Editor: Nguyetmai
"Thì ra Khương công tử cũng đã nghe nói về ta à, xem ra tiếng tăm của ta cũng không nhỏ, vừa khéo vừa khéo, chúng ta có thể từ từ tán gẫu rồi." Mộc Hàn Yên dường như không nghe ra ý châm chọc mỉa mai trong tiếng cười của Khương Ngọc Triết, ngược lại còn đắc chí nói.
"Cút sang một bên, ta không rảnh để tán gẫu với ngươi!" Khương Ngọc Triết hừ lạnh một tiếng. "Khương công tử, ngươi như vậy là không đúng rồi, muốn theo đuổi Ngọc Oánh muội muội, sao có thể đối xử với đại cữu như thế chứ?" Mộc Hàn Yên nói."Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn làm đại cữu của ta?" Khương Ngọc Triết liếc Mộc Hàn Yên một cái đầy khinh miệt, vẫy vẫy tay, hạ lệnh nói với tùy tùng sau lưng: "Ném ra khỏi thành Tiểu Dương, nếu còn lèm bèm nhiều lời thì đánh mạnh cho ta."
"Á... Này này này, ngươi làm cái gì vậy, Khương công tử, ta không đắc tội gì với ngươi, sao có thể nói đánh là đánh vậy?" Mộc Hàn Yên tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi, hô lên. "Mộc công tử, dù gì ngươi cũng là tên ăn chơi trác táng có tiếng, sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, chúng ta muốn đánh người còn cần lý do sao?" Khương Ngọc Triết châm chọc nói.Trong lòng âm thầm khinh bỉ: Những hậu nhân này của Mộc gia này đúng là một lũ không có chí tiến thủ, nếu không phải vì Mộc Ngọc Oánh thì quả thật không có hứng thú đáp lại bọn họ.
"Đúng vậy, hình như ta cũng đã từng nói lời này rồi, chúng ta là công tử bột mà, đánh người đều không cần lý do, đâu cần phí lời nhiều như vậy chứ." Mộc Hàn Yên giống như mới tỉnh mộng, vỗ mạnh vào sau gáy một cái, nói với hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa, động thủ đi."
Hoa Nguyệt và Tư Dung càng lúc càng có sự giác ngộ của tay sai, sớm đã chờ câu nói này của Mộc Hàn Yên. Dựa vào kinh nghiệm của bọn họ, Mộc Đại công tử bột đã ra mặt rồi thì việc này sao có thể lương thiện được.
Hôm nay lại có thể đánh thỏa thích rồi, hai người bọn họ đã kiềm chế sự kích động nửa ngày, cuối cùng đợi đến khi Mộc Đại công tử bột lên tiếng hạ lệnh, bọn họ đồng loạt phát ra một tiếng gào thét, nhào về phía mấy tên thuộc hạ của Khương Ngọc Triết.
Thực lực của hai người hiện tại vốn chỉ là kiếm sĩ cấp năm, nhưng thứ hai người tu luyện lại là công pháp thượng đẳng, là công pháp bí mật không được truyền ra ngoài của Mộc gia, hơn nữa còn là do Mộc Hàn Yên đích thân chọn cho bọn họ. Công pháp đó người khác luyện thì khó khăn chồng chất, thậm chí muôn trùng nguy hiểm, nhưng đến tay bọn họ lại có hiệu quả gấp đôi, không khác lượng thân định chế (*) là mấy.
(*) Lượng thân định chế: May đo theo vóc người, ý chỉ vô cùng vừa vặn, phù hợp.
Hơn nữa chiêu pháp của hai người đơn giản mà hiệu quả cao, một người thì ác liệt tàn nhẫn, một người thì nham hiểm bỉ ổi, lực chiến đấu thực sự mạnh hơn kiếm sĩ cấp năm thông thường không biết bao nhiêu lần, thậm chí không kém kiếm sĩ cấp sáu là mấy.
