Bóng đêm mê người, khiến người ta trầm luân.
Nơi nào đó trong biệt thự ở thành phố H, hai bóng người một cao một thấp chồng lên nhau dưới ánh đèn màu cam, đến không khí cũng trở nên ẩm ướt nóng nảy.
Tống Y cố nén nỗi đau, cắn chặt môi, không kêu thành tiếng.
Thời Ẩn Chi đột nhiên nâng người dậy, một tay chống cằm, dùng ngón cái tách môi và răng của cô ra, giọng nói có vẻ hơi khàn:
"Đau thì cắn anh, tự cắn mình làm gì."
Chớp chớp mắt, dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn Thời Ẩn Chi, Tống Y tủi thân đáp: "Vậy anh nhẹ một chút, vừa nãy đau chết mất."
Thời Ẩn Chi bất đắc dĩ cười một tiếng, nghiêm túc nói "Được".
Trên đường về Tống Y bị trẹo chân, sau khi Thời Ẩn Chi ôm cô theo kiểu công chúa trở về bèn nhanh chóng chỉnh xương cho cô.
"Lần sau mà ra ngoài đi dạo, em sẽ không đi giày cao gót mỏng như vậy nữa, vừa mệt lại còn dễ bị trẹo chân."
Tiểu tổ tông dẫm lên một chiếc dép khác, lăn qua lăn lại rồi chui vào chăn bông, cầm điện thoại di động bắt đầu lướt Weibo.
Thời Ẩn Chi đột nhiên cũng cởi giày, nhanh nhẹn xoay người, hai tay đặt hai bên người Tống Y, mắt nhìn tiểu tổ tông, cười như không cười nhắc nhở:
"Nhóc không có lương tâm. Có phải em quên gì rồi không?"
Tống Y đang nằm, nghe vậy không khỏi bắt đầu chột dạ, giống như rùa bò, từ từ di chuyển người đi, cười haha, giả ngu không thừa nhận.
" Quên cái gì? Em không biết!"
Nội tâm cô thầm nghĩ, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút thôi, có lòng nghĩ nhưng không dám làm. Mỹ nhân trước mặt, chỉ có một chữ —— sợ.
Đưa tay cởi hai cúc áo phía trên ra, Thời Ẩn Chi đột nhiên tháo cặp kính gọng vàng đặt xuống đầu giường.
Sau khi nuốt nước miếng, Tống Y lập tức hoảng sợ.
Không biết tại sao cô luôn cảm thấy Thời Ẩn Chi lúc bỏ kính xuống tính tình lại lập tức thay đổi, giống như một con dã thú bị phong ấn, đột nhiên phong ấn được giải. Tiếp theo chính là thuận theo thiên tính, bắt đầu săn mồi.
Nguy hiểm lại đặc biệt, khiến cô không thể dời mắt.
Tống Y nghĩ, cô quả nhiên là người ham mê sắc đẹp, thấy sắc là bắt nạt người ta.
Giữ hai tay Tống Y lại, Thời Ẩn Chi quấn lấy Tống Y, cúi đầu hung dữ nhắc nhở bên tai cô nhóc không có lương tâm này:
"Ngân hàng còn phải tính lãi, em nợ anh lâu như vậy, thế nào cũng nên trả chứ? Cho dù không trả, cũng nên cho anh chút lãi đi."
Tai Tống Y ù đi, trong đầu hoàn toàn không nghe thấy Thời Ẩn Chi nói gì.
Cô chỉ nhìn thấy hàng cúc áo đang cởi dở của Thời Ẩn Chi, cảnh bên trong áo sơ mi có thể nhìn không sót cái gì.
Cô muốn chạm vào cơ bụng của anh, rất muốn rất muốn.
Không đợi Tống Y hoàn hồn, nụ hôn triền miên của Thời Ẩn Chi đã rơi xuống, từng chút từng chút, giống như bông tuyết bay vào trong đất, giống như hạt mưa rơi xuống ao.
Từng chút một, đưa cô tiến vào một khoảng trời khác.
"Ưm..."
Cơ thể Tống Y theo bản năng hướng lên trên, miệng vô thức phát ra âm thanh hờn dỗi, như cự tuyệt lại tựa mời gọi.
Hơi thở càng ngày càng không ổn định, giống như một vật dễ cháy nổ, không khống chế được vì ham muốn mà đến.
