Editor: Nguyetmai
"Ồ vậy sao? Nếu ngươi đã phải gánh vác nhiệm vụ gia tộc, ta cũng không tiện ngăn cản nữa." Khương Ngọc Triết phe phẩy quạt giấy mà nói. Nghe được lời này, Mộc Trạch vui mừng khôn xiết.Mộc Hàn Yên lại lắc đầu, tên Mộc Trạch này, đừng tưởng hắn ta giả vờ ra dáng như ông cụ non, thực ra thì quá ngây thơ. Hắn ta thực sự nghĩ Khương Ngọc Triết là kẻ ngốc, dễ dàng bị hắn ta lừa như vậy sao?
Quả nhiên sau đó Khương Ngọc Triết lại bổ sung một câu khiến nụ cười của Mộc Trạch lập tức đông cứng trên mặt.
"Nhưng lỡ xong việc ngươi lại chạy mất thì ta phải tìm ai chứ?" Khương Ngọc Triết hỏi với vẻ mặt lạnh lùng. "Ngươi yên tâm, Mộc Trạch ta đường đường là nam nhi bảy thước, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Mộc Trạch vội vàng nói."Thật ngại quá, ta không tin ngươi được. Như vậy đi, ngươi để Mộc Ngọc Oánh ở lại, ta sẽ để cho ngươi đi. Lúc nào ngươi quay lại đấu với ta một trận thì lúc ấy nàng ta có để đi." Khương Ngọc Triết nói."Không được." Mộc Ngọc Oánh lập tức mở miệng phản đối.Sự việc lần trước nói cho cùng là do nàng ta quá lỗ mãng, rõ ràng là Khương Gia chủ và Tam trưởng lão tự ý quyết định vậy mà nàng ta lại đổ hết lỗi lên người Khương Ngọc Triết, cho nên mới chọc giận Khương Ngọc Triết. Trong lòng Mộc Ngọc Oánh rất xấu hổ, khó tránh khỏi có tật giật mình, nàng ta dự đoán nếu mình rơi vào tay Khương Ngọc Triết cũng không biết sẽ bị hắn làm nhục đủ điều như thế nào, cho nên kiên quyết không chịu.Khương Ngọc Triết thản nhiên nhìn Mộc Ngọc Oánh một cái, không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch.Nhưng Mộc Trạch cũng không nói gì mà chỉ có bộ dạng do dự không dứt, muốn nói nhưng lại thôi. Cho dù thế nào đi nữa hắn ta cũng không chịu để cho Khương Ngọc Triết đánh một trận trước đại sảnh đông người, hắn ta không muốn uy tín mà hắn ta đã vất vả lắm mới gây dựng được lại phó mặc cho dòng nước cuốn trôi như thế.
Thế nhưng để Mộc Ngọc Oánh ở lại, trời mới biết nàng ta sẽ phải chịu nhục nhã như thế nào. Hắn ta còn không biết những tên công tử bột thế gia này có đức tính gì sao, trong nhà đã có một điển hình đấy thôi. Ngộ nhỡ tên Khương Ngọc Triết này quái gở như Mộc Hàn Yên, sự trong trắng của Ngọc Oánh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
"Mộc Trạch đại ca, huynh không thể đồng ý với hắn được, không phải chỉ là đánh thôi sao? Muội và huynh sẽ kề vai chiến đấu, cùng đánh nhau với hắn. Cho dù không đánh lại thì muội cũng sẽ tuyệt đối không chùn bước." Tính tình của Mộc Ngọc Oánh kiên cường hơn nhiều, nàng ta kiên quyết nói với Mộc Trạch.
Nàng ta không nói lời này thì không sao, vừa nói là trong lòng Mộc Trạch lại căm phẫn bất bình. Nói thì hay lắm, kề vai chiến đấu ư, cùng đánh nhau với hắn ư, lần trước lúc ta bị đánh sao muội không tới.
Ta vô duyên vô cớ bỗng dưng bị đánh một trận, còn bị người ta ghi hận trong lòng, toàn bộ đều là do muội. Muội thì tốt rồi, đứng nói mà không đau lưng. Nếu động thủ thật, muội là con gái, người ta sẽ nặng tay với muội sao? Người bị đánh còn không phải là ta à?
"Ngọc Oánh, sự việc lần trước đều là do muội mà ra, muội cũng nên gánh vác trách nhiệm. Muội ở lại thành Tiểu Dương trước, đợi ta làm xong chính sự sẽ đến đón muội." Mộc Trạch càng nghĩ càng giận, cũng lười ra mặt vì chuyện của Mộc Ngọc Oánh nữa. "Cái gì, huynh… huynh lại có thể để muội ở lại đây?" Sắc mặt Mộc Ngọc Oánh tái nhợt.Sắc mặt của đám người Mộc Hi Thiên và Mộc Kiệt cũng thay đổi, bọn họ đều không ngờ Mộc Trạch lại có thể bán rẻ Mộc Ngọc Oánh như vậy. Đây là muội muội của bọn họ đấy, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là huyết thống ba đời.
Đây thật sự là Mộc Trạch đại ca mà bọn họ biết sao? Bọn họ luôn cho rằng hắn ta chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua, có thể chắn gió che mưa cho bọn họ, có thể vì bọn họ mà loại bỏ mọi gian nan hiểm trở, nhưng không ngờ hóa ra hắn ta lại yếu đuối đến thế, lại không chịu nổi một đòn như thế.
Tư Dung và Hoa Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự khinh thường Mộc Trạch trong mắt đối phương.
