Bây giờ không thể thành hẹn hò rồi, thế giới của hai người cũng không cần nghĩ đến nữa. Sáng sớm trên sân thượng mở tiệc nướng cũng không sợ người trong các hộ đến đánh sao?
Nhạc Lê bừng bừng hứng thú chào hỏi Quý Nhượng, sau đó quát bọn Khuất Đại Tráng: “Các cậu có thể làm việc nghiêm túc không? Qua đây giúp tôi xiên thịt!”
Khuất Đại Tráng nói: “Cậu biết gì chứ, tôi là đang hoạt náo không khí! Party không thể thiếu nhất là loại người như tôi đấy!”
Nhạc Lê: “Thế lát nữa lúc chúng tôi ăn, cậu đừng có qua nhé, ở bên cạnh hoạt náo không khí là đủ rồi.”
Khuất Đại Tráng liền ngoan ngoãn chạy qua đó.
Tuy đang giữa hè nhưng bây giờ vẫn còn sớm, mặt trời núp sau mây sớm, nền trời trong vắt, gió nhẹ thổi qua. Ban công không biết nhà nào trồng rất nhiều hoa, gió thổi đến thoang thoảng hương hoa.
Mọi thứ đều tươi đẹp.
Thích Ánh kéo anh ngồi xuống bàn ăn, Chiếc bàn này là bàn gỗ dài nhà Nhạc Lê, bây giờ phủ một chiếc khăn trải bàn sọc ca rô trắng đỏ lên trông vẫn khá cao cấp.
Trên bàn chất đầy quà sinh nhật mà mọi người chuẩn bị cho anh.
Thích Ánh nói: “Anh không cần làm gì cả, ngồi bóc quà là được.”
Thế là đại ca trải nghiệm cảm giác thỏa mãn đập hộp trong ngày 11/11*.
(* Ngày 11/11 ở Trung Quốc là ngày sale lớn nhất năm, trong ngày đó mọi người đều mua đồ chất đống.)
Trên sân thượng vô cùng náo nhiệt. Nhạc Lê có chút chứng cưỡng chế, cắt thức ăn thành từng miếng như nhau, cô cắt khoai tây hơn nửa tiếng cũng chưa xong, Khuất Đại Tráng nói cô: “Đợi cậu cắt xong, chúng tôi trưa mai mới được ăn.”
Nhạc Lê cầm dao gọt quát: “Cắt nhanh có tác dụng gì chứ! Lửa của học sinh nhất khối đã nhóm hơn một tiếng rồi, bây giờ đến một tia lửa cũng không thấy!”
Ngô Duệ bỗng bị nhắc đến, vô thức đẩy gọng kính của mình, có chút ngượng ngùng: “Tớ vẫn đang nghiên cứu thành phần của than này, xem dùng cách nào có thể nhóm dễ nhất.”
Học sinh nhất khối hệt như nghĩ đến gì đó, nghiêm túc hỏi: “Mọi người vẫn nhớ đến kí hiệu nguyên tố của than chứ? Có bao nhiêu đồng vị? Phản ứng hóa học đốt cháy than trong không khí là gì?”
Mọi người: “...”
Ngô Duệ sâu sắc nói: “Dù là lúc vui chơi cũng không thể quên việc học tập nha.”
Sau đó cậu lại ôn tập những kiến thức liên quan đến than sẽ xuất hiện trong đề thi.
Quý Nhượng thật sự không nhịn được nữa, đặt quà nhét vào trong, bắt đầu giúp Ngô Duệ nhóm than. Khuất Đại Tráng cũng nhận lấy dao của Nhạc Lê, để cho người mắc chứng cưỡng chế này đừng cắt năm quả khoai tây miếng miếng giống hệt nhau.
Lúc mặt trời từ trong mây ló ra, vỉ nướng đã đặt lên chậu than. Không lâu sau bánh kem cũng được giao đến. Khuất Đại Tráng lúc xuống lấy còn mua bia về.
Mùi thơm của thịt nướng theo gió nhẹ tản đi, mọi người đều chưa ăn sáng, ngửi thấy mùi thơm như thế này thật sự là nuốt nước bọt. Nướng xong một dĩa thịt lớn, còn chưa đặt lên bàn đã bị các nam sinh ở trên vĩ chia nhau ăn.
Nhạc Lê giận dữ quát một tiếng: “Ai lại đưa tay thì đến cậu ta cũng nướng luôn!”
