Translator: Nguyetmai
"Mượn? Đại công tử dùng từ thật nho nhã, ha ha." Tư Dung cười đầy vẻ lưu manh nói. Ngay cả mười mấy tên trạm gác đều đánh bị bất tỉnh, thế còn có thể xem như là mượn?
"Được rồi, chính là trộm đó." Mộc Hàn Yên cũng nở nụ cười, nhưng vẫn hùng hồn nói.
Tư Dung nhìn khu đình viện trông có vẻ đơn sơ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn phải trộm cái gì, có liên quan gì đến kế hoạch của hắn, càng có cảm giác tò mò về Mộc Hàn Yên.
"Đừng nhìn nữa, theo ta." Mộc Hàn Yên đi thẳng tới một góc hòn non bộ ở bên cạnh hậu viện, thuận tay vỗ lên trên một cái. Cách cách hai tiếng, cơ quan bên trong hòn non bộ di động, lộ ra một mật đạo cao hơn đầu người.
Tư Dung há miệng ra, khó che giấu được sự kinh ngạc trong lòng: Sao Đại công tử biết được nơi này có một mật đạo, hơn nữa lại còn biết rõ cách mở như vậy. Nếu đổi lại là người khác, nhìn động tác mở thuần thục như thế có thể còn cho rằng đây là sân nhà hắn cũng nên.
Mộc Hàn Yên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tư Dung nhưng không giải thích điều gì. Mật đạo này hẳn là do mấy năm sau khi bị Mộc gia làm khó dễ, Chu gia và các gia tộc khác liên thủ tạo nên. Sau này mới bị Mộc gia phát hiện ra, nên nếu phát hiện ra từ mấy năm trước thật sự nàng không có cách nào để lý giải cho Tư Dung.
Thấy Mộc Hàn Yên không có ý định giải thích, Tư Dung cũng tuân thủ thân phận của một hộ vệ, theo sát phía sau.
Cứ hơn mười bước, hai vách tường của mật đạo lại đốt một ngọn đèn dầu, tia sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để thấy rõ đường đi dưới chân. Mặc dù không biết lối đi này dẫn đến đâu, còn cất giấu bí mật gì, nhưng chỉ cần nhìn Chu gia trăm phương ngàn kế bố trí trạm gác ngầm bên ngoài như vậy, có thể đoán được trong mật đạo này cất giấu bí mật không nhỏ. Bởi vậy, Tư Dung vẫn đề cao cảnh giác, bàn tay đặt sẵn lên chuôi kiếm.
"Không cần lo lắng như vậy, trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu." Mộc Hàn Yên nói.
Tư Dung thả lỏng một chút, trong lòng lại càng tò mò hơn. Hắn đứng dậy, thầm nghĩ rốt cuộc là cất giấu cái gì, làm thế nào mà Mộc Hàn Yên có vẻ hiểu rõ như vậy?
Mật đạo cũng không xa, chỉ đi ra khoảng bốn mươi năm mươi trượng, đi qua một chỗ rẽ, trước mắt xuất hiện một gian đại sảnh cao rộng độ hơn một trượng. Bốn phía căn phòng đều làm bằng đá hoa cương, có vẻ cực kỳ kiên cố, nhìn như một địa lao.
Trong gian đại sảnh còn có một chiếc lồng, song sắt của chiếc lồng to cỡ cánh tay trẻ con, được chế thành từ kim cương tinh khiết không thể phá vỡ.
Khi nhìn thấy rõ phạm nhân bị giam trong lồng, Tư Dung lập tức há to miệng.
"Ợ... Cái này... Cái này, Đại công tử, nếu như người muốn ăn thịt heo, thật sự không cần thiết tới trộm, à không, không cần thiết tới mượn. Trong trang viên nhà chúng ta chắc chắn là có nuôi mà, còn nữa, cứ xem như heo nhà chúng ta nuôi ăn không có hương vị thì cũng nên chờ con heo này béo lên hẵng ra tay chứ?" Tư Dung nuốt một ngụm nước bọt, chật vật nói. Hắn bị những thứ trước mắt làm cho đầu óc quay cuồng, nói lắp bắp. Trộm và mượn đổi đi đổi lại, đầu lưỡi không thẳng ra được.
Chỉ thấy một con heo nhỏ đang nằm nghiêng ngủ say trong lồng, nước dãi chảy đầy ra đất. Con heo trông không lớn lắm, có lẽ mới sinh ra được khoảng hai ba tháng, vừa trắng vừa mập. Nó có dáng vẻ múp míp trông rất đáng yêu, trên người còn hiện lên màu trắng hồng. Tuy rằng mùi vị heo sữa quay rất ngon, nhưng nhìn thấy vẻ đáng yêu của con heo này khiến vị đại nam nhân Tư Dung quả thực không nhẫn tâm xuống tay.
