Thích Ánh không ngờ mình lại khổ sở như thế.
Cô vẫn biết khối cơ thể này kháng cự kí ức liên quan đến bố mẹ, bất kể là cố tình hay vô ý, chỉ cần nghĩ đến bố mẹ, cõi lòng liền đau đớn.
Bắt đầu từ hôm qua biết tin phải về Yến Thành giỗ bố mẹ, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái. Cô cố gắng không nghĩ đến, học từ mới tiếng anh, học bảng tuần hoàn nguyên tố để dời đi sức chú ý nhưng vẫn luôn âm ỉ, hệt như có cây kim nhỏ giấu trong góc, len lén đâm cô.
Cô không biết rốt cuộc là chuyện gì, cũng không biết phải làm thế nào.
Cả ngày đều gắng gượng, lúc nhìn thấy Quý Nhượng cô cuối cùng cũng không gượng được nữa.
Cô cảm thấy có chút uất ức, muốn trốn trong lòng anh khóc nhưng lại không muốn anh lo lắng, luôn cố tỏ ra vui vẻ nhưng không ngờ anh lại nhìn ra được.
Quý Nhượng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Anh đi cùng em, được không?”
Cô gật đầu.
Thế là anh kéo cô đi về nhà. Đi ngang qua tiệm đồ ngọt, anh mua cho cô một hộp pudding dâu, bước qua tiệm thức uống lạnh, anh lại mua cho cô kem ăn. Anh một tay cầm di động nhắn tin cho bạn bè, không lâu sau liền có người lái xe đến đưa xiên kẹo hồ lô qua đây.
Nghe nói ăn đồ ngọt có thể giúp tâm trạng tốt lên, trong mắt cô quả nhiên đã lộ ra nụ cười lấp lánh ánh sao.
Ăn xong kẹo hồ lô, trên khóe môi cô đều là vụn kẹo màu hồng, anh dùng nước suối làm ướt khăn giấy, ngồi xổm giúp cô lau miệng, anh hỏi: “Còn muốn ăn gì không?”
Cô lắc đầu, mềm mại nói: “Không ăn nữa, lát còn phải để bụng về nhà ăn cơm.”
Anh xoa đầu cô, đáp: “Được.”
Sao đó liền gọi xe đưa cô về.
Cô ôm cặp thấy trên điện thoại anh hiện lên tin nhắn xác nhận chuyến bay, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn đi cùng em sao?”
Quý Nhượng cười: “Vé cũng đặt rồi, còn giả được sao?” Anh đặt điện thoại vào trong tay cô: “Viết địa chỉ đi.”
Thích Ánh mím môi, cúi đầu chầm chập gõ chữ, gõ được một nửa, cô bỗng nghĩ ra gì đó, lại ngẩng đầu hỏi anh: “Thế em phải giải thích với cậu thế nào đây?”
Quý Nhượng nói: “Không cần nói cho ông ấy biết, anh sẽ không để ông ấy phát hiện.”
Cô mở to mắt chớp chớp, dường như cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
Quý Nhượng bật cười: “Em biết là được rồi.” Ánh mắt anh ấm áp, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Chiếc gai trong lòng kia, dường như đã nhạt đi rất nhiều.
Cô cong mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Du Trình đặt chuyến bay đến Yến Thành là chín giờ sáng mai, đến bên đó đã gần trưa. Chuyến bay của Quý Nhượng bay sớm hơn hai tiếng, lúc anh đặt vé không biết cô bay lúc mấy giờ nên trực tiếp đặt chuyến sớm nhất.
Sáng sớm, Quý Nhượng liền gọi cho Lưu Nghiêu xin nghỉ.
Trước đây anh đều trực tiếp trốn học, lần này lại quy củ xin nghỉ như thế, Lưu Nghiêu thật sự khó tin, sau khi ngỡ ngàng liền vui vẻ đồng ý.
Dù sao không đồng ý cũng không có tác dụng gì.
Anh không mang theo gì, hôm nay đi ngày mai về rồi nên đến cặp cũng không mang theo. Trong túi chỉ có điện thoại, chứng minh nhân dân, cục sạc còn có một chiếc tai nghe.
Đến Yến Thành, trời âm u, không nóng như Hải Thành.
Anh mặc hoodie đen, kéo mũ lên che đầu, đứng ở cổng đợi cô.
