Editor: Nguyetmai
"Người đó có dáng người không cao lắm, khoảng chừng ba mươi tuổi, cạnh lông mày có nốt ruồi đen, đi về phía đó, bây giờ ông đuổi theo vẫn còn kịp." Tuy Mộc Hàn Yên không muốn làm thánh nữ, nhưng cũng không phải là hạng người có thù tất báo như đám người Mộc Trạch tưởng tượng, nàng lại bổ sung thêm một câu nữa.
"Thật sao?" Người đàn ông trung niên đó nhảy dựng lên như cá nằm trên thớt.
"Ta lừa ông làm gì? Nếu muốn thấy ông chết, ta không nói một câu gì thì kết quả cũng như nhau thôi." Mộc Hàn Yên bĩu môi không đồng tình, nói. Vốn dĩ nàng không để tâm loại người này sống chết ra sao, giúp hay không giúp phụ thuộc vào tâm trạng mà thôi.
Người đàn ông trung niên không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy hắn nói cũng không sai, vì thế co giò chạy theo về phía Mộc Hàn Yên đã chỉ. Trong lúc tuyệt vọng và hối hận, đột nhiên có người đưa cho chiếc phao cứu mạng, sự vui mừng ngạc nhiên dường như bao trùm lấy ông ta. Mà tâm tính của ông ta cũng thay đổi long trời lở đất ngay trong giây phút đó.
Ông ta chạy được mấy bước thì dừng lại, quay người nhìn Mộc Hàn Yên chắp tay nói: "Ta tên Lâm Chí Đức, lúc trước đầu óc ta u mê, không suy nghĩ thông suốt, nói những lời không hay đó về công tử, ngươi không chấp nhặt mà còn chịu giúp đỡ ta, ta thật sự cảm thấy xấu hổ vô cùng, cho dù có tìm lại được khế ước đất hay không, công tử cũng đều là cha mẹ tái sinh ta lần nữa, ân đức này, Lâm Chí Đức ta sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời."
Nói một hơi dài hết câu, người đàn ông trung niên đó mới lại vội vã chạy đi như bay.
"Vị công tử này, đa tạ huynh vừa rồi đã giúp tại hạ tìm lại được đồ vật bị mất, tại hạ vô cùng cảm kích." Thấy Lâm Chí Đức cũng xin lỗi Mộc Hàn Yên, những người khác đâu còn tin vào những lời quái quỷ của ông ta nữa, người thanh niên kia là người đầu tiên bước lên phía trước nói lời cảm ơn.
"May mà có công tử giúp đỡ ta mới tìm lại được thần kiếm của tổ tiên truyền lại, đa tạ công tử." Một người đàn ông trung niên khác cũng bước lên phía trước cảm ơn. Thanh kiếm mà ông ta gọi là thần kiếm tổ tiên truyền lại đó theo Mộc Hàn Yên thấy chỉ là trên mức trung bình, nhưng trong con mắt của dân thường nơi đây lại thực sự là thần kiếm, quan trọng hơn là ý nghĩa không tầm thường mà tổ tiên để lại.
"Lâm Chí Đức đó đã dùng lời lẽ hiểm ác hãm hại công tử, công tử không tính toán mà còn nhắc nhở ông ta, tấm lòng của công tử đến lão phu cũng thấy mặc cảm không bằng." Ông già đã chỉ trích nhân phẩm của Mộc Hàn Yên không đứng đắn trước đây cũng cảm khái.
"Lần này nhờ có công tử mà ta lấy lại được những thứ đã mất, chi bằng ta sẽ chủ chi, mời công tử đến Túy Tiên Lầu uống vài chén có được không?" Có người hào sảng, nói.
"Đồ nghèo kiết xác nhà ngươi mà đòi mời gì chứ, để ta mời, để ta mời."
"Muốn mời thì phải mời cho đàng hoàng một chút, chi bằng tất cả mọi người đều mời, để Túy Tiên Lầu mang loại rượu ngâm ủ trăm năm của họ ra cho chúng ta thưởng thức." Có người ồn ào theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đám người vây Mộc Hàn Yên ở chính giữa, có người cảm ơn, có người tán thưởng, có kẻ mời mọc, có tiếng ồn ào, nhưng vẻ mặt tất cả mọi người đều thể hiện sự cảm kích và khâm phục.
