Quý Nhượng cơ hồ cả đêm không ngủ.
Anh không cách nào tưởng tượng cô gái nhỏ dịu dàng thế kia lại tuyệt vọng đến mức nào mới lựa chọn tự tử kết thúc cuộc sống đau khổ này.
Càng không cách nào chấp nhận việc lạc quan trước đây của cô đều là giả tạo.
Cô sao có thể từ trong ám ảnh tự tử đi ra, tại sao lại một mình gặm nhấm đau khổ mà người thường khó có thể chịu đựng, cuối cùng vẫn lộ ra nụ cười thật dịu dàng đối với thế giới này.
Vừa nghĩ đến chuyện này, cõi lòng anh liền vỡ vụn.
Cho đến tờ mờ sáng, anh mới chợp mắt được.
Nhưng ngủ cũng không nhiều, Thích Ánh mười hai giờ trưa bay, trước khi đi còn đến nhà cũ thăm một lúc.
Anh chỉ thiếp hơn một tiếng đồng hồ liền đứng dậy, mang đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đi tắm rửa.
Sau khi trả phòng, anh trùm mũ ngồi trên sô pha ở sảnh lớn đợi cô.
Không bao lâu sau, Du Trình liền dẫn Thích Ánh xuống.
Cô trông có vẻ không có gì khác thường cả, chỉ là vành mắt hơi đỏ, lúc Du Trình nói chuyện với cô, cô ngẩng đầu ngoan ngoãn đáp lại, không hề trông thấy dáng vẻ trong lòng có tổn thương.
Quý Nhượng sắp đau lòng chết mất.
Anh trùm mũ, đi bộ ở đối diện đường.
Hai người cần đi đến căn nhà trước đây của Thích Ánh.
Nhà cô cách đây không xa, cứ đi thẳng, hơn mười phút đi bộ là đến.
Đường phố ngày xuân, anh đào hai bên đều nở hoa, hoa anh đào nở rộ trên cành cây.
Bóng người anh cao gầy, đi giữa cánh hoa đào rơi, hai tay đút vào túi quần, trông như người đi đường nhàn nhã, bất kể lúc nào cô nghiêng đầu, đều có thể nhìn thấy anh.
Thích Ánh cảm thấy rất yên tâm.
Nhà cô sống ở một tiểu khu nhỏ cũ, bác bảo vệ trước cổng đeo kính lão đọc báo.
Ông vẫn nhận ra Thích Ánh, vừa nhìn thấy cô liền kích động đứng lên: “Đây không phải là Ánh Ánh sao? Đã rất lâu không gặp cháu rồi.”
Cô lễ phép chào hỏi bác bảo vệ.
Tin nhà họ Thích gặp sự cố không truyền ra, bên ngoài cũng chỉ nói là hi sinh vì công vụ, đến cả người trong tiểu khu đều cho rằng họ là chuyển nhà.
Du Trình nói chuyện vài câu với bác ấy, liền dẫn Thích Ánh vào trong.
Cô đi vài bước, quay đầu nhìn, Quý Nhượng đứng dưới cột đèn đối diện đường, tay vịn cột đèn, mũ áo khoác che mất mí mắt, cách quá xa cô không nhìn rõ nhưng cô biết anh đang ở đây nhìn mình.
Cô lén vẫy tay với anh.
Quả nhiên anh cũng vẫy lại.
Cô cảm thấy rất vui, đến cả cảm giác bị đâm đau khi về nhà cũng giảm đi không ít.
Trong nhà quả nhiên đã phủ rất nhiều bụi, đồ vật trong nhà đều được phủ một lớp vải trắng bám đầy bụi, Du Trình bị bụi làm cho ho khan, ông đưa tay che mũi đi mở cửa sổ cho thoáng, cô đi vào phòng ngủ của mình xem thử.
Thật kì lạ, đây rõ ràng là lần đầu tiên cô đến đây nhưng từng ngóc ngách cô đều quen thuộc, cô mở vali ra, đem những vật nhỏ mà năm ngoái không kịp đem bỏ vào trong.
Cây bút máy cô dùng quen tay nhất, cài tóc dâu tây mà cô thích nhất, quyển nhật kí viết đầy tâm sự của thiếu nữ, còn có gấu bông nhỏ bầu bạn nhiều năm với cô và một tấm ảnh gia đình.