Đứng hơn hai tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy Thích Ánh cùng Du Trình kéo vali đi ra.
Cô vừa nhìn liền thấy thiếu niên cao ráo đội mũ đứng trong dòng người, bên cạnh còn có người cầm di động chụp lén anh, cho rằng là ngôi sao nào đó.
Cô mím môi lén cười với anh một cái.
Anh cũng cười đáp lại.
Sau đó hai tay đút tay vào túi quần, vờ như không có chuyện gì đi đến bên cạnh cô.
Du Trình vẫn đang nhắc nhở: “Yến Thành lạnh hơn Hải Thành nhiều, may mà có bảo con mặc thêm một chiếc áo lông. Lên núi Cảnh Lâm có lẽ sẽ càng lạnh, chúng ta ăn cơm rồi hẳn đi.”
Nghĩa trang Cảnh Lâm ở trên núi Cảnh Lâm.
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ mặc áo lông đen.
Chiếc áo hơi rộng, kiểu tay lở, trên ngực còn thêu một con thỏ trắng, dáng người nhỏ nhắn của cô dưới lớp áo lông to trông rất ngoan.
Anh đi sát đến bên cô, đi gần hơn chút nữa.
Thỉnh thoảng có thể vai chạm vai.
Thích Ánh rất sợ cậu sẽ phát hiện thiếu niên bên cạnh mình, đến nhìn cũng không dám nhìn anh. Nhưng sân bay quá nhiều người, cậu cô căn bản không chú ý đến anh.
Đằng trước có một tiệm KFC, Du Trình hỏi cô: “Ăn KFC được không con? Chân núi Cảnh Lâm không có gì ăn ngon cả.”
Cô gật đầu.
Sau khi bước vào, Du Trình hỏi cô ăn gì, sau đó liền xếp hàng gọi món. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn chàng trai đang đứng trước cửa cầm di động bật app quét mã gọi món, anh gọi nhanh hơn Du Trình xếp hàng gọi món nhiều. Sau khi gọi món xong, anh kéo ghế sau bàn cô, ngồi xoay lưng với cô.
Hai người lưng dựa lưng. Cô có chút căng thẳng, cảm thấy giống như đang lén lút như ăn trộm vậy, cô không dám quay đầu với anh.
Có hai cô gái ăn mặc thời thượng cầm khay đi đến đối diện Quý Nhượng, cười lanh lảnh hỏi anh: “Xin chào, chúng tôi có thể ngồi ở đây chứ?”
Thích Ánh nghe thiếu nhiên lạnh nhạt đáp: “Không thể.”
Hai cô gái lúng túng không thôi, không nói gì liền rời đi.
Thích Ánh không nhịn được hơi quay đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đừng dữ như thế, phải lịch sự.”
Quý Nhượng thầm nghĩ, ông đây không bảo họ cút là đã lịch sự lắm rồi. Anh gác chéo chân, nghiêng đầu hỏi cười: “Thế làm sao mới gọi là lịch sự?”
Cô gái nhỏ giọng mềm mềm đáp: “Anh có thể nói, ngại quá ở đây có người rồi.”
“Được.” Anh cười, “Ông nhớ rồi.”
Đang nói chuyện, nhìn thấy Du Trình bưng khay qua, Thích Ánh vội quay đầu, ngồi ngay ngắn. Ăn xong, Du Trình dẫn cô ngồi taxi đến đó.
Chỗ ngồi xe phải xếp hàng, rất đông người, đợi sau khi cô lên xe, đã không nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên. Thích Ánh ngồi bên cửa xe tìm một vòng, lẳng lặng ngồi vào trong xe, di động rất nhanh liền nhận được tin nhắn của anh: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.
Lúc đến nghĩa trang Cảnh Lâm, sắc trời đã tối hơn nhiều, mây đen che phủ, hệt như sắp đổ mưa vậy. Du Trình ở chỗ mua hoa dưới chân núi mua hoa cúc trắng cùng ô đen, dẫn Thích Ánh lên núi.
Bước lên một bậc thang, cũng gần nghĩa trang hơn một bước, cô càng lúc càng hít thở khó khăn hơn.
Chiếc gai trong lòng kia lại mọc ra.
Lần này không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc, chi chít ghim vào tim cô, đau đến phát run.
Cô khó chịu đến sắp bật khóc.