Đôi mắt Thời Ẩn Chi càng trở nên sâu hơn, giống như được nhuộm bởi một lớp mật ong, như thần tiên rơi xuống phàm trần.
Anh chỉ hơi muốn trừng phạt cô một chút, không ngờ đến cuối cùng người không dừng được lại là mình.
Bàn tay hướng xuống, một đường trượt đi, quần áo trên eo bị xốc lên, lộ ra vòng eo tinh xảo, Tống Y khẩn trương nhắm mắt lại...
Thời Ẩn Chi bỗng nhiên dừng lại, thở dài một hơi, nói:
"Nhóc không có lương tâm, đừng sợ. Sau khi kết hôn, anh sẽ từ từ cùng em nghiên cứu."
Không phải anh không thể tiếp tục, quan hệ trước hôn nhân cũng không phải là không thể. Chỉ là Thời Ẩn Chi cho rằng, điều này không ổn.
Xã hội hiện đại cởi mở, tự do và bình đẳng, nhưng loại chuyện như này cho dù có nói thế nào đi nữa thì con gái đều chịu thiệt thòi nhiều hơn.
Thời Ẩn Chi không đành lòng để tiểu tổ tông chịu thiệt. Nếu nói thua thiệt là phúc, vậy hãy để anh có nhiều phúc hơn đi.
"Chủ nhân, tên kia lại gọi điện thoại đến!"
Tống Y từ từ mở mắt, còn chưa kịp nói gì đã chết lặng nghe tiếng chuông điện thoại.
Với tay lấy điện thoại bên cạnh, hắng giọng, Tống Y mới ấn nút nghe.
"Bà cô nhỏ, Ernest nói hắn ta có việc gấp phải về Pháp vào ngày mai, bảo em đến lấy tranh càng sớm càng tốt, giờ hắn ta đang ở thành phố N." Là điện thoại của Ngô Ngữ.
Tống Y đột ngột tỉnh dậy, cô còn định ở nhà ông bà ngoại thêm mấy ngày, đợi hôm nào về lấy tranh của mẹ. Không ngờ chuyện này không kéo dài được.
"Em sẽ đi ngay!"
Bức tranh cuối cùng mẹ để lại cho con gái, Tống Y đã nhung nhớ bao nhiêu năm, sao có thể bỏ được? Cho dù là cướp thì cũng phải lấy lại được.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Y lập tức muốn đặt vé máy bay về thành phố N.
"Đi ngay bây giờ à?" Thời Ẩn Chi hỏi.
"Vâng, chị Ngô nói ngày mai Ernest sẽ đi, em phải về gấp." Sau khi đặt vé xong, Tống Y lập tức thu dọn đồ đạc, đi đi lại lại trong phòng ngủ.
"Đừng hoảng, sẽ đến kịp mà."
Nhìn những bước đi hoảng loạn của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi dịu dàng cười một tiếng, đừng dậy giúp cô dọn dẹp.
Có vài người, trên người dường như bẩm sinh đã có khả năng làm dịu tâm trạng phiền não, chẳng hạn như Thời Ẩn Chi. Nhiều lúc hoảng hốt, chỉ cần nghe được lời anh nói, sẽ giống như trong mùa hè nóng bức bỗng nhiên thổi vào một dòng nước suối lạnh như băng, so với piperazine còn có tác dụng an thần hơn.
Lúc Tống Y và Thời Ẩn Chi xuống lầu, ông cụ Giải đang cùng bạn già xem TV. Thấy hai người họ xách hành lí xuống, lập tức giật mình đứng dậy khỏi sofa mềm mại.
"Ơ, có chuyện gì vậy, phải về ngay à? Con bé này, không phải con đã bảo ở lại vài ngày nữa sao?"
Trong lời nói vừa trách cứ lại vừa chua xót. Hiếm khi cháu gái về thăm, kết quả không đến một ngày đã muốn đi, sao ông có thể chịu được.
"Con có chuyện ạ, một chuyện rất quan trọng. Sau khi làm xong, đến mùa xuân hoặc tết con sẽ mang đồ về cho ông bà nhìn, ông bà chắc chắn sẽ rất vui."
Tống Y không đề cập đến chuyện di vật của mẹ Giải Giai Chiêu, trước khi nhận được cô không muốn ông bà ngoại thêm buồn.