Cô ngồi xổm trên đất, cầm tấm ảnh gia đình đó xem.
Bức ảnh được chụp trong công viên hải dương, đằng sau là khu mỹ nhân ngư, có thể nhìn thấy trong nước một một mỹ nhân ngư đuôi vàng.
Ba người đều cười rất vui vẻ.
Nửa ngày cô mới nhỏ giọng, chần chừ gọi: “Bố...mẹ...”
Cô vẫn không rõ cảm giác quen thuộc cùng đau đớn đến từ đâu, chỉ là sau khi hôm qua khóc trước mặt Quý Nhượng xong, để lộ tiếng lòng, cô mới phát hiện ra khối cơ thể đối với những chuyện liên quan đến bố mẹ không còn bài xích mãnh liệt như trước đây.
Du Trình đứng bên ngoài gọi cô: “Ánh Ánh, đi thôi con, nếu không sẽ trễ chuyến đấy.”
Cô dụi mắt, đem tấm ảnh đặt vào trong vali, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Lúc rời khỏi tiểu khu, Quý Nhượng lại như cũ đi theo.
Du Trình gọi xe xong, trong lúc đợi xe bỗng nhìn sang hai cái, tự thì thầm: “Người này có phải là hôm qua gặp ở nghĩa trang không? Không thể, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Ông trước giờ là một người không để ý tiểu tiết nên cũng không nghĩ nhiều, xe đến liền lên xe.
Quý Nhượng chờ họ đi rồi mới bắt xe đến sân bay.
Anh nói sẽ bên cạnh cô, liền thật sự cả đường bên cạnh cô, cho đến khi đợi cô qua chỗ kiểm soát rồi mới nhắn tin cho cô: Gặp lại ở Hải Thành.
Thích Ánh ngoan ngoãn trả lời “Được”.
Anh không lên máy bay.
Đổi sang chuyến bay tối, sau đó quay người đi đến những nơi mà tối qua đi dạo cùng Thích Ánh.
Anh lại một mình đi trên những con phố cô từng đi qua, đi đến những tiệm cô hay ăn, cuối cùng lại đến trường cô.
Thất Trung đã vào học, bảo vệ chắc chắn không để anh vào, nhưng chuyện này thật sự không làm khó được anh.
Bức tường cũ của Thất Trung, chuyện anh bảo vừa tung người liền qua được hai bức không phải là nói đùa.
Nhảy vào trong trường, sau đó anh tùy ý đi dạo, anh còn ở trên bảng thông báo bay màu của trường nhìn thấy ảnh của cô.
Cô được bầu chọn là học sinh ba tốt ưu tú của học kì một lớp 10, dưới bức ảnh có giới thiệu nói cô là người xếp hạng 4 vào Thất Trung trong kì thi tuyển sinh cấp ba toàn thành phố.
Tấm ảnh tuy đã bay màu rất nhiều nhưng không khó để nhìn thấy nụ cười ngoan hiền trên mặt cô.
Anh cầm di động chụp một tấm.
Vừa chụp xong, liền nghe thấy đằng sau có người nghiêm giọng quát: “Cậu là người lớp nào? Sao không mặc đồng phục, đã đến giờ vào lớp rồi còn chạy loạn bên ngoài?”
Quý Nhượng đang định chạy, học sinh đứng sau bảng thông báo lại ló đầu ra ngoài nhìn, hai người đưa mắt nhìn nhau thoáng ngây ra.
Phó Nam Tầm còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Cậu há hốc nhìn chàng trai mi mắt lạnh nhạt trước mặt, nửa ngày mới ngạc nhiên gọi “Quý Nhượng?!”
Bảo vệ sau lưng đã đi đến gần, vỗ vai Quý Nhượng một cái, “Cậu học lớp nào?”
Phó Nam Tầm từ sau bảng thông báo bước ra, trong tay còn cầm báo trường và keo dán, cười nói với bảo vệ: “Cậu ấy là học sinh mới của lớp bọn cháu, tạm thời vẫn chưa nhận đồng phục, bọn cháu đang đổi báo trường của học kì này.”