Nhưng không được, không thể để cậu phát hiện sự khác thường của cô. Ông vẫn luôn vì cô mà lo lắng, không thể lại để ông lại lo lắng bất kể ngày đêm được nữa.
Cô cắn chặt răng, nhắm mắt, hít sâu, cố gắng áp chế đau khổ đang dày xé trong người.
Mộ của bố mẹ ở lưng núi, xung quanh bia mộ đã đặt rất nhiều hoa tươi.
Là đồng nghiệp của bố sáng nay đến viếng.
Cô đặt hoa cúc trắng trong tay xuống, quỳ trước bia mộ khấu đầu, thậm chí không dám nhìn bức ảnh trên bia mộ. Trán cô chạm lên bia đá lạnh lẽo, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run, nhỏ giọng khóc.
Cô độc lại đáng thương.
Quý Nhượng từ xa đứng nhìn, hận không thể trực tiếp xông đến, ôm cô gái nhỏ vào lòng mà dỗ dành.
Vành mắt Du Trình cũng đỏ hoe, ngồi trên đất nói rất nhiều lời với chị gái và anh rể.
Nói Ánh Ánh bây giờ học ở trường mới rất vui, có rất nhiều bạn mới, thành tích cũng ngày càng tiến bộ. Bệnh của cô đã khỏi hẳn rồi, không chỉ có thể nghe được còn có thể nói được, sau ngày có lẽ cũng sẽ càng lúc tốt lên, bảo họ không cần lo lắng.
Ông nói rất lâu, lâu đến độ trên núi đã bắt đầu mưa nhỏ.
Du Trình kéo cô gái nhỏ đứng dậy, cầm ô đen che cho cô, thấp giọng an ủi: “Đi thôi, bố mẹ nhất định không muốn thấy con dầm mưa cảm lạnh, nào đừng khóc nữa.”
Cô rất nghe lời, hít hít mũi, quả nhiên không khóc nữa.
Hai người cầm ô xuống núi.
Lúc xuống bậc thang, một chàng trai mặc hoodie đen đội mũ cầm một bó hoa cúc nhỏ từ dưới núi đi lên, cùng hai người chạm vai lướt qua.
Du Trình cảm thấy hơi quen mắt lại cho rằng mình nhìn lầm. Ông rất ít khi đến Yến Thành, sao có thể quen biết ai được chứ.
Thích Ánh cùng chàng trai đưa mắt nhìn nhau qua màn mưa, anh dịu dàng cười, thu lại ánh nhìn.
Cho đến khi bóng hai người biến mất trong cơn mưa, anh mới đi đến nơi Thích Ánh quỳ khóc ban nãy, cầm hoa cúc đặt trước mộ.
Người đàn ông trên tấm ảnh mặc cảnh phục, chính khí lẫm liệt. Ngũ quan của Thích Ánh giống mẹ, trông rất dịu dàng.
Phương Húc nói không sai, trước giờ anh rất ghét cảnh sát, chán ghét chính nghĩa cùng đạo đức đường hoàng trong miệng họ. Hi sinh chính mình cùng chính nghĩa đạo đức mà người nhà đổi lại có gì đáng để tự hào chứ?
Nhưng người đàn ông trong bức ảnh, gương mặt chứa ý cười, ánh mắt sâu thẳm kiên định, hệt như không sợ vực sâu vạn trượng trước mặt, chỉ cần khoác cảnh phục lên người, ông sẽ không chùn bước.
Quý Nhượng rũ mắt, quỳ trước bia mộ.
Anh thấp giọng nói: “Cô chú, cháu là...bạn học của Ánh Ánh.” Anh mím môi, giọng trầm mà kiên định: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cả đời cũng sẽ không để cô ấy chịu chút khổ cực nào.”
Mưa càng lúc càng lớn, anh khấu đầu ba cái, xoay người xuống núi.
……
Nhà của Thích Ánh ở Yến Thành vẫn còn, Du Trình định đợi cô sau khi tốt nghiệp đại học sẽ để cô tự giải quyết căn nhà này.
Nhưng vì gần một năm không người ở, phòng chắc chắn sẽ có rất nhiều bụi, ở một ngày cũng lười dọn dẹp nên Du Trình ở khu gần nhà cô đặt một khách sạn, trước khi về đến nhìn xem là được.
