Rốt cục nàng cũng đã nói ra.
Nàng có thể cảm giác được là hai gò má của mình sắp cháy, xấu hổ đến mức không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Hắn nghe xong rồi sẽ như thế nào? Có bằng lòng lấy nàng hay không?
Đừng nghĩ nàng bộ dáng bướng bỉnh, khi gặp được nam nhân mình yêu mến, thì da mặt cũng rất là mỏng.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay nàng bỗng nhiên buông ra.
Lòng nàng căng thẳng, bối rối lo lắng, chẵng lẽ hắn không thích nàng sao? Hàm răng không nhịn được khẽ cắn môi dưới, trong lòng không nhịn được khổ sở.
Mới nghĩ đến đó, đột nhiên cằm nàng bị tay hắn nhẹ nhàng kéo ngước lên, nãy giờ xấu hổ không dám nhìn hắn, hiện tại, rốt cục đang cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Hắn không hề nhíu mày, làm nàng mê hoặc.
“Sư phụ cô nương quy định?” hắn hỏi.
Nàng gật đầu.
“Cô nương đáp ứng?”
“Đáp ứng!”
“Lỡ như người đầu tiên nhìn thấy diện mạo cô nương, là cái thôn dã thất phu hoặc lão nhân đã sáu mươi tuổi, cô nương cũng gả?”
“Đúng.” Nàng không do dự gật đầu.
Câu trả lời này của nàng thật sự chọc giận hắn.
“Chỉ cần là lời sư phụ, cô nương liền làm theo?” Đáy lòng hắn như muốn toát ra lửa.
Nàng mặc kệ đối phương là ai, nàng đều sẽ gả ư? Chính hắn bất quá cũng vừa là người đã cứu nàng, vì nhớ lời sư phụ nên nàng mới lựa chọn hắn!
Nghĩ đến nàng vừa nói có thể gả cho bất kỳ nam nhân nào, hắn liền không thể khắc chế lửa giận của chính mình.
“Bởi vì sư phụ đã nói, muội sẽ chỉ yêu thương vị nam nhân đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội thôi…” Nàng bị lửa giận của hắn doạ đến hoảng sợ, không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy, nàng vô tội nha!!!
Lời nàng vừa nói làm cho hắn giật mình, cuồng nộ trên mặt chuyển thành ngây ngốc.
“Cô nương nói cái gì?”
“Lời muội nói huynh có nghe mà!”
Nàng lại xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nhìn hắn, những lời thổ lộ này nàng chưa bao giờ nói đối với nam nhân nào khác.
“Ta không có nghe rõ ràng, nói lại lần nữa xem.” Hắn có chút kích động.
A!!! Lúc nãy thật nàng thật vất vả nói ra, hắn cư nhiên không có nghe rõ ràng, chán ghét >”< …
Kia hai gò má nộn nộn, đang đỏ ửng lên thêm muôn phần xinh đẹp, ấn tượng nàng ban đầu là nha đầu bướng bỉnh, giờ đây lại là tiểu nữ nhân đang ngượng ngùng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng nàng xấu hổ thật đáng yêu, con ngươi đen thâm thuý thu hết vào đáy mắt.
Trải qua một hồi nội tâm giãy dụa, nàng thu hết dũng khí!!! Được rồi, nếu đã từng nói một lần, nói thêm lần thứ hai cũng không bị mất đi miếng thịt nào, muốn nàng nói thì nàng nói!!!
Nàng nâng mặt lên, hít thật sâu, nói rõ ràng với hắn.
“Bởi vì huynh là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội, nên huynh chính là phu quân của muội, đời này kiếp này, muội nhất định ở bên cạnh huynh.”
Nàng vừa nói vừa cẩn thận quan sát động tĩnh của hắn, phát hiện hắn ngoại trừ có chút kinh ngạc, ngoài ra một phản ứng khác cũng không có.
Này… có phải hắn là đang bị nàng doạ không???
“Dù sao huynh cũng phải cưới vợ chứ, bổn cô nương bộ dạng cũng khá tốt, cưới muội huynh cũng đâu có chịu thiệt đâu, hơn nữa muội có thể tự lo cho chính mình, sẽ không để huynh bị phiền toái…”
Nàng chờ hắn, nhưng hắn từ đầu tới đuôi chỉ là trừng mắt nhìn nàng, vẫn chỉ nhìn nàng…
Thấy hắn vẫn không có phản ứng, nàng đành phải sử dụng “đòn sát thủ”:
“Muội cảnh báo cho huynh biết, lúc huynh hôn mê, đều là muội giúp huynh uống thuốc, phụ trách chăm sóc huynh, toàn thân huynh từ đầu đến cuối muội đều nhìn thấy, những chỗ không nên thấy muội cũng thấy hết luôn, cho nên huynh phải chịu trách nhiệm với muội!” Nàng khẩn trương nói, chỉ sợ hắn không nghe thấy.
