Editor: Nguyetmai
Đám tiểu bối trẻ tuổi đứng bên dưới đưa mắt nhìn nhau nhưng không có ai lên tiếng. Bọn họ đâu có ngốc, ít nhiều cũng nhìn ra sự mờ ám giữa Nhị trưởng lão và Mộc Phong, vốn dĩ bọn họ nhao nhao muốn thử, nhưng hiện tại ngay cả đi còn chẳng muốn đi, chứ đừng nói đến việc dẫn dắt cả nhóm.
"Nếu đã không có ai muốn đi, vậy thì bọn ta sẽ chỉ định." Nhị trưởng lão nói.
Tất cả mọi người đều thót cả tim, chỉ sợ Nhị trưởng lão sẽ vứt củ khoai nóng bỏng tay này cho mình. Không phải là bọn họ không có tình nghĩa gia tộc, thấy chết không cứu, mà quả thật là thực lực có hạn, không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề đến nhường này.
"Mộc Hàn Yên, ngươi thân là con trai trưởng của Thành chủ, cũng là con trai trưởng của Gia chủ và là đích tôn trong huyết mạch ba đời của Mộc thị ở thành Hắc Thạch chúng ta, ngươi hãy dẫn dắt nhóm đi." Nhị trưởng lão trầm mặc hồi lâu, giả vờ như đang cân nhắc, nhìn Mộc Hàn Yên nói.
"Ta?" Mộc Hàn Yên nheo mắt. Hồi trước những chuyện kiểu này còn lâu mới đến lượt nàng, dù sao thì thực lực của nàng cũng quá kém, lại chẳng có ý chí tiến thủ, chẳng ai muốn để nàng làm hỏng chuyện.
Ngày hôm nay thì mọi chuyện lại xảy ra một cách khác thường, Nhị trưởng lão lại chọn nàng cơ đấy.
"Đúng, chính là ngươi, nghe nói gần đây Hàn Yên đã thay đổi hoàn toàn, tiến bộ cực nhanh, ngay cả mấy tiểu bối của Triệu gia và Chu gia cũng phải chịu thiệt liên tiếp trong tay ngươi. Nhị gia gia cũng cảm thấy mừng thay cho ngươi đó. Lần này, Nhị gia gia chờ mong được thấy ngươi tung uy lực dũng mãnh, cứu Tứ thúc Tử Thanh của ngươi bình an trở về." Nhị trưởng lão miệng cười lấy lệ nói.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết rõ, trước đây người khác không chọn nàng là bởi vì bọn họ hoàn toàn không coi trọng nàng, ngay cả hứng thú hãm hại nàng cũng không có. Còn gần đây tuy rằng tiếng xấu của nàng càng lúc càng vang dội, nhưng quả thật biểu hiện đã tốt hơn ngày trước rất nhiều, rõ ràng là như hai người khác nhau vậy. Nhị trưởng lão nảy sinh lòng cảnh giác với nàng, muốn nhân cơ hội này để hại nàng thì có.
Đừng thấy ông ta nói hay hơn hát, chỉ cần nàng làm hỏng việc thì thứ nghênh đón nàng chính là gia pháp nghiêm khắc. Mấy cái danh xưng không hiểu thời cơ, ngang ngạnh cố chấp, đều sẽ rơi lên đầu nàng một cách không hề do dự, có lẽ ăn đòn vài trượng hay bị cấm túc vài tháng vẫn còn là nhẹ.
"Không được, đây là chuyện của tam phòng chúng ta, sao có thể để Hàn Yên đại ca ra mặt được, hãy cứ để con dẫn nhóm đi." Mộc Nam nhận ra ác ý trong lòng Nhị trưởng lão, bèn cướp lời.
"Ngươi? Thực lực của ngươi mạnh hơn Mộc Phong sao?" Nhị trưởng lão cười lạnh nói.
Mộc Nam cứng họng không thể nói được gì, thực lực kiếm sĩ cấp ba chính là vết thương chí mạng của hắn đó! Lần này tới thành Tú Thủy, chắc chắn đều là những người kiệt xuất trong đám hậu bối trẻ tuổi, vỗn dĩ chút thực lực cỏn con của hắn không thể khiến mọi người tín phục, dẫn dắt nhóm chỉ làm hỏng chuyện.