Sau khi tạm biệt ông bà ngoại, Tống Y liền cùng Thời Ẩn Chi ra ngoài, ngồi lên xe taxi đã hẹn trước đó.
Ông cụ Giải và bạn già đứng trước cổng sân nhìn hai người rời đi. Bà ngoại Tống Y đã lớn tuổi, trong lúc nhất thời không bỏ được cô.
"Ở ngoài con nhớ ăn nhiều một chút, đừng để bị đói bụng. Quần áo cũng phải mặc nhiều vào, đừng để bị cảm lạnh."
Tống Y gật đầu vẫy tay: "Con biết rồi ạ!"
"Ông bà đã già cả rồi, vô dụng rồi, nên ở bên ngoài con phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Tống Y đang cúi đầu kiểm tra giấy tờ và các loại vật dụng khác vừa nghe thấy vậy liền nhìn về phía bà ngoại bên ngoài cửa xe, đột nhiên hét lớn, rất tức giận mà hét:
"Ông bà rất hữu dụng!! Già cái gì mà già, ông bà phải sống lâu trăm tuổi, có biết không!"
Sau khi gào xong, cô tự mình rơi nước mắt.
Con người, ở bên ngoài liều mình làm việc, một khi trở về bên người thân, có lẽ chỉ cần một câu nói đơn giản cũng có thể khiến người ta rơi lệ.
Câu nói "Vô dụng" giống như một con dao vô hình, lập tức đâm vào tim Tống Y.
Thời Ẩn Chi ôm Tống Y đột nhiên bật khóc, sau khi chào tạm biệt ông bà ngoại rồi nói nhỏ bảo tài xế lái xe đến sân bay. Trên đường đi anh cũng chỉ im lặng, mặc cho nước mắt của Tống Y thấm ướt vai anh.
Không phải không an ủi, mà vì hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nên chỉ cần ở bên cô là đủ.
Sau khi về đến thành phố N đã là quá đêm, chỉ còn hai, ba tiếng nữa trời sẽ sáng.
Ở trên máy bay, Tống Y ngủ không được yên, nhiều lần xác nhận thời gian Ernest bay sang Pháp với Ngô Ngữ, nhưng vẫn không thể tự mình liên lạc với Ernest.
Cô ngủ không sâu, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ đã có thể tỉnh lại. Lúc đến khách sạn, dưới mắt đã có một quầng thâm nhạt.
Thời Ẩn Chi đưa tiểu tổ tông đến phòng khách sạn rồi mới lên xe về nhà. Cơ hội tốt như vậy, anh vốn có thể trực tiếp đưa tiểu tổ tông về Thời gia, chứ không phải khách sạn.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại là người có tính cách bảo thủ, không muốn tiểu tổ tông thiệt thòi.
Trước kia là muốn ép Tống Y tiến về trước để nhận rõ nội tâm mình. Hôm nay nếu đã đạt được mục đích, anh lại càng không muốn làm gì tiểu tổ tông.
Trên máy bay đã ngủ một lúc nên lúc về nhà nằm trên giường cũng không ngủ được.
Bật đèn phòng sách lên, Thời Ẩn Chi chuẩn bị đọc một số tài liệu lịch sử. Ngày mai trong trường anh có một buổi hội thảo.
Bật máy tính lên, trong hộp thư có vài mail mới.
Thời Ẩn Chi mở ra xem, cái đầu tiên là thư trả lời của một tạp trí.
[Thật sự rất xin lỗi, bài luận văn này của anh giống bài luận trước đó của giáo sư Tề Gia Hoan.]
Thời Ẩn Chi lập tức cau mày, ngón trỏ không nhanh không chậm gõ lên bàn.
Bài luận văn trong giới học thuật với các bài báo được xuất bản không giống nhau.
Các bài báo bình thường được đăng trên tạp chí hoặc báo sẽ có tiền nhuận bút, nhưng bài luận văn trong giới học thuật một khi được tạp chí cốt lõi chọn trúng thì không chỉ có tiền nhuận bút mà còn phải trả phí trang bìa, cũng chính là phí chiếm trang bìa tạp chí.
Phí trang cho các tạp chí cốt lõi trong nước đều khởi điểm từ 3000 tệ. Nếu bài báo dài, tiền bìa sẽ đắt hơn.