Hôm qua Thích Ánh liền gửi địa chỉ của khách sạn cho Quý Nhượng, anh đặt cùng khách sạn với cô. Sau khi xuống núi cả người anh đều ướt sũng, về phòng liền tắm nước nóng, anh quấn khăn tắm, phơi quần áo ướt lên.
Sắc trời tối dần, Du Trình dẫn Thích Ánh đi ăn, hôm nay bôn ba vừa lạnh vừa mệt, sau khi về khách sạn, ông liền bảo cô sớm nghỉ ngơi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, tuy lúc viếng mộ cô có khóc một lúc nhưng những lúc khác cô đều trông rất bình thường, Du Trình cũng không nghĩ nhiều, tự về phòng mình.
Mưa càng lúc càng to, lộp bộp lộp bộp rơi trên mái hiên hệt như muốn đục lỗ trong phòng vậy.
Thích Ánh tắm xong, thay quần áo, đứng ngoài ban công nhìn ra ngoài.
Có thể nhìn thấy căn nhà cô từng ở, con đường đá cô đi học đi về, phố ăn vặt cô thích ăn, còn có ngã tư cô từng té xe khi chạy xe đạp.
Tất cả đều phủ dưới màn mưa, hệt như quá khứ không quay trở lại, mọi thứ đều không chân thực.
Cô ngồi ôm ngực, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô không dám khóc ra tiếng, cậu ở phòng bên cạnh, cô sợ ông nghe thấy.
Cô cũng không biết tại sao cô lại đau khổ thế này.
Rõ ràng cô chưa từng gặp qua đôi bố mẹ kia, rõ ràng cô chỉ là một ‘người ngoài’ thôi.
Cửa phòng bị gõ vang lên tiếng ‘rầm rầm’.
Cô đưa tay quệt loạn hai cái lên mặt, gắng gượng đi mở cửa.
Ngoài cửa là Quý Nhượng, anh mặc quần áo vẫn chưa khô, cầm di động, “Anh gọi điện cho em nhưng em không nghe máy.” Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nhíu mày, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh...”
Cô gái nhỏ cúi cùng cũng không nhịn được, bổ nhào vào lòng anh, suy sụp khóc.
Quý Nhượng đưa tay ôm lấy cô, dùng chân đóng cửa.
Cô khóc rất dữ dội, khóc đến thở không ra hơi, nước mắt so với nước mưa ngoài kia còn nhiều hơn, khóc đến tim anh vụn thành từng mảnh. Ngoài trừ ôm chặt cô, anh không còn cách nào nữa.
Anh dùng tay lau nước mắt cho cô, hôn lên mắt cô, khàn giọng hỏi: “Ánh Ánh ngoan, em cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Cô ôm lấy lồng ngực mình, giọng khóc vừa mềm vừa nhẹ: “Tim em rất đau.”
Tim anh cũng rất đau, vỡ vụn thành từng mảnh vẫn chưa đủ, giờ đây chúng đã nát vụn thành cặn rồi.
Anh đến cả dùng sức ôm cô cũng không dám, thấp giọng nói: “Anh dẫn em đi khám nhé?”
Cô lau nước mắt lắc đầu: “Không cần.” Bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo anh, gương mặt toàn nước mắt, dù cô cố ngăn thế nào thì nước mắt vẫn cứ chảy xuống, cô thút thít hỏi anh: “Em như thế có phải là không tốt không?”
Anh cúi đầu, hôn lên đôi mi ướt sũng nước mắt của cô: “Em thế nào đều tốt cả.”
“Em không tốt.” Cô nhắm mắt, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong vòng tay anh, giọng đau khổ nghẹn ngào từ đôi môi nhỏ giọng nói: “Thật ra em không cảm thấy tự hào về bố.”
Em thật ra...
Không hề cảm thấy tự hào.
Em chỉ muốn ông ấy sống.
Muốn mỗi ngày ông ấy tan làm, chạy chiếc xe điện của ông đến đón em tan học.
Muốn mỗi lần ông ấy ra ngoài công tác sẽ mua nhiều thứ đặc sản thơm ngon về.
Muốn ông lúc đi họp phụ huynh, em sẽ tự hào nói với bạn mình, bố tớ là một vị cảnh sát.
Em lừa tất cả mọi người, cũng lừa luôn bản thân mình.
