3 năm trước, cô ta đã hy sinh mạng sống của mình để cứu anh.
Hoắc Cảnh Thâm hứa sẽ đáp ứng 4 điều kiện của cô mà không cần bất cứ yêu cầu nào. Đây chính là quân cờ có giá trị nhất trong tay cô ta.
“Được.” Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi gật đầu đồng ý, nhắc nhở cô ta, “còn có chuyện cuối cùng.”
Giọng điệu lạnh nhạt, tất cả những gì giữa hai bọn họ, trong mắt Hoắc Cảnh Thâm cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi…
“…Em biết.” Tần Dĩ Nhu cười mỉm dịu dàng, trông có vẻ tinh ý, “Vậy em đi trước. Anh cũng nghỉ sớm đi.”
Màn kịch này mới vừa bắt đầu, cô là Tần Dĩ Nhu, sao có thể thua một con bẻ nhà quê mới lên chứ!
Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có thể là của cô!
Cánh cửa phòng sách mỏ’ ra, vô cùng tĩnh lặng.
Hoắc Cảnh Thâm đứng dậy, định vào phòng xem Vân
Thanh ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Anh khẽ dừng lại, liếc mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Là điện thoại của Vân Thanh, ở trên chiếc ghế sofa, khi đó màn hình điện thoại hiện lên, người gọi — “Nhà”.
Nghĩ vài giây, Hoắc Cảnh Thâm bước lên phía trước, nhấc máy.
“Thanh Thanh, giờ này rồi, sao con vẫn chưa về?” Giọng nói của Khương Như Tâm, mang theo chút sốt ruột, lo lắng.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng, rồi nói: “Bác gái, con là Hoắc Cảnh Thâm.”
Vào đêm đó, trong phòng khách của biệt thự Vân gia, chỉ có một ngọn đèn sáng.
Dáng người già nua gầy guộc cùa Khương Như Tâm bị ánh đèn kéo thành những mảnh vụn, bà ngồi trên chiếc sofa, một tay cằm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc ảnh đã cũ… Nghe giọng của Hoắc Cảnh Thâm, tay Khương Như Tâm run run, tấm ảnh rơi xuống sàn.
Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lên bức ảnh một đồi tình nhân
âu yếm.
Chỉ thấy người con gái trong tấm ảnh xinh đẹp duyên dáng, người con trai anh tuấn, khí chất, có vài phần giống với Hoắc Cảnh Thâm…
Khương Như Tâm cố gắng ồn định cảm xúc của mình.
“Cậu Hoắc, Thanh Thanh đâu?”
Giọng nói Hoắc Cảnh Thâm ấm áp: “Tối nay xảy ra chút chuyện ngoài kế hoạch, Thanh Thanh rất mệt, giờ cô ấy đã ngủ say. Sáng sớm mai con sẽ đưa cô ấy về.”
“Không được!” Khương Như Tâm kích động, bà có chút tức giận, dứt khoát nói: “Thanh Thanh ở cùng cậu, tồi không yên tâm…”
“Bác gái.” Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời bà, bình tĩnh nói chuyện với Khương Như Tâm: “Thời gian một buổi tối, đủ để bác tra rõ mối quan hệ của con và Thanh Thanh. Cô ấy giờ là vợ của con.”
Khương Như Tâm run sợ, bà đã hỏi rõ, nhưng không muốn thừa nhận, càng không muốn chấp nhận, người đàn ông
nguy hiềm sắp chết này là chồng của Thanh Thanh!
Càng huống hồ, anh giống người đàn ông 20 nám trước như vậy!
Nếu như anh thật sự là con trai của người đàn ông đó… Khương Như Tâm cắt đứt suy nghĩ, không thề tiếp tục nghĩ nữa.
Bà chỉ có thể an ủi bản thân, một người họ Hoắc, một người họ Bạc, không thể có quan hệ được!
Nhưng dù khả náng xảy ra chì có 1/10000, bà cũng phải dập tắt đầu mối này!
“Cậu Hoắc, tôi nghĩ cậu vẫn chưa rõ, Thanh Thanh ban đầu
là vì tôi, mới gả cho Hoắc gia!” Khương Như Tâm lạnh lùng nói, chắc như đinh đỏng cột, “Tôi là mẹ con bé, nếu như tôi không chấp nhận cậu, con bé nhất định sẽ nghe lời tôi!”
Nếu đổi lại là một người khác, nói ra những lời này, thì chắc chắn là cách cái chết không xa.
Nhưng người này, là mẹ của Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi hiền lành, hoàn toàn không nghe lời bà nói.
“Không còn sớm nữa, bác gái nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Khương Như Tâm chỉ cảm thấy khỏ chịu, cũng có chút tức giận.
“Cậu Hoắc, cặu nên rõ tình hình hiện tại của mình! Thanh Thanh tuồi còn nhỏ, lại sống tình cảm, cậu không nên làm liên lụy tới con bé!” Bà hít một hơi thật sâu, nói lời cuối với Hoắc Cảnh Thâm, “Xin cậu mau chóng rời khỏi Thanh Thanh!”
Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm cau mày.
Anh thật sự không phải người hiền lành, nhưng đối với thái độ thù địch của Khương Như Tâm đối với anh, nó đã khắc
sâu trong tâm trí anh, anh không kiềm nồi suy nghĩ, phía sau còn có ẩn tình nào khác.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Giọng nói của Vân Thanh, đột nhiên vang lên.
Cô đi chân trần, lặng lẽ bước tới phía sau Hoắc Cảnh Thâm, không biết đã nghe được bao lâu.
