Những vị ban giám khảo khác cũng đang nhìn chằm cách điều chế nước hoa của Vân Thanh, nỏ giống với cách điều chế cùa Vân Nghiên Thư.
Nhưng Amanda là trưởng ban giám khảo, mấy việc gian lận copy thế này cô ấy luôn là người hiểu rõ nhất, hiện tại cô ấy vẫn chưa có phản ứng gì, những vị giám khảo khác tất nhiên cũng không dám lên tiếng.
Họ nhìn chằm chằm cách điều chế trong tay, ánh mắt phức tạp, vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng vô cùng thích thú…đây mới là kiệt tác của một nhân tài!
Nếu như so sánh, công thức điều chế của Vân Nghiên Thư đa phần chính là sao chép!
Vân Thanh nhỏ một giọt nước hoa xuống tờ giấy thử hương, rồi đưa nó cho ban giám khảo.
Các vị ban giám khảo đã ngửi qua mùi hương, sắc mặt đều thay đổi.
Amanda vẫn luôn bình tĩnh, cô đã ngửi qua vô số mùi hương, nhưng cũng bị ngây người.
Rõ ràng chì khác nhau một chút về cách điều chế, nhưng tại sao…
Hội trường yên lặng, không có ai nói lời nào, nhưng hương thơm dần dần tỏa ra khắp nơi.
Đây là một loại hương rất đặc biệt.
Ngọt ngào, trong lành, ấm áp…dần dần từng lớp một chiếm lấy khứu giác của mọi người, phảng phất hương hoa, mỗi một lớp đều là một hương thơm mới.
Nhưng cái cuối cùng hương thơm để lại chính là cảm giác cay đắng, lạnh lẽo… bi thương chính là mùi hương chính, tạo nên một bản nhạc ấm áp.
Sự nhạy cảm đối với các mùi hương của Amanda mạnh hơn người thương, cồ ấy xúc động chạm vào đuôi mắt của mình.
“Sao em có thể làm được như vậy? Trong hoàn cảnh cách điều chế lúc đầu, ở giữa hay cuối đều không giống nhau, mà vẫn giữ được hương gốc?”
“Vì ỏ’ đầu, giữa hay cuối phương pháp điều chế, em đều cho thêm một lượng tuyết ngải và kujaro không giống nhau.”
Amanda bỗng nhận ra: “Hóa ra là vậy.
Nhưng lời nói này của Vân Thanh nghe thì thấy đơn giản, nhưng muốn làm được, nhất định phải kiểm soát được liều lượng một cách chuẩn xác, ngay cả Amanda cũng không thể tự tin như vậy!
Mấy người phóng viên xếp hàng ở phía trước từ kinh ngạc rồi mới dần dần hoàn hồn.
“Mùi hương này…ôi là trời, tôi không thể tìm được tính từ nào đề miêu tả nó nữa!”
“Tôi còn tưởng rằng mùi hương khi nãy Vân Nghiên Thư điều chế đã rất thơm rồi…quả nhiên vẫn có thứ thơm hơn!”
Những câu nói này, Vân Nghiên Thư đều nghe thấy hết.
Chỉ đến khoảnh khắc này, Vân Nghiên Thư mới biết con tiện nhân Vân Thanh kia và Tôn Đình Phương đã hợp tác với nhau!!
Thứ mà Mục Từ lấy cắp, chính là phương pháp điều chế mà Vân Thanh chuẩn bị cho cuộc thi…
Vân Nghiên Thư trừng mắt nhìn Vân Thanh ở trên sân khấu.
Lòng bàn tay đã bị mỏng tay cào tứa máu, lồng ngực đập mạnh khó mà khống chế nổi, cả người tức điên lên!
Hết lần này đến lần khác, lần nào cô ra tay cũng đều bị con tiện nhân này trêu đùa!
Phẫn nộ, tức giận, không cam tâm… rất nhiều cảm xúc khác trong lòng Vân Nghiên Thư, dường như sắp nồ tung!