Thế là lại nướng thêm một đợt nữa, đặt trên đĩa, rải hành lá lên, bưng lên bàn.
Cả bàn đầy ắp thức ăn, có thịt có rau, còn có các món chín đã chuẩn bị trước. Thích Ánh lấy bánh kem ra, cắm lên đó hai chiếc nến số 18.
Cả đám người ngồi trên bàn, Khuất Đại Tráng hưng phấn cầm điện thoại: “Đợi tôi tìm nhạc đệm! Chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật!”
Quý Nhượng: “Không được hát! Không muốn nghe!”
Mẹ nó, lúng túng quá, còn tìm nhạc đệm.
Khuất Đại Tráng: “Hic...”
Cậu ở nhà cũng đã luyện tập rất lâu đấy. Đôi mắt đáng thương xin xỏ nhìn sang bên Thích Ánh, Thích Ánh nhận được tín hiệu của cậu, cô kéo tay áo Quý Nhượng mềm giọng nói: “Sinh nhật phải hát chúc mừng sinh nhật nha!”
Quý Nhượng: “...Được rồi, hát đi.”
Khuất Đại Tráng: “!!!”
Vui hỏng mất, cậu vội nhanh lấy điện thoại, bật âm lớn nhất: “Nào nào, chuẩn bị nha!”
Mọi người nghe thấy trong di động phát ra tiếng đinh tai nhức óc: “Hello, Khốc Cẩu**."
(*Khốc Cẩu: 酷狗 KuGou là một dịch vụ tải và phát nhạc trực tuyến của Trung Quốc được thành lập năm 2004. Và khi mở nó lên sẽ phát ra câu xin chào đó trước)
Lưu Hải Dương giơ chân đá cậu: "Khốc con mẹ mày!"
Cả đám người cười ầm lên.
Cuối cùng bản chúc mừng sinh nhật vẫn hát, người thì hát vấp, kẻ thì hát nhanh, còn có người hát chậm hơn nhịp, người thì hát nhép không rõ âm.
Đại ca cảm thấy nghi thức rất đầy đủ, đàn em của đại ca cũng không thua kém. Khuất Đại Tráng nghiêm túc theo quá trình bình thường dẫn dắt: "Được rồi! Tiếp theo là ước nguyện! Anh Nhượng không cần nói cho bọn em biết, ước xong thổi nến là được rồi."
Quý Nhượng: "Ước xong rồi."
Anh muốn thổi nến.
Khuất Đại Tráng ngăn anh lại: "Không được! Anh phải hợp hai tay dưới cằm, nhắm mắt, như vậy mới linh nghiệm!"
Quý Nhượng: "???"
Con mẹ nó.
Phải như vậy mới linh ư? Được rồi, làm lại lần nữa vậy.
Đại ca làm theo, nhắm mắt, trong lòng thầm ước, rất nghiêm túc từng chữ từng chữ nói: Hi vọng có thể ở bên Ánh Ánh thật lâu thật lâu, mỗi năm bình an.
Anh mở mắt, cúi người thổi nến.
Khuất Đại Tráng vỗ tay đầu tiên, sau đó là màn cắt bánh kem chia cho mọi người. Đến cả bánh kem cũng có rồi sao có thể nào thiếu được màn quệt bánh kem chứ, Khuất Đại Tráng ngo ngoe nhúc nhích.
Quý Nhượng kịp thời phát hiện ra ý đồ của cậu, lạnh giọng: “Mẹ nó, mày dám bôi lên mặt tao thì mày chết chắc rồi.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Hic.
Quý Nhượng dứt lời, trên mặt bị vỗ một cái, bánh kem mát lạnh từ trên mặt trượt xuống cổ áo. Vừa quay đầu, Thích Ánh cầm miếng bánh kem nhỏ ở đằng sau nghiêng đầu nhìn anh cười.
Quý Nhượng mặt không đổi sắc đưa tay với Khuất Đại Tráng: “Đưa đây.”
Khuất Đại Tráng cung cung kính kính đưa đạn bánh kem mà mình chuẩn bị xong đưa lên.
Sau đó nhìn đại ca cầm dĩa bánh kem đuổi theo Thích Ánh.
Thật ấu trĩ.