Hoắc Cảnh Thâm hứa sẽ đáp ứng 4 điều kiện của cô mà không cần bất cứ yêu cầu nào. Đây chính là quân cờ có giá trị nhất trong tay cô ta.
“Được.” Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi gật đầu đồng ý, nhắc nhở cô ta, “còn có chuyện cuối cùng.”
Giọng điệu lạnh nhạt, tất cả những gì giữa hai bọn họ, trong mắt Hoắc Cảnh Thâm cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi…
“…Em biết.” Tần Dĩ Nhu cười mỉm dịu dàng, trông có vẻ tinh ý, “Vậy em đi trước. Anh cũng nghỉ sớm đi.”
Màn kịch này mới vừa bắt đầu, cô là Tần Dĩ Nhu, sao có thể thua một con bẻ nhà quê mới lên chứ!
Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có thể là của cô!
Cánh cửa phòng sách mỏ’ ra, vô cùng tĩnh lặng.
Hoắc Cảnh Thâm đứng dậy, định vào phòng xem Vân
Thanh ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Anh khẽ dừng lại, liếc mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Là điện thoại của Vân Thanh, ở trên chiếc ghế sofa, khi đó màn hình điện thoại hiện lên, người gọi — “Nhà”.
Nghĩ vài giây, Hoắc Cảnh Thâm bước lên phía trước, nhấc máy.
“Thanh Thanh, giờ này rồi, sao con vẫn chưa về?” Giọng nói của Khương Như Tâm, mang theo chút sốt ruột, lo lắng.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng, rồi nói: “Bác gái, con là Hoắc Cảnh Thâm.”
Vào đêm đó, trong phòng khách của biệt thự Vân gia, chỉ có một ngọn đèn sáng.
Dáng người già nua gầy guộc cùa Khương Như Tâm bị ánh đèn kéo thành những mảnh vụn, bà ngồi trên chiếc sofa, một tay cằm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc ảnh đã cũ… Nghe giọng của Hoắc Cảnh Thâm, tay Khương Như Tâm run run, tấm ảnh rơi xuống sàn.
Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lên bức ảnh một đồi tình nhân
âu yếm.
Chỉ thấy người con gái trong tấm ảnh xinh đẹp duyên dáng, người con trai anh tuấn, khí chất, có vài phần giống với Hoắc Cảnh Thâm…
Khương Như Tâm cố gắng ồn định cảm xúc của mình.
“Cậu Hoắc, Thanh Thanh đâu?”
Giọng nói Hoắc Cảnh Thâm ấm áp: “Tối nay xảy ra chút chuyện ngoài kế hoạch, Thanh Thanh rất mệt, giờ cô ấy đã ngủ say. Sáng sớm mai con sẽ đưa cô ấy về.”
“Không được!” Khương Như Tâm kích động, bà có chút tức giận, dứt khoát nói: “Thanh Thanh ở cùng cậu, tồi không yên tâm…”
“Bác gái.” Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời bà, bình tĩnh nói chuyện với Khương Như Tâm: “Thời gian một buổi tối, đủ để bác tra rõ mối quan hệ của con và Thanh Thanh. Cô ấy giờ là vợ của con.”
Khương Như Tâm run sợ, bà đã hỏi rõ, nhưng không muốn thừa nhận, càng không muốn chấp nhận, người đàn ông
nguy hiềm sắp chết này là chồng của Thanh Thanh!
Càng huống hồ, anh giống người đàn ông 20 nám trước như vậy!
Nếu như anh thật sự là con trai của người đàn ông đó… Khương Như Tâm cắt đứt suy nghĩ, không thề tiếp tục nghĩ nữa.
Bà chỉ có thể an ủi bản thân, một người họ Hoắc, một người họ Bạc, không thể có quan hệ được!
Nhưng dù khả náng xảy ra chì có 1/10000, bà cũng phải dập tắt đầu mối này!
“Cậu Hoắc, tôi nghĩ cậu vẫn chưa rõ, Thanh Thanh ban đầu
là vì tôi, mới gả cho Hoắc gia!” Khương Như Tâm lạnh lùng nói, chắc như đinh đỏng cột, “Tôi là mẹ con bé, nếu như tôi không chấp nhận cậu, con bé nhất định sẽ nghe lời tôi!”
Nếu đổi lại là một người khác, nói ra những lời này, thì chắc chắn là cách cái chết không xa.
Nhưng người này, là mẹ của Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm hiếm khi hiền lành, hoàn toàn không nghe lời bà nói.
“Không còn sớm nữa, bác gái nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Khương Như Tâm chỉ cảm thấy khỏ chịu, cũng có chút tức giận.
“Cậu Hoắc, cặu nên rõ tình hình hiện tại của mình! Thanh Thanh tuồi còn nhỏ, lại sống tình cảm, cậu không nên làm liên lụy tới con bé!” Bà hít một hơi thật sâu, nói lời cuối với Hoắc Cảnh Thâm, “Xin cậu mau chóng rời khỏi Thanh Thanh!”
Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm cau mày.
Anh thật sự không phải người hiền lành, nhưng đối với thái độ thù địch của Khương Như Tâm đối với anh, nó đã khắc
sâu trong tâm trí anh, anh không kiềm nồi suy nghĩ, phía sau còn có ẩn tình nào khác.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Giọng nói của Vân Thanh, đột nhiên vang lên.
Cô đi chân trần, lặng lẽ bước tới phía sau Hoắc Cảnh Thâm, không biết đã nghe được bao lâu.
/427
|