"Mượn? Đại công tử dùng từ thật nho nhã, ha ha." Tư Dung cười đầy vẻ lưu manh nói. Ngay cả mười mấy tên trạm gác đều đánh bị bất tỉnh, thế còn có thể xem như là mượn?
"Được rồi, chính là trộm đó." Mộc Hàn Yên cũng nở nụ cười, nhưng vẫn hùng hồn nói.
Tư Dung nhìn khu đình viện trông có vẻ đơn sơ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn phải trộm cái gì, có liên quan gì đến kế hoạch của hắn, càng có cảm giác tò mò về Mộc Hàn Yên.
"Đừng nhìn nữa, theo ta." Mộc Hàn Yên đi thẳng tới một góc hòn non bộ ở bên cạnh hậu viện, thuận tay vỗ lên trên một cái. Cách cách hai tiếng, cơ quan bên trong hòn non bộ di động, lộ ra một mật đạo cao hơn đầu người.
Tư Dung há miệng ra, khó che giấu được sự kinh ngạc trong lòng: Sao Đại công tử biết được nơi này có một mật đạo, hơn nữa lại còn biết rõ cách mở như vậy. Nếu đổi lại là người khác, nhìn động tác mở thuần thục như thế có thể còn cho rằng đây là sân nhà hắn cũng nên.
Mộc Hàn Yên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tư Dung nhưng không giải thích điều gì. Mật đạo này hẳn là do mấy năm sau khi bị Mộc gia làm khó dễ, Chu gia và các gia tộc khác liên thủ tạo nên. Sau này mới bị Mộc gia phát hiện ra, nên nếu phát hiện ra từ mấy năm trước thật sự nàng không có cách nào để lý giải cho Tư Dung.
Thấy Mộc Hàn Yên không có ý định giải thích, Tư Dung cũng tuân thủ thân phận của một hộ vệ, theo sát phía sau.
Cứ hơn mười bước, hai vách tường của mật đạo lại đốt một ngọn đèn dầu, tia sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để thấy rõ đường đi dưới chân. Mặc dù không biết lối đi này dẫn đến đâu, còn cất giấu bí mật gì, nhưng chỉ cần nhìn Chu gia trăm phương ngàn kế bố trí trạm gác ngầm bên ngoài như vậy, có thể đoán được trong mật đạo này cất giấu bí mật không nhỏ. Bởi vậy, Tư Dung vẫn đề cao cảnh giác, bàn tay đặt sẵn lên chuôi kiếm.
"Không cần lo lắng như vậy, trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu." Mộc Hàn Yên nói.
Tư Dung thả lỏng một chút, trong lòng lại càng tò mò hơn. Hắn đứng dậy, thầm nghĩ rốt cuộc là cất giấu cái gì, làm thế nào mà Mộc Hàn Yên có vẻ hiểu rõ như vậy?
Mật đạo cũng không xa, chỉ đi ra khoảng bốn mươi năm mươi trượng, đi qua một chỗ rẽ, trước mắt xuất hiện một gian đại sảnh cao rộng độ hơn một trượng. Bốn phía căn phòng đều làm bằng đá hoa cương, có vẻ cực kỳ kiên cố, nhìn như một địa lao.
Trong gian đại sảnh còn có một chiếc lồng, song sắt của chiếc lồng to cỡ cánh tay trẻ con, được chế thành từ kim cương tinh khiết không thể phá vỡ.
Khi nhìn thấy rõ phạm nhân bị giam trong lồng, Tư Dung lập tức há to miệng.
"Ợ... Cái này... Cái này, Đại công tử, nếu như người muốn ăn thịt heo, thật sự không cần thiết tới trộm, à không, không cần thiết tới mượn. Trong trang viên nhà chúng ta chắc chắn là có nuôi mà, còn nữa, cứ xem như heo nhà chúng ta nuôi ăn không có hương vị thì cũng nên chờ con heo này béo lên hẵng ra tay chứ?" Tư Dung nuốt một ngụm nước bọt, chật vật nói. Hắn bị những thứ trước mắt làm cho đầu óc quay cuồng, nói lắp bắp. Trộm và mượn đổi đi đổi lại, đầu lưỡi không thẳng ra được.
Chỉ thấy một con heo nhỏ đang nằm nghiêng ngủ say trong lồng, nước dãi chảy đầy ra đất. Con heo trông không lớn lắm, có lẽ mới sinh ra được khoảng hai ba tháng, vừa trắng vừa mập. Nó có dáng vẻ múp míp trông rất đáng yêu, trên người còn hiện lên màu trắng hồng. Tuy rằng mùi vị heo sữa quay rất ngon, nhưng nhìn thấy vẻ đáng yêu của con heo này khiến vị đại nam nhân Tư Dung quả thực không nhẫn tâm xuống tay.
/297
|