Sau khi chính thức đi học lại, nhà ăn của trường học cũng bắt đầu hoạt động, học sinh đều ăn trưa ở nhà ăn hoặc là các tiệm ăn nhỏ ở xung quanh trường học. Vì nhà ăn của Nhất Trung trước giờ sạch sẽ, thức ăn lại phong phú nên phần lớn học sinh đều chọn ăn ở nhà ăn.
Tiếng chuông tan học vang lên, mấy nam sinh nghịch ngợm trong lớp liền xông ra ngoài như một cơn gió, giáo viên môn toán đã quen với cảnh tượng này vừa dọn dẹp giáo án vừa trêu: “Chúc các em giành được món sườn xào chua ngọt đầu tiên của học kì này.”
Món nổi tiếng của nhà ăn Nhất Trung chính là sườn xào chua ngọt, có thể sánh bằng tiết mục mỹ thực của địa phương.
Nhạc Lê cùng Thích Ánh học xong một tiết đã chảy nước bọt, xem ra cũng không chịu yếu thế kéo cô chạy về hướng nhà ăn.
Kết quả thật là đã quá xem nhẹ tình yêu cuồng nhiệt các thiếu niên như hổ như sói này đối với món sườn xào chua ngọt. Chờ hai người đến, khay đã trống không.
Thế là chỉ đành chọn những món khác, bọn họ chọn cá viên chua ngọt.
Giờ cơm trưa là giờ cao điểm, khắp nơi đều là người, đến khi Nhạc Lê kéo Thích Ánh lấy xong cơm, xung quanh đã không còn bàn trống. Thường thì với loại tình huống này sẽ tìm bàn của bạn cùng lớp xếp bàn ăn cùng, Nhạc Lê cũng không ngoại lệ, tìm bạn học lớp mình, bưng khay thức ăn đến bên đó.
Những bàn ăn khác dường như đều đã hết chỗ, chỉ có bàn ăn gần cửa kính có một người ngồi đấy.
Người qua người lại, đừng nói đến ngồi, đến nhìn cũng không ai dám nhìn một cái.
Nhạc Lê còn đang nói chuyện với bạn học cách đó không xa: “Các cậu sao lại ngồi ở chỗ này, chỗ này gần khu để thức ăn thừa, mùi quá nồng.”
Vừa dứt lời, nhà ăn đang ồn ào chợt yên lặng như tờ.
Nhạc Lê bị dọa đến che miệng lại, còn cho rằng giọng mình quá vang nữa, nhưng phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về hướng cửa. Cô nàng cũng quay đầu nhìn, vừa nhìn liền suýt không cầm vững khay cơm.
Thích Ánh vốn đang đi sau cô không biết từ bao giờ lại ngồi đối diện Quý Nhượng.
Trong Nhất Trung có ai mà không biết, Quý Nhượng trước giờ chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác, đến cả đám thiếu niên lăn lộn theo anh cũng không dám đi quá giới hạn.
Lúc Quý Nhượng vừa vào Nhất Trung, không ai để học sinh không dễ chọc này vào mắt. Lúc ấy đại ca khối 12 xuất thân từ trường thể dục thể thao rất huênh hoang ngồi đối diện Quý Nhượng, bị Quý Nhượng dùng khay cơm chứa đầy cơm canh úp vào mặt gã trước mặt toàn thể giáo viên, học sinh toàn trường.
Đại ca nóng giận, lại bị Quý Nhượng đánh gãy hai chiếc răng.
Từ đó về sau, tất cả mọi người thấy anh đều đi đường vòng.
Nhạc Lê suýt chút bị dọa điên mất. Muốn gọi, Thích Ánh không nghe thấy, muốn qua đó nhưng cô lại không dám.
Cả nhà ăn lập tức chìm vào sự im lặng quái lạ.
Mà Thích Ánh lại còn cười với thiếu niên trước mặt.
Trong lòng cô thật ra có chút không vui. Tại sao mọi người đều ầm ĩ cười nói, tướng quân lại một mình cô đơn ngồi ở bên này chứ.