Cuối cùng anh chặn cô ở góc tường đầy hoa cỏ, Thích Ánh khom nửa người tránh ra đằng sau, dùng tay ôm lấy mặt, mềm mềm làm nũng: Em sai rồi, tha cho em được không?”
Quý Nhượng: “Được.”
Cô không hề nghi ngờ, buông tay ra.
Quý Nhượng cầm dĩa bánh kem quệt lên gò má cô.
Thích Ánh bị quệt lên cả mặt mơ hồ: “...Anh lừa đảo!”
Quý Nhượng nhếch môi, ấn cô lên tường, ngón tay quệt một đường sang trái, một đường bên phải, vẽ thành con mèo hoe: “Đúng, anh lừa đảo, thì thế nào? Cắn anh à.”
Thích Ánh rất giận, giận dỗi nghiêng đầu, cắn lên ngón tay đang vẽ bậy trên mặt mình.
Ngọt quá.
Mùi kem sữa thơm thơm.
Cô theo bản năng mút một cái.
Quý Nhượng lại giống như cả người bị điện giật, lập tức rút ngón tay ra.
Thích Ánh cả mặt dính đầy kem sữa không nhìn ra gương mặt ban đầu nữa, chỉ có đôi mắt vừa to vừa sáng long lanh nhìn anh, còn không ngừng chớp chớp.
Quý Nhượng hít thở không thông, cả người cứng đờ, trừng mắt nhìn cô nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi sát lại gần: “Ông đây thành niên rồi, em biết không?”
Cô cười: “Biết nè.”
Khoảng cách quá gần, anh ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người co hòa cùng vị ngọt của kem sữa thật sự khiến anh phát điên, đến cả giọng cũng trở nên khàn khàn: “Sức tự chủ của người thành niên không tốt, em cẩn thận cho ông.”
Hơi thở anh nóng bỏng, lúc nói chuyện, toàn bộ đều phun lên cổ cô.
Thích Ánh ý thức được gì đó.
Cô đỏ mặt.
Dùng tay đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp: “Biết...Biết rồi.”
Bây giờ cô mới biết ư??? Sao không sớm ngoan ngoãn??? Trêu anh thành thế này bây giờ lại muốn đẩy anh ra?
Quý Nhượng cực kì tức tối.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn lên mặt cô.
Mút đến cả miệng đều đầy kem sữa.
Nhạc Lê bừng bừng hứng thú chào hỏi Quý Nhượng, sau đó quát bọn Khuất Đại Tráng: “Các cậu có thể làm việc nghiêm túc không? Qua đây giúp tôi xiên thịt!”
Khuất Đại Tráng nói: “Cậu biết gì chứ, tôi là đang hoạt náo không khí! Party không thể thiếu nhất là loại người như tôi đấy!”
Nhạc Lê: “Thế lát nữa lúc chúng tôi ăn, cậu đừng có qua nhé, ở bên cạnh hoạt náo không khí là đủ rồi.”
Khuất Đại Tráng liền ngoan ngoãn chạy qua đó.
Tuy đang giữa hè nhưng bây giờ vẫn còn sớm, mặt trời núp sau mây sớm, nền trời trong vắt, gió nhẹ thổi qua. Ban công không biết nhà nào trồng rất nhiều hoa, gió thổi đến thoang thoảng hương hoa.
Mọi thứ đều tươi đẹp.
Thích Ánh kéo anh ngồi xuống bàn ăn, Chiếc bàn này là bàn gỗ dài nhà Nhạc Lê, bây giờ phủ một chiếc khăn trải bàn sọc ca rô trắng đỏ lên trông vẫn khá cao cấp.
Trên bàn chất đầy quà sinh nhật mà mọi người chuẩn bị cho anh.
Thích Ánh nói: “Anh không cần làm gì cả, ngồi bóc quà là được.”
Thế là đại ca trải nghiệm cảm giác thỏa mãn đập hộp trong ngày 11/11*.
(* Ngày 11/11 ở Trung Quốc là ngày sale lớn nhất năm, trong ngày đó mọi người đều mua đồ chất đống.)
Trên sân thượng vô cùng náo nhiệt. Nhạc Lê có chút chứng cưỡng chế, cắt thức ăn thành từng miếng như nhau, cô cắt khoai tây hơn nửa tiếng cũng chưa xong, Khuất Đại Tráng nói cô: “Đợi cậu cắt xong, chúng tôi trưa mai mới được ăn.”