Rất nhanh chóng mấy tên tùy tùng của Khương Ngọc Triết đã bị đánh cho vừa lăn vừa bò, không ngừng kêu rên thảm thiết. "Ực." Khương Ngọc Triết nuốt một ngụm nước bọt. Có thể được gọi là Quỷ Kiếm sau khi trưởng thành, Khương Ngọc Triết ra tay cũng coi như là khá hung ác ngoan độc, nếu không thì Mộc Trạch cũng sẽ không sợ hắn ta như vậy.Thế nhưng nhìn thấy hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung ra tay như thế, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy da đầu hơi tê rần.
Nhìn xem, người có khuôn mặt lạnh băng như thể cả thế giới đều nợ tiền của hắn kia, tuy không động kiếm nhưng ra tay còn mạnh mẽ độc ác hơn dùng kiếm, tay đấm chân đá toàn vào bộ phận quan trọng như khớp xương, kinh mạch, chỉ cần bị hắn đánh trúng thì cơ bản là đừng mong đứng lên được nữa, chỉ có nước chịu đòn thôi.
Còn cái người có vẻ mặt cười tươi rói kia nữa, nắm đấm, mũi chân của hắn đều đánh vào đâu thế, hầu như lần nào cũng không tránh ngã ba phía dưới. Không biết xấu hổ nhất là tên này vừa động thủ lại vừa ngại ngùng kêu oang oang: "Ây da, ngươi đừng động đậy, vốn dĩ muốn đá vào ngực ngươi, sao lại đá vào tiểu đệ đệ rồi, thật sự không phải ta cố ý đâu. Nằm yên đừng nhúc nhích, nếu không đá phải hoa cúc cũng không thể trách ta được đâu." Thật là quá vô liêm sỉ, quá hèn hạ.Đúng rồi, hình như gã này tên là Tư Dung, sau này nhớ phải tránh xa hắn một chút. Khương Ngọc Triết kẹp chặt hai chân lại theo phản xạ tự nhiên, tự nhắc nhở mình một câu.
"Thì ra Khương công tử cũng đã nghe nói về ta à, xem ra tiếng tăm của ta cũng không nhỏ, vừa khéo vừa khéo, chúng ta có thể từ từ tán gẫu rồi." Mộc Hàn Yên dường như không nghe ra ý châm chọc mỉa mai trong tiếng cười của Khương Ngọc Triết, ngược lại còn đắc chí nói.
"Cút sang một bên, ta không rảnh để tán gẫu với ngươi!" Khương Ngọc Triết hừ lạnh một tiếng. "Khương công tử, ngươi như vậy là không đúng rồi, muốn theo đuổi Ngọc Oánh muội muội, sao có thể đối xử với đại cữu như thế chứ?" Mộc Hàn Yên nói."Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn làm đại cữu của ta?" Khương Ngọc Triết liếc Mộc Hàn Yên một cái đầy khinh miệt, vẫy vẫy tay, hạ lệnh nói với tùy tùng sau lưng: "Ném ra khỏi thành Tiểu Dương, nếu còn lèm bèm nhiều lời thì đánh mạnh cho ta."
"Á... Này này này, ngươi làm cái gì vậy, Khương công tử, ta không đắc tội gì với ngươi, sao có thể nói đánh là đánh vậy?" Mộc Hàn Yên tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi, hô lên. "Mộc công tử, dù gì ngươi cũng là tên ăn chơi trác táng có tiếng, sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, chúng ta muốn đánh người còn cần lý do sao?" Khương Ngọc Triết châm chọc nói.Trong lòng âm thầm khinh bỉ: Những hậu nhân này của Mộc gia này đúng là một lũ không có chí tiến thủ, nếu không phải vì Mộc Ngọc Oánh thì quả thật không có hứng thú đáp lại bọn họ.
"Đúng vậy, hình như ta cũng đã từng nói lời này rồi, chúng ta là công tử bột mà, đánh người đều không cần lý do, đâu cần phí lời nhiều như vậy chứ." Mộc Hàn Yên giống như mới tỉnh mộng, vỗ mạnh vào sau gáy một cái, nói với hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa, động thủ đi."