Có vài người hiểu lầm anh cũng thôi đi, lại còn tẩy chay anh.
Thật sự quá đáng lắm rồi.
Bàn tay gắp thức ăn của Quý Nhượng dừng lại giữa không trung, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
Thích Ánh chớp mắt, hệt như khó hiểu, cười ngọt ngào với anh một cái, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Tư thế ăn của cô cũng rất ngoan, hàng mi dài theo động tác nhai nuốt mà cong lên, rõ ràng ăn đến rất ngon, lại một chút tiếng động cũng không có.
Mấy người Khuất Đại Tráng, Lưu Hải Dương ngồi ở bàn bên cạnh, không dám thở mạnh, sợ anh Nhượng bạo phát cầm khay cơm đánh ngất bạn học đặc biệt đến cả một sợi tóc cũng không thể chạm vào này.
Quý Nhượng nhìn cô nửa ngày, cuối cùng cũng nhúc nhích.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Sau đó thấy đại ca đầu gấu trong trường cầm thìa, múc một thìa canh, đưa vào miệng mình, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Học sinh toàn trường:...
Khuất Đại Tráng dùng thìa nặng nề gõ lên mặt bàn: “Nhìn gì mà nhìn, không ăn thì cút đi.”
Xung quanh vội vàng thu lại ánh nhìn, nhà ăn lần nữa lại ồn ào tiếng người. Nhạc Lê khó khăn đi đến chỗ trống, ngồi xuống, cùng các bạn học mắt to trừng mắt nhỏ.
Lớp phó học tập Huỳnh Bác Thông hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhạc Lê mờ mịt: “Không biết nữa.”
Lớp trưởng Trần Mộng chần chừ nói: “Có thể là lòng khoan dung của Quý Nhượng đối với bạn học đặc biệt khá là lớn chăng?”
Cũng đúng, dù sao đi nữa hôm qua chẳng phải còn giúp Thích Ánh sao. Xem ra, bạn học Quý cũng rất thân thiện, rất hiểu chuyện nhỉ.
Bên kia, bạn học Quý rất thân thiện rất hiểu chuyện uống vài ngụm canh, bàn tay cầm thìa dần nắm chặt lại. Giống như Thích Ánh có thể nghe được vậy, thấp giọng trách cô: “Không phải đã cảnh cáo cậu cách ông đây xa chút sao?”
Khuất Đại Tráng thò đầu qua: “Anh Nhượng, anh nói gì thế?”
Quý Nhượng: “Cút.”
Khuất Đại Tráng: “Ồ.”
Thích Ánh cúi đầu ăn cơm, khóe mắt thấy người đối diện nhúc nhích, vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên.
Tướng quân trông có vẻ rất hung dữ.
Là cơm ăn không ngon sao?
Cô đưa mắt nhìn khay cơm của anh, bên trong rõ ràng là sườn xào chua ngọt mà Nhạc Lê nói là ngon nhất đấy. Thật là kì lạ.
Thích Ánh nghĩ ngợi, cầm thìa chưa dùng đến, đem cá viên trong khay mình đặt vào trong khay Quý Nhượng.
Quý Nhượng: “...”
Thích Ánh lẳng lặng nói: “Cái này ngon lắm.”
Quý Nhượng: “...”
Anh đọc hiểu khẩu hình của cô.
Đôi mắt trong veo ấy thật muốn mạng anh, hệt như đang nói, cậu mau thử một miếng đi.
Quý Nhượng đờ đẫn một lúc, phì cười, anh dùng đũa gắp viên cá viên đó ném sang một bên, độc thoại: “Mẹ nó, còn được nước làm tới.”
Anh không ăn viên cá viên đó, đến cả cơm cũng chưa ăn xong liền đứng dậy rời đi.
Mấy người Khuất Đại Tráng lau miệng liền đuổi theo.
Thích Ánh nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút buồn bã.
Tướng quân kiếp này, hình như rất khó gần.
Cả người đều là gai.
Cô cúi đầu, chậm rãi ăn cơm.