Nhạc Lê cầm dao gọt quát: “Cắt nhanh có tác dụng gì chứ! Lửa của học sinh nhất khối đã nhóm hơn một tiếng rồi, bây giờ đến một tia lửa cũng không thấy!”
Ngô Duệ bỗng bị nhắc đến, vô thức đẩy gọng kính của mình, có chút ngượng ngùng: “Tớ vẫn đang nghiên cứu thành phần của than này, xem dùng cách nào có thể nhóm dễ nhất.”
Học sinh nhất khối hệt như nghĩ đến gì đó, nghiêm túc hỏi: “Mọi người vẫn nhớ đến kí hiệu nguyên tố của than chứ? Có bao nhiêu đồng vị? Phản ứng hóa học đốt cháy than trong không khí là gì?”
Mọi người: “...”
Ngô Duệ sâu sắc nói: “Dù là lúc vui chơi cũng không thể quên việc học tập nha.”
Sau đó cậu lại ôn tập những kiến thức liên quan đến than sẽ xuất hiện trong đề thi.
Quý Nhượng thật sự không nhịn được nữa, đặt quà nhét vào trong, bắt đầu giúp Ngô Duệ nhóm than. Khuất Đại Tráng cũng nhận lấy dao của Nhạc Lê, để cho người mắc chứng cưỡng chế này đừng cắt năm quả khoai tây miếng miếng giống hệt nhau.
Lúc mặt trời từ trong mây ló ra, vỉ nướng đã đặt lên chậu than. Không lâu sau bánh kem cũng được giao đến. Khuất Đại Tráng lúc xuống lấy còn mua bia về.
Mùi thơm của thịt nướng theo gió nhẹ tản đi, mọi người đều chưa ăn sáng, ngửi thấy mùi thơm như thế này thật sự là nuốt nước bọt. Nướng xong một dĩa thịt lớn, còn chưa đặt lên bàn đã bị các nam sinh ở trên vĩ chia nhau ăn.
Nhạc Lê giận dữ quát một tiếng: “Ai lại đưa tay thì đến cậu ta cũng nướng luôn!”
Thế là lại nướng thêm một đợt nữa, đặt trên đĩa, rải hành lá lên, bưng lên bàn.
Cả bàn đầy ắp thức ăn, có thịt có rau, còn có các món chín đã chuẩn bị trước. Thích Ánh lấy bánh kem ra, cắm lên đó hai chiếc nến số 18.
Cả đám người ngồi trên bàn, Khuất Đại Tráng hưng phấn cầm điện thoại: “Đợi tôi tìm nhạc đệm! Chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật!”
Quý Nhượng: “Không được hát! Không muốn nghe!”
Mẹ nó, lúng túng quá, còn tìm nhạc đệm.
Khuất Đại Tráng: “Hic...”
Cậu ở nhà cũng đã luyện tập rất lâu đấy. Đôi mắt đáng thương xin xỏ nhìn sang bên Thích Ánh, Thích Ánh nhận được tín hiệu của cậu, cô kéo tay áo Quý Nhượng mềm giọng nói: “Sinh nhật phải hát chúc mừng sinh nhật nha!”
Quý Nhượng: “...Được rồi, hát đi.”
Khuất Đại Tráng: “!!!”
Vui hỏng mất, cậu vội nhanh lấy điện thoại, bật âm lớn nhất: “Nào nào, chuẩn bị nha!”
Mọi người nghe thấy trong di động phát ra tiếng đinh tai nhức óc: “Hello, Khốc Cẩu**."
(*Khốc Cẩu: 酷狗 KuGou là một dịch vụ tải và phát nhạc trực tuyến của Trung Quốc được thành lập năm 2004. Và khi mở nó lên sẽ phát ra câu xin chào đó trước)
Lưu Hải Dương giơ chân đá cậu: "Khốc con mẹ mày!"
Cả đám người cười ầm lên.
Cuối cùng bản chúc mừng sinh nhật vẫn hát, người thì hát vấp, kẻ thì hát nhanh, còn có người hát chậm hơn nhịp, người thì hát nhép không rõ âm.
Đại ca cảm thấy nghi thức rất đầy đủ, đàn em của đại ca cũng không thua kém. Khuất Đại Tráng nghiêm túc theo quá trình bình thường dẫn dắt: "Được rồi! Tiếp theo là ước nguyện! Anh Nhượng không cần nói cho bọn em biết, ước xong thổi nến là được rồi."
