Editor: Nguyetmai
Những người khác cũng lắc đầu theo, nhìn mấy người Mộc gia với vẻ mặt khinh thường: Huynh đệ nhà mình làm điều xằng bậy, các người đã không quản được thì thôi, lại còn hứa hẹn sau khi trở về sẽ giúp hắn làm chuyện xấu để tạm thời an ủi hắn. Ở bên ngoài thì cần thể diện, trở về địa bàn của mình thì có thể không cần giữ thể diện hay sao?
"Đúng vậy, loại hàng như vậy mà cũng để mắt tới. Nhìn cách ăn mặc chắc cũng là con cháu gia tộc có tiếng, sao khả năng nhìn nhận lại kém đến vậy." Tiếp đó lại có người nói.
Vì thế, những ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng thêm vẻ khinh thường.
Đám người Mộc Trạch vừa lo lắng vừa xấu hổ, mặt đều đỏ ửng lên.
"Hàn Yên đại ca, huynh từng nói tất cả nghe theo lời ta, bây giờ ta lệnh cho huynh hãy tha cho nàng ta, nếu không ta sẽ trục xuất huynh về gia tộc." Mộc Trạch không còn nể mặt nữa, tức giận quát lớn.
"Đúng, nếu như huynh còn không tha cho nàng ta, chúng ta sẽ đồng loạt trục xuất huynh về gia tộc, đến lúc đó các trưởng bối hỏi đến chúng ta cũng có cái để ăn nói." Đám người Mộc Hi Thiên cũng uy hiếp theo.
Đối đãi với loại công tử bột đến chết cũng không hối cải này, dường như nói năng tử tế không có tác dụng, đành phải cương quyết lên mới được. Dù sao mục đích của Nhị trưởng lão chính là tìm cơ hội để trừng trị nàng, bọn họ làm như vậy cũng không có gì hổ thẹn với lòng mình.
"Thật ngại quá, ta không buông đấy." Mộc Hàn Yên bất chấp nói, nhìn trừng trừng vào cô gái đó, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Dưới ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao đó của nàng, tâm trạng cô gái kia hơi bối rối, đột nhiên quay người về phía sau bỏ chạy.
"Sột soạt!" Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên. Áo khoác ngoài của cô gái đó bị Mộc Hàn Yên xé rách làm hai mảnh.
Xong rồi, lại nữa rồi, lại xé y phục của người ta rồi. Đám người Mộc Trạch cùng lúc cảm thấy sợ hãi.
Phòng trước phòng sau, chuyện gì đến cuối cùng vẫn sẽ đến, có đề phòng thế nào cũng không ngăn được.
Nhìn vào mảnh vải nhỏ trong tay Mộc Hàn Yên, đám người Mộc Trạch khóc không thành tiếng, thật sự hận không thể đào cái hố để chui xuống cho xong.
Mộc Hàn Yên nhìn miếng vải rách trong tay, ngây người ra một lát, sau đó vô cùng thương tiếc ngửa đầu lên trời.
Có ông trời làm chứng, nàng thật sự không muốn xé y phục của người khác, ai mà biết được y phục của nàng ta lại mỏng manh đến vậy. Mộc xé áo, Mộc xé áo, được rồi, xem ra cái biệt danh này của nàng lại sắp truyền đến khắp thành Tiểu Dương rồi.
"Này, đó là cái gì?"
"Là túi tiền của ta."
"Còn cả ngọc bội của ta nữa."
Đúng lúc đám người Mộc Trạch đang chuẩn bị đào hố tự chôn mình để tạ lỗi với trời đất thì trong đám người kia đột nhiên có tiếng hô vang lên.
Chỉ thấy cô gái đó vừa chạy, trên người vừa có tiếng leng keng của đồ đạc bị rơi xuống đất, có những món đồ đáng giá như túi tiền, ngọc bội, khóa ngọc... Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất đó chính là còn có ba thanh trường kiếm rơi ra.