Chờ Quý Nhượng đi rồi, Nhạc Lê mới dám bước qua. Trên môi còn dính mỡ vẫn chưa lau sạch, móc điện thoại gõ chữ đưa cho Thích Ánh đọc: Ánh Ánh, cậu biết Quý Nhượng trước giờ không ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác không? Trước đây có một người dám ngồi đối diện anh bị anh đánh đến rụng hai cái răng.
Thích Ánh:...
Cô sợ hãi che lấy miệng mình.
Xin lỗi, là cô trách nhầm tướng quân rồi.
Tướng quân không hề khó gần chút nào, thậm chí đối với cô còn hạ thủ lưu tình nữa.
Buổi chiều vào học, cả trường đều biết chuyện đại ca đầu gấu ăn cơm cùng bạn học đặc biệt. Dù sao đi nữa nhất cử nhất động của mấy nhân vật tên tuổi đều là tin sốt quý giá trong thời gian học hành chán ngắt này.
Trong nhà vệ sinh nữ, vài nữ sinh sôi nổi tám chuyện:
“Đại ca hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay lại cùng vào nhà ăn ăn trưa, có phải là tiết tấu yêu đương không?”
“Không đâu nhỉ, Quý Nhượng đến cả Tiết Mạn Thanh cũng không nhìn trúng, lại nhìn trúng kẻ câm điếc kia sao?”
“Nhưng bạn học đặc biệt kia xinh hơn Tiết Mạn Thanh mà.”
“Quý Nhượng không phải là gay ư?”
“Hu hu, các cậu đừng trừng tớ, không phải tớ nói mà, mọi người đều âm thầm đồn như thế, nói cậu ấy đối với nữ sinh không nóng không lạnh, tỏ tình đều không chấp nhận, nghe nói Tiết Mạn Thanh bị cậu ấy từ chối ba bốn lần rồi.”
Cửa nhà vệ sinh gian trong kẽo kẹt đẩy ra.
Tiết Mạn Thanh mặt không cảm xúc từ trong đi ra.
Vài nữ sinh đang tám chuyện đưa mắt nhìn nhau, vội vã rời đi.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Lúc gần tan học, Du Trạc nhắn tin cho Thích Ánh: Chị, hôm nay em trực nhật, chị ở trong lớp chờ em.
Thích Ánh trả lời cậu: Ừ.
Du Trạc lại nói: Nghe nói hôm nay chị cùng Quý Nhượng ngồi cùng bàn ăn cơm, chị có thể đừng đến gần anh không, anh thật sự không phải là người tốt.
Thích Ánh lần này không thèm để ý cậu nữa.
Nhạc Lê chép xong vở Thích Ánh, chào tạm biệt cô: Ánh Ánh tớ không chờ cậu nữa, ngày mai phải nghe viết từ vựng, tớ phải về sớm một chút để ôn bài.
Thích Ánh gật đầu, tuy ngày mai nghe viết từ vựng cô không tham gia được, nhưng vẫn mở sách tiếng Anh ra, bắt đầu ôn bài, gần một tiếng sau mới nhận được tin nhắn của Du Trạc, bảo cô xuống bồn hoa ngoài tòa giảng dạy chờ cậu.
Thích Ánh dọn dẹp cặp sách, vẫy tay chào tạm biệt bạn học còn đang trực nhật trong lớp, rời khỏi lớp học.
Lúc xuống lầu, ngay ngã rẻ bỗng xuất hiện bảy tám học sinh. Có nam có nữ, cười hì hì chặn đường cầu thang, hỏi cô: “Này, nhỏ câm, tan học hả?”
Thích Ánh không nghe thấy, nhưng trực giác cảm thấy nụ cười của họ không có ý tốt, nhíu mày lui về sau.
Đám người vây quanh, khiến cô bị chặn ở giữa.
Nữ sinh đứng đầu đẩy cô một cái: “Nói chuyện cũng không biết, còn đòi đi quyến rũ người khác, nếu như có thể nói chuyện, có phải muốn dụ dỗ nam sinh cả trường xoay vòng vòng không?”
Vài nam sinh cười lớn: “Đừng nói bậy, mẹ nó ai lại thích kẻ tàn phế vừa điếc vừa câm chứ.”
