Translator: Nguyetmai
Mộc Hàn Yên dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung đi thẳng đến phía bắc thành. Nàng đứng ở bên ngã tư đường nhìn về phía một tửu lâu ở đằng xa. Tửu lâu này nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng bên trong lại ẩn chứa bí mật. Lão bản đứng đằng sau nó chính là Chu gia - một thế gia tương đối lâu đời ở thành Hắc Thạch này.
Thật ra, kẻ chủ mưu đứng sau tính kế hại nàng mạo phạm đến Triệu Tứ tiểu thư chính là Triệu gia, Chu gia và người của mấy tiểu thế gia khác. Mộc Thành cũng chỉ là một con cờ. Mặc dù sau này điều tra ra Mộc Hàn Yên bị oan uổng, người gánh cái họa đó vẫn là Mộc Thành. Bởi vì Triệu Tứ tiểu thư là người bị hại, hơn nữa nàng ta cũng được xem là cực phẩm.
Trước mắt mọi người, Triệu Tứ tiểu thư luôn luôn mang theo vẻ yếu đuối, chính là bộ dạng liễu yếu đào tơ, động một chút là nước mắt chực tuôn rơi, khiến cho người ta cảm thấy có người khác ức hiếp nàng ta. Không ít tiểu thư thế gia biết rõ cung cách của nàng ta, đó là chưa kịp làm gì nàng ta đã khóc một cách đầy ủy khuất, sau đó lại cầu xin mọi người, nói đây là chuyện của nàng ta, không liên quan đến người khác, đều là lỗi của mình. Mọi người lại càng đau lòng. Ôi chao! Bản thân Triệu Tứ tiểu thư phải chịu oan ức mà lại không trách người khác, thực sự quá lương thiện. Nàng ta dùng thủ đoạn này nhiều đến mức vô cùng thuần thục, bởi vậy mà Triệu Tứ tiểu thư không có bằng hữu nào cùng giới ở thành Hắc Thạch này, chỉ có nam tử kết giao với nàng ta.
Bị nữ nhân như vậy tính kế hãm hại, quả thực làm cho nỗi ghê tởm trỗi dậy trong lòng Mộc Hàn Yên. Cho nên, hôm nay nàng phải thưởng thức một màn kịch hay rồi.
"Hoa Nguyệt, ta muốn ngươi làm thế này..." Mộc Hàn Yên quay người giao nhiệm vụ cho Hoa Nguyệt. Sau khi nghe xong, Hoa Nguyệt gật đầu đồng ý, trong mắt là sự kiên định.
"Tư Dung, ngươi theo ta!" Mộc Hàn Yên nói với Tư Dung xong, nàng nhìn mặt trời đang lên cao ngoài phố, người ngoài phố càng lúc càng đông. Nàng tin tưởng sau đây sẽ có một vở kịch vô cùng đặc sắc.
…
Trong một gian phòng khách phía sau tửu lâu...
Triệu Tứ tiểu thư đang uống ly rượu thứ hai, sắc mặt trở nên ửng đỏ. Bình thường nàng ta sẽ không uống rượu vào buổi sáng sớm như vậy, nhưng gần đây nàng ta rất vui, đặc biệt là ngày hôm nay, bọn họ đã bàn bạc chuyện tiếp theo.
"Tổ phụ ta đã liên lạc với người của các thế gia rồi, hai ngày tới sẽ đến phủ Thành chủ đòi lại công bằng. Chờ thời cơ chín muồi sẽ hợp lực khiêu chiến. Ta rất muốn xem thử, lần này Thành chủ sẽ có kết cục như thế nào. Có một nhi tử ngu xuẩn như vậy, thực sự là ông ấy đã tích phúc tận mấy đời, ha ha. Không bao lâu nữa, ngôi vị Thành chủ sẽ đổi chủ." Tên thiếu niên cười đắc ý vênh váo này chính là Nhị thiếu gia của Chu gia - Chu Khải. Chu khải là kẻ xảo trá, không từ bất kỳ thủ đoạn đen tối nào để đạt được mục đích. Phụ thân của Chu khải không thích hắn ta, nhưng gia chủ Chu gia là tổ phụ của Chu Khải lại rất thích hắn. Ông ta luôn cảm thấy, sau này Chu gia có thể dựa vào Chu Khải để đem lại vinh quang cho gia tộc. Dù có sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, Chu gia cũng xem như là làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết.
"Đến lúc đó tổ phụ ngươi làm Thành chủ, ngươi cũng có công lớn, đừng quên ta đấy." Sắc mặt Triệu Tứ tiểu thư ửng đỏ, liếc mắt đưa tình nói với Chu Khải.
"Sao có thể quên nàng được, sau này ta sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng về làm phu nhân chính thất." Chu Khải lại cười ha hả, một nụ cười đểu giả. Hắn ta cười thầm trong lòng, ai lại muốn cưới ả này, thứ giả tạo, sặc mùi nham hiểm, cưới về ắt nhà cửa sẽ không yển ổn. Hắn ta vẫn thích nữ nhân đoan trang, dịu dàng, bản thân hắn ta thích dùng thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích nhưng không có nghĩa là hắn ta cũng thích những nữ nhân ác độc nham hiểm. Xét về điều này, xem ra Chu Khải cũng tự hiểu rõ bản chất của mình.
