Translator: Nguyetmai
"Chạy trốn, nếu như thật sự có đại nạn, ngươi còn có cơ hội để trốn sao? May mà trận mưa sao băng này không trực tiếp rơi xuống thành Hắc Thạch chúng ta, nếu không đến cơ hội để chạy trốn ngươi cũng không có đâu, thật không có kiến thức." Người bên cạnh hừ một tiếng, khinh thường nói.
"Đúng vậy, nếu cái này rơi xuống đỉnh đầu, sợ là có chín mạng cũng khó thoát khỏi cái chết." Có người thở phào nói.
"Ngươi tưởng rằng không rơi xuống đỉnh đầu thì sẽ không chết sao? Theo lý thuyết, mưa sao băng có sức mạnh cuồn cuộn như vậy mà rơi xuống thì cho dù không rơi xuống thành Hắc Thạch chúng ta, e rằng trong phạm vi ngàn dặm cũng sẽ bị san phẳng, nhưng sao ta không có chút cảm giác gì nhỉ?" Lại có người khó hiểu nói.
"Nói cũng phải, sao băng rơi xuống kinh khủng như vậy, hơn nữa còn không phải một ngôi rớt xuống mà là mưa sao băng, vậy mà ta chỉ cảm thấy có chút chấn động nhẹ mà thôi, cũng không kinh khủng như truyền thuyết kể lại." Những người khác cũng vô cùng nghi hoặc, phụ họa theo.
"Các ngươi thì biết cái gì." Một người mang dáng vẻ có học thức lắc lắc ống tay áo, vẻ mặt khinh thường nói: "Mọi người nhìn thấy có vẻ như trận mưa sao băng này rơi xuống lục địa Thánh Đình chúng ta, thực ra không phải như vậy, cùng lắm mấy thứ rơi xuống kia chỉ là những mảnh vỡ thiên thạch mà thôi, hơn nữa đại đa số chúng đã bị thiêu đốt thành tro bụi giữa không trung, số lượng thật sự rơi xuống mặt đất cực kỳ ít, nếu không chúng ta còn giữ được mạng sống sao."
"Thì ra là vậy, vẫn là Phương tiên sinh có kiến thức, thật có kiến thức." Những người khác bỗng nhiên tỉnh ngộ, khâm phục nói.
"Dù sao trận mưa sao băng này cũng không gây hại gì đến thành Hắc Thạch chúng ta, mọi người không cần quá lo lắng. Chẳng qua nếu mấy người đang ở ngoài thành kia gặp phải những mảnh vỡ thiên thạch thì chắc chắn là khó thoát khỏi cái chết. Chờ lát nữa hết mưa sao băng, chúng ta ra ngoài thành xem sao. Nếu có thể tìm được chút xương cốt, giúp họ thu nhặt thi thể cũng tốt." Phương tiên sinh được khen ngợi một phen, trong lòng cực kỳ thích thú, nói ra vẻ trách trời thương dân.
Trong đám người, Mộc Thành và tên tùy tùng kia lại có chút hả hê, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Người ngoài thành kia không phải là Mộc Hàn Yên sao? Nhìn phương hướng hắn ra khỏi thành lúc nãy cũng chính là hướng mà mảnh vỡ thiên thạch rơi xuống.
"Khà khà, lần này Mộc Hàn Yên chết chắc rồi." Tên tùy tùng kia cười nói đầy chế giễu.
"Tên ngu ngốc này, tưởng rằng chạy trốn thì sẽ không sao ư? Hắn đâu biết gặp phải mưa sao băng thì sẽ chết nhanh hơn, ha ha ha." Mộc Thành khó có thể kiềm chế được hưng phấn mà cười nói.
"Vậy chúng ta có cần đi xem thử rồi giúp hắn thu nhặt thi thể không?" Tên tùy tùng cười ác ý hỏi.