Học sinh quét dọn hành lang nhìn về bên này vài cái, nam sinh cao to đứng đầu hắng giọng mắng: “Mẹ nó, đừng lo chuyện bao đồng.”
Những ánh mắt đó vội vàng thu về. Đây là tầng của các lớp 11. Lúc này dường như đã trống rỗng, Thích Ánh không biết họ muốn làm gì, lại không chạy thoát, gấp đến sắp khóc đến nơi.
Đang không biết phải làm thế nào, mắt quét thấy cầu thang có bóng người quen thuộc đang đi xuống, mắt chợt sáng lên.
Là Quý Nhượng.
Người vây quanh cô cũng nhìn thấy, trên mặt lập tức lộ ra tia sợ hãi, đang lúc hoảng loạn, Quý Nhượng lại giống như không thấy ai, đi ngang qua.
Mấy người kia thở phào một hơi, ánh sáng trong mắt Thích Ánh chợt lụi tắt.
Trong đó có một nam sinh phì cười, đưa tay vuốt ve mặt cô: “Đừng nói, chính là gương mặt này, lúc làm ra vẻ đáng thương, vẫn khá mê người đấy.”
Thích Ánh đột nhiên hung hăng đẩy cậu ta một cái.
Cô trước giờ vẫn yên tĩnh đứng đó, để mặc bọn họ bắt nạt, đột nhiên ra tay, nam sinh kia cũng không ngờ được, anh đứng trên bậc thang, mất trọng tâm lùi về sau một bước, chân bước hụt, ngã sõng soài.
Mấy người kia đều ngơ ngác, nam sinh bị ngã mắng to một câu, cực kì buồn bực, nhanh chóng bò dậy, đưa tay muốn vả vào mặt Thích Ánh.
Cánh tay giơ được một nửa đột nhiên bị chặn lại.
Nam sinh quay đầu mắng “Tao...”, đến khi thấy người đằng sau, hệt như nhìn thấy ma, các chữ đằng sau đều bị nghẹn lại.
Vẻ mặt Quý Nhượng lạnh lẽo đứng đằng sau, ngón tay thon dài cơ hồ vặn gãy cánh tay của nam sinh, dưới vẻ mặt đau đớn của nam sinh, anh đẩy cậu ta ra đằng sau, chỉ nói một chữ: “Cút.”
Đám học sinh hư hỏng này lập tức giải tán.
Thích Ánh vốn muốn thu nước mắt về, thoáng cái lại rơi xuống.
Quý Nhượng cúi đầu nhìn cô, gương mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Khóc gì mà khóc, chẳng phải quay lại rồi sao?”
Cô khóc càng hăng hơn.
Anh sờ trái sờ phải, trong túi cái gì cũng không có, cuối cùng từ trong cặp lôi ra một quyển sách toán, xé một trang, vò nhăn nhúm mấy lần, đến khi tờ giấy mềm đi, mới đưa cho cô: “Đừng khóc nữa, bị người ta nhìn thấy còn cho rằng ông đây bắt nạt cậu.”
Cô nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm, lau đi nước mắt bên khóe mắt.
Quý Nhượng lại hỏi: “Em trai nửa bước không rời kia của cậu đâu? Sao không đến đón cậu?”
Thích Ánh mím môi, vành mắt đỏ ửng nhìn anh.
Quý Nhượng không chịu nổi ánh mắt này.
Anh thu lại ánh nhìn, đưa hai ngón tay ra giúp cô xách cặp, đi xuống dưới. Thích Ánh vội đi theo, đi được hai bước, Quý Nhượng cúi đầu nhìn.
Cô quả nhiên lại nắm lấy góc áo của anh.
Ngón tay trắng nõn bóng loáng, rụt rè giữ lấy một góc áo nhỏ, giống như sợ anh không vui, dùng sức nhẹ đến mức dường như rất khó phát hiện.
Chú ý đến tầm mắt của anh, ngón tay Thích Ánh chợt buông lỏng, chần chờ buông ra.
