Translator: Nguyetmai
"Nghe nói trên người hắn có một cây Hỏa Cẩm Lan, bản công tử muốn mở mang kiến thức một chút." Mộc Hàn Yên nói.
"Cái gì... Mộc Hàn Yên, ngươi ức hiếp người quá đáng!" Nguyên Thiên Ba hơi ngẩn ra, bi phẫn nói.
Thực ra sở dĩ hắn ta xem trọng cây Hỏa Cẩm Lan chính là có liên quan đến Mộc Hàn Yên. Trước kia Nguyên Thiên Ba và Mộc Hàn Yên đều giống nhau, là dạng công tử ăn chơi trác táng không có chí lớn. Từ vài ngày trước bị Mộc Hàn Yên ức hiếp một lần, ít nhiều khiến hắn tức giận mà nghĩ đến việc tu luyện. Vừa nghe nói Xa Hạng chiếm được một cây Hỏa Cẩm Lan liền lợi dụng thân phận chủ nợ mà lừa gạt lấy.
Vì vậy, lịch sử cũng đã có chút thay đổi, vốn dĩ đáng lẽ mười mấy ngày trước Hỏa Cẩm Lan đã rơi vào tay Mộc Nam, nhưng nguyên nhân bởi Xa Hạng trốn đông trốn tây nên chậm chạp không thể đến tay hắn được.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên cũng mơ hồ đoán ra điều này, bởi vì sau khi nàng trọng sinh, một số sự việc và con người đều có những thay đổi, tất nhiên là không thể truy cứu tỉ mỉ tất cả được rồi.
Vốn dĩ Nguyên Thiên Ba định dựa vào cây Hỏa Cẩm Lan để nâng cao tu vi, sau này tìm Mộc Hàn Yên báo thù, nào ngờ chưa kịp tới tay đã bị Mộc Hàn Yên đòi lấy, làm sao hắn ta lại không bi phẫn cho được.
Rõ ràng là tên này cố ý, rõ ràng là mượn cớ kiếm chuyện! Nguyên Thiên Ba phán đoán chắc chắn như vậy.
"Ức hiếp người quá đáng? Ầy, ta còn quên nói một việc. Chúng ta là ai nào? Là công tử ăn chơi trác táng, công tử ăn chơi trác táng muốn làm chuyện xấu, muốn ức hiếp người, còn cần lý do ư? Nói ngay ngươi đi, ngươi muốn cướp Hỏa Cẩm Lan trong tay người khác thì cứ nói thẳng là được, việc gì phải lề mề mất thời gian nhiều ngày như thế. Rõ ràng làm kỹ nữ còn bày đặt lập bàn thờ trinh tiết. Đúng là sự sỉ nhục trong giới công tử ăn chơi trác táng!" Mộc Hàn Yên giận dữ nói.
Vẻ mặt Nguyên Thiên Ba vốn đang bi phẫn, bị Mộc Hàn Yên mắng cho mấy câu bèn á khẩu không trả lời được.
Ngang ngược, thật sự là ngang ngược. Làm một công tử bột cũng có thể có ngang ngược như vậy, hiên ngang chính trực như vậy, ngay cả những người xung quanh cũng thấy hợp lý.
"Người này là ai?" có người thấp giọng hỏi. Những tiểu thương đến thương hội Nam Mộc đa phần đều không phải là người bản xứ, không nhận ra được Mộc Hàn Yên, tò mò hỏi.
"Đại công tử nhà Thành chủ thành Hắc Thạch, đệ nhất công tử ăn chơi trác táng, không từ bất cứ việc xấu nào, người gặp người sợ, chó gặp chó trốn, là một ôn thần. Nghe nói ngay cả trẻ con nghe thấy tên của hắn cũng không dám khóc đêm." Có người biết lai lịch của Mộc Hàn Yên bèn nhỏ giọng giới thiệu.
Ngay lập tức, đoàn người tự động tản ra. Mặc dù bọn họ có chút tu vi, nhưng cũng vì kế sinh nhai mà bôn ba cực khổ, cũng không dám trêu chọc vào dạng công tử bột như thế.
Mộc Hàn Yên sờ mũi một cái, hóa ra danh tiếng của mình vang dội như thế, sao trước đây lại không biết nhỉ?
Nàng cũng biết đạo lý "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm", biết khi cái ác danh này truyền đến cũng khó tránh khỏi bị người ta nghe nhầm đồn bậy, càng ngày càng khoa trương, không phải trong ngày một ngày hai mà có thể thay đổi.
Đương nhiên nàng cũng không muốn thay đổi, phụ thân nàng cũng mặc kệ, tùy ý để ác danh công tử bột của nàng truyền khắp thành Hắc Thạch chính là để bảo vệ nàng, không để nàng gây ra sự chú ý của người khác. Thậm chí nàng còn hoài nghi, nói không chừng ác danh của mình vang dội như vậy có khi là bởi phụ thân âm thầm trợ giúp cũng nên.
"Nguyên Đại công tử, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, xem thử làm công tử bột là làm như thế nào." Nghĩ tới đây, Mộc Hàn Yên cũng không để ý tới đám người đó, nói một câu với Nguyên Thiên Ba rồi rung đùi đắc ý bước tới chỗ Xa Hạng.
"Ngươi tên là Xa Hạng phải không, nghe nói ngươi có được một cây Hỏa Cẩm Lan, mau lấy ra cho bản công tử xem." Mộc Hàn Yên nói với vẻ phách lối cực độ. Dù sao danh tiếng cũng đã không tốt rồi, có nát thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
"Nghe nói trên người hắn có một cây Hỏa Cẩm Lan, bản công tử muốn mở mang kiến thức một chút." Mộc Hàn Yên nói.