Hoa Nguyệt và Tư Dung càng lúc càng có sự giác ngộ của tay sai, sớm đã chờ câu nói này của Mộc Hàn Yên. Dựa vào kinh nghiệm của bọn họ, Mộc Đại công tử bột đã ra mặt rồi thì việc này sao có thể lương thiện được.
Hôm nay lại có thể đánh thỏa thích rồi, hai người bọn họ đã kiềm chế sự kích động nửa ngày, cuối cùng đợi đến khi Mộc Đại công tử bột lên tiếng hạ lệnh, bọn họ đồng loạt phát ra một tiếng gào thét, nhào về phía mấy tên thuộc hạ của Khương Ngọc Triết.
Thực lực của hai người hiện tại vốn chỉ là kiếm sĩ cấp năm, nhưng thứ hai người tu luyện lại là công pháp thượng đẳng, là công pháp bí mật không được truyền ra ngoài của Mộc gia, hơn nữa còn là do Mộc Hàn Yên đích thân chọn cho bọn họ. Công pháp đó người khác luyện thì khó khăn chồng chất, thậm chí muôn trùng nguy hiểm, nhưng đến tay bọn họ lại có hiệu quả gấp đôi, không khác lượng thân định chế (*) là mấy.
(*) Lượng thân định chế: May đo theo vóc người, ý chỉ vô cùng vừa vặn, phù hợp.
Hơn nữa chiêu pháp của hai người đơn giản mà hiệu quả cao, một người thì ác liệt tàn nhẫn, một người thì nham hiểm bỉ ổi, lực chiến đấu thực sự mạnh hơn kiếm sĩ cấp năm thông thường không biết bao nhiêu lần, thậm chí không kém kiếm sĩ cấp sáu là mấy.
Rất nhanh chóng mấy tên tùy tùng của Khương Ngọc Triết đã bị đánh cho vừa lăn vừa bò, không ngừng kêu rên thảm thiết. "Ực." Khương Ngọc Triết nuốt một ngụm nước bọt. Có thể được gọi là Quỷ Kiếm sau khi trưởng thành, Khương Ngọc Triết ra tay cũng coi như là khá hung ác ngoan độc, nếu không thì Mộc Trạch cũng sẽ không sợ hắn ta như vậy.Thế nhưng nhìn thấy hai người Hoa Nguyệt và Tư Dung ra tay như thế, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy da đầu hơi tê rần.
Nhìn xem, người có khuôn mặt lạnh băng như thể cả thế giới đều nợ tiền của hắn kia, tuy không động kiếm nhưng ra tay còn mạnh mẽ độc ác hơn dùng kiếm, tay đấm chân đá toàn vào bộ phận quan trọng như khớp xương, kinh mạch, chỉ cần bị hắn đánh trúng thì cơ bản là đừng mong đứng lên được nữa, chỉ có nước chịu đòn thôi.
Còn cái người có vẻ mặt cười tươi rói kia nữa, nắm đấm, mũi chân của hắn đều đánh vào đâu thế, hầu như lần nào cũng không tránh ngã ba phía dưới. Không biết xấu hổ nhất là tên này vừa động thủ lại vừa ngại ngùng kêu oang oang: "Ây da, ngươi đừng động đậy, vốn dĩ muốn đá vào ngực ngươi, sao lại đá vào tiểu đệ đệ rồi, thật sự không phải ta cố ý đâu. Nằm yên đừng nhúc nhích, nếu không đá phải hoa cúc cũng không thể trách ta được đâu." Thật là quá vô liêm sỉ, quá hèn hạ.Đúng rồi, hình như gã này tên là Tư Dung, sau này nhớ phải tránh xa hắn một chút. Khương Ngọc Triết kẹp chặt hai chân lại theo phản xạ tự nhiên, tự nhắc nhở mình một câu.
/297
|