Translator: Nguyetmai
Theo lý mà nói, người bí mật hẹn gặp tiểu thư ở tửu lâu của Chu gia cũng là người thừa kế của những nhà khác, đáng lẽ không có gì nguy hiểm mới đúng. Nhưng tiếng kêu thảm thiết này quả thật không bình thường. Trong lòng tên hộ vệ bỗng có một dự cảm không lành, hắn ta phóng như bay tới chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết kia.
Đúng lúc này, có một bóng dáng mảnh khảnh chắn trước mặt hắn ta, nhìn có vẻ hơi yếu ớt nhưng bóng lưng lại thẳng tắp.
"Ngươi là ai?" Tên hộ vệ hỏi một cách cảnh giác.
"Chủ nhân nhà ta nói, phải mời ngươi một ly rượu, sau đó tán gẫu một lát." Vừa dứt lời, Hoa Nguyệt đã cầm kiếm đâm tới.
...
Lúc này Mộc Hàn Yên và Tư Dung đã đứng ở con đường phía ngoài tửu lâu, nhìn thấy Triệu Tứ tiểu thư gần như lõa thể chạy ra, Mộc Hàn Yên suýt nữa bật cười thành tiếng. Giờ phút này, Triệu Tứ tiểu thư tóc tai rũ rượi, thân trên còn mỗi một cái yếm miễn cưỡng che đậy được cơ thể, còn cái váy bên dưới thì đã rách tan nát, để lộ ra cặp đùi như hoa như ngọc, hễ gió thổi là cặp mông trắng như tuyết lại như ẩn như hiện. Thế này mà chạy điên cuồng trên đường, nghĩ cũng biết sẽ kích thích đến mức nào!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi cảnh tượng này, quá chấn động rồi! Triệu Tứ tiểu thư mà lại lõa thể chạy giữa ban ngày ban mặt.
Sau khi nhìn thấy con dị thú Phong Trư xuất hiện phía sau nàng ta, đám đông tan tác như chim vỡ tổ, bỏ chạy tán loạn. Lúc này Chu gia cũng đã phát hiện ra việc con dị thú này sổng chuồng. Chưa nói đến việc trong lòng bọn hắn giận dữ vì thực lực mình che giấu bị bại lộ, chỉ riêng việc xử lý cục diện rối rắm này cũng đủ khiến bọn hắn phát điên rồi. Sắc mặt của Chu Khải khó coi tới cực điểm, hắn ta lập tức sai người đi vây bắt dị thú Phong Trư, ra lệnh phải khống chế nó càng nhanh càng tốt. Lúc này hắn ta còn lấy đâu ra tâm trí mà quan tâm tới Triệu Tứ tiểu thư.
"Dù sao ta cũng không tin Đại công tử lại có thể thích nữ nhân đó." Tư Dung nhếch miệng, nhìn Triệu Tứ tiểu thư vừa chật vật trốn thoát khỏi dị thú Phong Trư, nói một cách khinh bỉ.
"Nói thừa, ngươi nhìn thân hình này xem, ngực phẳng, mông cũng phẳng, eo thì thô… Ơ, còn có eo nữa hả? Từ trên xuống dưới đều thẳng đuồn đuột. Ta cũng đâu có mù, làm sao mà thích nàng ta được. Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của ta, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ phẩm vị của ta." Mộc Hàn Yên đứng bên cạnh thoải mái bình luận thân hình của Triệu Tứ tiểu thư, cuối cùng còn lấy vẻ mặt hùng hồn ra để chứng minh phẩm vị của bản thân.
Triệu Tứ tiểu thư đứng cách bọn họ không xa đã nghe rõ mồn một những lời này. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của Mộc Hàn Yên, Triệu Tứ tiểu thư còn gì không hiểu nữa. Mặc dù giờ phút này nàng ta đang khoác trên mình bộ y phục mà người khác đưa cho, cũng coi như che đậy được thân thể, nhưng làm thế nào cũng không xua đi được cảm giác nhục nhã khi thân thể bị lộ ra ngoài ban nãy.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi bước tới, nhìn Mộc Hàn Yên bằng vẻ mặt âm trầm, cắn răng nói một câu: "Mộc Hàn Yên, ngươi lại dám làm nhục ta, khiến ta mất sạch thể diện."