Cô vẫn biết khối cơ thể này kháng cự kí ức liên quan đến bố mẹ, bất kể là cố tình hay vô ý, chỉ cần nghĩ đến bố mẹ, cõi lòng liền đau đớn.
Bắt đầu từ hôm qua biết tin phải về Yến Thành giỗ bố mẹ, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái. Cô cố gắng không nghĩ đến, học từ mới tiếng anh, học bảng tuần hoàn nguyên tố để dời đi sức chú ý nhưng vẫn luôn âm ỉ, hệt như có cây kim nhỏ giấu trong góc, len lén đâm cô.
Cô không biết rốt cuộc là chuyện gì, cũng không biết phải làm thế nào.
Cả ngày đều gắng gượng, lúc nhìn thấy Quý Nhượng cô cuối cùng cũng không gượng được nữa.
Cô cảm thấy có chút uất ức, muốn trốn trong lòng anh khóc nhưng lại không muốn anh lo lắng, luôn cố tỏ ra vui vẻ nhưng không ngờ anh lại nhìn ra được.
Quý Nhượng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Anh đi cùng em, được không?”
Cô gật đầu.
Thế là anh kéo cô đi về nhà. Đi ngang qua tiệm đồ ngọt, anh mua cho cô một hộp pudding dâu, bước qua tiệm thức uống lạnh, anh lại mua cho cô kem ăn. Anh một tay cầm di động nhắn tin cho bạn bè, không lâu sau liền có người lái xe đến đưa xiên kẹo hồ lô qua đây.
Nghe nói ăn đồ ngọt có thể giúp tâm trạng tốt lên, trong mắt cô quả nhiên đã lộ ra nụ cười lấp lánh ánh sao.
Ăn xong kẹo hồ lô, trên khóe môi cô đều là vụn kẹo màu hồng, anh dùng nước suối làm ướt khăn giấy, ngồi xổm giúp cô lau miệng, anh hỏi: “Còn muốn ăn gì không?”
Cô lắc đầu, mềm mại nói: “Không ăn nữa, lát còn phải để bụng về nhà ăn cơm.”
Anh xoa đầu cô, đáp: “Được.”
Sao đó liền gọi xe đưa cô về.
Cô ôm cặp thấy trên điện thoại anh hiện lên tin nhắn xác nhận chuyến bay, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự muốn đi cùng em sao?”
Quý Nhượng cười: “Vé cũng đặt rồi, còn giả được sao?” Anh đặt điện thoại vào trong tay cô: “Viết địa chỉ đi.”
Thích Ánh mím môi, cúi đầu chầm chập gõ chữ, gõ được một nửa, cô bỗng nghĩ ra gì đó, lại ngẩng đầu hỏi anh: “Thế em phải giải thích với cậu thế nào đây?”
Quý Nhượng nói: “Không cần nói cho ông ấy biết, anh sẽ không để ông ấy phát hiện.”
Cô mở to mắt chớp chớp, dường như cảm thấy chuyện này có chút khó tin.
Quý Nhượng bật cười: “Em biết là được rồi.” Ánh mắt anh ấm áp, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Chiếc gai trong lòng kia, dường như đã nhạt đi rất nhiều.
Cô cong mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Du Trình đặt chuyến bay đến Yến Thành là chín giờ sáng mai, đến bên đó đã gần trưa. Chuyến bay của Quý Nhượng bay sớm hơn hai tiếng, lúc anh đặt vé không biết cô bay lúc mấy giờ nên trực tiếp đặt chuyến sớm nhất.
Sáng sớm, Quý Nhượng liền gọi cho Lưu Nghiêu xin nghỉ.
Trước đây anh đều trực tiếp trốn học, lần này lại quy củ xin nghỉ như thế, Lưu Nghiêu thật sự khó tin, sau khi ngỡ ngàng liền vui vẻ đồng ý.
Dù sao không đồng ý cũng không có tác dụng gì.
Anh không mang theo gì, hôm nay đi ngày mai về rồi nên đến cặp cũng không mang theo. Trong túi chỉ có điện thoại, chứng minh nhân dân, cục sạc còn có một chiếc tai nghe.
Đến Yến Thành, trời âm u, không nóng như Hải Thành.
Anh mặc hoodie đen, kéo mũ lên che đầu, đứng ở cổng đợi cô.