"Ồ vậy sao? Nếu ngươi đã phải gánh vác nhiệm vụ gia tộc, ta cũng không tiện ngăn cản nữa." Khương Ngọc Triết phe phẩy quạt giấy mà nói. Nghe được lời này, Mộc Trạch vui mừng khôn xiết.Mộc Hàn Yên lại lắc đầu, tên Mộc Trạch này, đừng tưởng hắn ta giả vờ ra dáng như ông cụ non, thực ra thì quá ngây thơ. Hắn ta thực sự nghĩ Khương Ngọc Triết là kẻ ngốc, dễ dàng bị hắn ta lừa như vậy sao?
Quả nhiên sau đó Khương Ngọc Triết lại bổ sung một câu khiến nụ cười của Mộc Trạch lập tức đông cứng trên mặt.
"Nhưng lỡ xong việc ngươi lại chạy mất thì ta phải tìm ai chứ?" Khương Ngọc Triết hỏi với vẻ mặt lạnh lùng. "Ngươi yên tâm, Mộc Trạch ta đường đường là nam nhi bảy thước, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Mộc Trạch vội vàng nói."Thật ngại quá, ta không tin ngươi được. Như vậy đi, ngươi để Mộc Ngọc Oánh ở lại, ta sẽ để cho ngươi đi. Lúc nào ngươi quay lại đấu với ta một trận thì lúc ấy nàng ta có để đi." Khương Ngọc Triết nói."Không được." Mộc Ngọc Oánh lập tức mở miệng phản đối.Sự việc lần trước nói cho cùng là do nàng ta quá lỗ mãng, rõ ràng là Khương Gia chủ và Tam trưởng lão tự ý quyết định vậy mà nàng ta lại đổ hết lỗi lên người Khương Ngọc Triết, cho nên mới chọc giận Khương Ngọc Triết. Trong lòng Mộc Ngọc Oánh rất xấu hổ, khó tránh khỏi có tật giật mình, nàng ta dự đoán nếu mình rơi vào tay Khương Ngọc Triết cũng không biết sẽ bị hắn làm nhục đủ điều như thế nào, cho nên kiên quyết không chịu.Khương Ngọc Triết thản nhiên nhìn Mộc Ngọc Oánh một cái, không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch.Nhưng Mộc Trạch cũng không nói gì mà chỉ có bộ dạng do dự không dứt, muốn nói nhưng lại thôi. Cho dù thế nào đi nữa hắn ta cũng không chịu để cho Khương Ngọc Triết đánh một trận trước đại sảnh đông người, hắn ta không muốn uy tín mà hắn ta đã vất vả lắm mới gây dựng được lại phó mặc cho dòng nước cuốn trôi như thế.
Thế nhưng để Mộc Ngọc Oánh ở lại, trời mới biết nàng ta sẽ phải chịu nhục nhã như thế nào. Hắn ta còn không biết những tên công tử bột thế gia này có đức tính gì sao, trong nhà đã có một điển hình đấy thôi. Ngộ nhỡ tên Khương Ngọc Triết này quái gở như Mộc Hàn Yên, sự trong trắng của Ngọc Oánh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
"Mộc Trạch đại ca, huynh không thể đồng ý với hắn được, không phải chỉ là đánh thôi sao? Muội và huynh sẽ kề vai chiến đấu, cùng đánh nhau với hắn. Cho dù không đánh lại thì muội cũng sẽ tuyệt đối không chùn bước." Tính tình của Mộc Ngọc Oánh kiên cường hơn nhiều, nàng ta kiên quyết nói với Mộc Trạch.
Nàng ta không nói lời này thì không sao, vừa nói là trong lòng Mộc Trạch lại căm phẫn bất bình. Nói thì hay lắm, kề vai chiến đấu ư, cùng đánh nhau với hắn ư, lần trước lúc ta bị đánh sao muội không tới.
Ta vô duyên vô cớ bỗng dưng bị đánh một trận, còn bị người ta ghi hận trong lòng, toàn bộ đều là do muội. Muội thì tốt rồi, đứng nói mà không đau lưng. Nếu động thủ thật, muội là con gái, người ta sẽ nặng tay với muội sao? Người bị đánh còn không phải là ta à?
"Ngọc Oánh, sự việc lần trước đều là do muội mà ra, muội cũng nên gánh vác trách nhiệm. Muội ở lại thành Tiểu Dương trước, đợi ta làm xong chính sự sẽ đến đón muội." Mộc Trạch càng nghĩ càng giận, cũng lười ra mặt vì chuyện của Mộc Ngọc Oánh nữa. "Cái gì, huynh… huynh lại có thể để muội ở lại đây?" Sắc mặt Mộc Ngọc Oánh tái nhợt.Sắc mặt của đám người Mộc Hi Thiên và Mộc Kiệt cũng thay đổi, bọn họ đều không ngờ Mộc Trạch lại có thể bán rẻ Mộc Ngọc Oánh như vậy. Đây là muội muội của bọn họ đấy, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là huyết thống ba đời.
Đây thật sự là Mộc Trạch đại ca mà bọn họ biết sao? Bọn họ luôn cho rằng hắn ta chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua, có thể chắn gió che mưa cho bọn họ, có thể vì bọn họ mà loại bỏ mọi gian nan hiểm trở, nhưng không ngờ hóa ra hắn ta lại yếu đuối đến thế, lại không chịu nổi một đòn như thế.
Tư Dung và Hoa Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự khinh thường Mộc Trạch trong mắt đối phương.
/297
|