"Cái gì... Mộc Hàn Yên, ngươi ức hiếp người quá đáng!" Nguyên Thiên Ba hơi ngẩn ra, bi phẫn nói.
Thực ra sở dĩ hắn ta xem trọng cây Hỏa Cẩm Lan chính là có liên quan đến Mộc Hàn Yên. Trước kia Nguyên Thiên Ba và Mộc Hàn Yên đều giống nhau, là dạng công tử ăn chơi trác táng không có chí lớn. Từ vài ngày trước bị Mộc Hàn Yên ức hiếp một lần, ít nhiều khiến hắn tức giận mà nghĩ đến việc tu luyện. Vừa nghe nói Xa Hạng chiếm được một cây Hỏa Cẩm Lan liền lợi dụng thân phận chủ nợ mà lừa gạt lấy.
Vì vậy, lịch sử cũng đã có chút thay đổi, vốn dĩ đáng lẽ mười mấy ngày trước Hỏa Cẩm Lan đã rơi vào tay Mộc Nam, nhưng nguyên nhân bởi Xa Hạng trốn đông trốn tây nên chậm chạp không thể đến tay hắn được.
Đương nhiên Mộc Hàn Yên cũng mơ hồ đoán ra điều này, bởi vì sau khi nàng trọng sinh, một số sự việc và con người đều có những thay đổi, tất nhiên là không thể truy cứu tỉ mỉ tất cả được rồi.
Vốn dĩ Nguyên Thiên Ba định dựa vào cây Hỏa Cẩm Lan để nâng cao tu vi, sau này tìm Mộc Hàn Yên báo thù, nào ngờ chưa kịp tới tay đã bị Mộc Hàn Yên đòi lấy, làm sao hắn ta lại không bi phẫn cho được.
Rõ ràng là tên này cố ý, rõ ràng là mượn cớ kiếm chuyện! Nguyên Thiên Ba phán đoán chắc chắn như vậy.
"Ức hiếp người quá đáng? Ầy, ta còn quên nói một việc. Chúng ta là ai nào? Là công tử ăn chơi trác táng, công tử ăn chơi trác táng muốn làm chuyện xấu, muốn ức hiếp người, còn cần lý do ư? Nói ngay ngươi đi, ngươi muốn cướp Hỏa Cẩm Lan trong tay người khác thì cứ nói thẳng là được, việc gì phải lề mề mất thời gian nhiều ngày như thế. Rõ ràng làm kỹ nữ còn bày đặt lập bàn thờ trinh tiết. Đúng là sự sỉ nhục trong giới công tử ăn chơi trác táng!" Mộc Hàn Yên giận dữ nói.
Vẻ mặt Nguyên Thiên Ba vốn đang bi phẫn, bị Mộc Hàn Yên mắng cho mấy câu bèn á khẩu không trả lời được.
Ngang ngược, thật sự là ngang ngược. Làm một công tử bột cũng có thể có ngang ngược như vậy, hiên ngang chính trực như vậy, ngay cả những người xung quanh cũng thấy hợp lý.
"Người này là ai?" có người thấp giọng hỏi. Những tiểu thương đến thương hội Nam Mộc đa phần đều không phải là người bản xứ, không nhận ra được Mộc Hàn Yên, tò mò hỏi.
"Đại công tử nhà Thành chủ thành Hắc Thạch, đệ nhất công tử ăn chơi trác táng, không từ bất cứ việc xấu nào, người gặp người sợ, chó gặp chó trốn, là một ôn thần. Nghe nói ngay cả trẻ con nghe thấy tên của hắn cũng không dám khóc đêm." Có người biết lai lịch của Mộc Hàn Yên bèn nhỏ giọng giới thiệu.
Ngay lập tức, đoàn người tự động tản ra. Mặc dù bọn họ có chút tu vi, nhưng cũng vì kế sinh nhai mà bôn ba cực khổ, cũng không dám trêu chọc vào dạng công tử bột như thế.
Mộc Hàn Yên sờ mũi một cái, hóa ra danh tiếng của mình vang dội như thế, sao trước đây lại không biết nhỉ?
Nàng cũng biết đạo lý "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm", biết khi cái ác danh này truyền đến cũng khó tránh khỏi bị người ta nghe nhầm đồn bậy, càng ngày càng khoa trương, không phải trong ngày một ngày hai mà có thể thay đổi.
Đương nhiên nàng cũng không muốn thay đổi, phụ thân nàng cũng mặc kệ, tùy ý để ác danh công tử bột của nàng truyền khắp thành Hắc Thạch chính là để bảo vệ nàng, không để nàng gây ra sự chú ý của người khác. Thậm chí nàng còn hoài nghi, nói không chừng ác danh của mình vang dội như vậy có khi là bởi phụ thân âm thầm trợ giúp cũng nên.
"Nguyên Đại công tử, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, xem thử làm công tử bột là làm như thế nào." Nghĩ tới đây, Mộc Hàn Yên cũng không để ý tới đám người đó, nói một câu với Nguyên Thiên Ba rồi rung đùi đắc ý bước tới chỗ Xa Hạng.
"Ngươi tên là Xa Hạng phải không, nghe nói ngươi có được một cây Hỏa Cẩm Lan, mau lấy ra cho bản công tử xem." Mộc Hàn Yên nói với vẻ phách lối cực độ. Dù sao danh tiếng cũng đã không tốt rồi, có nát thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
/297
|