Chẳng trách không chỉ dung mạo xấu xí, nhìn dáng người cũng hơi mập mạp, hóa ra là giấu nhiều thứ như vậy trên người, có điều, rõ ràng những thứ ly kỳ cổ quái này không phải là của nàng ta.
Trong tiếng la hét kinh ngạc, những người đứng xem xung quanh nhao nhao tiến lên phía trước, nhặt những thứ thuộc về mình lên.
"Này, đó chẳng phải là túi tiền của ta sao?" Mộc Hi Thiên nhìn túi tiền trên mặt đất cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Còn cả ngọc Thanh Tâm của ta nữa, đó là quà sinh nhật của tổ phụ tặng cho ta, sao lại ở trên người nàng ta được?" Mộc Ngọc Oánh cũng hét lên theo.
"Kẻ trộm, nàng ta là kẻ trộm, bắt lấy nàng ta!" Những người khác như bừng tỉnh từ trong mộng, hét lên xông vào cô gái đó.
Khuôn mặt Mộc Trạch trở nên đen như than, náo loạn hồi lâu hóa ra cô gái này là trộm, vậy mà bọn họ ai cũng mở miệng chỉ trích Mộc Hàn Yên, thậm chí còn đe dọa đuổi hắn về thành Hắc Thạch, hồn nhiên không cảm thấy bản thân mình đã thành miếng mồi béo bở cho tên trộm này.
Điều làm cho Mộc Trạch khó chịu nhất đó là người khác bị lấy cắp những thứ nhỏ nhặt như túi tiền, ngọc bội thì thôi, đằng này hắn ta lại bị lấy cắp mất trường kiếm, chính là một trong ba thanh trường kiếm rơi dưới đất kia.
Thân là kiếm sĩ cấp năm mà đến thanh trường kiếm bị đánh cắp cũng không hề hay biết, đúng là ngay cả nội tổ mẫu ngoại tổ mẫu ở quê cũng cảm thấy mất mặt mà!
Những người khác cũng lắc đầu theo, nhìn mấy người Mộc gia với vẻ mặt khinh thường: Huynh đệ nhà mình làm điều xằng bậy, các người đã không quản được thì thôi, lại còn hứa hẹn sau khi trở về sẽ giúp hắn làm chuyện xấu để tạm thời an ủi hắn. Ở bên ngoài thì cần thể diện, trở về địa bàn của mình thì có thể không cần giữ thể diện hay sao?
"Đúng vậy, loại hàng như vậy mà cũng để mắt tới. Nhìn cách ăn mặc chắc cũng là con cháu gia tộc có tiếng, sao khả năng nhìn nhận lại kém đến vậy." Tiếp đó lại có người nói.
Vì thế, những ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng thêm vẻ khinh thường.
Đám người Mộc Trạch vừa lo lắng vừa xấu hổ, mặt đều đỏ ửng lên.
"Hàn Yên đại ca, huynh từng nói tất cả nghe theo lời ta, bây giờ ta lệnh cho huynh hãy tha cho nàng ta, nếu không ta sẽ trục xuất huynh về gia tộc." Mộc Trạch không còn nể mặt nữa, tức giận quát lớn.
"Đúng, nếu như huynh còn không tha cho nàng ta, chúng ta sẽ đồng loạt trục xuất huynh về gia tộc, đến lúc đó các trưởng bối hỏi đến chúng ta cũng có cái để ăn nói." Đám người Mộc Hi Thiên cũng uy hiếp theo.
Đối đãi với loại công tử bột đến chết cũng không hối cải này, dường như nói năng tử tế không có tác dụng, đành phải cương quyết lên mới được. Dù sao mục đích của Nhị trưởng lão chính là tìm cơ hội để trừng trị nàng, bọn họ làm như vậy cũng không có gì hổ thẹn với lòng mình.
