Translator: Nguyetmai
"Cái này... Hai trăm lạng bạc thế nào?" Xa Hạng nhìn Mộc Hàn Yên một chút rồi thận trọng nói.
Hắn vốn tưởng hết đường hồi vốn rồi, không ngờ vẫn còn chuyện bán đấu giá này. Trong lòng hắn lúc này ngổn ngang cảm xúc. Xem ra, việc gặp phải cái tên công tử bột này cũng không phải là chuyện quá tệ.
"Nhìn cái gì, có gì mà ngươi phải sợ, không phải ngươi muốn một ngàn lượng ư, sao không dám hét giá đi? Ta ra giá năm trăm lượng!" Thấy vẻ căng thẳng của Xa Hạng lúc đối mặt với Mộc Hàn Yên, Nguyên Thiên Ba giận không kìm được mà nói.
Mấy lời thề sống thề chết của ngươi đâu, thà chết không phục của ngươi đi đâu hết rồi, sao không thấy đâu nữa vậy? Hắn là công tử quyền thế thì ta cũng vậy, bộ dạng của ngươi như thế, ta làm sao còn mặt mũi nhìn ai. Ta đường đường cũng là công tử quyền thế người thấy người không thương, hoa thấy hoa chẳng nở cơ mà? Sao ngươi lại phân biệt như vậy chứ?
"Sáu trăm lượng!" Mộc Hàn Yên trực tiếp tăng giá.
"Bảy trăm lượng!"
"Tám trăm lượng!"
...
Hai người tự tăng giá, hoàn toàn không cần đến việc phục vụ đấu giá của tên quản sự.
"Một ngàn bảy trăm lượng!"
"Một ngàn tám trăm lượng!"
Vẻ mặt của Nguyên Thiên Ba lúc này thể hiện chắc chắn trong đầu đã có dự tính. Mặc dù thế lực của Nguyên gia nhà hắn ta không lớn như Mộc gia, nhưng trong thời buổi kinh doanh hiện nay, tài lực của Nguyên gia đã mạnh hơn nhiều so với Mộc gia. Đây cũng là lý do mấy năm gần đây hắn ta sánh vai với Mộc Hàn Yên với danh nghĩa những công tử giàu có nhất. Người ngoài đương nhiên không biết của hồi môn của Việt Phàm Linh là bao nhiêu, chỉ biết rằng nó là của một mình Việt Phàm Linh chứ không phải của Mộc gia.
Gia thế không thể so với Mộc Hàn Yên, thực lực cũng không sánh bằng, hiện tại chỉ có thể so về tiền. Hắn ta không tin là không thể dùng tiền đập chết Mộc Hàn Yên. Khi trước, bởi vì một số nguyên nhân mà kinh tế nhà hắn ta gặp chút khó khăn, hiện tại thì đã ổn rồi. Tình hình kinh tế bây giờ khá dồi dào, hắn ta đủ khả năng đấu với Mộc Hàn Yên!
Giá tiền hiện tại đã vượt xa giá ban đầu, sớm biết như vậy chẳng bằng trực tiếp bỏ ra một ngàn lượng mua từ Xa Hạng cho xong. Nhưng Nguyên Thiên Ba không hề hối hận chút nào, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Bị tên tiểu tử thối này ức hiếp hai lần, hôm nay thế nào hắn ta cũng phải giữ chút thể diện quay về, cho dù là có tốn nhiều tiền cũng không sao cả.
"Hai ngàn lượng!"
"Hai ngàn một trăm lượng!"
Nguyên Thiên Ba dần dần cảm giác có điều gì không đúng. Theo như những điều hắn ta biết về Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Yên sẽ không có nhiều tiền tiêu mới phải, làm sao lại dám theo tới cùng với hắn ta như thế.
Hắn ta đâu có biết rằng, Mộc Hàn Yên vốn chẳng có ý định tiêu tiền, chẳng qua nàng tùy tiện ra giá để đẩy giá cả lên mà thôi. Đừng nói hơn hai ngàn lượng, kể cả một vạn lượng, chỉ cần chắc chắn không tự hại đến mình, nàng sẽ theo bất chấp.
"Hai ngàn tám trăm lượng!"
"Hai ngàn chín trăm lượng!"
"Ba ngàn lượng!"
Trên mặt Nguyên Thiên Ba đã lấm tấm mồ hôi, tuy bình thường tiền tiêu của hắn ta nhiều hơn Mộc Hàn Yên mấy lần, nhưng thường ngày đã lãng phí, lại nuôi vài tên thủ hạ vô dụng chỉ biết nịnh hót, gần đây tích góp lại cũng không nhiều lắm. Ba ngàn lượng đã đến giới hạn của hắn ta, nhiều hơn nữa hắn ta chỉ sợ không lấy đâu ra được. Trước đây vài ngày hắn ta còn nghèo muốn chết, gần đây mới có chút tiền.
Ở bên cạnh, Mộc Nam đã nhận ra điều này, hắn khẽ nhíu mày một cái. Thực ra Hỏa Cẩm Lan này không tốt như lời đồn, một ngàn lượng là đủ, hiện tại cái giá ba ngàn lượng này đã là kết quả của việc đấu giá trong tức giận. Nếu như lúc này Nguyên Thiên Ba từ bỏ, Mộc Hàn Yên sẽ trở thành kẻ tự mang đá mà đập lên chân mình rồi.
Ầy, cứ trực tiếp cướp là được mà, đấu giá làm cái gì? Mộc Nam có chút oán trách mà thầm nghĩ. Đi theo Mộc Hàn Yên làm công tử bột một hồi, bất chợt hắn đã nổi lên sự ham thích cuộc sống của một công tử quyền thế.