"Chà, cô nói đúng rồi, chính là ta làm đấy! Chính là ta! Làm sao? Không phục thì cắn ta đi." Ngoài dự đoán của Tư Dung, Mộc Hàn Yên không những thừa nhận ngay mà còn thừa nhận một cách sảng khoái và gợi đòn, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên hoan hô: "Cô nói quá đúng, nhưng xin lỗi nhé, không có phần thưởng đâu!"
Triệu Tứ tiểu thư suýt nữa thì hộc máu, đúng lúc sắp hộc máu đến nơi thì Mộc Hàn Yên xen vào.
"Nhưng mà Triệu Tứ tiểu thư à, trong tình huống chẳng có bằng chứng gì thì cô đừng nói lung tung, người ta chỉ là một tên công tử bột thực lực kiếm sĩ cấp một thôi, lấy đâu ra sức mà làm nhục cô? Cô nói ra thì có ai tin? Cô đoán xem, người ta sẽ tin lời cô hay sẽ cảm thấy cô bị mắc chứng hoang tưởng? Tốt xấu gì ta cũng là Đại công tử của phủ Thành chủ, nếu vu oan ta, mẫu thân ta sẽ truy cứu tới cùng đấy. Thôi nhé, tạm biệt, hẹn gặp lại. Cô có thời gian đứng đây bêu xấu ta chẳng thà nghĩ cách giết sạch những kẻ ban nãy nhìn thấy cơ thể cô còn hơn. Hoặc là đừng giết hết, giữ lại một tên trông thuận mắt rồi gả cho hắn là xong." Mộc Hàn Yên cười ha hả, cứ thế nói ra những lời chọc giận người khác.
Theo lý mà nói, người bí mật hẹn gặp tiểu thư ở tửu lâu của Chu gia cũng là người thừa kế của những nhà khác, đáng lẽ không có gì nguy hiểm mới đúng. Nhưng tiếng kêu thảm thiết này quả thật không bình thường. Trong lòng tên hộ vệ bỗng có một dự cảm không lành, hắn ta phóng như bay tới chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết kia.
Đúng lúc này, có một bóng dáng mảnh khảnh chắn trước mặt hắn ta, nhìn có vẻ hơi yếu ớt nhưng bóng lưng lại thẳng tắp.
"Ngươi là ai?" Tên hộ vệ hỏi một cách cảnh giác.
"Chủ nhân nhà ta nói, phải mời ngươi một ly rượu, sau đó tán gẫu một lát." Vừa dứt lời, Hoa Nguyệt đã cầm kiếm đâm tới.
...
Lúc này Mộc Hàn Yên và Tư Dung đã đứng ở con đường phía ngoài tửu lâu, nhìn thấy Triệu Tứ tiểu thư gần như lõa thể chạy ra, Mộc Hàn Yên suýt nữa bật cười thành tiếng. Giờ phút này, Triệu Tứ tiểu thư tóc tai rũ rượi, thân trên còn mỗi một cái yếm miễn cưỡng che đậy được cơ thể, còn cái váy bên dưới thì đã rách tan nát, để lộ ra cặp đùi như hoa như ngọc, hễ gió thổi là cặp mông trắng như tuyết lại như ẩn như hiện. Thế này mà chạy điên cuồng trên đường, nghĩ cũng biết sẽ kích thích đến mức nào!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi cảnh tượng này, quá chấn động rồi! Triệu Tứ tiểu thư mà lại lõa thể chạy giữa ban ngày ban mặt.
