Đoàn Ngự Thạch thân thể ngày càng khang phục tốt hơn thì thời gian rảnh càng ít đi, vì thế cơ hội nhìn thấy hắn của Tô Dung Nhi ngày cũng càng giảm. TT_TT
Có đôi khi cả ngày nàng cũng không thể thấy hắn dù chỉ một lần, nàng chỉ có thể lợi dụng mỗi buổi sáng sớm lúc binh lính thao luyện mới có thể thấy được hình bóng phu quân oai hùng toả sáng từ phía xa.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đền tập trung tại doanh soái tướng quân bàn nghị quân sự cơ mật, tướng quân hạ lệnh không cho kẻ nào tiến vào nên nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy phu quân… Haizzzzz, chán chết đi mà… >”<
Hồi tưởng lại lúc hai người cùng nhau ở suối nước nóng đêm hôm ấy, nàng và hắn như thế thân mật, môi hai người khi chạm vào nhau… rồi… khiến cho hai má của nàng không khỏi nóng lên. ^^
Nàng muốn có một cơ hội để hỏi phu quân, có phải hắn cũng yêu nàng? Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra điều ấy cơ >”<, nhưng lại không tìm thấy cơ hội!
Nàng nghĩ là do hắn thẹn thùng, vẫn ngại quy củ của quân doanh, vì từ sau lần đó ra, hắn không gặp nàng nữa.
Nàng tự hỏi, chẵng lẽ biểu hiện của nàng không tốt sao???
Từ khi các tỷ muội nàng tròn mười lăm tuổi, sư phụ đã cho các nàng xem một ít văn thư, trong đó còn dạy luôn cả những chuyện của nam nữ, nàng học thuật dịch dung, đương nhiên càng muốn hiểu rõ nam nữ có những gì khác biệt, mà sư phụ cũng chưa bao giờ cấm các nàng tò mò.
Cho nên đối với chuyện nam nữ kia, tuy rằng nàng không tự mình có kinh nghiệm nhưng cũng hiểu biết khá nhiều, chiếu theo đạo lý kỹ xảo cũng không có thua kém hắn là mấy nha!
Nàng cúi đầu, nhìn xem bộ ngực của mình.
Chẵng lẽ là do dáng người nàng không tốt à? Sau lần ấy hắn không thấy hứng thú với nàng nữa sao?
Haizzz, phu quân đang bận họp nghị sự, nàng thì vô cùng nhàn rỗi, phải đi tìm Hàn đại phu xem có chuyện gì để làm không, bằng không nàng sẽ nghĩ vẩn vơ mất, mà những chuyện này thật rất làm cho nàng phiền lòng!
Nàng hướng hiệu thuốc mà đi đến, không để ý tới đám binh lính đang nhìn xem nàng chằm chằm, hơn nữa còn khe khẽ bàn luận với nhau. #999999;'](Mấy cha này là con trai mà cũng nhiều chuyện gớm >”< chậc chậc, ai bảo chỉ có nữ giới mới nhìu chiện nhỉ???)
“Chính là tiểu tử kia sao?” Có người hồ nghi mở miệng, lập tức có tên khác trả lời.
“Đúng vậy, chính là hắn, lần trước chính mắt ta nhìn thấy, hắn đối với đại tướng quân tỏ ra hờ hững, vậy mà tướng quân lại không hề tức giận, vẫn cứ tò tò đi theo hắn phía sau.”
“Ta còn thấy được tướng quân gọi hắn, mà hắn lại không thèm để ý, thử hỏi ai dám có lá gan làm trái mệnh lệnh của tướng quân chứ? Đó là kháng mệnh, ấy vậy mà tiểu tử này lại không có việc gì cả!”
“Hắn rốt cuộc là có cái gì ba đầu sáu tay chứ? Bất quá chỉ là một gã tiểu quân y thôi, tướng quân vì sao lại đãi ngộ hắn như thế chứ?”
“Đâu chỉ đãi ngộ như thế không đâu, tướng quân còn cho phép một mình hắn được tự do ra vào doanh soái, lúc đầu ta cứ nghĩ đó là tin vịt, nhưng sự thật thì…”
Nói đến tin vịt, bọn binh lính nhìn lẫn nhau, gần đây doanh trung đồi đãi tướng quân và tên tiểu quân y kia có phát sinh một loại tình cảm ái muội, hơn nữa bọn họ còn nghe lính thủ vệ của soái danh nói, mỗi lần tên tiểu quân y ấy vào doanh của tướng quân, ít nhất là hai canh giờ.