Bảo vệ đương nhiên quen biết học sinh nhất khối được giáo viên và học sinh toàn trường yêu mến này, không hề nghi ngờ, gật đầu rời đi.
Phó Nam Tầm thu lại ý cười, một lời khó nói nhìn anh: “Cậu...sao lại đến đây?” Cậu nhìn tấm ảnh của Thích Ánh trên bảng thông báo, vẻ mặt thoáng khựng lại, không tin được thấp giọng nói: “Không phải cậu từ xa nghìn dặm đến đây chỉ để chụp lén chứ?”
Quý Nhượng: “...”
Đám học sinh nhất khối này rốt cuộc đều có bệnh đúng không?
Hai mươi phút sau, Quý Nhượng và Phó Nam Tầm mỗi người cầm một lon Coca ngồi trên khán đài của sân thể thao trường.
Nhiệt độ của Hải Thành đã ấm dần có thể mặc trang phục mùa xuân nhưng gió của Yến Thành vẫn còn mang theo ý lạnh, trên sân thể dục có lớp đang học, chạy chạy nhảy nhảy, rất có sức sống.
“Nói như vậy, cậu đặc biệt đi theo cô ấy về viếng mộ ư? Thế cô ấy đã đi rồi, sao cậu không đi? Còn vượt tường vào trường chúng tôi?”
Phó Nam Tầm cảm thấy quá khó tin rồi.
Lúc làm học sinh trao đổi ở Hải Thành, cậu và Quý Nhượng mỗi lần gặp nhau đều không tính là thân thiện.
Cậu rất không thích những thiếu niên hư hỏng chỉ biết đánh nhau này, lúc trong lớp 11/2 cũng nghe không ít tin đồn không hay liên quan đến Quý Nhượng, đối với cậu mà nói Quý Nhượng không để lại ấn tượng tốt gì cả.
Nhưng Thích Ánh lại thích anh.
Còn thích đến rất rõ ràng.
Người mà cô gái nhỏ ấy thích, hẳn sẽ không phải là người hư hỏng hết thuốc chữa.
Thế nhưng làm sao cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày cậu lại ngồi cùng thiếu niên hư hỏng này uống Coca trên khán đài của trường mình.
Chuyện này thật sự quá vi diệu rồi.
Hơi thở của thiếu niên bên cạnh rất lạnh, giọng cũng rất lạnh nhạt: “Muốn đến đây xem thử nơi cô ấy từng sống.”
“Cậu...” Phó Nam Tầm tổ chức lại từ ngữ: “Vẫn khá lãng mạn đấy.”
Quý Nhượng nghịch lon Coca trong tay, nửa ngày mới do dự hỏi: “Cô ấy trước đây là thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Phó Nam Tầm ngã về sau, cánh tay đặt lên tay vịn, nghĩ ngợi: “Giống như bây giờ vậy.
Rất ngoan, gặp ai cũng cười, chịu uất ức cũng không dám tố cáo chỉ lén lút lau nước mắt.”
Cậu nghĩ đến gì đó, giọng mang theo ý cười: “Lúc vừa vào học, mọi người vẫn còn chưa quen, chỗ ngồi của lớp chúng tôi là dựa theo điểm số kết quả thi tuyển sinh cấp ba.
Tôi hạng nhất thành phố, cô ấy hạng bốn, vì hạng nhì và hạng ba trước đây học cùng một lớp nên yêu cầu ngồi chung, tôi liền trở thành bạn cùng bàn của cô ấy.”
“Khoảng thời gian đó mọi người vẫn chưa quen nhau, tính cách của cô ấy rất hiền, đối với ai cũng cười lại rất xinh, nên đi học chưa được hai ngày liền có người tỏ tình.
Cô từ chối nam sinh kia, nhưng cậu ta vẫn đánh chết không từ bỏ, lên lớp ra về đều chặn đường cô.
Cô ấy liền hỏi tôi, Phó Nam Tầm, tớ phải làm sao đây? Tôi nói, cậu nói với bố cậu, để bố cậu mặc cảnh phục đến đón cậu đi học, ra về, cậu ta nhất định không dám nữa.”
“Cậu đoán cô ấy nói gì? Cô ấy nói, không được đâu, nếu bố tớ biết được sẽ đánh chết cậu ấy mất.