Mộc Hàn Yên dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung đi thẳng đến phía bắc thành. Nàng đứng ở bên ngã tư đường nhìn về phía một tửu lâu ở đằng xa. Tửu lâu này nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng bên trong lại ẩn chứa bí mật. Lão bản đứng đằng sau nó chính là Chu gia - một thế gia tương đối lâu đời ở thành Hắc Thạch này.
Thật ra, kẻ chủ mưu đứng sau tính kế hại nàng mạo phạm đến Triệu Tứ tiểu thư chính là Triệu gia, Chu gia và người của mấy tiểu thế gia khác. Mộc Thành cũng chỉ là một con cờ. Mặc dù sau này điều tra ra Mộc Hàn Yên bị oan uổng, người gánh cái họa đó vẫn là Mộc Thành. Bởi vì Triệu Tứ tiểu thư là người bị hại, hơn nữa nàng ta cũng được xem là cực phẩm.
Trước mắt mọi người, Triệu Tứ tiểu thư luôn luôn mang theo vẻ yếu đuối, chính là bộ dạng liễu yếu đào tơ, động một chút là nước mắt chực tuôn rơi, khiến cho người ta cảm thấy có người khác ức hiếp nàng ta. Không ít tiểu thư thế gia biết rõ cung cách của nàng ta, đó là chưa kịp làm gì nàng ta đã khóc một cách đầy ủy khuất, sau đó lại cầu xin mọi người, nói đây là chuyện của nàng ta, không liên quan đến người khác, đều là lỗi của mình. Mọi người lại càng đau lòng. Ôi chao! Bản thân Triệu Tứ tiểu thư phải chịu oan ức mà lại không trách người khác, thực sự quá lương thiện. Nàng ta dùng thủ đoạn này nhiều đến mức vô cùng thuần thục, bởi vậy mà Triệu Tứ tiểu thư không có bằng hữu nào cùng giới ở thành Hắc Thạch này, chỉ có nam tử kết giao với nàng ta.
Bị nữ nhân như vậy tính kế hãm hại, quả thực làm cho nỗi ghê tởm trỗi dậy trong lòng Mộc Hàn Yên. Cho nên, hôm nay nàng phải thưởng thức một màn kịch hay rồi.
"Hoa Nguyệt, ta muốn ngươi làm thế này..." Mộc Hàn Yên quay người giao nhiệm vụ cho Hoa Nguyệt. Sau khi nghe xong, Hoa Nguyệt gật đầu đồng ý, trong mắt là sự kiên định.
"Tư Dung, ngươi theo ta!" Mộc Hàn Yên nói với Tư Dung xong, nàng nhìn mặt trời đang lên cao ngoài phố, người ngoài phố càng lúc càng đông. Nàng tin tưởng sau đây sẽ có một vở kịch vô cùng đặc sắc.
…
Trong một gian phòng khách phía sau tửu lâu...
Triệu Tứ tiểu thư đang uống ly rượu thứ hai, sắc mặt trở nên ửng đỏ. Bình thường nàng ta sẽ không uống rượu vào buổi sáng sớm như vậy, nhưng gần đây nàng ta rất vui, đặc biệt là ngày hôm nay, bọn họ đã bàn bạc chuyện tiếp theo.
"Tổ phụ ta đã liên lạc với người của các thế gia rồi, hai ngày tới sẽ đến phủ Thành chủ đòi lại công bằng. Chờ thời cơ chín muồi sẽ hợp lực khiêu chiến. Ta rất muốn xem thử, lần này Thành chủ sẽ có kết cục như thế nào. Có một nhi tử ngu xuẩn như vậy, thực sự là ông ấy đã tích phúc tận mấy đời, ha ha. Không bao lâu nữa, ngôi vị Thành chủ sẽ đổi chủ." Tên thiếu niên cười đắc ý vênh váo này chính là Nhị thiếu gia của Chu gia - Chu Khải. Chu khải là kẻ xảo trá, không từ bất kỳ thủ đoạn đen tối nào để đạt được mục đích. Phụ thân của Chu khải không thích hắn ta, nhưng gia chủ Chu gia là tổ phụ của Chu Khải lại rất thích hắn. Ông ta luôn cảm thấy, sau này Chu gia có thể dựa vào Chu Khải để đem lại vinh quang cho gia tộc. Dù có sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, Chu gia cũng xem như là làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết.
"Đến lúc đó tổ phụ ngươi làm Thành chủ, ngươi cũng có công lớn, đừng quên ta đấy." Sắc mặt Triệu Tứ tiểu thư ửng đỏ, liếc mắt đưa tình nói với Chu Khải.
"Sao có thể quên nàng được, sau này ta sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng về làm phu nhân chính thất." Chu Khải lại cười ha hả, một nụ cười đểu giả. Hắn ta cười thầm trong lòng, ai lại muốn cưới ả này, thứ giả tạo, sặc mùi nham hiểm, cưới về ắt nhà cửa sẽ không yển ổn. Hắn ta vẫn thích nữ nhân đoan trang, dịu dàng, bản thân hắn ta thích dùng thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích nhưng không có nghĩa là hắn ta cũng thích những nữ nhân ác độc nham hiểm. Xét về điều này, xem ra Chu Khải cũng tự hiểu rõ bản chất của mình.
/297
|