Bước chân Quý Nhượng khựng lại, đem tay áo đồng phục trên vai của mình kéo xuống, đưa cho cô.
Anh không kiên nhẫn nói: “Cầm lấy.”
Tiếng chuông tan học vang lên, mấy nam sinh nghịch ngợm trong lớp liền xông ra ngoài như một cơn gió, giáo viên môn toán đã quen với cảnh tượng này vừa dọn dẹp giáo án vừa trêu: “Chúc các em giành được món sườn xào chua ngọt đầu tiên của học kì này.”
Món nổi tiếng của nhà ăn Nhất Trung chính là sườn xào chua ngọt, có thể sánh bằng tiết mục mỹ thực của địa phương.
Nhạc Lê cùng Thích Ánh học xong một tiết đã chảy nước bọt, xem ra cũng không chịu yếu thế kéo cô chạy về hướng nhà ăn.
Kết quả thật là đã quá xem nhẹ tình yêu cuồng nhiệt các thiếu niên như hổ như sói này đối với món sườn xào chua ngọt. Chờ hai người đến, khay đã trống không.
Thế là chỉ đành chọn những món khác, bọn họ chọn cá viên chua ngọt.
Giờ cơm trưa là giờ cao điểm, khắp nơi đều là người, đến khi Nhạc Lê kéo Thích Ánh lấy xong cơm, xung quanh đã không còn bàn trống. Thường thì với loại tình huống này sẽ tìm bàn của bạn cùng lớp xếp bàn ăn cùng, Nhạc Lê cũng không ngoại lệ, tìm bạn học lớp mình, bưng khay thức ăn đến bên đó.
Những bàn ăn khác dường như đều đã hết chỗ, chỉ có bàn ăn gần cửa kính có một người ngồi đấy.
Người qua người lại, đừng nói đến ngồi, đến nhìn cũng không ai dám nhìn một cái.
Nhạc Lê còn đang nói chuyện với bạn học cách đó không xa: “Các cậu sao lại ngồi ở chỗ này, chỗ này gần khu để thức ăn thừa, mùi quá nồng.”
Vừa dứt lời, nhà ăn đang ồn ào chợt yên lặng như tờ.
Nhạc Lê bị dọa đến che miệng lại, còn cho rằng giọng mình quá vang nữa, nhưng phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về hướng cửa. Cô nàng cũng quay đầu nhìn, vừa nhìn liền suýt không cầm vững khay cơm.
Thích Ánh vốn đang đi sau cô không biết từ bao giờ lại ngồi đối diện Quý Nhượng.
Trong Nhất Trung có ai mà không biết, Quý Nhượng trước giờ chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác, đến cả đám thiếu niên lăn lộn theo anh cũng không dám đi quá giới hạn.
Lúc Quý Nhượng vừa vào Nhất Trung, không ai để học sinh không dễ chọc này vào mắt. Lúc ấy đại ca khối 12 xuất thân từ trường thể dục thể thao rất huênh hoang ngồi đối diện Quý Nhượng, bị Quý Nhượng dùng khay cơm chứa đầy cơm canh úp vào mặt gã trước mặt toàn thể giáo viên, học sinh toàn trường.
Đại ca nóng giận, lại bị Quý Nhượng đánh gãy hai chiếc răng.
Từ đó về sau, tất cả mọi người thấy anh đều đi đường vòng.
Nhạc Lê suýt chút bị dọa điên mất. Muốn gọi, Thích Ánh không nghe thấy, muốn qua đó nhưng cô lại không dám.
Cả nhà ăn lập tức chìm vào sự im lặng quái lạ.
Mà Thích Ánh lại còn cười với thiếu niên trước mặt.
Trong lòng cô thật ra có chút không vui. Tại sao mọi người đều ầm ĩ cười nói, tướng quân lại một mình cô đơn ngồi ở bên này chứ.
Có vài người hiểu lầm anh cũng thôi đi, lại còn tẩy chay anh.
Thật sự quá đáng lắm rồi.
