Bữa trưa trên tàu là đồ ăn Nhật Bản chính thống do chính đầu bếp Michelin chế biến từ các nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.
Sau khi ăn xong, Thời Ẩn Chi cầm hai cái cần câu đến, tay cầm tay dạy Tống Y câu cá.
Câu cá nhìn thì rất đơn giản, không có nhiều kỹ xảo, dường như chỉ cần kiên nhẫn là được.
Quả thật, thật sự chỉ cần kiên nhẫn.
Lúc Tống Y còn nhỏ tính tình nóng nảy, về sau chuyện gặp phải ngày càng nhiều, cũng gặp đủ loại người, khiến cho tính cách dần dần thay đổi.
Từ thanh kiếm mũi nhọn lộ ra khỏi vỏ đến khi từ từ bị mài mòn góc cạnh, giống như một viên ngọc hảo hạng, tuy tròn trịa nhưng lại sáng long lanh.
Nhưng mà ở trước mặt Thời Ẩn Chi, Tống Y vẫn là trẻ con.
Cô lại nhìn đồng hồ lần nữa, đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi.
"Chi Chi, sao cá vẫn chưa mắc câu?"
Câu cá trên biển phần lớn đều câu vào mùa hè. Mùa đông ở Bắc Bán Cầu với sự xuất hiện của dòng gió lạnh Siberi không chỉ khiến cho nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều mà đồng thời nhiệt độ nước biển cũng giảm.
Nhiệt độ thấp khiến cho cá bơi về phía biển sâu, không ngừng tìm kiếm nhiệt độ và môi trường sống thích hợp cho chúng.
Đồng thời, nhiệt độ nước biển thay đổi cũng khiến cho độ pH thay đổi, từ đó ảnh hưởng đến thói quen ăn uống của cá.
Nói đơn giản thì mùa đông câu cá trên biển sẽ khó có thể thành công.
Những đạo lí này Thời Ẩn Chi đều hiểu, nhưng anh vẫn ngồi bên mạn tàu như một nhà sư già ngồi thiền, không nhúc nhích chút nào.
Đối với người vừa không biết gì về hải lưu lại vừa mù địa lý như Tống Y, cô còn đang phải chịu nỗi đau thất học, cực khổ ngồi câu cá.
Thời Ẩn Chi không đáp mà hỏi ngược lại cô: "Mỗi ngày mặt trời đều mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây, em cảm thấy có trái với lẽ thường không?"
Tống Y đang nhàm chán nghịch nghịch cái cần câu, nghe thấy vậy bèn nhìn Thời Ẩn Chi bằng ánh mắt kì lạ, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này.
Cô bật thốt lên: "Tại sao lại trái với lẽ thường chứ? Giống như sinh lão bệnh tử, mùa xuân phồn thịnh mùa thu xơ xác vậy, tất cả đều là quy luật của tự nhiên, không ai có thể vi phạm."
Thời Ẩn Chi lại hỏi: "Nếu anh nói mùa đông trên biển rất khó câu được cá vậy em sẽ còn khăng khăng đi câu cá sao?"
Tống Y sửng sốt, sau đó lập tức ném cần câu đứng lên, cảm thấy Thời Ẩn Chi rất khó hiểu.
"Em cũng không phải đồ ngốc, không câu được cá tại sao em lại phải câu chứ?"
Nếu như không phải vì muốn ở cạnh Thời Ẩn Chi, cô mới không ngốc nghếch chịu gió lạnh câu cá trên biển, còn câu gần hai tiếng đồng hồ mà không thu hoạch được gì.
Thời Ẩn Chi vẫn bình tĩnh ngồi câu cá như cũ. Cho dù Tống Y lúc này hơi giận dỗi anh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
"Như em đã nói, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, cần phải nhìn rõ, cần phải nhìn thoáng lên."
Tống Y vẫn đứng bất động tại chỗ. Nhìn thấy ánh mắt của Thời Ẩn Chi, trong lòng cô cảm thấy hốt hoảng một cách khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, đến bây giờ Thời Ẩn Chi không bao giờ làm những chuyện vô lí. Tất cả chuyện phiến phức ở trước mặt anh đều không tính là phiền toái.
Giống như một vị thần tiên thanh tâm quả dục vậy, không để ý đến bất cứ cái gì.