Cô nương khác bị người ta thấy thân mình, mới yêu cầu nhân gia chịu trách nhiệm, còn nàng là nhìn thấy thân người ta, mà mặt dày mày dạn yêu cầu người ta có trách nhiệm???
Nàng chờ, chờ nha… nhưng hắn vẫn không nói một câu, nhìn gương mặt kia vẫn nghiêm túc, không thể đoán được là lòng hắn đang nghĩ gì, nàng bắt đầu hoảng.
“Huynh nếu không cần muội, muội liền xuất gia làm ni cô, mỗi ngày sẽ gõ mõ niệm kinh, rêu rao huynh không lương tâm, vứt bỏ thê tử, tìm được cô nương tốt cũng sẽ không…” Nàng chưa nói hết lời, miệng đã nhanh chóng bị bịt lấy, đem những lời còn lại nuốt hết xuống…
Nàng không ngừng lải nhải cái miệng nhỏ nhắn, hắn buộc lấy môi chặn lại…
Hắn hôn nàng!!!!!!!!
Trời ơi! Hắn là đang hôn nàng! >”<
Rõ ràng là mới trước đây hắn còn đang nghiêm túc đến mức lãnh khốc, bộ dáng nhìn như gió lạnh đang gào thét, không tìm ra một tia nắng xuân ấm áp, vậy mà không ai đoán được, người này ngay sau đó biến đổi, đột nhiên trở nên nhiệt tình như lửa a…
Ngọn lửa nhiệt tình hạ, hắn bề ngoài và tâm hoàn toàn bất đồng, nàng ngây ngốc như nai con lạc bầy, chân như nhũn ra, thân mình đều dựa vào cánh tay sắt cuaả hắn, mới có thể không ngã xụi lơ xuống mặt đất.
Nàng có thể cảm giác được là hai gò má của mình sắp cháy, xấu hổ đến mức không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn.
Hắn nghe xong rồi sẽ như thế nào? Có bằng lòng lấy nàng hay không?
Đừng nghĩ nàng bộ dáng bướng bỉnh, khi gặp được nam nhân mình yêu mến, thì da mặt cũng rất là mỏng.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay nàng bỗng nhiên buông ra.
Lòng nàng căng thẳng, bối rối lo lắng, chẵng lẽ hắn không thích nàng sao? Hàm răng không nhịn được khẽ cắn môi dưới, trong lòng không nhịn được khổ sở.
Mới nghĩ đến đó, đột nhiên cằm nàng bị tay hắn nhẹ nhàng kéo ngước lên, nãy giờ xấu hổ không dám nhìn hắn, hiện tại, rốt cục đang cùng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Hắn không hề nhíu mày, làm nàng mê hoặc.
“Sư phụ cô nương quy định?” hắn hỏi.
Nàng gật đầu.
“Cô nương đáp ứng?”
“Đáp ứng!”
“Lỡ như người đầu tiên nhìn thấy diện mạo cô nương, là cái thôn dã thất phu hoặc lão nhân đã sáu mươi tuổi, cô nương cũng gả?”
“Đúng.” Nàng không do dự gật đầu.
Câu trả lời này của nàng thật sự chọc giận hắn.
“Chỉ cần là lời sư phụ, cô nương liền làm theo?” Đáy lòng hắn như muốn toát ra lửa.
Nàng mặc kệ đối phương là ai, nàng đều sẽ gả ư? Chính hắn bất quá cũng vừa là người đã cứu nàng, vì nhớ lời sư phụ nên nàng mới lựa chọn hắn!
Nghĩ đến nàng vừa nói có thể gả cho bất kỳ nam nhân nào, hắn liền không thể khắc chế lửa giận của chính mình.
“Bởi vì sư phụ đã nói, muội sẽ chỉ yêu thương vị nam nhân đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội thôi…” Nàng bị lửa giận của hắn doạ đến hoảng sợ, không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy, nàng vô tội nha!!!