Tính cách con người có lúc rất xấu xa nhưng không phải tất cả mọi người ai cũng như vậy.
Sắc mặt của Mộc Trạch càng khó coi hơn, nếu như ngay từ đầu bọn họ đã cảm ơn Mộc Hàn Yên thì không nói làm gì, nhưng lúc trước lại do dự không quyết đoán, thậm chí còn tỏ vẻ uy phong trước mặt nàng, giáo huấn cho nàng mấy câu, lúc này đây bọn họ lại cúi đầu, càng mất mặt hơn.
Những người khác nhìn thấy sắc mặt của Mộc Trạch đều âm thầm khinh bỉ: Đến người ngoài như bọn ta còn bái phục Hàn Yên công tử vô cùng, các ngươi là người một nhà lại hờ hững như vậy, đây là đạo lý gì chứ?
Có điều, đó cũng chỉ là mấy tên nhãi ranh mà thôi, tưởng mình làm bộ dạng đạo mạo như vậy thì được coi là người lớn hay sao, không rộng lượng chút nào cả, có thể làm nên trò trống gì chứ, cũng không biết đây là con cháu của gia đình nào, sao lại không dạy bảo được như vậy?
Bởi vì trước đó đám người Mộc Trạch đều cảm thấy mất mặt về những hành động của Mộc Hàn Yên, vì thế lúc nói chuyện đều hết sức chú ý, che giấu đi lai lịch dòng họ, cho đến bây giờ, bọn họ cũng chỉ biết tên của Mộc Hàn Yên, đến họ của Hàn Yên là gì cũng không biết?
Tuy bọn họ đều không nói ra tâm tư trong lòng, nhưng mộc Hàn Yên vẫn nhìn ra được sự coi thường trong mắt bọn họ. Thấy Mộc Hàn Yên không may cướp hết danh tiếng, bọn họ càng cảm thấy như ngồi trên bàn chông, chỉ hận một nỗi không mọc thêm đôi cánh, lập tức bay khỏi thành Tiểu Dương.
"Người đó có dáng người không cao lắm, khoảng chừng ba mươi tuổi, cạnh lông mày có nốt ruồi đen, đi về phía đó, bây giờ ông đuổi theo vẫn còn kịp." Tuy Mộc Hàn Yên không muốn làm thánh nữ, nhưng cũng không phải là hạng người có thù tất báo như đám người Mộc Trạch tưởng tượng, nàng lại bổ sung thêm một câu nữa.
"Thật sao?" Người đàn ông trung niên đó nhảy dựng lên như cá nằm trên thớt.
"Ta lừa ông làm gì? Nếu muốn thấy ông chết, ta không nói một câu gì thì kết quả cũng như nhau thôi." Mộc Hàn Yên bĩu môi không đồng tình, nói. Vốn dĩ nàng không để tâm loại người này sống chết ra sao, giúp hay không giúp phụ thuộc vào tâm trạng mà thôi.
Người đàn ông trung niên không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy hắn nói cũng không sai, vì thế co giò chạy theo về phía Mộc Hàn Yên đã chỉ. Trong lúc tuyệt vọng và hối hận, đột nhiên có người đưa cho chiếc phao cứu mạng, sự vui mừng ngạc nhiên dường như bao trùm lấy ông ta. Mà tâm tính của ông ta cũng thay đổi long trời lở đất ngay trong giây phút đó.
Ông ta chạy được mấy bước thì dừng lại, quay người nhìn Mộc Hàn Yên chắp tay nói: "Ta tên Lâm Chí Đức, lúc trước đầu óc ta u mê, không suy nghĩ thông suốt, nói những lời không hay đó về công tử, ngươi không chấp nhặt mà còn chịu giúp đỡ ta, ta thật sự cảm thấy xấu hổ vô cùng, cho dù có tìm lại được khế ước đất hay không, công tử cũng đều là cha mẹ tái sinh ta lần nữa, ân đức này, Lâm Chí Đức ta sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời."
Nói một hơi dài hết câu, người đàn ông trung niên đó mới lại vội vã chạy đi như bay.