Nhưng mà sự đau lòng trong mắt anh bây giờ là vì sao chứ?
Thời Ẩn Chi đặt cần câu trong tay xuống, đi đến trước mặt Tống Y, đưa cho cô một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn từ trước, im lặng không nói.
Tống Y không chút do dự, trong lòng cô như có một sự hốt hoảng vô hình. Lúc mở tập tài liệu ra, mép giấy vô tình làm xước đầu ngón tay cô.
Trong tập hồ sơ có rất nhiều thứ, có các loại báo cáo khác nhau, tất cả đều là thuật ngữ chuyên môn y học, Tống Y thực sự không hiểu lắm.
Cô chỉ biết cột tên của bệnh nhân là Giải Cố Nhiên, và cột chuẩn đoán cuối cùng là ba chữ --
Ung thư phổi.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nhưng ai nói rằng đây là lẽ thường tình mà người nào cũng có thể chấp nhận được?
Tống Y nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Ung thư phổi", đôi môi mím chặt. Đột nhiên cô nhìn về phía Thời Ẩn Chi, chất vấn:
"Anh đã biết từ lâu rồi có phải hay không? Nhưng vẫn gạt em, đến tận bây giờ mới nói cho em biết!"
Ngày kiêm tra trên báo cáo không lừa được người, sớm nhất là nửa năm trước và gần đây nhất là trong vòng nửa tháng. Hơn nữa bệnh viện kiểm tra cũng là bệnh viện ở thành phố N.
Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Hô hấp Tống Y trở nên dồn dập, cô cố gắng kìn nén cảm xúc, kiềm chế cơn tức giận sắp bùng nổ.
Cô biết tức giận không giải quyết được bất kì vấn đề gì, hơn nữa còn đẩy quan hệ của họ ra xa hơn.
Cô không bỏ được Thời Ẩn Chi, cũng không bỏ được ông ngoại.
"Đã là thời kì cuối rồi, uống thuốc bắc cũng không có hiệu quả lắm. Có lẽ còn
nửa năm nữa thôi." Thời Ẩn Chi tiếp tục nói.
Có một số việc nếu như đã bắt đầu thì cứ dứt khoát nói ra, vẫn tốt hơn là chịu một lần, rồi một lần đả kích.
Trong phòng bệnh Thời Ẩn Chi đã gặp rất nhiều tình huống tương tự như vậy và lần nào anh cũng xử lí rất tốt, khách quan lại tỉnh táo.
Anh giống như thường lệ, nói cho người thân của bệnh nhân tình huống thật sự; nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào chưa đúng, chưa ổn.
Một gia đình bình thường chỉ cần có người bị bệnh thì toàn bộ gia đình cũng bị kéo theo, tình thân ban đầu cũng sẽ bị phai mờ trong đồng tiền và sự quẫn bách trong cuộc sống.
Có người già không chịu nổi việc phải nằm trên giường bệnh như một người vô dụng, lại càng không muốn liên lụy con cháu bèn năn nỉ con cháu mua thuốc chuột để chết không đau đớn, còn con cháu lại phải đi tù vì tội giết người.
Trong bệnh viện có thể nhìn thấy sự lương thiện thuần khiết nhất thế giới, cũng có thể nhì thấu nỗi đau khổ của thế gian.
Mỗi một bác sĩ mới đến bệnh viện đều mang trong mình tấm lòng nhiệt huyết muốn cứu bệnh nhân. Nhưng khi họ phải bất lực đưa tiễn bệnh nhân hết lần này đến lần khác, nỗi bất lực và bi thương trong lòng càng không ngừng thôi thúc họ hiểu thêm về sinh mạng.
Sinh mạng rất đắt, nhưng lại rẻ đến bất ngờ.
"Thời Ẩn Chi, trong vòng sáu giờ tiếp theo kể từ bây giờ, em không thích anh nữa!"
Tống Y dùng hai tay mạnh mẽ đẩy Thời Ẩn Chi ra, lời nói rõ ràng rất tàn nhẫn nhưng lại cho thêm thời hạn vào.
Rõ ràng khóc lợi hại như vậy nhưng vẫn cố làm ra vẻ hung dữ khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm cô vào ngực để an ủi.
Thời Ẩn Chi bị đẩy một cái nhưng chỉ lùi về sau một bước nhỏ mà thôi.
