Editor: Nguyetmai
Mọi người đều không nhịn được mà run lên. Mộc Đại công tử bột nhìn chỗ nào mà ra người ta muốn động thủ chứ? Rõ ràng là ngươi giật dây đấy được chưa? Còn cái gì mà sẽ không ngăn cản người khác, thế này cũng quá vô liêm sỉ rồi. Bọn họ đã từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa gặp người nào vô liêm sỉ như vậy cả. Mộc Đại công tử bột này còn độc ác hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, nhìn tư thế này mà xem, không đánh hai người này gần chết thì hôm nay chuyện này chưa xong đâu. Nếu ai rơi vào tay hắn thì thật đúng là xui xẻo tám đời.
Có điều nghĩ lại hành vi bỉ ổi trước đó của đám người Nguyên Thiên Ba, bọn họ lại thấy Mộc Hàn Yên ra tay độc ác thêm một chút nữa cũng không có gì đáng trách. Nếu hắn thật sự bỏ ra một trăm nghìn lượng bạc để mua một quả trứng chim cút, có thể kết cục còn thê thảm hơn bọn họ.
Nghĩ như vậy rồi lại nhìn hai người bị đánh thê thảm lăn lộn trên mặt đất, bọn họ cảm thấy rất dễ hiểu, thậm chí còn có một cảm giác kích động muốn đích thân tiến lên đá cho hai phát.
Phải thừa nhận rằng, tuy vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng này của Mộc gia hơi độc ác một chút, nhưng theo như những gì bọn họ tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không phải quá quắt như trong lời đồn, cùng lắm thì coi như là ân oán rõ ràng mà thôi.
"Được rồi, vứt bọn hắn ra ngoài." Mộc Hàn Yên thấy Nguyên Thiên Ba và Trần Hi Phàm đã bị đánh gần chết, cũng không muốn xảy ra án mạng nên ngăn cản đám người Hoa Nguyệt.
Sau đó, hai người kia liền bị quăng ra khỏi thương hội Nam Yên giống như quăng một đôi chó chết.
"Công tử, tên này thì xử lý thế nào?" Tư Dung đánh vẫn còn chưa đã, chỉ chỉ vào Triệu Tư Ninh đang đứng ở một bên.
"Xong rồi, lần này xong rồi, ta xong đời rồi." Triệu đại thúc không chạy, cũng không lúng túng kinh sợ, thậm chí cũng không hồi tưởng lại thân thể đẹp đẽ của nữ thần trong mộng. Hắn ta đứng ngây tại chỗ như tên ngốc, lẩm bẩm một mình như nói mớ.
"Này, Triệu đại thúc, ngươi không sao chứ?" Mộc Hàn Yên vỗ vỗ vai Triệu Tư Ninh.
Đối với vị tinh anh của học viện Chính Anh này, nàng thật sự không tiện ra tay, dù sao Mộc gia ở thành Hắc Thạch chỉ là một phân nhánh của Mộc thị, vẫn không thể trực tiếp đắc tội với học viện Chính Anh – một trong bốn học viện lớn của nước An Vân được.
"Không sao... À, có sao đấy, điểu sư, sao lại thật sự ấp ra được điểu sư cơ chứ? Bây giờ phải làm sao, phải làm sao?" Hai tay Triệu Tư Ninh nắm tóc, dáng vẻ hồn bay phách lạc, cứ như thế đi ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua con điểu sư đang bị buộc ngoài cửa, hắn ta lại lộ ra dáng vẻ giống như trong lòng đang rỉ máu.
Mộc Hàn Yên dường như có chút đăm chiêu, cũng không ngăn cản hắn ta lại.
"Cứ để cho hắn ta đi như vậy, không trừng trị hắn ta một trận đàng hoàng sao?" Tư Dung bĩu môi, có chút tiếc nuối nói.
"Đúng vậy, lần này tuy chúng ta chiếm được lợi lớn nhưng bọn họ cũng không bị thiệt, không phải là đã lấy được một trăm linh một nghìn lượng sao? Cứ để hắn đi như vậy cũng có chút đáng tiếc." Tôn quản sự cũng thất vọng nói.
"Yên tâm đi, không cần chúng ta trừng trị hắn ta, hắn ta cũng sắp xui xẻo rồi. Về phần có được một trăm linh một nghìn lượng đó, ta nghĩ bọn hắn cũng không vui nổi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ ý vị sâu xa.
"Là ý gì vậy?" Xa Hạng nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
"Ta hiểu rồi, quả trứng điểu sư kia là thuộc sở hữu của học viện Chính Anh, có điều vì bị nhận định là huyết thống không thuần, không thể ấp ra điểu sư, vì thế không được coi trọng. Phỏng chừng Triệu Tư Ninh cũng không coi nó ra gì, đã lén lấy đến đây làm mồi dụ để lừa gạt công tử, nhưng không ngờ rằng lại thật sự ấp được ra điểu sư. Một khi tin tức này được truyền ra ngoài, Triệu Tư Ninh phải ăn nói thế nào với học viện? Bọn họ cảm thấy một trăm linh một nghìn lượng đủ để mua một con điểu sư sao?" Tư Dung hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Mộc Hàn Yên, cười xấu xa nói.
"Ha ha, nếu như vậy thì đừng nói Triệu Tư Ninh sắp xui xẻo, sợ rằng mấy gia tộc khác liên đới trong chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan." Cuối cùng Xa Hạng cũng hiểu được, cười ha ha nói.
Học viện Chính Anh, đó không phải nơi mà những gia tộc nhỏ ở thành Hắc Thạch này có thể so sánh được, đừng tưởng hôm nay chịu một trận đòn là không sao nữa, những ngày tháng đau khổ của bọn họ còn đang ở phía sau cơ!