Lời nàng vừa nói làm cho hắn giật mình, cuồng nộ trên mặt chuyển thành ngây ngốc.
“Cô nương nói cái gì?”
“Lời muội nói huynh có nghe mà!”
Nàng lại xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nhìn hắn, những lời thổ lộ này nàng chưa bao giờ nói đối với nam nhân nào khác.
“Ta không có nghe rõ ràng, nói lại lần nữa xem.” Hắn có chút kích động.
A!!! Lúc nãy thật nàng thật vất vả nói ra, hắn cư nhiên không có nghe rõ ràng, chán ghét >”< …
Kia hai gò má nộn nộn, đang đỏ ửng lên thêm muôn phần xinh đẹp, ấn tượng nàng ban đầu là nha đầu bướng bỉnh, giờ đây lại là tiểu nữ nhân đang ngượng ngùng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng nàng xấu hổ thật đáng yêu, con ngươi đen thâm thuý thu hết vào đáy mắt.
Trải qua một hồi nội tâm giãy dụa, nàng thu hết dũng khí!!! Được rồi, nếu đã từng nói một lần, nói thêm lần thứ hai cũng không bị mất đi miếng thịt nào, muốn nàng nói thì nàng nói!!!
Nàng nâng mặt lên, hít thật sâu, nói rõ ràng với hắn.
“Bởi vì huynh là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo của muội, nên huynh chính là phu quân của muội, đời này kiếp này, muội nhất định ở bên cạnh huynh.”
Nàng vừa nói vừa cẩn thận quan sát động tĩnh của hắn, phát hiện hắn ngoại trừ có chút kinh ngạc, ngoài ra một phản ứng khác cũng không có.
Này… có phải hắn là đang bị nàng doạ không???
“Dù sao huynh cũng phải cưới vợ chứ, bổn cô nương bộ dạng cũng khá tốt, cưới muội huynh cũng đâu có chịu thiệt đâu, hơn nữa muội có thể tự lo cho chính mình, sẽ không để huynh bị phiền toái…”
Nàng chờ hắn, nhưng hắn từ đầu tới đuôi chỉ là trừng mắt nhìn nàng, vẫn chỉ nhìn nàng…
Thấy hắn vẫn không có phản ứng, nàng đành phải sử dụng “đòn sát thủ”:
“Muội cảnh báo cho huynh biết, lúc huynh hôn mê, đều là muội giúp huynh uống thuốc, phụ trách chăm sóc huynh, toàn thân huynh từ đầu đến cuối muội đều nhìn thấy, những chỗ không nên thấy muội cũng thấy hết luôn, cho nên huynh phải chịu trách nhiệm với muội!” Nàng khẩn trương nói, chỉ sợ hắn không nghe thấy.
Cô nương khác bị người ta thấy thân mình, mới yêu cầu nhân gia chịu trách nhiệm, còn nàng là nhìn thấy thân người ta, mà mặt dày mày dạn yêu cầu người ta có trách nhiệm???
Nàng chờ, chờ nha… nhưng hắn vẫn không nói một câu, nhìn gương mặt kia vẫn nghiêm túc, không thể đoán được là lòng hắn đang nghĩ gì, nàng bắt đầu hoảng.
“Huynh nếu không cần muội, muội liền xuất gia làm ni cô, mỗi ngày sẽ gõ mõ niệm kinh, rêu rao huynh không lương tâm, vứt bỏ thê tử, tìm được cô nương tốt cũng sẽ không…” Nàng chưa nói hết lời, miệng đã nhanh chóng bị bịt lấy, đem những lời còn lại nuốt hết xuống…
Nàng không ngừng lải nhải cái miệng nhỏ nhắn, hắn buộc lấy môi chặn lại…
Hắn hôn nàng!!!!!!!!
Trời ơi! Hắn là đang hôn nàng! >”<
Rõ ràng là mới trước đây hắn còn đang nghiêm túc đến mức lãnh khốc, bộ dáng nhìn như gió lạnh đang gào thét, không tìm ra một tia nắng xuân ấm áp, vậy mà không ai đoán được, người này ngay sau đó biến đổi, đột nhiên trở nên nhiệt tình như lửa a…
Ngọn lửa nhiệt tình hạ, hắn bề ngoài và tâm hoàn toàn bất đồng, nàng ngây ngốc như nai con lạc bầy, chân như nhũn ra, thân mình đều dựa vào cánh tay sắt cuaả hắn, mới có thể không ngã xụi lơ xuống mặt đất.
/28
|