Anh không hề tức giận mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay phải của Tống Y, trong giọng nói mang ý khẩn cầu, giả bộ đáng thương.
"Sáu tiếng dài quá, nhiều nhất là nửa tiếng thôi được không? Không thể lâu hơn đâu."
Tống Y nghe thấy anh nói như vậy bèn muốn cứng rắng đáp trả lại. Nhưng lời còn chưa chạm đến miệng, người đã bắt đầu khóc dữ dội.
Cô nức nở nói: "Xin lỗi, em biết đây không phải lỗi sai của anh, nhưng bây giờ em thật sự rất cần oán trách ai đó."
Lúc con người gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn không thể không chế sẽ theo bản năng trốn tránh, cũng sẽ vô thức tìm một lí do để đổ tất cả sai lầm lên một người hoặc vài người.
Chia cảm giác áy náy ra thì người mới không bị tâm trạng uất ức áp đảo. Đây cũng có thể coi là sự bảo vệ của não bộ đối với cơ thể con người.
Thời Ẩn Chi biết, cho nên anh lại càng không so đo.
"Anh biết. Huống chi anh rất vui vì em có thể nổi giận với anh."
Càng là người thân quen thì sẽ càng không ngụy trang.
Cho nên Tống Y có thể tức giận cũng khiến cho Thời Ẩn Chi cảm thấy thoải mái.
"Em thấy anh là bị em làm cho trở nên ngốc nghếch rồi."
Tống Y gượng gạo cười khổ, từ từ lui về sau, sau đó đột nhiên xoay người lại chạy mất. Trong tay cô nắm chặt tập tài liệu, nhốt mình ở trong phòng không lên tiếng.
Thời Ẩn Chi ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đập đồ bên trong.
Lúc này cô cần phát tiết nên anh cũng không khuyên nhiều. Tóm lại toàn bộ con thuyền đều thuộc về nhà bọn họ nên không sao hết.
Đập một hồi, Tống Y lại mở cửa đi ra chạy lên boong tàu. Cô muốn một chiếc cần câu, cẩn thận móc mồi câu rồi từ từ thả xuống biển.
Từ trước đến nay cô là người không thích chịu khổ, nhưng lúc này lại tự đi tìm khổ.
Gió biển mùa đông giống như con dao cắt lên mặt khiến cô đau nhức. Nhưng nét mặt Tống Y vẫn như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
"Vào đi! Bên ngoài trời lạnh, mùa đông trên biển cũng rất khó câu được cá."
Thời Ẩn Chi không ngờ lúc trước anh mượn việc câu cá nói đạo lý với Tống Y, muốn cô thuận theo tự nhiên. Nhưng không ngờ bây giờ cô lại muốn làm chuyện đi ngược với quy luật của tự nhiên.
Giống như câu được một con cá trên biển vào mùa đông là có thể chứng minh lẽ thường không đúng, cũng như có thể chứng minh ông ngoại có thể bầu bạn với cô mãi mãi.
Cố chấp đến chết, lại đau lòng đến đến.
Tống Y nghiêng đầu đưa mắt nhìn Thời Ẩn Chi, trong mắt có sự tuyệt vọng và mờ mịt không biết phải làm sao, giống như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy mẹ ở công viên giải trí.
Cô ở trên biển nghiêm túc câu cá hơn một tiếng rưỡi nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Lần này, Tống Y ném cần câu xuống, đạp lên nó mấy cái rồi lại chạy về phòng, không để ý đến ai.
Bây giờ đã là thời gian ăn tối. Thời Ẩn Chi cho phép Tống Y trút bỏ những cảm xúc tiêu cực nhưng không cho phép cô hành hạ dạ dày của mình. Không ăn cái gì nhất định không được.
Thời Ẩn Chi gõ nhẹ lên cửa hai cái: "Y Y, ra ăn cơm tối thôi."
Bên trong không có ai đáp lại, im lặng vô cùng.
Hơi nhíu mày, trong đầu Thời Ẩn Chi đột nhiên nhớ đến tin tức tự sát trong nước.
Anh không chút do dự quẹt thẻ mở cửa phòng. Sau khi đi vào bèn vừa gọi vừa tìm.
Trong phòng khách và phòng sách đều không có người, phòng vệ sinh và phòng tắm cũng không có. Chỉ có cánh cửa phòng ngủ là khóa chặt.