Nhị trưởng lão nói lời này, ngay cả Mộc Hàn Yên cũng chẳng còn gì để nói. Đây gọi là càng nổi bật thì càng dễ chết, ai bảo nàng đánh thắng Mộc Phong chứ? Đến giờ "nội thương" của Mộc Phong vẫn chưa khỏi, thế là đổ lên người nàng, ngoài nàng ra, còn có ai có thể đảm đương trọng trách này chứ.
Trông thấy dáng vẻ không thốt nên lời của Mộc Nam, khóe miệng Nhị trưởng lão khẽ lộ ra một nụ cười đắc ý vì tất cả đều nằm trong kế hoạch.
"Được, vậy thì ta đi." Mộc Hàn Yên bình tĩnh nói.
Nhìn dáng vẻ miệng cười mà lòng không cười của Nhị trưởng lão, bề ngoài Mộc Hàn Yên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng khẽ hừ lạnh. Chẳng phải ông định nhân cơ hội này để trừng trị ta sao? Vậy được, ta cho ông cơ hội này, thử xem ai mới có thể cười đến phút cuối cùng.
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế. Bây giờ ta bắt đầu gọi tên, những người được gọi tên thì bước ra khỏi hàng, sau đó quay về sắp xếp hành trang, ngày mai khi trời sáng thì đi theo Mộc Hàn Yên tới thành Tú Thủy." Nhị trưởng lão nói xong bèn bắt đầu gọi tên: "Mộc Trạch, Mộc Hi Thiên, Mộc Kiệt, Mộc Ngọc Oánh..."
Những người bị gọi tên đều bước ra khỏi hàng với vẻ mặt ủ dột. Nhiệm vụ lần này chắc chắn là khó khăn chồng chất, bọn họ muốn tránh còn không kịp, đương nhiên là chẳng thể vui nổi.
Đám tiểu bối trẻ tuổi đứng bên dưới đưa mắt nhìn nhau nhưng không có ai lên tiếng. Bọn họ đâu có ngốc, ít nhiều cũng nhìn ra sự mờ ám giữa Nhị trưởng lão và Mộc Phong, vốn dĩ bọn họ nhao nhao muốn thử, nhưng hiện tại ngay cả đi còn chẳng muốn đi, chứ đừng nói đến việc dẫn dắt cả nhóm.
"Nếu đã không có ai muốn đi, vậy thì bọn ta sẽ chỉ định." Nhị trưởng lão nói.
Tất cả mọi người đều thót cả tim, chỉ sợ Nhị trưởng lão sẽ vứt củ khoai nóng bỏng tay này cho mình. Không phải là bọn họ không có tình nghĩa gia tộc, thấy chết không cứu, mà quả thật là thực lực có hạn, không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề đến nhường này.
"Mộc Hàn Yên, ngươi thân là con trai trưởng của Thành chủ, cũng là con trai trưởng của Gia chủ và là đích tôn trong huyết mạch ba đời của Mộc thị ở thành Hắc Thạch chúng ta, ngươi hãy dẫn dắt nhóm đi." Nhị trưởng lão trầm mặc hồi lâu, giả vờ như đang cân nhắc, nhìn Mộc Hàn Yên nói.
"Ta?" Mộc Hàn Yên nheo mắt. Hồi trước những chuyện kiểu này còn lâu mới đến lượt nàng, dù sao thì thực lực của nàng cũng quá kém, lại chẳng có ý chí tiến thủ, chẳng ai muốn để nàng làm hỏng chuyện.
Ngày hôm nay thì mọi chuyện lại xảy ra một cách khác thường, Nhị trưởng lão lại chọn nàng cơ đấy.