Hơn nữa, điều khác biệt giữa luận văn học thuật và bản thảo thông thường là nếu bài luận bị từ chối sẽ không có mail gửi về. Trong vòng ba tháng phông có phản hồi, về cơ bản chính là bị từ chối.
Nếu như nhận được thư trả lời trong vòng ba tháng, tạp chí cốt lõi sẽ bắt đầu sắp xếp thứ tự và thời gian xuất bản.
Trong trường hợp bình thường, bài luận có chất lượng càng tốt thì thời gian xuất bản càng nhanh. Chất lượng kém thì có lẽ một, hai năm cũng không được xuất bản.
Tổng biên tập của tạp chí mà Thời Ẩn Chi gửi bản thảo có một chút quen biết với cha anh, cõ lẽ vậy nên mới gửi mail này cho anh.
Tề Gia Hoan, là giáo sư Đại học Y Dược N, đề mục nghiên cứu cũng tương tự hướng nghiên cứu của Thời Ẩn Chi.
Nhưng mà Thời Ẩn Chi nhớ, phòng thí nghiệm bị nổ lúc trước là của Tề Gia Hoan.
Nhìn thời gian, đã 5h30 sáng, Thời Ẩn Chi liên lạc với tổng biên tập tạp chí lần trước gửi bản thảo qua WeChat, cân nhắc từng chữ một, thái độ đúng mực nói chuyện phòng thí nghiệm bị nổ lần trước ở trường học ra.
Lúc gần sáu rưỡi, tổng biên tập tạp chí mới trả lời lại. Lúc này lảng tránh vài câu, nhưng không ngăn được câu hỏi của Thời Ẩn Chi, sau đó đem luận văn của Tề Gia Hoan gửi cho anh.
Sau khi mở ra Thời Ẩn Chi nhanh chóng xem. Một phút sau, anh phát ra tiếng hừ lạnh.
Dữ liệu thí nghiệm toàn bộ đều được sao chép, ngay cả quá trình thí nghiệm cũng giống nhau, cái người gọi là giáo sư này da mặt thật dày.
***
Thế là chúng ta lại bị lừa rồi=))) Ôi, chắc đợi đến hết truyện cũng không có thịt ăn đâu các bạn ạ
Nơi nào đó trong biệt thự ở thành phố H, hai bóng người một cao một thấp chồng lên nhau dưới ánh đèn màu cam, đến không khí cũng trở nên ẩm ướt nóng nảy.
Tống Y cố nén nỗi đau, cắn chặt môi, không kêu thành tiếng.
Thời Ẩn Chi đột nhiên nâng người dậy, một tay chống cằm, dùng ngón cái tách môi và răng của cô ra, giọng nói có vẻ hơi khàn:
"Đau thì cắn anh, tự cắn mình làm gì."
Chớp chớp mắt, dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn Thời Ẩn Chi, Tống Y tủi thân đáp: "Vậy anh nhẹ một chút, vừa nãy đau chết mất."
Thời Ẩn Chi bất đắc dĩ cười một tiếng, nghiêm túc nói "Được".
Trên đường về Tống Y bị trẹo chân, sau khi Thời Ẩn Chi ôm cô theo kiểu công chúa trở về bèn nhanh chóng chỉnh xương cho cô.
"Lần sau mà ra ngoài đi dạo, em sẽ không đi giày cao gót mỏng như vậy nữa, vừa mệt lại còn dễ bị trẹo chân."
Tiểu tổ tông dẫm lên một chiếc dép khác, lăn qua lăn lại rồi chui vào chăn bông, cầm điện thoại di động bắt đầu lướt Weibo.
Thời Ẩn Chi đột nhiên cũng cởi giày, nhanh nhẹn xoay người, hai tay đặt hai bên người Tống Y, mắt nhìn tiểu tổ tông, cười như không cười nhắc nhở:
"Nhóc không có lương tâm. Có phải em quên gì rồi không?"
Tống Y đang nằm, nghe vậy không khỏi bắt đầu chột dạ, giống như rùa bò, từ từ di chuyển người đi, cười haha, giả ngu không thừa nhận.
" Quên cái gì? Em không biết!"
Nội tâm cô thầm nghĩ, nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút thôi, có lòng nghĩ nhưng không dám làm. Mỹ nhân trước mặt, chỉ có một chữ —— sợ.