Thời Ẩn Chi mở cửa ra, nhìn thấy Tống Y đang nằm trên giường, một tay buông thõng xuống dưới. Cô vùi đầu dưới gối, nhìn không chút sức sống nào. Toàn bộ phòng ngủ đều hỗn loạn vô cùng.
"Y Y! Em tỉnh lại đi!"
Thời Ẩn Chi lập tức vén chăn lên, bỏ gối ra. Lúc nhìn thấy hai mắt Tống Y giật giật, thấp thỏm bất an trong lòng anh mới từ từ bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết trước khi vào cửa không nghe thấy giọng nói của tiểu tổ tông anh đã hoảng sợ đến mức nào, rất sợ cô nghĩ không thông.
Giống như cây khô gặp mùa xuân, hạn hán gặp sương ngọt. Tống Y mở mắt rồi đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Thời Ẩn Chi, xoay người đè lên người anh, ngây ngô hôn lên.
Thật ra cô cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn thấy nét mặt thở phào nhẹ nhõm của anh cô bèn làm như vậy.
Cô rất cần ai đó thể hiện sự coi trọng cô, cũng rất muốn đáp lại phần coi trọng này.
Lúc đầu Tống Y chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần lại bị Thời Ẩn Chi dẫn dắt theo tiết tấu của anh, từ lưỡi đến răng rồi đến môi.
Nụ hôn vừa kết thúc, khuôn mặt Tống Y đã đỏ bừng, có chút không thở được. Cô nằm sấp trên người Thời Ẩn Chi nhỏ giọng thở gấp.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Thời Ẩn Chi xoa tóc Tống Y hỏi: "Tốt rồi thì đứng dậy đi ăn tối thôi! Anh bảo người đưa bữa tối đến, xe thức ăn đã ở ngoài cửa rồi."
Tống Y không đáp lại, cô đột nhiên cong người, cúi đầu hôn lên yết hầu Thời Ẩn Chi, nhẹ nhàng cắn khẽ, khiêu khích mập mờ.+
Cô nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, nói khẽ bên tai Thời Ẩn Chi:
"Chi Chi, chúng ta làm đi!"
Sau khi ăn xong, Thời Ẩn Chi cầm hai cái cần câu đến, tay cầm tay dạy Tống Y câu cá.
Câu cá nhìn thì rất đơn giản, không có nhiều kỹ xảo, dường như chỉ cần kiên nhẫn là được.
Quả thật, thật sự chỉ cần kiên nhẫn.
Lúc Tống Y còn nhỏ tính tình nóng nảy, về sau chuyện gặp phải ngày càng nhiều, cũng gặp đủ loại người, khiến cho tính cách dần dần thay đổi.
Từ thanh kiếm mũi nhọn lộ ra khỏi vỏ đến khi từ từ bị mài mòn góc cạnh, giống như một viên ngọc hảo hạng, tuy tròn trịa nhưng lại sáng long lanh.
Nhưng mà ở trước mặt Thời Ẩn Chi, Tống Y vẫn là trẻ con.
Cô lại nhìn đồng hồ lần nữa, đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi.
"Chi Chi, sao cá vẫn chưa mắc câu?"
Câu cá trên biển phần lớn đều câu vào mùa hè. Mùa đông ở Bắc Bán Cầu với sự xuất hiện của dòng gió lạnh Siberi không chỉ khiến cho nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều mà đồng thời nhiệt độ nước biển cũng giảm.
Nhiệt độ thấp khiến cho cá bơi về phía biển sâu, không ngừng tìm kiếm nhiệt độ và môi trường sống thích hợp cho chúng.
Đồng thời, nhiệt độ nước biển thay đổi cũng khiến cho độ pH thay đổi, từ đó ảnh hưởng đến thói quen ăn uống của cá.
Nói đơn giản thì mùa đông câu cá trên biển sẽ khó có thể thành công.
Những đạo lí này Thời Ẩn Chi đều hiểu, nhưng anh vẫn ngồi bên mạn tàu như một nhà sư già ngồi thiền, không nhúc nhích chút nào.
Đối với người vừa không biết gì về hải lưu lại vừa mù địa lý như Tống Y, cô còn đang phải chịu nỗi đau thất học, cực khổ ngồi câu cá.