"Vị công tử này, đa tạ huynh vừa rồi đã giúp tại hạ tìm lại được đồ vật bị mất, tại hạ vô cùng cảm kích." Thấy Lâm Chí Đức cũng xin lỗi Mộc Hàn Yên, những người khác đâu còn tin vào những lời quái quỷ của ông ta nữa, người thanh niên kia là người đầu tiên bước lên phía trước nói lời cảm ơn.
"May mà có công tử giúp đỡ ta mới tìm lại được thần kiếm của tổ tiên truyền lại, đa tạ công tử." Một người đàn ông trung niên khác cũng bước lên phía trước cảm ơn. Thanh kiếm mà ông ta gọi là thần kiếm tổ tiên truyền lại đó theo Mộc Hàn Yên thấy chỉ là trên mức trung bình, nhưng trong con mắt của dân thường nơi đây lại thực sự là thần kiếm, quan trọng hơn là ý nghĩa không tầm thường mà tổ tiên để lại.
"Lâm Chí Đức đó đã dùng lời lẽ hiểm ác hãm hại công tử, công tử không tính toán mà còn nhắc nhở ông ta, tấm lòng của công tử đến lão phu cũng thấy mặc cảm không bằng." Ông già đã chỉ trích nhân phẩm của Mộc Hàn Yên không đứng đắn trước đây cũng cảm khái.
"Lần này nhờ có công tử mà ta lấy lại được những thứ đã mất, chi bằng ta sẽ chủ chi, mời công tử đến Túy Tiên Lầu uống vài chén có được không?" Có người hào sảng, nói.
"Đồ nghèo kiết xác nhà ngươi mà đòi mời gì chứ, để ta mời, để ta mời."
"Muốn mời thì phải mời cho đàng hoàng một chút, chi bằng tất cả mọi người đều mời, để Túy Tiên Lầu mang loại rượu ngâm ủ trăm năm của họ ra cho chúng ta thưởng thức." Có người ồn ào theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đám người vây Mộc Hàn Yên ở chính giữa, có người cảm ơn, có người tán thưởng, có kẻ mời mọc, có tiếng ồn ào, nhưng vẻ mặt tất cả mọi người đều thể hiện sự cảm kích và khâm phục.
Tính cách con người có lúc rất xấu xa nhưng không phải tất cả mọi người ai cũng như vậy.
Sắc mặt của Mộc Trạch càng khó coi hơn, nếu như ngay từ đầu bọn họ đã cảm ơn Mộc Hàn Yên thì không nói làm gì, nhưng lúc trước lại do dự không quyết đoán, thậm chí còn tỏ vẻ uy phong trước mặt nàng, giáo huấn cho nàng mấy câu, lúc này đây bọn họ lại cúi đầu, càng mất mặt hơn.
Những người khác nhìn thấy sắc mặt của Mộc Trạch đều âm thầm khinh bỉ: Đến người ngoài như bọn ta còn bái phục Hàn Yên công tử vô cùng, các ngươi là người một nhà lại hờ hững như vậy, đây là đạo lý gì chứ?
Có điều, đó cũng chỉ là mấy tên nhãi ranh mà thôi, tưởng mình làm bộ dạng đạo mạo như vậy thì được coi là người lớn hay sao, không rộng lượng chút nào cả, có thể làm nên trò trống gì chứ, cũng không biết đây là con cháu của gia đình nào, sao lại không dạy bảo được như vậy?
Bởi vì trước đó đám người Mộc Trạch đều cảm thấy mất mặt về những hành động của Mộc Hàn Yên, vì thế lúc nói chuyện đều hết sức chú ý, che giấu đi lai lịch dòng họ, cho đến bây giờ, bọn họ cũng chỉ biết tên của Mộc Hàn Yên, đến họ của Hàn Yên là gì cũng không biết?
Tuy bọn họ đều không nói ra tâm tư trong lòng, nhưng mộc Hàn Yên vẫn nhìn ra được sự coi thường trong mắt bọn họ. Thấy Mộc Hàn Yên không may cướp hết danh tiếng, bọn họ càng cảm thấy như ngồi trên bàn chông, chỉ hận một nỗi không mọc thêm đôi cánh, lập tức bay khỏi thành Tiểu Dương.
/297
|