Lời đồn như lửa cháy toả ra trên đồng cỏ, tản ra thật sự nhanh!!!
Đại tướng quân là mẫu hình tượng anh hùng mà chúng tướng sĩ luôn hướng tới, đối với tướng quân, bọn họ luôn kính sợ cùng bội phục, họ chưa bao giờ nghe nói tướng quân có hồng nhan tri kỷ nào cả, mà tướng quân tựa hồ như không tính đến việc cưới vợ, nay đột nhiên đối với gã tiểu quân y kia lại đặc biệt quan tâm chiếu cố, thật đúng là làm cho người ta…ghen ghét mà. >”<
Nhìn thấy tên tiểu tử kia đi tới, mọi người trong lòng đều sinh tức giận, tên tiểu quân y này tướng mạo bình thường, không có nhiều tuấn tú cư nhiên lại được tướng quân yêu mến.
“Chúng ta trên chiến trường vất vả vào sinh ra tử, còn chưa được đãi ngộ như thế, đâu đến lượt tên tiểu tử kia chứ!”
Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, rất ăn ý, cùng quyết định ngầm với nhau sẽ giáo huấn cho tên tiểu tử này một phen, bất quá cũng dự phòng đối phương sẽ đâm thọc, cũng tính toán chừa cho mình một cái “bảo hiểm”.
Tô Dung Nhi hoàn toàn không hề hay biết, rằng đang có một âm mưu đang chờ đợi nàng. Nàng thản nhiên đi tới trước, đột nhiên bị một cái gì đó đánh trúng, làm cho nàng không nhịn được kêu đau một tiếng, lần này không may như lần trước, phía trước nàng là một đống đá nhỏ cùng với các mãnh vỡ của bình rượu và một ít xương ăn còn thừa…
Xong rồi, lần này té, nếu chỉ bị rách da chảy máu thôi cũng là may mắn lắm rồi, nàng nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình thật sự xong rồi, đột nhiên cảm thấy thân mình bị một cỗ lực kéo cuốn đi, nàng còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, khi mở mắt đã thấy đang nằm trong cánh tay của Đoàn Ngự Thạch.
“A? Tướng quân?” Nàng mở lớn đôi mắt nhìn phu quân, thấy vẻ mặt cuồng nộ của hắn mà ngây cả người.
Phu quân luôn phụng phịu, nàng biết, phu quân chưa bao giờ cười, nàng cũng đã quen, nhưng nàng chưa bao giờ nàng thấy hắn tức giận như vậy!!!
Dáng vẻ dữ tợn kia của hắn quả thật đáng sợ, giống y như dáng vẻ của tên Tà Vương kia, làm nàng sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tức giận cái gì chứ? Nàng bất quá chỉ là đi giao đồ thôi mà, không có làm gì sai nha!!! >”<
Tướng quân khi không đột nhiên xuất hiện, tốc độ làm cho người ta líu cả lưỡi, đám binh lính vừa mới giở trò ma quỷ đều sợ đến mức hồn phi phách tán.
Mục Đức Quang cùng Tất Tề cũng vừa theo phía sau đi đến, bọn họ vốn là cùng đi với tướng quân, ấy vậy mà thoáng một nháy mắt, đại tướng quân bỗng đột nhiên vụt đi như bay, làm bọn họ không kịp chạy theo sau.
Nhìn tướng quân sắc mặt âm lãnh, đám binh lính vẻ mặt trắng bệch, Mục Đức Quang cùng Tất Tề dễ dàng nhận biết, đại khái là chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng điều làm họ kinh ngạc, là đã nhiều năm liền không hề thấy tướng quân như thế này tức giận, hơn nữa tướng quân còn đang ôm thắt lưng tên tiểu quân y kia mà không hề có ý định buông tay.
Đoàn Ngự Thạch sắc mặt xanh mét, không nói tiếng nào đột nhiên xoay người, hướng phía doanh trướng mà bước đi, cánh tay vẫn không quên ôm theo nàng.