Thời Ẩn Chi không đáp mà hỏi ngược lại cô: "Mỗi ngày mặt trời đều mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây, em cảm thấy có trái với lẽ thường không?"
Tống Y đang nhàm chán nghịch nghịch cái cần câu, nghe thấy vậy bèn nhìn Thời Ẩn Chi bằng ánh mắt kì lạ, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu hỏi ngu ngốc này.
Cô bật thốt lên: "Tại sao lại trái với lẽ thường chứ? Giống như sinh lão bệnh tử, mùa xuân phồn thịnh mùa thu xơ xác vậy, tất cả đều là quy luật của tự nhiên, không ai có thể vi phạm."
Thời Ẩn Chi lại hỏi: "Nếu anh nói mùa đông trên biển rất khó câu được cá vậy em sẽ còn khăng khăng đi câu cá sao?"
Tống Y sửng sốt, sau đó lập tức ném cần câu đứng lên, cảm thấy Thời Ẩn Chi rất khó hiểu.
"Em cũng không phải đồ ngốc, không câu được cá tại sao em lại phải câu chứ?"
Nếu như không phải vì muốn ở cạnh Thời Ẩn Chi, cô mới không ngốc nghếch chịu gió lạnh câu cá trên biển, còn câu gần hai tiếng đồng hồ mà không thu hoạch được gì.
Thời Ẩn Chi vẫn bình tĩnh ngồi câu cá như cũ. Cho dù Tống Y lúc này hơi giận dỗi anh cũng không tức giận, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
"Như em đã nói, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, cần phải nhìn rõ, cần phải nhìn thoáng lên."
Tống Y vẫn đứng bất động tại chỗ. Nhìn thấy ánh mắt của Thời Ẩn Chi, trong lòng cô cảm thấy hốt hoảng một cách khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, đến bây giờ Thời Ẩn Chi không bao giờ làm những chuyện vô lí. Tất cả chuyện phiến phức ở trước mặt anh đều không tính là phiền toái.
Giống như một vị thần tiên thanh tâm quả dục vậy, không để ý đến bất cứ cái gì.
Nhưng mà sự đau lòng trong mắt anh bây giờ là vì sao chứ?
Thời Ẩn Chi đặt cần câu trong tay xuống, đi đến trước mặt Tống Y, đưa cho cô một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn từ trước, im lặng không nói.
Tống Y không chút do dự, trong lòng cô như có một sự hốt hoảng vô hình. Lúc mở tập tài liệu ra, mép giấy vô tình làm xước đầu ngón tay cô.
Trong tập hồ sơ có rất nhiều thứ, có các loại báo cáo khác nhau, tất cả đều là thuật ngữ chuyên môn y học, Tống Y thực sự không hiểu lắm.
Cô chỉ biết cột tên của bệnh nhân là Giải Cố Nhiên, và cột chuẩn đoán cuối cùng là ba chữ --
Ung thư phổi.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nhưng ai nói rằng đây là lẽ thường tình mà người nào cũng có thể chấp nhận được?
Tống Y nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Ung thư phổi", đôi môi mím chặt. Đột nhiên cô nhìn về phía Thời Ẩn Chi, chất vấn:
"Anh đã biết từ lâu rồi có phải hay không? Nhưng vẫn gạt em, đến tận bây giờ mới nói cho em biết!"
Ngày kiêm tra trên báo cáo không lừa được người, sớm nhất là nửa năm trước và gần đây nhất là trong vòng nửa tháng. Hơn nữa bệnh viện kiểm tra cũng là bệnh viện ở thành phố N.
Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Hô hấp Tống Y trở nên dồn dập, cô cố gắng kìn nén cảm xúc, kiềm chế cơn tức giận sắp bùng nổ.
Cô biết tức giận không giải quyết được bất kì vấn đề gì, hơn nữa còn đẩy quan hệ của họ ra xa hơn.
Cô không bỏ được Thời Ẩn Chi, cũng không bỏ được ông ngoại.
"Đã là thời kì cuối rồi, uống thuốc bắc cũng không có hiệu quả lắm. Có lẽ còn
nửa năm nữa thôi." Thời Ẩn Chi tiếp tục nói.
Có một số việc nếu như đã bắt đầu thì cứ dứt khoát nói ra, vẫn tốt hơn là chịu một lần, rồi một lần đả kích.