Cậu ấy chỉ là tỏ tình với tớ thôi, bị tớ từ chối đã buồn lắm rồi, nếu còn bị đánh sẽ rất thảm.”
Quý Nhượng không nhịn được phì cười.
Phó Nam Tầm cũng cười, thở dài: “Khi ấy tôi cũng nghĩ, trên đời này sao có cô gái nhỏ đáng yêu như thế chứ.”
Gió nhẹ thổi đến, thổi tan giọng cười của hai chàng trai.
Cười xong, hai người lại im lặng.
Hồi lâu, Phó Nam Tầm thấp giọng nói: “Tôi không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, cô ấy bỗng biến mất, đến chào một tiếng cũng không có, tôi còn ghi thù một khoảng thời gian.
Thầm nghĩ, dù thế nào đi nữa, tuy không thích tôi nhưng tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn, sao có thể tuyệt tình như thế chứ?”
Cho đến khi đến Hải Thành, cậu mới biết cô đã gặp phải chuyện gì.
Chỉ là nghe người khác kể lại, cậu cũng đã cảm thấy cực kì khó chịu, tưởng tượng nếu chuyện này xảy ra trên người mình, bản thân có thể chịu nổi hay không.
“Đáp án là không thể, tôi không làm được.
Tôi chắc chắn không thể nào giống như cô ấy được, vẫn kiên trì lại dịu dàng đối mặt với cuộc sống.
Cho nên lúc tôi nhìn thấy cậu, thật ra tôi khá cảm kích.” Cậu vỗ vai Quý Nhượng, “Sự xuất hiện của cậu có lẽ đã mang lại sức mạnh rất lớn cho cô ấy.”
Quý Nhượng nhún vai đẩy tay cậu ra: “Không cần cậu cảm kích, không liên quan gì đến cậu cả.”
Phó Nam Tầm: “...”
Người này là ngâm trong bình giấm mà lớn sao?”
Thế nhưng học sinh nhất khối trước giờ đều khoan dung, không so đo với thiếu niên bất lương.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi phải về lớp học rồi.
Cậu khi nào đi? Tan học tôi mời cậu ăn một bữa.”
Quét qua vẻ mặt lạnh nhạt của Quý Nhượng, cậu lại nói: “Tuy không muốn gặp cậu cho lắm, nhưng nếu cậu đã đến Yến Thành, tôi sẽ tận tình chủ nhà chào đón cậu.”
Quý Nhượng nói: “Không cần đâu, tôi không muốn sau này nhớ lại quê nhà của cô ấy lại còn xuất hiện cảnh ngồi ăn cùng cậu.”
Phó Nam Tầm: “???”
Mẹ nó, bây giờ gọi bảo vệ đến bắt cậu ta đi còn kịp không?
Học sinh nhất khối suýt nữa bị giận thành cá nóc.
Quý Nhượng đứng dậy, phủi phủi góc áo, xoay người rời đi, đi được hai bước lại vẫy tay với người sau lưng: “Cảm ơn Coca của cậu, lần sau đến Hải Thành sẽ mời cậu ăn cơm.”
Phó Nam Tầm: “Cảm ơn! Không cần!”
Ai lại không biết nổi nóng chứ.
Quý Nhượng vô thành cười, từ trên khán đài nhảy xuống, lần nữa đội mũ, cầm lon Coca đi xa.
Về đến Hải Thành đã là đêm khuya.
Anh vốn định bắt xe về nhà, nhưng sau khi lên xe lại đọc địa chỉ nhà Thích Ánh.
Xe taxi chạy đến con phố trồng đầy hải đường.
Hoa hải đường đã bắt đầu nở, cả con phố đều là hương thơm thoang thoảng.
Đèn đường chiếu xuống, nụ hoa tựa như một cái lồng phát ra một lớp ánh sáng mỏng, màn sương mênh mông ngát hương, ánh trăng bao trùm vạn vật.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đến đây làm gì.
Giờ này, cô gái nhỏ chắc chắn đã ngủ rồi.
Nhưng anh vẫn muốn đến nhìn cô.
Dù không nhìn thấy gì, cách nhau các khu chung cư, đến cả cửa sổ nhà cô cũng không thấy được.
Nhưng có thể gần cô như thế, biết được cô trong phạm vi trăm mét, anh cũng cảm thấy rất an tâm.