Đứng hơn hai tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy Thích Ánh cùng Du Trình kéo vali đi ra.
Cô vừa nhìn liền thấy thiếu niên cao ráo đội mũ đứng trong dòng người, bên cạnh còn có người cầm di động chụp lén anh, cho rằng là ngôi sao nào đó.
Cô mím môi lén cười với anh một cái.
Anh cũng cười đáp lại.
Sau đó hai tay đút tay vào túi quần, vờ như không có chuyện gì đi đến bên cạnh cô.
Du Trình vẫn đang nhắc nhở: “Yến Thành lạnh hơn Hải Thành nhiều, may mà có bảo con mặc thêm một chiếc áo lông. Lên núi Cảnh Lâm có lẽ sẽ càng lạnh, chúng ta ăn cơm rồi hẳn đi.”
Nghĩa trang Cảnh Lâm ở trên núi Cảnh Lâm.
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ mặc áo lông đen.
Chiếc áo hơi rộng, kiểu tay lở, trên ngực còn thêu một con thỏ trắng, dáng người nhỏ nhắn của cô dưới lớp áo lông to trông rất ngoan.
Anh đi sát đến bên cô, đi gần hơn chút nữa.
Thỉnh thoảng có thể vai chạm vai.
Thích Ánh rất sợ cậu sẽ phát hiện thiếu niên bên cạnh mình, đến nhìn cũng không dám nhìn anh. Nhưng sân bay quá nhiều người, cậu cô căn bản không chú ý đến anh.
Đằng trước có một tiệm KFC, Du Trình hỏi cô: “Ăn KFC được không con? Chân núi Cảnh Lâm không có gì ăn ngon cả.”
Cô gật đầu.
Sau khi bước vào, Du Trình hỏi cô ăn gì, sau đó liền xếp hàng gọi món. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn chàng trai đang đứng trước cửa cầm di động bật app quét mã gọi món, anh gọi nhanh hơn Du Trình xếp hàng gọi món nhiều. Sau khi gọi món xong, anh kéo ghế sau bàn cô, ngồi xoay lưng với cô.
Hai người lưng dựa lưng. Cô có chút căng thẳng, cảm thấy giống như đang lén lút như ăn trộm vậy, cô không dám quay đầu với anh.
Có hai cô gái ăn mặc thời thượng cầm khay đi đến đối diện Quý Nhượng, cười lanh lảnh hỏi anh: “Xin chào, chúng tôi có thể ngồi ở đây chứ?”
Thích Ánh nghe thiếu nhiên lạnh nhạt đáp: “Không thể.”
Hai cô gái lúng túng không thôi, không nói gì liền rời đi.
Thích Ánh không nhịn được hơi quay đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đừng dữ như thế, phải lịch sự.”
Quý Nhượng thầm nghĩ, ông đây không bảo họ cút là đã lịch sự lắm rồi. Anh gác chéo chân, nghiêng đầu hỏi cười: “Thế làm sao mới gọi là lịch sự?”
Cô gái nhỏ giọng mềm mềm đáp: “Anh có thể nói, ngại quá ở đây có người rồi.”
“Được.” Anh cười, “Ông nhớ rồi.”
Đang nói chuyện, nhìn thấy Du Trình bưng khay qua, Thích Ánh vội quay đầu, ngồi ngay ngắn. Ăn xong, Du Trình dẫn cô ngồi taxi đến đó.
Chỗ ngồi xe phải xếp hàng, rất đông người, đợi sau khi cô lên xe, đã không nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên. Thích Ánh ngồi bên cửa xe tìm một vòng, lẳng lặng ngồi vào trong xe, di động rất nhanh liền nhận được tin nhắn của anh: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.
Lúc đến nghĩa trang Cảnh Lâm, sắc trời đã tối hơn nhiều, mây đen che phủ, hệt như sắp đổ mưa vậy. Du Trình ở chỗ mua hoa dưới chân núi mua hoa cúc trắng cùng ô đen, dẫn Thích Ánh lên núi.
Bước lên một bậc thang, cũng gần nghĩa trang hơn một bước, cô càng lúc càng hít thở khó khăn hơn.
Chiếc gai trong lòng kia lại mọc ra.
Lần này không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc, chi chít ghim vào tim cô, đau đến phát run.
Cô khó chịu đến sắp bật khóc.
