Vân Thanh lướt xuống, người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ bị còng tay, đối diện với ống kính, trong mắt không có một tia cảm xúc nào.
Cô nhớ tới đôi mắt đó, anh ta chính là người đã xông vào tiểu viện để cứu Vân Nghiên Thư ngày hôm đó.
Người đàn ông tên là Mặc Từ.
Anh ta nhìn vào ống kính, nhận mọi trách nhiệm về mình, hoàn toàn không nhắc đến Vân Nghiên Thư.
Vân Thanh câu môi mỉa mai, thật sự trung thành.
Cô rất muốn gặp người đàn ông
tên Mặc Từ này.
Hai ngày sau, Vân Thanh xuất hiện tại trại giam.
Mặc Từ vẫn đeo mặt nạ, nhưng anh ta đã thay đồng phục tù nhân, chờ ngày xét xử cuối cùng.
Vân Thanh ngồi đối diện với anh ta, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Cố ý giết người, dù lânh mức án nhẹ nhất cũng sẽ phải ngồi tù.
”
Cô nhìn vào đỏi mắt lạnh lùng dưới lớp mặt nạ của người đàn ông, cất giọng nhắc nhở “Nếu chịu thay cô ta cả đời, Vân Nghiên Thư cũng sẽ không thấy cảm động.
”
Mặc Từ lạnh lùng nói: “Người là do tôi giết, không liên quan đến
Vân Nghiên Thư.
”
Hóa ra không phải là trung thảnh, mà là si tình…
Vân Thanh lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video rất nổi tiếng trên mạng, đẩy xuống trước mắt của Mặc Từ.
/
Tại hiện trường đám tang của Vân Kiều Kiều, nơi quay đoạn video, Vân Nghiên Thư mặc một chiếc váy đen lịch lãm, bị vây quanh bởi rất đông phóng viên.
Đôi mắt cô ta đò hoe, sưng lên vì khóc, trông cô ta yếu ớt và đáng thương, nhưng người đi cùng cô ta, tham dự lẻ tang với tư cách là vị hôn phu tương lai lại là người thừa kế của cố gia, một trong năm gia tộc lớn ở Bắc Thành -Cố Tay Trạch!
Mặc Từ thân thê run lên kịch liệt, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không nói nên lời.
Vân Thanh gằn như có thể cám nhặn được nỗi buồn đang tràn ngập trong anh ta.
Tưởng rằng Mặc Từ sẽ thay đổi lời nói, liền thấy Mặc Từ cắn môi, hung hàng nhắm mắt lại, một lát sau, cả người run lên: “… Tôi biết tôi khống xứng với cô ấy, cô ấy xứng đáng có người đàn ông tốt hơn! Chỉ cần cô ắy cảm thắy hạnh phúc, tôi có thể đứng sau cô ấy bảo vệ cô ấy cả đời!”
Vân Thanh cau mày.
Trước khi não bộ kịp phản ứng, cô đã buột miệng hỏi: “Thích một người không thích mình thì có ích
ỉợigi?”
Mặc Từ không ngờ cô lại hòi câu này, vì vậy anh liếc nhln cò rồi nó “Tồi thích cô ắy là ý nghĩa lớn nhất rồi, chỉ cần có thế nhìn thấy Vân Nghiên Thư vui vé, mọi thứ tỏi làm đều xứng đãng!”
“Ngu ngốc!”
Vàn Thanh cho rằng anh ta dường như ngu ngốc đến nực cười.
Nhưng hình ảnh cùa Hũẩc Cành Thâm lại hiện lên trong đầu cỏ, câu nói ‘biết rồi’ anh nói khi buông tay cồ lạnh lùng dưới ánh tràng …
Trái tim cò không khỏi trầm mặc.
Thì ra Hoắc Cảnh Thâm trong lòng cô không phải là một áng mây, anh có trọng lượng, đè nặng đến mữa khó thở…
Thích một người… Khó chịu như vậy sao? Như vậy.
có đáng không?
Mặc Từ vô cùng kiên định: “Tình cảm của tôi dành cho Vân Nghiên Thư, cô không hiểu được! Tôi cho dù có chết cũng không phản bội cô ấy.
”
Vân Thanh đeo kính râm lên, che hết cảm xúc trong mắt.
Cô chậm rãi đứng dậy: “Vân Nghiên Thư bị tai nạn hỏa hoạn năm mười bày tuồi.
Anh là người đã cửu cô ấy đúng không?”
“Làm sao cô biết chuyện này?” Tâm trạng của Mặc Từ cuối cùng cũng dao động.
“Điều tôi biết còn nhiều hơn những gì anh nghĩ.
”
/427
|