Cô ta hận không thể lao vào lột da rút gân Vân Thanh!!
Ánh mắt ác độc kia, Vân Thanh đương nhiên sẽ không thề nào không đế ý tới, cồ nhìn Vân Nghiên Thư ngồi ở vị trí cao phía dưới sân khấu, lãnh đạm, vô ý mỉa mai Vân Nghiên Thư.
“Cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ đâu?” Amanda hỏi.
Vân Thanh lặng im một lát, rồi chậm rãi nói: “Là từ mẹ tôi. Bà sống rất khổ, nhưng trước giờ đều không oán hận, cho dù bản thân có tuyệt vọng nhường nào, bà ấy vẫn luôn dịu dàng…”
Nhưng cô thì không thề.
Cô hận.
Mỗi vết thương trong lòng cô, chỉ khi trở thành những lưỡi dao sắc bén, từng nhát một cứa lên những người đã từng làm tổn thương cô, cô mới có thể xóa đi nỗi hận thù của mình.
Vân Thanh đột nhiên mỉm cười.
“Đúng rồi, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu với mọi người mẹ ruột của tôi…” Vân Thanh đứng trên sân khấu, đối mặt với những ống kính truyền thông từ khắp mọi nơi trên thế giới. Dường như đã tìm được mục tiêu của mình, Vân Thanh bước xuống, từng bước đi tới cạnh khán đài, dừng lại trước ống kính.
Mà người ngồi phía sau ống kính chính là Vân Nghiên Thư.
Vân Thanh mím môi, mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp, nhưng trong mắt Vân Nghiên Thư, lại là con ác quỷ muốn hút hồn đòi mạng, sắc mặt cô ta trắng bệch, cả người dường như rơi xuống hồ nước lạnh sâu muôn trượng, toàn thân run rẩy không thề kiểm soát nồi.
“Mẹ của tôi, chắc mọi người đều biết…” Giọng nói của Vân Thanh từng chữ một, giống như mưa đá dội xuống đầu Vân Nghiên Thư, “Bà chính là người được mệnh danh là bậc thầy điều chế hương…Khương Như Tâm!”
Nhưng Amanda là trưởng ban giám khảo, mấy việc gian lận copy thế này cô ấy luôn là người hiểu rõ nhất, hiện tại cô ấy vẫn chưa có phản ứng gì, những vị giám khảo khác tất nhiên cũng không dám lên tiếng.
Họ nhìn chằm chằm cách điều chế trong tay, ánh mắt phức tạp, vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng vô cùng thích thú…đây mới là kiệt tác của một nhân tài!
Nếu như so sánh, công thức điều chế của Vân Nghiên Thư đa phần chính là sao chép!
Vân Thanh nhỏ một giọt nước hoa xuống tờ giấy thử hương, rồi đưa nó cho ban giám khảo.
Các vị ban giám khảo đã ngửi qua mùi hương, sắc mặt đều thay đổi.
Amanda vẫn luôn bình tĩnh, cô đã ngửi qua vô số mùi hương, nhưng cũng bị ngây người.
Rõ ràng chì khác nhau một chút về cách điều chế, nhưng tại sao…
Hội trường yên lặng, không có ai nói lời nào, nhưng hương thơm dần dần tỏa ra khắp nơi.
Đây là một loại hương rất đặc biệt.
Ngọt ngào, trong lành, ấm áp…dần dần từng lớp một chiếm lấy khứu giác của mọi người, phảng phất hương hoa, mỗi một lớp đều là một hương thơm mới.
Nhưng cái cuối cùng hương thơm để lại chính là cảm giác cay đắng, lạnh lẽo… bi thương chính là mùi hương chính, tạo nên một bản nhạc ấm áp.
Sự nhạy cảm đối với các mùi hương của Amanda mạnh hơn người thương, cồ ấy xúc động chạm vào đuôi mắt của mình.
“Sao em có thể làm được như vậy? Trong hoàn cảnh cách điều chế lúc đầu, ở giữa hay cuối đều không giống nhau, mà vẫn giữ được hương gốc?”
