiên Cơ, ắt hẳn bản thân ông ta cũng có được không ít ích lợi. Không những thuật chiêm tinh càng thăng cấp mà tu vi cũng sẽ nâng cao không ít.
Khúc Sơn Linh cũng nhận ra biến đổi của cơ thể, có chút kỳ lạ, nhưng ông ta không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục đánh thủ quyết.
Cuối cùng, sau khi phun ra một ngụm lớn máu tươi, Khúc Sơn Linh cũng đã đánh ra chiêu thức thủ quyết cuối cùng.
"Ha ha ha ha, thành công rồi, cuối cùng ta cũng thành công rồi." Khúc Sơn Linh cười lớn tiếng, ngẩng đầu rồi ngã ra phía sau.
Tuy rằng trong trang Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết này có được một vài cái tốt, nhưng liên tục phun ra từng ngụm máu như vậy, ai thấy cũng không chịu nổi.
Lúc này xem ra Tư Dung và Hoa Nguyệt cũng đã hiểu, vì sao từ sớm Khúc Sơn Linh đã ăn nhiều món dầu mỡ như vậy, ông ta cảm nhận trước được kết quả bi thảm sau khi phun máu nên cố gắng ăn trước để bổ sung.
"Ngươi, ngươi…" Hai tên đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy Mộc Hàn Yên vô tình như vậy, hoàn toàn xem sư phụ như trâu như ngựa mà giày vò, bọn họ tức đến mức không nói nên lời.
"Đừng nói nữa, vi sư tiếp tục là được." Khúc Sơn Linh cản bọn họ rồi hít thở một hơi thật sâu và tiếp tục.
Tuy rằng ông ta và Mộc Hàn Yên tiếp xúc không bao lâu, nhưng ông ta nhìn ra được, vị Mộc Đại công tử này tính cách kiên nghị, hắn bảo mình tiếp tục thì mình chỉ có thể tiếp tục mà thôi, nếu không chọc giận hắn, hắn sẽ phẩy tay mà đi, còn mình sẽ ngồi đây mà chờ chết.
Lần này, Khúc Sơn Linh lại một bước lớn tiến về trước, sau đó đánh ra chiêu thức thủ quyết vừa nãy, nhưng có điều trong lúc đang diễn các chiêu thức thì lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta không sao, không sao." Khúc Sơn Linh nhìn nhìn sắc mặt của Mộc Hàn Yên, ông ta không đợi hai tên đệ tử nhào lên, liền chủ động tiếp tục đánh.
Khúc đại cao nhân của lúc này không còn hình tượng cao nhân tiêu diêu phong trần như trước đây, khuôn mặt thảm thương như giấy ố vàng, mồ hôi đầm đìa khắp người, trong mắt chứa đầy sự tuyệt vọng và kiên quyết, nhưng vẫn còn mấy phần hối hận… Ôi trời, nếu sớm biết như vậy, nên ăn nhiều một chút, có thể tẩm bổ thêm một ít cũng sẽ tốt hơn.
…
Chiêu thức thủ quyết đánh ra đầy khó khăn, quả thật vừa đánh một bước vừa phun máu.
Mấy người bọn Hoa Nguyệt và Tư Dung nhìn thấy cũng xót xa, đến lúc này bọn họ mới biết được, tại sao Mộc Hàn Yên và Khúc Sơn Linh không né tránh bọn họ?
Thuật chiêm tinh như thế này, cho bọn họ học, bọn họ cũng không dám không đồng ý học.
Hai tên đệ tử đó đã sớm nước mắt bù lu bù loa, nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là sư phụ chưa từng ngã xuống, pháp quyết trong tay càng đánh càng thuận lợi, hình như càng phun ra máu thì tinh thần càng phấn chấn.
Tại sao trước đây bọn họ không biết sư phụ lại có thể chất tốt như thế, có ý chí kiên cường đến như vậy?
Tiềm lực của con người quả thật là vô tận. Có điều muốn kích phát tiềm lực này, không phải người bình thường có thể làm được, nhìn sư phụ vừa phun máu vừa đánh thủ quyết rồi lại nhìn khuôn mặt xúc động đối diện, nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề tỏ vẻ thương hại, hai người bọn họ cũng cảm thấy lạnh cả cõi lòng.
Ác ma, không hổ thẹn là đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch, Mộc Hàn Yên này thật là một tên ác ma? Rơi vào tay của hắn, còn hai mươi năm khế ước bán thân, sợ rằng ba sư đồ bọn họ ngay cả xương cũng không còn.
Hai người tuyệt vọng sợ hãi không để ý thấy trong ánh mắt phấn khởi của Mộc Hàn Yên còn chứa đựng cả sự tỉnh táo, tuy rằng Khúc Sơn Linh chưa học qua Thiên Tâm Công Pháp, những chiêu thủ quyết ở trước mặt đích thực là hao tổn tinh thần, nhưng dựa vào thủ quyết mà dần hoàn thiện, đồng thời còn đem lại lợi ích cho ông ta. Cho dù ông ta phun máu liên tục không ngừng, nhưng trong mắt ông ta lại toát lên thần thái khỏe mạnh, khí huyết vận hành cũng không xuất hiện vấn đề gì, thậm chí còn thuận lợi hơn so với trước đây.
Cứ đà này, đợi ông ta giải ra toàn bộ huyền cơ của Tinh Huyễn Thiên Cơ, ắt hẳn bản thân ông ta cũng có được không ít ích lợi. Không những thuật chiêm tinh càng thăng cấp mà tu vi cũng sẽ nâng cao không ít.
Khúc Sơn Linh cũng nhận ra biến đổi của cơ thể, có chút kỳ lạ, nhưng ông ta không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể tiếp tục đánh thủ quyết.
Cuối cùng, sau khi phun ra một ngụm lớn máu tươi, Khúc Sơn Linh cũng đã đánh ra chiêu thức thủ quyết cuối cùng.
"Ha ha ha ha, thành công rồi, cuối cùng ta cũng thành công rồi." Khúc Sơn Linh cười lớn tiếng, ngẩng đầu rồi ngã ra phía sau.
Tuy rằng trong trang Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết này có được một vài cái tốt, nhưng liên tục phun ra từng ngụm máu như vậy, ai thấy cũng không chịu nổi.
Lúc này xem ra Tư Dung và Hoa Nguyệt cũng đã hiểu, vì sao từ sớm Khúc Sơn Linh đã ăn nhiều món dầu mỡ như vậy, ông ta cảm nhận trước được kết quả bi thảm sau khi phun máu nên cố gắng ăn trước để bổ sung.
/297
|