"Thật ngại quá, ta không buông đấy." Mộc Hàn Yên bất chấp nói, nhìn trừng trừng vào cô gái đó, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Dưới ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao đó của nàng, tâm trạng cô gái kia hơi bối rối, đột nhiên quay người về phía sau bỏ chạy.
"Sột soạt!" Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên. Áo khoác ngoài của cô gái đó bị Mộc Hàn Yên xé rách làm hai mảnh.
Xong rồi, lại nữa rồi, lại xé y phục của người ta rồi. Đám người Mộc Trạch cùng lúc cảm thấy sợ hãi.
Phòng trước phòng sau, chuyện gì đến cuối cùng vẫn sẽ đến, có đề phòng thế nào cũng không ngăn được.
Nhìn vào mảnh vải nhỏ trong tay Mộc Hàn Yên, đám người Mộc Trạch khóc không thành tiếng, thật sự hận không thể đào cái hố để chui xuống cho xong.
Mộc Hàn Yên nhìn miếng vải rách trong tay, ngây người ra một lát, sau đó vô cùng thương tiếc ngửa đầu lên trời.
Có ông trời làm chứng, nàng thật sự không muốn xé y phục của người khác, ai mà biết được y phục của nàng ta lại mỏng manh đến vậy. Mộc xé áo, Mộc xé áo, được rồi, xem ra cái biệt danh này của nàng lại sắp truyền đến khắp thành Tiểu Dương rồi.
"Này, đó là cái gì?"
"Là túi tiền của ta."
"Còn cả ngọc bội của ta nữa."
Đúng lúc đám người Mộc Trạch đang chuẩn bị đào hố tự chôn mình để tạ lỗi với trời đất thì trong đám người kia đột nhiên có tiếng hô vang lên.
Chỉ thấy cô gái đó vừa chạy, trên người vừa có tiếng leng keng của đồ đạc bị rơi xuống đất, có những món đồ đáng giá như túi tiền, ngọc bội, khóa ngọc... Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất đó chính là còn có ba thanh trường kiếm rơi ra.
Chẳng trách không chỉ dung mạo xấu xí, nhìn dáng người cũng hơi mập mạp, hóa ra là giấu nhiều thứ như vậy trên người, có điều, rõ ràng những thứ ly kỳ cổ quái này không phải là của nàng ta.
Trong tiếng la hét kinh ngạc, những người đứng xem xung quanh nhao nhao tiến lên phía trước, nhặt những thứ thuộc về mình lên.
"Này, đó chẳng phải là túi tiền của ta sao?" Mộc Hi Thiên nhìn túi tiền trên mặt đất cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Còn cả ngọc Thanh Tâm của ta nữa, đó là quà sinh nhật của tổ phụ tặng cho ta, sao lại ở trên người nàng ta được?" Mộc Ngọc Oánh cũng hét lên theo.
"Kẻ trộm, nàng ta là kẻ trộm, bắt lấy nàng ta!" Những người khác như bừng tỉnh từ trong mộng, hét lên xông vào cô gái đó.
Khuôn mặt Mộc Trạch trở nên đen như than, náo loạn hồi lâu hóa ra cô gái này là trộm, vậy mà bọn họ ai cũng mở miệng chỉ trích Mộc Hàn Yên, thậm chí còn đe dọa đuổi hắn về thành Hắc Thạch, hồn nhiên không cảm thấy bản thân mình đã thành miếng mồi béo bở cho tên trộm này.
Điều làm cho Mộc Trạch khó chịu nhất đó là người khác bị lấy cắp những thứ nhỏ nhặt như túi tiền, ngọc bội thì thôi, đằng này hắn ta lại bị lấy cắp mất trường kiếm, chính là một trong ba thanh trường kiếm rơi dưới đất kia.
Thân là kiếm sĩ cấp năm mà đến thanh trường kiếm bị đánh cắp cũng không hề hay biết, đúng là ngay cả nội tổ mẫu ngoại tổ mẫu ở quê cũng cảm thấy mất mặt mà!
/297
|