“Vì ỏ’ đầu, giữa hay cuối phương pháp điều chế, em đều cho thêm một lượng tuyết ngải và kujaro không giống nhau.”
Amanda bỗng nhận ra: “Hóa ra là vậy.
Nhưng lời nói này của Vân Thanh nghe thì thấy đơn giản, nhưng muốn làm được, nhất định phải kiểm soát được liều lượng một cách chuẩn xác, ngay cả Amanda cũng không thể tự tin như vậy!
Mấy người phóng viên xếp hàng ở phía trước từ kinh ngạc rồi mới dần dần hoàn hồn.
“Mùi hương này…ôi là trời, tôi không thể tìm được tính từ nào đề miêu tả nó nữa!”
“Tôi còn tưởng rằng mùi hương khi nãy Vân Nghiên Thư điều chế đã rất thơm rồi…quả nhiên vẫn có thứ thơm hơn!”
Những câu nói này, Vân Nghiên Thư đều nghe thấy hết.
Chỉ đến khoảnh khắc này, Vân Nghiên Thư mới biết con tiện nhân Vân Thanh kia và Tôn Đình Phương đã hợp tác với nhau!!
Thứ mà Mục Từ lấy cắp, chính là phương pháp điều chế mà Vân Thanh chuẩn bị cho cuộc thi…
Vân Nghiên Thư trừng mắt nhìn Vân Thanh ở trên sân khấu.
Lòng bàn tay đã bị mỏng tay cào tứa máu, lồng ngực đập mạnh khó mà khống chế nổi, cả người tức điên lên!
Hết lần này đến lần khác, lần nào cô ra tay cũng đều bị con tiện nhân này trêu đùa!
Phẫn nộ, tức giận, không cam tâm… rất nhiều cảm xúc khác trong lòng Vân Nghiên Thư, dường như sắp nồ tung!
Cô ta hận không thể lao vào lột da rút gân Vân Thanh!!
Ánh mắt ác độc kia, Vân Thanh đương nhiên sẽ không thề nào không đế ý tới, cồ nhìn Vân Nghiên Thư ngồi ở vị trí cao phía dưới sân khấu, lãnh đạm, vô ý mỉa mai Vân Nghiên Thư.
“Cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ đâu?” Amanda hỏi.
Vân Thanh lặng im một lát, rồi chậm rãi nói: “Là từ mẹ tôi. Bà sống rất khổ, nhưng trước giờ đều không oán hận, cho dù bản thân có tuyệt vọng nhường nào, bà ấy vẫn luôn dịu dàng…”
Nhưng cô thì không thề.
Cô hận.
Mỗi vết thương trong lòng cô, chỉ khi trở thành những lưỡi dao sắc bén, từng nhát một cứa lên những người đã từng làm tổn thương cô, cô mới có thể xóa đi nỗi hận thù của mình.
Vân Thanh đột nhiên mỉm cười.
“Đúng rồi, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu với mọi người mẹ ruột của tôi…” Vân Thanh đứng trên sân khấu, đối mặt với những ống kính truyền thông từ khắp mọi nơi trên thế giới. Dường như đã tìm được mục tiêu của mình, Vân Thanh bước xuống, từng bước đi tới cạnh khán đài, dừng lại trước ống kính.
Mà người ngồi phía sau ống kính chính là Vân Nghiên Thư.
Vân Thanh mím môi, mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp, nhưng trong mắt Vân Nghiên Thư, lại là con ác quỷ muốn hút hồn đòi mạng, sắc mặt cô ta trắng bệch, cả người dường như rơi xuống hồ nước lạnh sâu muôn trượng, toàn thân run rẩy không thề kiểm soát nồi.
“Mẹ của tôi, chắc mọi người đều biết…” Giọng nói của Vân Thanh từng chữ một, giống như mưa đá dội xuống đầu Vân Nghiên Thư, “Bà chính là người được mệnh danh là bậc thầy điều chế hương…Khương Như Tâm!”
/427
|