"Đúng, chính là ngươi, nghe nói gần đây Hàn Yên đã thay đổi hoàn toàn, tiến bộ cực nhanh, ngay cả mấy tiểu bối của Triệu gia và Chu gia cũng phải chịu thiệt liên tiếp trong tay ngươi. Nhị gia gia cũng cảm thấy mừng thay cho ngươi đó. Lần này, Nhị gia gia chờ mong được thấy ngươi tung uy lực dũng mãnh, cứu Tứ thúc Tử Thanh của ngươi bình an trở về." Nhị trưởng lão miệng cười lấy lệ nói.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên biết rõ, trước đây người khác không chọn nàng là bởi vì bọn họ hoàn toàn không coi trọng nàng, ngay cả hứng thú hãm hại nàng cũng không có. Còn gần đây tuy rằng tiếng xấu của nàng càng lúc càng vang dội, nhưng quả thật biểu hiện đã tốt hơn ngày trước rất nhiều, rõ ràng là như hai người khác nhau vậy. Nhị trưởng lão nảy sinh lòng cảnh giác với nàng, muốn nhân cơ hội này để hại nàng thì có.
Đừng thấy ông ta nói hay hơn hát, chỉ cần nàng làm hỏng việc thì thứ nghênh đón nàng chính là gia pháp nghiêm khắc. Mấy cái danh xưng không hiểu thời cơ, ngang ngạnh cố chấp, đều sẽ rơi lên đầu nàng một cách không hề do dự, có lẽ ăn đòn vài trượng hay bị cấm túc vài tháng vẫn còn là nhẹ.
"Không được, đây là chuyện của tam phòng chúng ta, sao có thể để Hàn Yên đại ca ra mặt được, hãy cứ để con dẫn nhóm đi." Mộc Nam nhận ra ác ý trong lòng Nhị trưởng lão, bèn cướp lời.
"Ngươi? Thực lực của ngươi mạnh hơn Mộc Phong sao?" Nhị trưởng lão cười lạnh nói.
Mộc Nam cứng họng không thể nói được gì, thực lực kiếm sĩ cấp ba chính là vết thương chí mạng của hắn đó! Lần này tới thành Tú Thủy, chắc chắn đều là những người kiệt xuất trong đám hậu bối trẻ tuổi, vỗn dĩ chút thực lực cỏn con của hắn không thể khiến mọi người tín phục, dẫn dắt nhóm chỉ làm hỏng chuyện.
Nhị trưởng lão nói lời này, ngay cả Mộc Hàn Yên cũng chẳng còn gì để nói. Đây gọi là càng nổi bật thì càng dễ chết, ai bảo nàng đánh thắng Mộc Phong chứ? Đến giờ "nội thương" của Mộc Phong vẫn chưa khỏi, thế là đổ lên người nàng, ngoài nàng ra, còn có ai có thể đảm đương trọng trách này chứ.
Trông thấy dáng vẻ không thốt nên lời của Mộc Nam, khóe miệng Nhị trưởng lão khẽ lộ ra một nụ cười đắc ý vì tất cả đều nằm trong kế hoạch.
"Được, vậy thì ta đi." Mộc Hàn Yên bình tĩnh nói.
Nhìn dáng vẻ miệng cười mà lòng không cười của Nhị trưởng lão, bề ngoài Mộc Hàn Yên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng khẽ hừ lạnh. Chẳng phải ông định nhân cơ hội này để trừng trị ta sao? Vậy được, ta cho ông cơ hội này, thử xem ai mới có thể cười đến phút cuối cùng.
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế. Bây giờ ta bắt đầu gọi tên, những người được gọi tên thì bước ra khỏi hàng, sau đó quay về sắp xếp hành trang, ngày mai khi trời sáng thì đi theo Mộc Hàn Yên tới thành Tú Thủy." Nhị trưởng lão nói xong bèn bắt đầu gọi tên: "Mộc Trạch, Mộc Hi Thiên, Mộc Kiệt, Mộc Ngọc Oánh..."
Những người bị gọi tên đều bước ra khỏi hàng với vẻ mặt ủ dột. Nhiệm vụ lần này chắc chắn là khó khăn chồng chất, bọn họ muốn tránh còn không kịp, đương nhiên là chẳng thể vui nổi.
/297
|