Editor: Nguyetmai
"Á." Triệu Tứ tiểu thư phục hồi tinh thần, nàng ta lại hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
"Làn da trắng thật đấy." Nhìn thấy y phục của Triệu Tứ tiểu thư rách tả tơi, để lộ ra thân hình và làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, mọi người vừa mới hồi phục tinh thần đã lại trở nên thất thần, không kìm lòng nổi mà lên tiếng tán thưởng.
"Nhanh, nhanh, giúp ta ngăn cản nó lại." Triệu Tứ tiểu thư vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta biết rằng dựa vào hai cái chân thì làm sao chạy thoát nổi thứ biết bay, kinh hoàng lúng túng kêu lên.
"Ờ." Chu Khải theo thói quen lên tiếng đáp lại, tiến lên một bước. Thế nhưng hắn ta lập lức sực tỉnh lại, đây chính là điểu sư – dị thú đỉnh cấp mà chỉ hoàng gia mới có, hắn ta ngăn cản được sao?
Chu Khải muốn lùi lại nhưng đã muộn rồi, con điểu sư kia nhìn thấy có người dám cản đường nó bèn giương móng vuốt bay tới.
"Soạt soạt." Lại là âm thanh y phục rách vụn, y phục của Chu Khải rách thành hai phần, rơi xuống mặt đất. Y phục của Chu Khải không rườm rà như của Triệu Tứ tiểu thư cho nên xé một cái là bung ra hết.
"Á." Chu Khải cũng kinh sợ hét toáng lên theo, sau đó xoay người xông ra ngoài, vừa chạy vừa vừa sống chết che đi chỗ quan trọng.
"Ây da, thời đại này sao ngay cả trần truồng chạy rông cũng thịnh hành làm chung cả đôi vậy? Người ta là nữ nhân, lộ ra thì thấy đẹp mắt, ngươi là nam nhân khoe cái gì mà khoe, hủy hoại cảnh quan." Chu Khải vừa chạy đi đã ngăn cản tầm nhìn của mọi người đang thưởng thức cảnh đẹp, thế là có người bất mãn lên tiếng.
Những người khác không nói nhưng đều âm thầm gật đầu, cảm thấy người đó nói rất có lý.
"Dáng người đẹp, dáng người đẹp." Một giọng nói rất không êm tai lại truyền đến vào ngay lúc này, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một tiểu thương dáng vẻ mập mạp là người vùng khác đang nhìn bóng lưng của Chu Khải chạy đi, hai mắt sáng rực lên.
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, lùi về sau hai bước, cách xa hắn ra một chút.
"Khụ, khụ, ta nói là Triệu Tứ tiểu thư, các ngươi hiểu lầm rồi." Tên mập phát hiện ra ánh mắt khác thường từ bốn phía, nhanh chóng giải thích.
Đáng tiếc là không ai tin lời của hắn, ngược lại còn đứng cách xa hơn.
Lần đầu tiên trần truồng chạy rông, Chu Khải còn lõa lồ hơn so với Triệu Tứ tiểu thư. Người ta thì như ẩn như hiện, đủ loại phong tình, hắn ta thì lại bị xé sạch từ trong ra ngoài, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, lúc thì muốn che con voi phía dưới, lúc thì muốn che hai chấm trước ngực, ngẫm lại thấy không đúng, lại đi che cái mông phía sau, kết quả lại cảm thấy không đúng, vẫn là nên che con voi phía trước mới đúng. Hắn ta xoắn xuýt đến mức sắp thành bánh quẩy luôn rồi. Nhìn thấy người đến người đi ở chợ phía bên ngoài, hắn ta chỉ ước đập đầu chết luôn cho xong.
"Che mặt đi, che mặt đi." Tam trưởng lão vốn định xoay người rời đi, không muốn mất mặt cùng Mộc Đại công tử bột, nhưng không ngờ đường núi quanh co, cuối cùng kết quả lại như vậy nên cũng hoàn toàn ngây người.
Lúc này khi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ và giận dữ muốn chết của Chu Khải, ông ta cũng cảm thấy không đành lòng liền lớn tiếng nhắc nhở.
Lúc này Chu Khải mới bừng tỉnh, che mặt chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn Tam trưởng lão đầy thán phục, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái. Thậm chí còn có người nói thẳng thừng ra: "Đúng là gừng càng già càng cay."
Tam trưởng lão cảm nhận được ánh mắt sùng bái của mọi người xung quanh, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh và cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Sau đó, ông ta giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, cái này đáng để thỏa mãn và kiêu hãnh sao?
Con điểu sư kia theo sát ra ngoài nhưng lại bị hộ vệ của mấy nhà Triệu, Chu đang canh ở bên ngoài chặn lại. Sau khi nó cào bị thương mấy người, Triệu Tứ tiểu thư và Chu Khải cũng sớm đã chạy xa rồi, vì vậy con điểu sư bèn vỗ cánh bay lên trời.
"Mau bắt lấy nó." Mộc Hàn Yên vội vàng nói với Khúc Sơn Linh. Trong đám người có mặt ở đây, ông ta là người có tu vi cao nhất, cũng chỉ có thể nhờ ông ta ra tay.