Đưa tay cởi hai cúc áo phía trên ra, Thời Ẩn Chi đột nhiên tháo cặp kính gọng vàng đặt xuống đầu giường.
Sau khi nuốt nước miếng, Tống Y lập tức hoảng sợ.
Không biết tại sao cô luôn cảm thấy Thời Ẩn Chi lúc bỏ kính xuống tính tình lại lập tức thay đổi, giống như một con dã thú bị phong ấn, đột nhiên phong ấn được giải. Tiếp theo chính là thuận theo thiên tính, bắt đầu săn mồi.
Nguy hiểm lại đặc biệt, khiến cô không thể dời mắt.
Tống Y nghĩ, cô quả nhiên là người ham mê sắc đẹp, thấy sắc là bắt nạt người ta.
Giữ hai tay Tống Y lại, Thời Ẩn Chi quấn lấy Tống Y, cúi đầu hung dữ nhắc nhở bên tai cô nhóc không có lương tâm này:
"Ngân hàng còn phải tính lãi, em nợ anh lâu như vậy, thế nào cũng nên trả chứ? Cho dù không trả, cũng nên cho anh chút lãi đi."
Tai Tống Y ù đi, trong đầu hoàn toàn không nghe thấy Thời Ẩn Chi nói gì.
Cô chỉ nhìn thấy hàng cúc áo đang cởi dở của Thời Ẩn Chi, cảnh bên trong áo sơ mi có thể nhìn không sót cái gì.
Cô muốn chạm vào cơ bụng của anh, rất muốn rất muốn.
Không đợi Tống Y hoàn hồn, nụ hôn triền miên của Thời Ẩn Chi đã rơi xuống, từng chút từng chút, giống như bông tuyết bay vào trong đất, giống như hạt mưa rơi xuống ao.
Từng chút một, đưa cô tiến vào một khoảng trời khác.
"Ưm..."
Cơ thể Tống Y theo bản năng hướng lên trên, miệng vô thức phát ra âm thanh hờn dỗi, như cự tuyệt lại tựa mời gọi.
Hơi thở càng ngày càng không ổn định, giống như một vật dễ cháy nổ, không khống chế được vì ham muốn mà đến.
Đôi mắt Thời Ẩn Chi càng trở nên sâu hơn, giống như được nhuộm bởi một lớp mật ong, như thần tiên rơi xuống phàm trần.
Anh chỉ hơi muốn trừng phạt cô một chút, không ngờ đến cuối cùng người không dừng được lại là mình.
Bàn tay hướng xuống, một đường trượt đi, quần áo trên eo bị xốc lên, lộ ra vòng eo tinh xảo, Tống Y khẩn trương nhắm mắt lại...
Thời Ẩn Chi bỗng nhiên dừng lại, thở dài một hơi, nói:
"Nhóc không có lương tâm, đừng sợ. Sau khi kết hôn, anh sẽ từ từ cùng em nghiên cứu."
Không phải anh không thể tiếp tục, quan hệ trước hôn nhân cũng không phải là không thể. Chỉ là Thời Ẩn Chi cho rằng, điều này không ổn.
Xã hội hiện đại cởi mở, tự do và bình đẳng, nhưng loại chuyện như này cho dù có nói thế nào đi nữa thì con gái đều chịu thiệt thòi nhiều hơn.
Thời Ẩn Chi không đành lòng để tiểu tổ tông chịu thiệt. Nếu nói thua thiệt là phúc, vậy hãy để anh có nhiều phúc hơn đi.
"Chủ nhân, tên kia lại gọi điện thoại đến!"
Tống Y từ từ mở mắt, còn chưa kịp nói gì đã chết lặng nghe tiếng chuông điện thoại.
Với tay lấy điện thoại bên cạnh, hắng giọng, Tống Y mới ấn nút nghe.
"Bà cô nhỏ, Ernest nói hắn ta có việc gấp phải về Pháp vào ngày mai, bảo em đến lấy tranh càng sớm càng tốt, giờ hắn ta đang ở thành phố N." Là điện thoại của Ngô Ngữ.
Tống Y đột ngột tỉnh dậy, cô còn định ở nhà ông bà ngoại thêm mấy ngày, đợi hôm nào về lấy tranh của mẹ. Không ngờ chuyện này không kéo dài được.
"Em sẽ đi ngay!"