Anh đã cai thuốc rất lâu, bây giờ đứng dưới bóng hoa hải đường, anh lại không nhịn được muốn hút thuốc.
Cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi 24/24 vẫn hoạt động, anh nhìn hai cái liền đi sang đó.
Lúc bước ra trong tay anh lại cầm một cây kẹo.
Không thể hút thuốc.
Anh còn phải ôm cô, nếu bị cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người sẽ không tốt.
Anh ngồi xổm bên đường ăn kẹo.
Thỉnh thoảng có người tan ca tối đi về, nhìn thấy anh liền vòng đường khác.
Anh mặc hoodie trùm mũ, nhìn như thế, trông rất giống đám hư hỏng có ý đồ bất chính.
Ăn xong một viên lại một viên, trên đất toàn vỏ kẹo.
Anh nhìn sắc đêm mông lung đằng xa nửa ngày lại móc di động gọi điện.
Gọi đến lần hai mới có người bắt máy, đầu dây bên kia rõ ràng là bị đánh thức, bất đắc dĩ cười: “Cậu chủ nhỏ của tôi, đã khuya như thế, cậu còn dày vò người khác à?”
“Khuya?” Quý Nhượng nhíu mày, “Bên anh bây giờ không phải là ban ngày ư?”
“Bây giờ anh không còn ở New York.” Bên kia trở người ngồi dậy, ngáp một cái, “Anh về nước rồi.
Chị cậu không nói cho cậu biết ư?”
“Tôi không liên lạc với chị ấy.” Quý Nhượng ngồi xổm có chút mệt, ngồi trên bậc thềm, “Vừa hay tôi có việc tìm anh.
Anh đang làm việc ở bệnh viện tư nào? Hay là tự mở phòng khám? Ngày mai tan học tôi đến đến tìm anh.”
“Vẫn chưa, anh đang nghỉ phép, chưa nhận đơn.
Anh có nghe lầm không? Tan học đến tìm anh, từ khi nào mà cậu đi học đàng hoàng vậy?”
“Không nói đùa với anh, chuyện nghiêm túc.”
Bên kia nghe thấy giọng nghiêm túc của anh liền cười: “Trước đây trói cậu đến gặp anh, cậu cũng không đến.
Đã đến còn nhảy cửa sổ chạy đi, chạy đi cũng thôi, còn làm vỡ mất chậu sứ mẫu đơn Cảnh Đức anh khó lắm mới mang về được.
Bây giờ lại chủ động đến tìm anh ư?”
Quý Nhượng cảm thấy rất phiền: “Anh nói nhiều thế làm gì? Không gặp thì thôi, trong nước lại không chỉ có mỗi anh là bác sĩ tâm lý.”
Bên kia thấy anh nổi giận, cuối cùng cũng không trêu nữa: “Gặp gặp gặp, cậu chủ nhỏ đã mở lời sao có thể không gặp, anh gửi địa chỉ cho cậu, cậu lúc nào cũng có thể đến.”
Quý Nhượng đồng ý, trước khi gác máy lại nhạt giọng nói: “Đừng nói cho Quý Thiên biết.”
“Được, cậu lấy gì hối lội anh đây?”
Quý Nhượng bị anh làm cho tức cười: “Trần Phong Trí, anh có biết bởi vì anh rất phiền nên không theo đuổi được chị tôi không?”
Đầu bên kia bất đắc dĩ thở dài: “Lúc anh vờ vịt cũng không theo đuổi được cô ấy, quen là được rồi.”
Quý Nhượng không muốn dông dài với anh nữa, trực tiếp gác máy.
Đêm đã rất khuya rồi.
Anh ăn xong viên kẹo cuối cùng liền nhặt hết vỏ kẹo trên đất nhét vào trong túi áo, lúc đứng dậy, chân anh hơi tê.
Anh nhìn màn đêm xa xa, nửa ngày mới thấp giọng thì thầm: “Ánh Ánh đừng sợ.”
Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.
Cùng em thoát khỏi nỗi đau không ai biết, cùng em thoát khỏi những ám ảnh cùng bi thương kia, để cho em quay về với cuộc sống của cô gái nhỏ đã từng thật sự vui vẻ như trước đây.
Anh hứa.
/109
|