Mọi người đều không nhịn được mà run lên. Mộc Đại công tử bột nhìn chỗ nào mà ra người ta muốn động thủ chứ? Rõ ràng là ngươi giật dây đấy được chưa? Còn cái gì mà sẽ không ngăn cản người khác, thế này cũng quá vô liêm sỉ rồi. Bọn họ đã từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa gặp người nào vô liêm sỉ như vậy cả. Mộc Đại công tử bột này còn độc ác hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, nhìn tư thế này mà xem, không đánh hai người này gần chết thì hôm nay chuyện này chưa xong đâu. Nếu ai rơi vào tay hắn thì thật đúng là xui xẻo tám đời.
Có điều nghĩ lại hành vi bỉ ổi trước đó của đám người Nguyên Thiên Ba, bọn họ lại thấy Mộc Hàn Yên ra tay độc ác thêm một chút nữa cũng không có gì đáng trách. Nếu hắn thật sự bỏ ra một trăm nghìn lượng bạc để mua một quả trứng chim cút, có thể kết cục còn thê thảm hơn bọn họ.
Nghĩ như vậy rồi lại nhìn hai người bị đánh thê thảm lăn lộn trên mặt đất, bọn họ cảm thấy rất dễ hiểu, thậm chí còn có một cảm giác kích động muốn đích thân tiến lên đá cho hai phát.
Phải thừa nhận rằng, tuy vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng này của Mộc gia hơi độc ác một chút, nhưng theo như những gì bọn họ tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không phải quá quắt như trong lời đồn, cùng lắm thì coi như là ân oán rõ ràng mà thôi.
"Được rồi, vứt bọn hắn ra ngoài." Mộc Hàn Yên thấy Nguyên Thiên Ba và Trần Hi Phàm đã bị đánh gần chết, cũng không muốn xảy ra án mạng nên ngăn cản đám người Hoa Nguyệt.
Sau đó, hai người kia liền bị quăng ra khỏi thương hội Nam Yên giống như quăng một đôi chó chết.
"Công tử, tên này thì xử lý thế nào?" Tư Dung đánh vẫn còn chưa đã, chỉ chỉ vào Triệu Tư Ninh đang đứng ở một bên.
"Xong rồi, lần này xong rồi, ta xong đời rồi." Triệu đại thúc không chạy, cũng không lúng túng kinh sợ, thậm chí cũng không hồi tưởng lại thân thể đẹp đẽ của nữ thần trong mộng. Hắn ta đứng ngây tại chỗ như tên ngốc, lẩm bẩm một mình như nói mớ.
"Này, Triệu đại thúc, ngươi không sao chứ?" Mộc Hàn Yên vỗ vỗ vai Triệu Tư Ninh.
Đối với vị tinh anh của học viện Chính Anh này, nàng thật sự không tiện ra tay, dù sao Mộc gia ở thành Hắc Thạch chỉ là một phân nhánh của Mộc thị, vẫn không thể trực tiếp đắc tội với học viện Chính Anh – một trong bốn học viện lớn của nước An Vân được.
"Không sao... À, có sao đấy, điểu sư, sao lại thật sự ấp ra được điểu sư cơ chứ? Bây giờ phải làm sao, phải làm sao?" Hai tay Triệu Tư Ninh nắm tóc, dáng vẻ hồn bay phách lạc, cứ như thế đi ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua con điểu sư đang bị buộc ngoài cửa, hắn ta lại lộ ra dáng vẻ giống như trong lòng đang rỉ máu.
Mộc Hàn Yên dường như có chút đăm chiêu, cũng không ngăn cản hắn ta lại.
"Cứ để cho hắn ta đi như vậy, không trừng trị hắn ta một trận đàng hoàng sao?" Tư Dung bĩu môi, có chút tiếc nuối nói.
"Đúng vậy, lần này tuy chúng ta chiếm được lợi lớn nhưng bọn họ cũng không bị thiệt, không phải là đã lấy được một trăm linh một nghìn lượng sao? Cứ để hắn đi như vậy cũng có chút đáng tiếc." Tôn quản sự cũng thất vọng nói.
"Yên tâm đi, không cần chúng ta trừng trị hắn ta, hắn ta cũng sắp xui xẻo rồi. Về phần có được một trăm linh một nghìn lượng đó, ta nghĩ bọn hắn cũng không vui nổi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ ý vị sâu xa.
"Là ý gì vậy?" Xa Hạng nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
"Ta hiểu rồi, quả trứng điểu sư kia là thuộc sở hữu của học viện Chính Anh, có điều vì bị nhận định là huyết thống không thuần, không thể ấp ra điểu sư, vì thế không được coi trọng. Phỏng chừng Triệu Tư Ninh cũng không coi nó ra gì, đã lén lấy đến đây làm mồi dụ để lừa gạt công tử, nhưng không ngờ rằng lại thật sự ấp được ra điểu sư. Một khi tin tức này được truyền ra ngoài, Triệu Tư Ninh phải ăn nói thế nào với học viện? Bọn họ cảm thấy một trăm linh một nghìn lượng đủ để mua một con điểu sư sao?" Tư Dung hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Mộc Hàn Yên, cười xấu xa nói.
"Ha ha, nếu như vậy thì đừng nói Triệu Tư Ninh sắp xui xẻo, sợ rằng mấy gia tộc khác liên đới trong chuyện này cũng không thoát khỏi liên quan." Cuối cùng Xa Hạng cũng hiểu được, cười ha ha nói.
Học viện Chính Anh, đó không phải nơi mà những gia tộc nhỏ ở thành Hắc Thạch này có thể so sánh được, đừng tưởng hôm nay chịu một trận đòn là không sao nữa, những ngày tháng đau khổ của bọn họ còn đang ở phía sau cơ!
/297
|