"Nhặt chứ, đương nhiên phải nhặt, dù gì cũng là người một nhà, gì chứ Mộc Thành ta rất coi trọng chút tình nghĩa này, khà khà… ha ha." Mộc Thành giả làm ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, trong mắt lại tràn ngập ý cười nhạo báng. Ai bảo ngươi hãm hại ta, Mộc Hàn Yên, cái này gọi là báo ứng.
"Lòng tốt xin nhận, có điều thật ngại quá, ta làm các ngươi thất vọng rồi." Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh bình tĩnh của Mộc Hàn Yên.
"Á…" Tiếng cười của Mộc Thành đột nhiên ngừng lại. Hắn ta quay đầu, hai mắt mở to như gặp phải ma, khó tin nhìn Mộc Hàn Yên: "Ngươi… ngươi không chết?"
"Muốn ta chết không dễ dàng như vậy đâu." Mộc Hàn Yên khinh bỉ nhìn Mộc Thành một cái, lạnh lùng nói: "Còn có, ta cho ngươi một lời khuyên, về sau đừng đối địch với ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy."
Nói xong câu đó, Mộc Hàn Yên không thèm nhìn Mộc Thành lấy một cái, lập tức đi vào trong thành.
Phía sau, Mộc Thành còn đang há hốc miệng, rất lâu vẫn nói không ra lời.
Tuy rằng thoạt nhìn Mộc Hàn Yên không khác biệt gì so với trước đây, tuy rằng giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh lãnh đạm như vậy, thế nhưng lại mang đến cho Mộc Thành một cảm giác khác biệt mà trước nay chưa từng có. Uy nghiêm? Kiêu ngạo? Ngay cả bản thân Mộc Thành cũng không thể hình dung được cảm giác này, nhưng lúc câu nói cuối cùng buột ra khỏi miệng Mộc Hàn Yên, hắn ta lại cảm nhận được một loại kính sợ không rõ, thậm chí cũng không dám mỉa mai, giễu cợt lại như trước kia.
"Chạy trốn, nếu như thật sự có đại nạn, ngươi còn có cơ hội để trốn sao? May mà trận mưa sao băng này không trực tiếp rơi xuống thành Hắc Thạch chúng ta, nếu không đến cơ hội để chạy trốn ngươi cũng không có đâu, thật không có kiến thức." Người bên cạnh hừ một tiếng, khinh thường nói.
"Đúng vậy, nếu cái này rơi xuống đỉnh đầu, sợ là có chín mạng cũng khó thoát khỏi cái chết." Có người thở phào nói.
"Ngươi tưởng rằng không rơi xuống đỉnh đầu thì sẽ không chết sao? Theo lý thuyết, mưa sao băng có sức mạnh cuồn cuộn như vậy mà rơi xuống thì cho dù không rơi xuống thành Hắc Thạch chúng ta, e rằng trong phạm vi ngàn dặm cũng sẽ bị san phẳng, nhưng sao ta không có chút cảm giác gì nhỉ?" Lại có người khó hiểu nói.
"Nói cũng phải, sao băng rơi xuống kinh khủng như vậy, hơn nữa còn không phải một ngôi rớt xuống mà là mưa sao băng, vậy mà ta chỉ cảm thấy có chút chấn động nhẹ mà thôi, cũng không kinh khủng như truyền thuyết kể lại." Những người khác cũng vô cùng nghi hoặc, phụ họa theo.
"Các ngươi thì biết cái gì." Một người mang dáng vẻ có học thức lắc lắc ống tay áo, vẻ mặt khinh thường nói: "Mọi người nhìn thấy có vẻ như trận mưa sao băng này rơi xuống lục địa Thánh Đình chúng ta, thực ra không phải như vậy, cùng lắm mấy thứ rơi xuống kia chỉ là những mảnh vỡ thiên thạch mà thôi, hơn nữa đại đa số chúng đã bị thiêu đốt thành tro bụi giữa không trung, số lượng thật sự rơi xuống mặt đất cực kỳ ít, nếu không chúng ta còn giữ được mạng sống sao."