"Á." Triệu Tứ tiểu thư phục hồi tinh thần, nàng ta lại hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
"Làn da trắng thật đấy." Nhìn thấy y phục của Triệu Tứ tiểu thư rách tả tơi, để lộ ra thân hình và làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, mọi người vừa mới hồi phục tinh thần đã lại trở nên thất thần, không kìm lòng nổi mà lên tiếng tán thưởng.
"Nhanh, nhanh, giúp ta ngăn cản nó lại." Triệu Tứ tiểu thư vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta biết rằng dựa vào hai cái chân thì làm sao chạy thoát nổi thứ biết bay, kinh hoàng lúng túng kêu lên.
"Ờ." Chu Khải theo thói quen lên tiếng đáp lại, tiến lên một bước. Thế nhưng hắn ta lập lức sực tỉnh lại, đây chính là điểu sư – dị thú đỉnh cấp mà chỉ hoàng gia mới có, hắn ta ngăn cản được sao?
Chu Khải muốn lùi lại nhưng đã muộn rồi, con điểu sư kia nhìn thấy có người dám cản đường nó bèn giương móng vuốt bay tới.
"Soạt soạt." Lại là âm thanh y phục rách vụn, y phục của Chu Khải rách thành hai phần, rơi xuống mặt đất. Y phục của Chu Khải không rườm rà như của Triệu Tứ tiểu thư cho nên xé một cái là bung ra hết.
"Á." Chu Khải cũng kinh sợ hét toáng lên theo, sau đó xoay người xông ra ngoài, vừa chạy vừa vừa sống chết che đi chỗ quan trọng.
"Ây da, thời đại này sao ngay cả trần truồng chạy rông cũng thịnh hành làm chung cả đôi vậy? Người ta là nữ nhân, lộ ra thì thấy đẹp mắt, ngươi là nam nhân khoe cái gì mà khoe, hủy hoại cảnh quan." Chu Khải vừa chạy đi đã ngăn cản tầm nhìn của mọi người đang thưởng thức cảnh đẹp, thế là có người bất mãn lên tiếng.
Những người khác không nói nhưng đều âm thầm gật đầu, cảm thấy người đó nói rất có lý.
"Dáng người đẹp, dáng người đẹp." Một giọng nói rất không êm tai lại truyền đến vào ngay lúc này, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một tiểu thương dáng vẻ mập mạp là người vùng khác đang nhìn bóng lưng của Chu Khải chạy đi, hai mắt sáng rực lên.
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, lùi về sau hai bước, cách xa hắn ra một chút.
"Khụ, khụ, ta nói là Triệu Tứ tiểu thư, các ngươi hiểu lầm rồi." Tên mập phát hiện ra ánh mắt khác thường từ bốn phía, nhanh chóng giải thích.
Đáng tiếc là không ai tin lời của hắn, ngược lại còn đứng cách xa hơn.
Lần đầu tiên trần truồng chạy rông, Chu Khải còn lõa lồ hơn so với Triệu Tứ tiểu thư. Người ta thì như ẩn như hiện, đủ loại phong tình, hắn ta thì lại bị xé sạch từ trong ra ngoài, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, lúc thì muốn che con voi phía dưới, lúc thì muốn che hai chấm trước ngực, ngẫm lại thấy không đúng, lại đi che cái mông phía sau, kết quả lại cảm thấy không đúng, vẫn là nên che con voi phía trước mới đúng. Hắn ta xoắn xuýt đến mức sắp thành bánh quẩy luôn rồi. Nhìn thấy người đến người đi ở chợ phía bên ngoài, hắn ta chỉ ước đập đầu chết luôn cho xong.
"Che mặt đi, che mặt đi." Tam trưởng lão vốn định xoay người rời đi, không muốn mất mặt cùng Mộc Đại công tử bột, nhưng không ngờ đường núi quanh co, cuối cùng kết quả lại như vậy nên cũng hoàn toàn ngây người.
Lúc này khi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ và giận dữ muốn chết của Chu Khải, ông ta cũng cảm thấy không đành lòng liền lớn tiếng nhắc nhở.
Lúc này Chu Khải mới bừng tỉnh, che mặt chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn Tam trưởng lão đầy thán phục, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái. Thậm chí còn có người nói thẳng thừng ra: "Đúng là gừng càng già càng cay."
Tam trưởng lão cảm nhận được ánh mắt sùng bái của mọi người xung quanh, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh và cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Sau đó, ông ta giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, cái này đáng để thỏa mãn và kiêu hãnh sao?
Con điểu sư kia theo sát ra ngoài nhưng lại bị hộ vệ của mấy nhà Triệu, Chu đang canh ở bên ngoài chặn lại. Sau khi nó cào bị thương mấy người, Triệu Tứ tiểu thư và Chu Khải cũng sớm đã chạy xa rồi, vì vậy con điểu sư bèn vỗ cánh bay lên trời.
"Mau bắt lấy nó." Mộc Hàn Yên vội vàng nói với Khúc Sơn Linh. Trong đám người có mặt ở đây, ông ta là người có tu vi cao nhất, cũng chỉ có thể nhờ ông ta ra tay.
/297
|