Quý Nhượng: "Ước xong rồi."
Anh muốn thổi nến.
Khuất Đại Tráng ngăn anh lại: "Không được! Anh phải hợp hai tay dưới cằm, nhắm mắt, như vậy mới linh nghiệm!"
Quý Nhượng: "???"
Con mẹ nó.
Phải như vậy mới linh ư? Được rồi, làm lại lần nữa vậy.
Đại ca làm theo, nhắm mắt, trong lòng thầm ước, rất nghiêm túc từng chữ từng chữ nói: Hi vọng có thể ở bên Ánh Ánh thật lâu thật lâu, mỗi năm bình an.
Anh mở mắt, cúi người thổi nến.
Khuất Đại Tráng vỗ tay đầu tiên, sau đó là màn cắt bánh kem chia cho mọi người. Đến cả bánh kem cũng có rồi sao có thể nào thiếu được màn quệt bánh kem chứ, Khuất Đại Tráng ngo ngoe nhúc nhích.
Quý Nhượng kịp thời phát hiện ra ý đồ của cậu, lạnh giọng: “Mẹ nó, mày dám bôi lên mặt tao thì mày chết chắc rồi.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Hic.
Quý Nhượng dứt lời, trên mặt bị vỗ một cái, bánh kem mát lạnh từ trên mặt trượt xuống cổ áo. Vừa quay đầu, Thích Ánh cầm miếng bánh kem nhỏ ở đằng sau nghiêng đầu nhìn anh cười.
Quý Nhượng mặt không đổi sắc đưa tay với Khuất Đại Tráng: “Đưa đây.”
Khuất Đại Tráng cung cung kính kính đưa đạn bánh kem mà mình chuẩn bị xong đưa lên.
Sau đó nhìn đại ca cầm dĩa bánh kem đuổi theo Thích Ánh.
Thật ấu trĩ.
Cuối cùng anh chặn cô ở góc tường đầy hoa cỏ, Thích Ánh khom nửa người tránh ra đằng sau, dùng tay ôm lấy mặt, mềm mềm làm nũng: Em sai rồi, tha cho em được không?”
Quý Nhượng: “Được.”
Cô không hề nghi ngờ, buông tay ra.
Quý Nhượng cầm dĩa bánh kem quệt lên gò má cô.
Thích Ánh bị quệt lên cả mặt mơ hồ: “...Anh lừa đảo!”
Quý Nhượng nhếch môi, ấn cô lên tường, ngón tay quệt một đường sang trái, một đường bên phải, vẽ thành con mèo hoe: “Đúng, anh lừa đảo, thì thế nào? Cắn anh à.”
Thích Ánh rất giận, giận dỗi nghiêng đầu, cắn lên ngón tay đang vẽ bậy trên mặt mình.
Ngọt quá.
Mùi kem sữa thơm thơm.
Cô theo bản năng mút một cái.
Quý Nhượng lại giống như cả người bị điện giật, lập tức rút ngón tay ra.
Thích Ánh cả mặt dính đầy kem sữa không nhìn ra gương mặt ban đầu nữa, chỉ có đôi mắt vừa to vừa sáng long lanh nhìn anh, còn không ngừng chớp chớp.
Quý Nhượng hít thở không thông, cả người cứng đờ, trừng mắt nhìn cô nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi sát lại gần: “Ông đây thành niên rồi, em biết không?”
Cô cười: “Biết nè.”
Khoảng cách quá gần, anh ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người co hòa cùng vị ngọt của kem sữa thật sự khiến anh phát điên, đến cả giọng cũng trở nên khàn khàn: “Sức tự chủ của người thành niên không tốt, em cẩn thận cho ông.”
Hơi thở anh nóng bỏng, lúc nói chuyện, toàn bộ đều phun lên cổ cô.
Thích Ánh ý thức được gì đó.
Cô đỏ mặt.
Dùng tay đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp: “Biết...Biết rồi.”
Bây giờ cô mới biết ư??? Sao không sớm ngoan ngoãn??? Trêu anh thành thế này bây giờ lại muốn đẩy anh ra?
Quý Nhượng cực kì tức tối.
Anh cúi đầu, hung hăng hôn lên mặt cô.
Mút đến cả miệng đều đầy kem sữa.
/158
|