Bức tranh cuối cùng mẹ để lại cho con gái, Tống Y đã nhung nhớ bao nhiêu năm, sao có thể bỏ được? Cho dù là cướp thì cũng phải lấy lại được.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Y lập tức muốn đặt vé máy bay về thành phố N.
"Đi ngay bây giờ à?" Thời Ẩn Chi hỏi.
"Vâng, chị Ngô nói ngày mai Ernest sẽ đi, em phải về gấp." Sau khi đặt vé xong, Tống Y lập tức thu dọn đồ đạc, đi đi lại lại trong phòng ngủ.
"Đừng hoảng, sẽ đến kịp mà."
Nhìn những bước đi hoảng loạn của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi dịu dàng cười một tiếng, đừng dậy giúp cô dọn dẹp.
Có vài người, trên người dường như bẩm sinh đã có khả năng làm dịu tâm trạng phiền não, chẳng hạn như Thời Ẩn Chi. Nhiều lúc hoảng hốt, chỉ cần nghe được lời anh nói, sẽ giống như trong mùa hè nóng bức bỗng nhiên thổi vào một dòng nước suối lạnh như băng, so với piperazine còn có tác dụng an thần hơn.
Lúc Tống Y và Thời Ẩn Chi xuống lầu, ông cụ Giải đang cùng bạn già xem TV. Thấy hai người họ xách hành lí xuống, lập tức giật mình đứng dậy khỏi sofa mềm mại.
"Ơ, có chuyện gì vậy, phải về ngay à? Con bé này, không phải con đã bảo ở lại vài ngày nữa sao?"
Trong lời nói vừa trách cứ lại vừa chua xót. Hiếm khi cháu gái về thăm, kết quả không đến một ngày đã muốn đi, sao ông có thể chịu được.
"Con có chuyện ạ, một chuyện rất quan trọng. Sau khi làm xong, đến mùa xuân hoặc tết con sẽ mang đồ về cho ông bà nhìn, ông bà chắc chắn sẽ rất vui."
Tống Y không đề cập đến chuyện di vật của mẹ Giải Giai Chiêu, trước khi nhận được cô không muốn ông bà ngoại thêm buồn.
Sau khi tạm biệt ông bà ngoại, Tống Y liền cùng Thời Ẩn Chi ra ngoài, ngồi lên xe taxi đã hẹn trước đó.
Ông cụ Giải và bạn già đứng trước cổng sân nhìn hai người rời đi. Bà ngoại Tống Y đã lớn tuổi, trong lúc nhất thời không bỏ được cô.
"Ở ngoài con nhớ ăn nhiều một chút, đừng để bị đói bụng. Quần áo cũng phải mặc nhiều vào, đừng để bị cảm lạnh."
Tống Y gật đầu vẫy tay: "Con biết rồi ạ!"
"Ông bà đã già cả rồi, vô dụng rồi, nên ở bên ngoài con phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé."
Tống Y đang cúi đầu kiểm tra giấy tờ và các loại vật dụng khác vừa nghe thấy vậy liền nhìn về phía bà ngoại bên ngoài cửa xe, đột nhiên hét lớn, rất tức giận mà hét:
"Ông bà rất hữu dụng!! Già cái gì mà già, ông bà phải sống lâu trăm tuổi, có biết không!"
Sau khi gào xong, cô tự mình rơi nước mắt.
Con người, ở bên ngoài liều mình làm việc, một khi trở về bên người thân, có lẽ chỉ cần một câu nói đơn giản cũng có thể khiến người ta rơi lệ.
Câu nói "Vô dụng" giống như một con dao vô hình, lập tức đâm vào tim Tống Y.
Thời Ẩn Chi ôm Tống Y đột nhiên bật khóc, sau khi chào tạm biệt ông bà ngoại rồi nói nhỏ bảo tài xế lái xe đến sân bay. Trên đường đi anh cũng chỉ im lặng, mặc cho nước mắt của Tống Y thấm ướt vai anh.
Không phải không an ủi, mà vì hiểu suy nghĩ trong lòng cô, nên chỉ cần ở bên cô là đủ.
Sau khi về đến thành phố N đã là quá đêm, chỉ còn hai, ba tiếng nữa trời sẽ sáng.
Ở trên máy bay, Tống Y ngủ không được yên, nhiều lần xác nhận thời gian Ernest bay sang Pháp với Ngô Ngữ, nhưng vẫn không thể tự mình liên lạc với Ernest.