Trong phòng bệnh Thời Ẩn Chi đã gặp rất nhiều tình huống tương tự như vậy và lần nào anh cũng xử lí rất tốt, khách quan lại tỉnh táo.
Anh giống như thường lệ, nói cho người thân của bệnh nhân tình huống thật sự; nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào chưa đúng, chưa ổn.
Một gia đình bình thường chỉ cần có người bị bệnh thì toàn bộ gia đình cũng bị kéo theo, tình thân ban đầu cũng sẽ bị phai mờ trong đồng tiền và sự quẫn bách trong cuộc sống.
Có người già không chịu nổi việc phải nằm trên giường bệnh như một người vô dụng, lại càng không muốn liên lụy con cháu bèn năn nỉ con cháu mua thuốc chuột để chết không đau đớn, còn con cháu lại phải đi tù vì tội giết người.
Trong bệnh viện có thể nhìn thấy sự lương thiện thuần khiết nhất thế giới, cũng có thể nhì thấu nỗi đau khổ của thế gian.
Mỗi một bác sĩ mới đến bệnh viện đều mang trong mình tấm lòng nhiệt huyết muốn cứu bệnh nhân. Nhưng khi họ phải bất lực đưa tiễn bệnh nhân hết lần này đến lần khác, nỗi bất lực và bi thương trong lòng càng không ngừng thôi thúc họ hiểu thêm về sinh mạng.
Sinh mạng rất đắt, nhưng lại rẻ đến bất ngờ.
"Thời Ẩn Chi, trong vòng sáu giờ tiếp theo kể từ bây giờ, em không thích anh nữa!"
Tống Y dùng hai tay mạnh mẽ đẩy Thời Ẩn Chi ra, lời nói rõ ràng rất tàn nhẫn nhưng lại cho thêm thời hạn vào.
Rõ ràng khóc lợi hại như vậy nhưng vẫn cố làm ra vẻ hung dữ khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm cô vào ngực để an ủi.
Thời Ẩn Chi bị đẩy một cái nhưng chỉ lùi về sau một bước nhỏ mà thôi.
Anh không hề tức giận mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay phải của Tống Y, trong giọng nói mang ý khẩn cầu, giả bộ đáng thương.
"Sáu tiếng dài quá, nhiều nhất là nửa tiếng thôi được không? Không thể lâu hơn đâu."
Tống Y nghe thấy anh nói như vậy bèn muốn cứng rắng đáp trả lại. Nhưng lời còn chưa chạm đến miệng, người đã bắt đầu khóc dữ dội.
Cô nức nở nói: "Xin lỗi, em biết đây không phải lỗi sai của anh, nhưng bây giờ em thật sự rất cần oán trách ai đó."
Lúc con người gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn không thể không chế sẽ theo bản năng trốn tránh, cũng sẽ vô thức tìm một lí do để đổ tất cả sai lầm lên một người hoặc vài người.
Chia cảm giác áy náy ra thì người mới không bị tâm trạng uất ức áp đảo. Đây cũng có thể coi là sự bảo vệ của não bộ đối với cơ thể con người.
Thời Ẩn Chi biết, cho nên anh lại càng không so đo.
"Anh biết. Huống chi anh rất vui vì em có thể nổi giận với anh."
Càng là người thân quen thì sẽ càng không ngụy trang.
Cho nên Tống Y có thể tức giận cũng khiến cho Thời Ẩn Chi cảm thấy thoải mái.
"Em thấy anh là bị em làm cho trở nên ngốc nghếch rồi."
Tống Y gượng gạo cười khổ, từ từ lui về sau, sau đó đột nhiên xoay người lại chạy mất. Trong tay cô nắm chặt tập tài liệu, nhốt mình ở trong phòng không lên tiếng.
Thời Ẩn Chi ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đập đồ bên trong.
Lúc này cô cần phát tiết nên anh cũng không khuyên nhiều. Tóm lại toàn bộ con thuyền đều thuộc về nhà bọn họ nên không sao hết.
Đập một hồi, Tống Y lại mở cửa đi ra chạy lên boong tàu. Cô muốn một chiếc cần câu, cẩn thận móc mồi câu rồi từ từ thả xuống biển.
Từ trước đến nay cô là người không thích chịu khổ, nhưng lúc này lại tự đi tìm khổ.