Bàn tay gắp thức ăn của Quý Nhượng dừng lại giữa không trung, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
Thích Ánh chớp mắt, hệt như khó hiểu, cười ngọt ngào với anh một cái, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Tư thế ăn của cô cũng rất ngoan, hàng mi dài theo động tác nhai nuốt mà cong lên, rõ ràng ăn đến rất ngon, lại một chút tiếng động cũng không có.
Mấy người Khuất Đại Tráng, Lưu Hải Dương ngồi ở bàn bên cạnh, không dám thở mạnh, sợ anh Nhượng bạo phát cầm khay cơm đánh ngất bạn học đặc biệt đến cả một sợi tóc cũng không thể chạm vào này.
Quý Nhượng nhìn cô nửa ngày, cuối cùng cũng nhúc nhích.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Sau đó thấy đại ca đầu gấu trong trường cầm thìa, múc một thìa canh, đưa vào miệng mình, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Học sinh toàn trường:...
Khuất Đại Tráng dùng thìa nặng nề gõ lên mặt bàn: “Nhìn gì mà nhìn, không ăn thì cút đi.”
Xung quanh vội vàng thu lại ánh nhìn, nhà ăn lần nữa lại ồn ào tiếng người. Nhạc Lê khó khăn đi đến chỗ trống, ngồi xuống, cùng các bạn học mắt to trừng mắt nhỏ.
Lớp phó học tập Huỳnh Bác Thông hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhạc Lê mờ mịt: “Không biết nữa.”
Lớp trưởng Trần Mộng chần chừ nói: “Có thể là lòng khoan dung của Quý Nhượng đối với bạn học đặc biệt khá là lớn chăng?”
Cũng đúng, dù sao đi nữa hôm qua chẳng phải còn giúp Thích Ánh sao. Xem ra, bạn học Quý cũng rất thân thiện, rất hiểu chuyện nhỉ.
Bên kia, bạn học Quý rất thân thiện rất hiểu chuyện uống vài ngụm canh, bàn tay cầm thìa dần nắm chặt lại. Giống như Thích Ánh có thể nghe được vậy, thấp giọng trách cô: “Không phải đã cảnh cáo cậu cách ông đây xa chút sao?”
Khuất Đại Tráng thò đầu qua: “Anh Nhượng, anh nói gì thế?”
Quý Nhượng: “Cút.”
Khuất Đại Tráng: “Ồ.”
Thích Ánh cúi đầu ăn cơm, khóe mắt thấy người đối diện nhúc nhích, vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên.
Tướng quân trông có vẻ rất hung dữ.
Là cơm ăn không ngon sao?
Cô đưa mắt nhìn khay cơm của anh, bên trong rõ ràng là sườn xào chua ngọt mà Nhạc Lê nói là ngon nhất đấy. Thật là kì lạ.
Thích Ánh nghĩ ngợi, cầm thìa chưa dùng đến, đem cá viên trong khay mình đặt vào trong khay Quý Nhượng.
Quý Nhượng: “...”
Thích Ánh lẳng lặng nói: “Cái này ngon lắm.”
Quý Nhượng: “...”
Anh đọc hiểu khẩu hình của cô.
Đôi mắt trong veo ấy thật muốn mạng anh, hệt như đang nói, cậu mau thử một miếng đi.
Quý Nhượng đờ đẫn một lúc, phì cười, anh dùng đũa gắp viên cá viên đó ném sang một bên, độc thoại: “Mẹ nó, còn được nước làm tới.”
Anh không ăn viên cá viên đó, đến cả cơm cũng chưa ăn xong liền đứng dậy rời đi.
Mấy người Khuất Đại Tráng lau miệng liền đuổi theo.
Thích Ánh nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút buồn bã.
Tướng quân kiếp này, hình như rất khó gần.
Cả người đều là gai.
Cô cúi đầu, chậm rãi ăn cơm.
Chờ Quý Nhượng đi rồi, Nhạc Lê mới dám bước qua. Trên môi còn dính mỡ vẫn chưa lau sạch, móc điện thoại gõ chữ đưa cho Thích Ánh đọc: Ánh Ánh, cậu biết Quý Nhượng trước giờ không ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác không? Trước đây có một người dám ngồi đối diện anh bị anh đánh đến rụng hai cái răng.