"Thì ra là vậy, vẫn là Phương tiên sinh có kiến thức, thật có kiến thức." Những người khác bỗng nhiên tỉnh ngộ, khâm phục nói.
"Dù sao trận mưa sao băng này cũng không gây hại gì đến thành Hắc Thạch chúng ta, mọi người không cần quá lo lắng. Chẳng qua nếu mấy người đang ở ngoài thành kia gặp phải những mảnh vỡ thiên thạch thì chắc chắn là khó thoát khỏi cái chết. Chờ lát nữa hết mưa sao băng, chúng ta ra ngoài thành xem sao. Nếu có thể tìm được chút xương cốt, giúp họ thu nhặt thi thể cũng tốt." Phương tiên sinh được khen ngợi một phen, trong lòng cực kỳ thích thú, nói ra vẻ trách trời thương dân.
Trong đám người, Mộc Thành và tên tùy tùng kia lại có chút hả hê, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Người ngoài thành kia không phải là Mộc Hàn Yên sao? Nhìn phương hướng hắn ra khỏi thành lúc nãy cũng chính là hướng mà mảnh vỡ thiên thạch rơi xuống.
"Khà khà, lần này Mộc Hàn Yên chết chắc rồi." Tên tùy tùng kia cười nói đầy chế giễu.
"Tên ngu ngốc này, tưởng rằng chạy trốn thì sẽ không sao ư? Hắn đâu biết gặp phải mưa sao băng thì sẽ chết nhanh hơn, ha ha ha." Mộc Thành khó có thể kiềm chế được hưng phấn mà cười nói.
"Vậy chúng ta có cần đi xem thử rồi giúp hắn thu nhặt thi thể không?" Tên tùy tùng cười ác ý hỏi.
"Nhặt chứ, đương nhiên phải nhặt, dù gì cũng là người một nhà, gì chứ Mộc Thành ta rất coi trọng chút tình nghĩa này, khà khà… ha ha." Mộc Thành giả làm ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, trong mắt lại tràn ngập ý cười nhạo báng. Ai bảo ngươi hãm hại ta, Mộc Hàn Yên, cái này gọi là báo ứng.
"Lòng tốt xin nhận, có điều thật ngại quá, ta làm các ngươi thất vọng rồi." Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh bình tĩnh của Mộc Hàn Yên.
"Á…" Tiếng cười của Mộc Thành đột nhiên ngừng lại. Hắn ta quay đầu, hai mắt mở to như gặp phải ma, khó tin nhìn Mộc Hàn Yên: "Ngươi… ngươi không chết?"
"Muốn ta chết không dễ dàng như vậy đâu." Mộc Hàn Yên khinh bỉ nhìn Mộc Thành một cái, lạnh lùng nói: "Còn có, ta cho ngươi một lời khuyên, về sau đừng đối địch với ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đấy."
Nói xong câu đó, Mộc Hàn Yên không thèm nhìn Mộc Thành lấy một cái, lập tức đi vào trong thành.
Phía sau, Mộc Thành còn đang há hốc miệng, rất lâu vẫn nói không ra lời.
Tuy rằng thoạt nhìn Mộc Hàn Yên không khác biệt gì so với trước đây, tuy rằng giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh lãnh đạm như vậy, thế nhưng lại mang đến cho Mộc Thành một cảm giác khác biệt mà trước nay chưa từng có. Uy nghiêm? Kiêu ngạo? Ngay cả bản thân Mộc Thành cũng không thể hình dung được cảm giác này, nhưng lúc câu nói cuối cùng buột ra khỏi miệng Mộc Hàn Yên, hắn ta lại cảm nhận được một loại kính sợ không rõ, thậm chí cũng không dám mỉa mai, giễu cợt lại như trước kia.
/297
|