"Cái này... Hai trăm lạng bạc thế nào?" Xa Hạng nhìn Mộc Hàn Yên một chút rồi thận trọng nói.
Hắn vốn tưởng hết đường hồi vốn rồi, không ngờ vẫn còn chuyện bán đấu giá này. Trong lòng hắn lúc này ngổn ngang cảm xúc. Xem ra, việc gặp phải cái tên công tử bột này cũng không phải là chuyện quá tệ.
"Nhìn cái gì, có gì mà ngươi phải sợ, không phải ngươi muốn một ngàn lượng ư, sao không dám hét giá đi? Ta ra giá năm trăm lượng!" Thấy vẻ căng thẳng của Xa Hạng lúc đối mặt với Mộc Hàn Yên, Nguyên Thiên Ba giận không kìm được mà nói.
Mấy lời thề sống thề chết của ngươi đâu, thà chết không phục của ngươi đi đâu hết rồi, sao không thấy đâu nữa vậy? Hắn là công tử quyền thế thì ta cũng vậy, bộ dạng của ngươi như thế, ta làm sao còn mặt mũi nhìn ai. Ta đường đường cũng là công tử quyền thế người thấy người không thương, hoa thấy hoa chẳng nở cơ mà? Sao ngươi lại phân biệt như vậy chứ?
"Sáu trăm lượng!" Mộc Hàn Yên trực tiếp tăng giá.
"Bảy trăm lượng!"
"Tám trăm lượng!"
...
Hai người tự tăng giá, hoàn toàn không cần đến việc phục vụ đấu giá của tên quản sự.
"Một ngàn bảy trăm lượng!"
"Một ngàn tám trăm lượng!"
Vẻ mặt của Nguyên Thiên Ba lúc này thể hiện chắc chắn trong đầu đã có dự tính. Mặc dù thế lực của Nguyên gia nhà hắn ta không lớn như Mộc gia, nhưng trong thời buổi kinh doanh hiện nay, tài lực của Nguyên gia đã mạnh hơn nhiều so với Mộc gia. Đây cũng là lý do mấy năm gần đây hắn ta sánh vai với Mộc Hàn Yên với danh nghĩa những công tử giàu có nhất. Người ngoài đương nhiên không biết của hồi môn của Việt Phàm Linh là bao nhiêu, chỉ biết rằng nó là của một mình Việt Phàm Linh chứ không phải của Mộc gia.
Gia thế không thể so với Mộc Hàn Yên, thực lực cũng không sánh bằng, hiện tại chỉ có thể so về tiền. Hắn ta không tin là không thể dùng tiền đập chết Mộc Hàn Yên. Khi trước, bởi vì một số nguyên nhân mà kinh tế nhà hắn ta gặp chút khó khăn, hiện tại thì đã ổn rồi. Tình hình kinh tế bây giờ khá dồi dào, hắn ta đủ khả năng đấu với Mộc Hàn Yên!
Giá tiền hiện tại đã vượt xa giá ban đầu, sớm biết như vậy chẳng bằng trực tiếp bỏ ra một ngàn lượng mua từ Xa Hạng cho xong. Nhưng Nguyên Thiên Ba không hề hối hận chút nào, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Bị tên tiểu tử thối này ức hiếp hai lần, hôm nay thế nào hắn ta cũng phải giữ chút thể diện quay về, cho dù là có tốn nhiều tiền cũng không sao cả.
"Hai ngàn lượng!"
"Hai ngàn một trăm lượng!"
Nguyên Thiên Ba dần dần cảm giác có điều gì không đúng. Theo như những điều hắn ta biết về Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Yên sẽ không có nhiều tiền tiêu mới phải, làm sao lại dám theo tới cùng với hắn ta như thế.
Hắn ta đâu có biết rằng, Mộc Hàn Yên vốn chẳng có ý định tiêu tiền, chẳng qua nàng tùy tiện ra giá để đẩy giá cả lên mà thôi. Đừng nói hơn hai ngàn lượng, kể cả một vạn lượng, chỉ cần chắc chắn không tự hại đến mình, nàng sẽ theo bất chấp.
"Hai ngàn tám trăm lượng!"
"Hai ngàn chín trăm lượng!"
"Ba ngàn lượng!"
Trên mặt Nguyên Thiên Ba đã lấm tấm mồ hôi, tuy bình thường tiền tiêu của hắn ta nhiều hơn Mộc Hàn Yên mấy lần, nhưng thường ngày đã lãng phí, lại nuôi vài tên thủ hạ vô dụng chỉ biết nịnh hót, gần đây tích góp lại cũng không nhiều lắm. Ba ngàn lượng đã đến giới hạn của hắn ta, nhiều hơn nữa hắn ta chỉ sợ không lấy đâu ra được. Trước đây vài ngày hắn ta còn nghèo muốn chết, gần đây mới có chút tiền.
Ở bên cạnh, Mộc Nam đã nhận ra điều này, hắn khẽ nhíu mày một cái. Thực ra Hỏa Cẩm Lan này không tốt như lời đồn, một ngàn lượng là đủ, hiện tại cái giá ba ngàn lượng này đã là kết quả của việc đấu giá trong tức giận. Nếu như lúc này Nguyên Thiên Ba từ bỏ, Mộc Hàn Yên sẽ trở thành kẻ tự mang đá mà đập lên chân mình rồi.
Ầy, cứ trực tiếp cướp là được mà, đấu giá làm cái gì? Mộc Nam có chút oán trách mà thầm nghĩ. Đi theo Mộc Hàn Yên làm công tử bột một hồi, bất chợt hắn đã nổi lên sự ham thích cuộc sống của một công tử quyền thế.
/297
|