Thích Ánh:...
Cô sợ hãi che lấy miệng mình.
Xin lỗi, là cô trách nhầm tướng quân rồi.
Tướng quân không hề khó gần chút nào, thậm chí đối với cô còn hạ thủ lưu tình nữa.
Buổi chiều vào học, cả trường đều biết chuyện đại ca đầu gấu ăn cơm cùng bạn học đặc biệt. Dù sao đi nữa nhất cử nhất động của mấy nhân vật tên tuổi đều là tin sốt quý giá trong thời gian học hành chán ngắt này.
Trong nhà vệ sinh nữ, vài nữ sinh sôi nổi tám chuyện:
“Đại ca hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay lại cùng vào nhà ăn ăn trưa, có phải là tiết tấu yêu đương không?”
“Không đâu nhỉ, Quý Nhượng đến cả Tiết Mạn Thanh cũng không nhìn trúng, lại nhìn trúng kẻ câm điếc kia sao?”
“Nhưng bạn học đặc biệt kia xinh hơn Tiết Mạn Thanh mà.”
“Quý Nhượng không phải là gay ư?”
“Hu hu, các cậu đừng trừng tớ, không phải tớ nói mà, mọi người đều âm thầm đồn như thế, nói cậu ấy đối với nữ sinh không nóng không lạnh, tỏ tình đều không chấp nhận, nghe nói Tiết Mạn Thanh bị cậu ấy từ chối ba bốn lần rồi.”
Cửa nhà vệ sinh gian trong kẽo kẹt đẩy ra.
Tiết Mạn Thanh mặt không cảm xúc từ trong đi ra.
Vài nữ sinh đang tám chuyện đưa mắt nhìn nhau, vội vã rời đi.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Lúc gần tan học, Du Trạc nhắn tin cho Thích Ánh: Chị, hôm nay em trực nhật, chị ở trong lớp chờ em.
Thích Ánh trả lời cậu: Ừ.
Du Trạc lại nói: Nghe nói hôm nay chị cùng Quý Nhượng ngồi cùng bàn ăn cơm, chị có thể đừng đến gần anh không, anh thật sự không phải là người tốt.
Thích Ánh lần này không thèm để ý cậu nữa.
Nhạc Lê chép xong vở Thích Ánh, chào tạm biệt cô: Ánh Ánh tớ không chờ cậu nữa, ngày mai phải nghe viết từ vựng, tớ phải về sớm một chút để ôn bài.
Thích Ánh gật đầu, tuy ngày mai nghe viết từ vựng cô không tham gia được, nhưng vẫn mở sách tiếng Anh ra, bắt đầu ôn bài, gần một tiếng sau mới nhận được tin nhắn của Du Trạc, bảo cô xuống bồn hoa ngoài tòa giảng dạy chờ cậu.
Thích Ánh dọn dẹp cặp sách, vẫy tay chào tạm biệt bạn học còn đang trực nhật trong lớp, rời khỏi lớp học.
Lúc xuống lầu, ngay ngã rẻ bỗng xuất hiện bảy tám học sinh. Có nam có nữ, cười hì hì chặn đường cầu thang, hỏi cô: “Này, nhỏ câm, tan học hả?”
Thích Ánh không nghe thấy, nhưng trực giác cảm thấy nụ cười của họ không có ý tốt, nhíu mày lui về sau.
Đám người vây quanh, khiến cô bị chặn ở giữa.
Nữ sinh đứng đầu đẩy cô một cái: “Nói chuyện cũng không biết, còn đòi đi quyến rũ người khác, nếu như có thể nói chuyện, có phải muốn dụ dỗ nam sinh cả trường xoay vòng vòng không?”
Vài nam sinh cười lớn: “Đừng nói bậy, mẹ nó ai lại thích kẻ tàn phế vừa điếc vừa câm chứ.”
Học sinh quét dọn hành lang nhìn về bên này vài cái, nam sinh cao to đứng đầu hắng giọng mắng: “Mẹ nó, đừng lo chuyện bao đồng.”