Nhưng không được, không thể để cậu phát hiện sự khác thường của cô. Ông vẫn luôn vì cô mà lo lắng, không thể lại để ông lại lo lắng bất kể ngày đêm được nữa.
Cô cắn chặt răng, nhắm mắt, hít sâu, cố gắng áp chế đau khổ đang dày xé trong người.
Mộ của bố mẹ ở lưng núi, xung quanh bia mộ đã đặt rất nhiều hoa tươi.
Là đồng nghiệp của bố sáng nay đến viếng.
Cô đặt hoa cúc trắng trong tay xuống, quỳ trước bia mộ khấu đầu, thậm chí không dám nhìn bức ảnh trên bia mộ. Trán cô chạm lên bia đá lạnh lẽo, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run, nhỏ giọng khóc.
Cô độc lại đáng thương.
Quý Nhượng từ xa đứng nhìn, hận không thể trực tiếp xông đến, ôm cô gái nhỏ vào lòng mà dỗ dành.
Vành mắt Du Trình cũng đỏ hoe, ngồi trên đất nói rất nhiều lời với chị gái và anh rể.
Nói Ánh Ánh bây giờ học ở trường mới rất vui, có rất nhiều bạn mới, thành tích cũng ngày càng tiến bộ. Bệnh của cô đã khỏi hẳn rồi, không chỉ có thể nghe được còn có thể nói được, sau ngày có lẽ cũng sẽ càng lúc tốt lên, bảo họ không cần lo lắng.
Ông nói rất lâu, lâu đến độ trên núi đã bắt đầu mưa nhỏ.
Du Trình kéo cô gái nhỏ đứng dậy, cầm ô đen che cho cô, thấp giọng an ủi: “Đi thôi, bố mẹ nhất định không muốn thấy con dầm mưa cảm lạnh, nào đừng khóc nữa.”
Cô rất nghe lời, hít hít mũi, quả nhiên không khóc nữa.
Hai người cầm ô xuống núi.
Lúc xuống bậc thang, một chàng trai mặc hoodie đen đội mũ cầm một bó hoa cúc nhỏ từ dưới núi đi lên, cùng hai người chạm vai lướt qua.
Du Trình cảm thấy hơi quen mắt lại cho rằng mình nhìn lầm. Ông rất ít khi đến Yến Thành, sao có thể quen biết ai được chứ.
Thích Ánh cùng chàng trai đưa mắt nhìn nhau qua màn mưa, anh dịu dàng cười, thu lại ánh nhìn.
Cho đến khi bóng hai người biến mất trong cơn mưa, anh mới đi đến nơi Thích Ánh quỳ khóc ban nãy, cầm hoa cúc đặt trước mộ.
Người đàn ông trên tấm ảnh mặc cảnh phục, chính khí lẫm liệt. Ngũ quan của Thích Ánh giống mẹ, trông rất dịu dàng.
Phương Húc nói không sai, trước giờ anh rất ghét cảnh sát, chán ghét chính nghĩa cùng đạo đức đường hoàng trong miệng họ. Hi sinh chính mình cùng chính nghĩa đạo đức mà người nhà đổi lại có gì đáng để tự hào chứ?
Nhưng người đàn ông trong bức ảnh, gương mặt chứa ý cười, ánh mắt sâu thẳm kiên định, hệt như không sợ vực sâu vạn trượng trước mặt, chỉ cần khoác cảnh phục lên người, ông sẽ không chùn bước.
Quý Nhượng rũ mắt, quỳ trước bia mộ.
Anh thấp giọng nói: “Cô chú, cháu là...bạn học của Ánh Ánh.” Anh mím môi, giọng trầm mà kiên định: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cả đời cũng sẽ không để cô ấy chịu chút khổ cực nào.”
Mưa càng lúc càng lớn, anh khấu đầu ba cái, xoay người xuống núi.
……
Nhà của Thích Ánh ở Yến Thành vẫn còn, Du Trình định đợi cô sau khi tốt nghiệp đại học sẽ để cô tự giải quyết căn nhà này.
Nhưng vì gần một năm không người ở, phòng chắc chắn sẽ có rất nhiều bụi, ở một ngày cũng lười dọn dẹp nên Du Trình ở khu gần nhà cô đặt một khách sạn, trước khi về đến nhìn xem là được.