Gió biển mùa đông giống như con dao cắt lên mặt khiến cô đau nhức. Nhưng nét mặt Tống Y vẫn như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
"Vào đi! Bên ngoài trời lạnh, mùa đông trên biển cũng rất khó câu được cá."
Thời Ẩn Chi không ngờ lúc trước anh mượn việc câu cá nói đạo lý với Tống Y, muốn cô thuận theo tự nhiên. Nhưng không ngờ bây giờ cô lại muốn làm chuyện đi ngược với quy luật của tự nhiên.
Giống như câu được một con cá trên biển vào mùa đông là có thể chứng minh lẽ thường không đúng, cũng như có thể chứng minh ông ngoại có thể bầu bạn với cô mãi mãi.
Cố chấp đến chết, lại đau lòng đến đến.
Tống Y nghiêng đầu đưa mắt nhìn Thời Ẩn Chi, trong mắt có sự tuyệt vọng và mờ mịt không biết phải làm sao, giống như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy mẹ ở công viên giải trí.
Cô ở trên biển nghiêm túc câu cá hơn một tiếng rưỡi nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
Lần này, Tống Y ném cần câu xuống, đạp lên nó mấy cái rồi lại chạy về phòng, không để ý đến ai.
Bây giờ đã là thời gian ăn tối. Thời Ẩn Chi cho phép Tống Y trút bỏ những cảm xúc tiêu cực nhưng không cho phép cô hành hạ dạ dày của mình. Không ăn cái gì nhất định không được.
Thời Ẩn Chi gõ nhẹ lên cửa hai cái: "Y Y, ra ăn cơm tối thôi."
Bên trong không có ai đáp lại, im lặng vô cùng.
Hơi nhíu mày, trong đầu Thời Ẩn Chi đột nhiên nhớ đến tin tức tự sát trong nước.
Anh không chút do dự quẹt thẻ mở cửa phòng. Sau khi đi vào bèn vừa gọi vừa tìm.
Trong phòng khách và phòng sách đều không có người, phòng vệ sinh và phòng tắm cũng không có. Chỉ có cánh cửa phòng ngủ là khóa chặt.
Thời Ẩn Chi mở cửa ra, nhìn thấy Tống Y đang nằm trên giường, một tay buông thõng xuống dưới. Cô vùi đầu dưới gối, nhìn không chút sức sống nào. Toàn bộ phòng ngủ đều hỗn loạn vô cùng.
"Y Y! Em tỉnh lại đi!"
Thời Ẩn Chi lập tức vén chăn lên, bỏ gối ra. Lúc nhìn thấy hai mắt Tống Y giật giật, thấp thỏm bất an trong lòng anh mới từ từ bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết trước khi vào cửa không nghe thấy giọng nói của tiểu tổ tông anh đã hoảng sợ đến mức nào, rất sợ cô nghĩ không thông.
Giống như cây khô gặp mùa xuân, hạn hán gặp sương ngọt. Tống Y mở mắt rồi đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Thời Ẩn Chi, xoay người đè lên người anh, ngây ngô hôn lên.
Thật ra cô cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn thấy nét mặt thở phào nhẹ nhõm của anh cô bèn làm như vậy.
Cô rất cần ai đó thể hiện sự coi trọng cô, cũng rất muốn đáp lại phần coi trọng này.
Lúc đầu Tống Y chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần lại bị Thời Ẩn Chi dẫn dắt theo tiết tấu của anh, từ lưỡi đến răng rồi đến môi.
Nụ hôn vừa kết thúc, khuôn mặt Tống Y đã đỏ bừng, có chút không thở được. Cô nằm sấp trên người Thời Ẩn Chi nhỏ giọng thở gấp.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Thời Ẩn Chi xoa tóc Tống Y hỏi: "Tốt rồi thì đứng dậy đi ăn tối thôi! Anh bảo người đưa bữa tối đến, xe thức ăn đã ở ngoài cửa rồi."
Tống Y không đáp lại, cô đột nhiên cong người, cúi đầu hôn lên yết hầu Thời Ẩn Chi, nhẹ nhàng cắn khẽ, khiêu khích mập mờ.+
Cô nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, nói khẽ bên tai Thời Ẩn Chi:
"Chi Chi, chúng ta làm đi!"
/75
|