Sau khi xuất viện^Vân Thanh lái xe đến tận Vọng Nguyệt Lâu.
Tối nay, cô hẹn Chung Li gặp mặt ở đây.
Kẻ từ lần cuối cùng Chung Li bị Tư Mộ Bạch đưa đi khỏi Thủy Tinh Cung, cô luôn lo lắng không yên tâm, cô có gọi điện thoại cho Chung Li vài lằn đẻ chắc chắn rằng cô vẫn ồn.
/
“Bảo bối Thanh Thanh!”
Chung Li luôn thích vẻ đẹp sáng chói, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người giống như một đóa hoa hồng đang nở vội vàng đi về phía Vân Thanh.
Vân Thanh mơ hồ cảm thấy ôn Như Nhứ cùng Chung Li quả thực giống nhau … Tuy ồn Như Nhứ ở trước mặt Tư Mộ Bạch quá ôn nhu, nhưng ôn Như Nhứ trong miệng truyền thông cũng giống như Chung Li thứ hai.
Bất can, ngạo mạn.
Nhưng Chung Li là vốn có.
Chung trong Chung Li, là Chung trong sự xa hoa, nếu khống phải Tư Mộ Bạch phá nát tát cả của
cô ấy…
“Hai ngày nay chị thế nào? Tư Mộ Bạch không làm chị khó xử chứ?”
Nhắc đến Tư Mộ Bạch, nụ cười trên mặt Chung Li dịu đi, co ấy nhanh miệng nói: “Thứ cằm thú đó chưa về nhà, không biết bận cái gì.
Quan tâm anh ta ư, anh ta tốt nhất là chết ở bên ngoài.
Đi thôi, chị đặt phòng rồi, chúng ta đi ản cơm, vừa ăn vừa nói!”
Vân Thanh còn chưa kịp bước tiếp, cửa nhà hàng phía sau đột nhiên mở ra, một cơn gió mát ập
đến.
“Chị!” Giọng Vân Nghiên Thư vui mùng khôn xiết.
Vân Thanh quay lại, cô thấy Vân Nghiên Thư tay trong tay với cố Tây Trạch đi vào, an mặc đẹp tử đầu đến chân, mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trông rất quyến rũ, còn Cố Tây Trạch bên cạnh cô ta mặc một vest cùng chiếc áo màu nhạt với một phong thải nhẹ nhàng và thanh lịch.
Ánh mắt của anh ta rơi xuống mặt Vân Thanh, sau một hòi kinh ngạc, anh mắt thoang hiện lên mộl tia chán ghét knó phát hiện.
Nhưng sự gia giáo nhắc cho cố Tây Trạch phải lịch sự: “Đã lâu khống gặp, Thanh Thanh.”
Vân I hanh và anh ta là bạn cũ.
Khi còn nhỏ, cô gọi anh là anh Tây Trạch, chạy theo mồng anh.
Anh ta cũng dạy cô chơi piano … Không thể nhận ra, nhưng cố Tây Trạch nãm ấy quả thực là một người anh trai đã đối xử rắt tốt với cỏ ấy.
Bây giờ gặp lại nhau, lại chính là tình huống này.
Có vẻ như Vân Nghiên Thư đã nóỉ xấu cô không ít với cố Tây Trạch.
Vân Thanh quét mẳt qua anh ta một cái, cười nửa miệng, “Đã lâu không gặp, tôi nhớ anh Tây Trạch khiếu thẳm mỹ không tòi, nhưng sao lớn lên mắt càng ngày càng kém.”
Những lời này rõ ràng là châm biếm Vân Nghiên Thư.
cố Tây Trạch cau mày, không giấu được vẻ thất vọng: “Thanh Thanh sao bây giờ em lại trở nên như thế này?”
Vân Thanh có chút buồn cười, vòng tay nhìn anh ta đùa: “Tôi trở nên thế nào?”
Cố Tây Trạch bị cô làm cho tức giận, giọng điệu của anh ta trở nên nặng nề “Cay nghiệt độc ác, tham lam và ích kỷ!”
Chung Li tức giận đến mức chỉ muốn làm gì đó, nhưng đã bị Vân Thanh ngăn lại.
Vân Nghiên Thư nhẹ nhàng kéo cổ tay của cố Tây Trạch, nhẹ nhàng nói: “Anh Tây Trạch, đừng nói như vặy với chị gái em.
Chị ấy ở quê nhiều nàm như vậy,
trong lòng tức giận, trách chúng ta cũng là phải thôi….”
“Nhưng em vô tội, sự đáng thương của cô ấy không phái là lý do để cô ấy làm tồn thương em!”
Vân Thanh suýt nữa cười thành tiếng.
“Cố Tây Trạch, tôi khuyên anh tránh xa người phụ nữ này và người nhà Vân gia, nếu không sau này sẽ hối hận.”
/427
|