Hôm qua Thích Ánh liền gửi địa chỉ của khách sạn cho Quý Nhượng, anh đặt cùng khách sạn với cô. Sau khi xuống núi cả người anh đều ướt sũng, về phòng liền tắm nước nóng, anh quấn khăn tắm, phơi quần áo ướt lên.
Sắc trời tối dần, Du Trình dẫn Thích Ánh đi ăn, hôm nay bôn ba vừa lạnh vừa mệt, sau khi về khách sạn, ông liền bảo cô sớm nghỉ ngơi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, tuy lúc viếng mộ cô có khóc một lúc nhưng những lúc khác cô đều trông rất bình thường, Du Trình cũng không nghĩ nhiều, tự về phòng mình.
Mưa càng lúc càng to, lộp bộp lộp bộp rơi trên mái hiên hệt như muốn đục lỗ trong phòng vậy.
Thích Ánh tắm xong, thay quần áo, đứng ngoài ban công nhìn ra ngoài.
Có thể nhìn thấy căn nhà cô từng ở, con đường đá cô đi học đi về, phố ăn vặt cô thích ăn, còn có ngã tư cô từng té xe khi chạy xe đạp.
Tất cả đều phủ dưới màn mưa, hệt như quá khứ không quay trở lại, mọi thứ đều không chân thực.
Cô ngồi ôm ngực, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cô không dám khóc ra tiếng, cậu ở phòng bên cạnh, cô sợ ông nghe thấy.
Cô cũng không biết tại sao cô lại đau khổ thế này.
Rõ ràng cô chưa từng gặp qua đôi bố mẹ kia, rõ ràng cô chỉ là một ‘người ngoài’ thôi.
Cửa phòng bị gõ vang lên tiếng ‘rầm rầm’.
Cô đưa tay quệt loạn hai cái lên mặt, gắng gượng đi mở cửa.
Ngoài cửa là Quý Nhượng, anh mặc quần áo vẫn chưa khô, cầm di động, “Anh gọi điện cho em nhưng em không nghe máy.” Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, nhíu mày, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh...”
Cô gái nhỏ cúi cùng cũng không nhịn được, bổ nhào vào lòng anh, suy sụp khóc.
Quý Nhượng đưa tay ôm lấy cô, dùng chân đóng cửa.
Cô khóc rất dữ dội, khóc đến thở không ra hơi, nước mắt so với nước mưa ngoài kia còn nhiều hơn, khóc đến tim anh vụn thành từng mảnh. Ngoài trừ ôm chặt cô, anh không còn cách nào nữa.
Anh dùng tay lau nước mắt cho cô, hôn lên mắt cô, khàn giọng hỏi: “Ánh Ánh ngoan, em cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Cô ôm lấy lồng ngực mình, giọng khóc vừa mềm vừa nhẹ: “Tim em rất đau.”
Tim anh cũng rất đau, vỡ vụn thành từng mảnh vẫn chưa đủ, giờ đây chúng đã nát vụn thành cặn rồi.
Anh đến cả dùng sức ôm cô cũng không dám, thấp giọng nói: “Anh dẫn em đi khám nhé?”
Cô lau nước mắt lắc đầu: “Không cần.” Bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo anh, gương mặt toàn nước mắt, dù cô cố ngăn thế nào thì nước mắt vẫn cứ chảy xuống, cô thút thít hỏi anh: “Em như thế có phải là không tốt không?”
Anh cúi đầu, hôn lên đôi mi ướt sũng nước mắt của cô: “Em thế nào đều tốt cả.”
“Em không tốt.” Cô nhắm mắt, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy trong vòng tay anh, giọng đau khổ nghẹn ngào từ đôi môi nhỏ giọng nói: “Thật ra em không cảm thấy tự hào về bố.”
Em thật ra...
Không hề cảm thấy tự hào.
Em chỉ muốn ông ấy sống.
Muốn mỗi ngày ông ấy tan làm, chạy chiếc xe điện của ông đến đón em tan học.
Muốn mỗi lần ông ấy ra ngoài công tác sẽ mua nhiều thứ đặc sản thơm ngon về.
Muốn ông lúc đi họp phụ huynh, em sẽ tự hào nói với bạn mình, bố tớ là một vị cảnh sát.
Em lừa tất cả mọi người, cũng lừa luôn bản thân mình.
/158
|