Những ánh mắt đó vội vàng thu về. Đây là tầng của các lớp 11. Lúc này dường như đã trống rỗng, Thích Ánh không biết họ muốn làm gì, lại không chạy thoát, gấp đến sắp khóc đến nơi.
Đang không biết phải làm thế nào, mắt quét thấy cầu thang có bóng người quen thuộc đang đi xuống, mắt chợt sáng lên.
Là Quý Nhượng.
Người vây quanh cô cũng nhìn thấy, trên mặt lập tức lộ ra tia sợ hãi, đang lúc hoảng loạn, Quý Nhượng lại giống như không thấy ai, đi ngang qua.
Mấy người kia thở phào một hơi, ánh sáng trong mắt Thích Ánh chợt lụi tắt.
Trong đó có một nam sinh phì cười, đưa tay vuốt ve mặt cô: “Đừng nói, chính là gương mặt này, lúc làm ra vẻ đáng thương, vẫn khá mê người đấy.”
Thích Ánh đột nhiên hung hăng đẩy cậu ta một cái.
Cô trước giờ vẫn yên tĩnh đứng đó, để mặc bọn họ bắt nạt, đột nhiên ra tay, nam sinh kia cũng không ngờ được, anh đứng trên bậc thang, mất trọng tâm lùi về sau một bước, chân bước hụt, ngã sõng soài.
Mấy người kia đều ngơ ngác, nam sinh bị ngã mắng to một câu, cực kì buồn bực, nhanh chóng bò dậy, đưa tay muốn vả vào mặt Thích Ánh.
Cánh tay giơ được một nửa đột nhiên bị chặn lại.
Nam sinh quay đầu mắng “Tao...”, đến khi thấy người đằng sau, hệt như nhìn thấy ma, các chữ đằng sau đều bị nghẹn lại.
Vẻ mặt Quý Nhượng lạnh lẽo đứng đằng sau, ngón tay thon dài cơ hồ vặn gãy cánh tay của nam sinh, dưới vẻ mặt đau đớn của nam sinh, anh đẩy cậu ta ra đằng sau, chỉ nói một chữ: “Cút.”
Đám học sinh hư hỏng này lập tức giải tán.
Thích Ánh vốn muốn thu nước mắt về, thoáng cái lại rơi xuống.
Quý Nhượng cúi đầu nhìn cô, gương mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Khóc gì mà khóc, chẳng phải quay lại rồi sao?”
Cô khóc càng hăng hơn.
Anh sờ trái sờ phải, trong túi cái gì cũng không có, cuối cùng từ trong cặp lôi ra một quyển sách toán, xé một trang, vò nhăn nhúm mấy lần, đến khi tờ giấy mềm đi, mới đưa cho cô: “Đừng khóc nữa, bị người ta nhìn thấy còn cho rằng ông đây bắt nạt cậu.”
Cô nhận lấy tờ giấy nhăn nhúm, lau đi nước mắt bên khóe mắt.
Quý Nhượng lại hỏi: “Em trai nửa bước không rời kia của cậu đâu? Sao không đến đón cậu?”
Thích Ánh mím môi, vành mắt đỏ ửng nhìn anh.
Quý Nhượng không chịu nổi ánh mắt này.
Anh thu lại ánh nhìn, đưa hai ngón tay ra giúp cô xách cặp, đi xuống dưới. Thích Ánh vội đi theo, đi được hai bước, Quý Nhượng cúi đầu nhìn.
Cô quả nhiên lại nắm lấy góc áo của anh.
Ngón tay trắng nõn bóng loáng, rụt rè giữ lấy một góc áo nhỏ, giống như sợ anh không vui, dùng sức nhẹ đến mức dường như rất khó phát hiện.
Chú ý đến tầm mắt của anh, ngón tay Thích Ánh chợt buông lỏng, chần chờ buông ra.
Bước chân Quý Nhượng khựng lại, đem tay áo đồng phục trên vai của mình kéo xuống, đưa cho cô.
Anh không kiên nhẫn nói: “Cầm lấy.”
/158
|