Cô ngủ không sâu, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ đã có thể tỉnh lại. Lúc đến khách sạn, dưới mắt đã có một quầng thâm nhạt.
Thời Ẩn Chi đưa tiểu tổ tông đến phòng khách sạn rồi mới lên xe về nhà. Cơ hội tốt như vậy, anh vốn có thể trực tiếp đưa tiểu tổ tông về Thời gia, chứ không phải khách sạn.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại là người có tính cách bảo thủ, không muốn tiểu tổ tông thiệt thòi.
Trước kia là muốn ép Tống Y tiến về trước để nhận rõ nội tâm mình. Hôm nay nếu đã đạt được mục đích, anh lại càng không muốn làm gì tiểu tổ tông.
Trên máy bay đã ngủ một lúc nên lúc về nhà nằm trên giường cũng không ngủ được.
Bật đèn phòng sách lên, Thời Ẩn Chi chuẩn bị đọc một số tài liệu lịch sử. Ngày mai trong trường anh có một buổi hội thảo.
Bật máy tính lên, trong hộp thư có vài mail mới.
Thời Ẩn Chi mở ra xem, cái đầu tiên là thư trả lời của một tạp trí.
[Thật sự rất xin lỗi, bài luận văn này của anh giống bài luận trước đó của giáo sư Tề Gia Hoan.]
Thời Ẩn Chi lập tức cau mày, ngón trỏ không nhanh không chậm gõ lên bàn.
Bài luận văn trong giới học thuật với các bài báo được xuất bản không giống nhau.
Các bài báo bình thường được đăng trên tạp chí hoặc báo sẽ có tiền nhuận bút, nhưng bài luận văn trong giới học thuật một khi được tạp chí cốt lõi chọn trúng thì không chỉ có tiền nhuận bút mà còn phải trả phí trang bìa, cũng chính là phí chiếm trang bìa tạp chí.
Phí trang cho các tạp chí cốt lõi trong nước đều khởi điểm từ 3000 tệ. Nếu bài báo dài, tiền bìa sẽ đắt hơn.
Hơn nữa, điều khác biệt giữa luận văn học thuật và bản thảo thông thường là nếu bài luận bị từ chối sẽ không có mail gửi về. Trong vòng ba tháng phông có phản hồi, về cơ bản chính là bị từ chối.
Nếu như nhận được thư trả lời trong vòng ba tháng, tạp chí cốt lõi sẽ bắt đầu sắp xếp thứ tự và thời gian xuất bản.
Trong trường hợp bình thường, bài luận có chất lượng càng tốt thì thời gian xuất bản càng nhanh. Chất lượng kém thì có lẽ một, hai năm cũng không được xuất bản.
Tổng biên tập của tạp chí mà Thời Ẩn Chi gửi bản thảo có một chút quen biết với cha anh, cõ lẽ vậy nên mới gửi mail này cho anh.
Tề Gia Hoan, là giáo sư Đại học Y Dược N, đề mục nghiên cứu cũng tương tự hướng nghiên cứu của Thời Ẩn Chi.
Nhưng mà Thời Ẩn Chi nhớ, phòng thí nghiệm bị nổ lúc trước là của Tề Gia Hoan.
Nhìn thời gian, đã 5h30 sáng, Thời Ẩn Chi liên lạc với tổng biên tập tạp chí lần trước gửi bản thảo qua WeChat, cân nhắc từng chữ một, thái độ đúng mực nói chuyện phòng thí nghiệm bị nổ lần trước ở trường học ra.
Lúc gần sáu rưỡi, tổng biên tập tạp chí mới trả lời lại. Lúc này lảng tránh vài câu, nhưng không ngăn được câu hỏi của Thời Ẩn Chi, sau đó đem luận văn của Tề Gia Hoan gửi cho anh.
Sau khi mở ra Thời Ẩn Chi nhanh chóng xem. Một phút sau, anh phát ra tiếng hừ lạnh.
Dữ liệu thí nghiệm toàn bộ đều được sao chép, ngay cả quá trình thí nghiệm cũng giống nhau, cái người gọi là giáo sư này da mặt thật dày.
***
Thế là chúng ta lại bị lừa rồi=))) Ôi, chắc đợi đến hết truyện cũng không có thịt ăn đâu các bạn ạ
/75
|