Sau khi nhìn thấy con dị thú Phong Trư xuất hiện phía sau nàng ta, đám đông tan tác như chim vỡ tổ, bỏ chạy tán loạn. Lúc này Chu gia cũng đã phát hiện ra việc con dị thú này sổng chuồng. Chưa nói đến việc trong lòng bọn hắn giận dữ vì thực lực mình che giấu bị bại lộ, chỉ riêng việc xử lý cục diện rối rắm này cũng đủ khiến bọn hắn phát điên rồi. Sắc mặt của Chu Khải khó coi tới cực điểm, hắn ta lập tức sai người đi vây bắt dị thú Phong Trư, ra lệnh phải khống chế nó càng nhanh càng tốt. Lúc này hắn ta còn lấy đâu ra tâm trí mà quan tâm tới Triệu Tứ tiểu thư.
"Dù sao ta cũng không tin Đại công tử lại có thể thích nữ nhân đó." Tư Dung nhếch miệng, nhìn Triệu Tứ tiểu thư vừa chật vật trốn thoát khỏi dị thú Phong Trư, nói một cách khinh bỉ.
"Nói thừa, ngươi nhìn thân hình này xem, ngực phẳng, mông cũng phẳng, eo thì thô… Ơ, còn có eo nữa hả? Từ trên xuống dưới đều thẳng đuồn đuột. Ta cũng đâu có mù, làm sao mà thích nàng ta được. Ngươi có thể nghi ngờ thực lực của ta, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ phẩm vị của ta." Mộc Hàn Yên đứng bên cạnh thoải mái bình luận thân hình của Triệu Tứ tiểu thư, cuối cùng còn lấy vẻ mặt hùng hồn ra để chứng minh phẩm vị của bản thân.
Triệu Tứ tiểu thư đứng cách bọn họ không xa đã nghe rõ mồn một những lời này. Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của Mộc Hàn Yên, Triệu Tứ tiểu thư còn gì không hiểu nữa. Mặc dù giờ phút này nàng ta đang khoác trên mình bộ y phục mà người khác đưa cho, cũng coi như che đậy được thân thể, nhưng làm thế nào cũng không xua đi được cảm giác nhục nhã khi thân thể bị lộ ra ngoài ban nãy.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi bước tới, nhìn Mộc Hàn Yên bằng vẻ mặt âm trầm, cắn răng nói một câu: "Mộc Hàn Yên, ngươi lại dám làm nhục ta, khiến ta mất sạch thể diện."
"Chà, cô nói đúng rồi, chính là ta làm đấy! Chính là ta! Làm sao? Không phục thì cắn ta đi." Ngoài dự đoán của Tư Dung, Mộc Hàn Yên không những thừa nhận ngay mà còn thừa nhận một cách sảng khoái và gợi đòn, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên hoan hô: "Cô nói quá đúng, nhưng xin lỗi nhé, không có phần thưởng đâu!"
Triệu Tứ tiểu thư suýt nữa thì hộc máu, đúng lúc sắp hộc máu đến nơi thì Mộc Hàn Yên xen vào.
"Nhưng mà Triệu Tứ tiểu thư à, trong tình huống chẳng có bằng chứng gì thì cô đừng nói lung tung, người ta chỉ là một tên công tử bột thực lực kiếm sĩ cấp một thôi, lấy đâu ra sức mà làm nhục cô? Cô nói ra thì có ai tin? Cô đoán xem, người ta sẽ tin lời cô hay sẽ cảm thấy cô bị mắc chứng hoang tưởng? Tốt xấu gì ta cũng là Đại công tử của phủ Thành chủ, nếu vu oan ta, mẫu thân ta sẽ truy cứu tới cùng đấy. Thôi nhé, tạm biệt, hẹn gặp lại. Cô có thời gian đứng đây bêu xấu ta chẳng thà nghĩ cách giết sạch những kẻ ban nãy nhìn thấy cơ thể cô còn hơn. Hoặc là đừng giết hết, giữ lại một tên trông thuận mắt rồi gả cho hắn là xong." Mộc Hàn Yên cười ha hả, cứ thế nói ra những lời chọc giận người khác.
/297
|