Không thèm quan tâm đến đám binh lính đang trừng mắt ánh kinh ngạc dõi theo…
Mọi người nhìn chằm chằm đại tướng quân tay đang ôm một gã nam nhân trở về doanh trướng…
Mục Đức Quang trợn mắt, cằm như muốn rớt cả ra…
“Tướng quân… ngài ấy…!!!”
Tất Tề cũng tái đen nửa gương mặt: “Thì ra lời đồn kia là thật!”
Mục Đức Quang nhìn trừng hắn hỏi: “Lời đồn gì?”
Tất Tề trầm mặc trong chốc lát, rồi mới trầm trọng mở miệng.
“Tướng quân thích nam nhân.”
…….
Đoàn Ngự Thạch cả người tản ra lửa giận quay trở lại nội trướng, đem Tô Dung Nhi cẩn thận đặt lên trên giường, sau đó đi lấy ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Việc này phát sinh đã bao lâu rồi?”
Tiếng nói của hắn đã ôn hoà hơn, không còn tiềm tàng nguy hiểm.
Tô Dung Nhi hoàn toàn không biết vì sao phu quân lại tức giận đến thế và hắn rốt cuộc là đang hỏi cái gì?
Nàng cẩn thận cân nhắc ý của hắn: “Là té ngã sao? Ưhm… hai lần.”
Vừa nói xong, đột nhiên nàng liền thấy thái dương của hắn nổi đầy gân xanh, nàng cả kinh, vội vàng xua tay.
“Không, không, chỉ một lần thôi! Một lần thôi à! Chuyện vừa rồi không tính, vì chưa có ngã mà!”
Trời ơi!!! Hắn là có thù oán gì với ai vậy! Bất quá là té nhào thôi nha, có gì phải so đo chứ? >”<
“Ta là hỏi, đám binh lính kia đối với nàng đã làm khó dễ bao nhiêu lâu rồi?”
“Sao??? Làm khó dễ ư?”
Tô Dung Nhi cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, theo lời hỏi của phu quân nàng đột nhiên hiểu ra một việc.
“Muội té ngã là do có người giở trò quỷ sao? Là do mấy binh lính đại ca kia sao?
Phu quân trầm mặc không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt phẫn nộ kia của hắn, nàng đã hiểu được đáp án.
Nàng bừng tỉnh, gật đầu: “Khó trách nha, hèn gì lại bị té ngã, nguyên nhân là có người không vừa mắt muội, kỳ quái nha, muội đâu có làm gì chọc tới bọn họ?”
Nàng tự hỏi, chính mình cư xử đâu có tệ lắm, mặt nạ này cũng không làm người khác khó chịu, thế thì vấn đề là do đâu chứ? Có lẽ nàng nên đổi loại mặt nạ khác, làm cho người gặp sẽ thích thì tốt hơn chăng…?
“Đáng lẽ ta phải bảo vệ nàng tốt hơn.” Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, dường như đối với chính mình đang tự trách móc.
Mới vừa rồi thật sự nguy hiểm, nếu không phải hắn đúng lúc đi qua mà cứu được nàng, chỉ sợ hiện tại nàng đã bị huỷ hoại dung nhan, nghĩ đến điều đó, người hắn lại tuôn ra một cỗ sát khí.
Nghe được hắn nói thế, Tô Dung Nhi thật cảm động, lòng thấy thật sự vui vẻ, cả người nàng cũng tự nhiên dựa vào trong lòng hắn.
“Vừa rồi phu quân cứu Dung Nhi, chính là đã bảo hộ Dung Nhi rồi nha!” Chẵng những đã cứu nàng, hắn còn ôm nàng vào trong ngực, thật là thích mà. ^^
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra là mình quên cảm tạ hắn: “Cám ơn phu quân!” ^^ Nàng ngọt ngào làm nũng với hắn.
“Không đủ.”
“Sao ạ?”
“Không thể để chuyện vừa rồi lại tái phát sinh, ta phải đem nàng an bài ở một nơi an toàn.”
Kỳ thật hắn đã tính đến chuyện này, để nàng ở lại quan doanh thật không thoả đáng.
Đêm đó Tà Vương đã xuất hiện, chứng tỏ Tà Vương đã ở gần đây và bắt đầu hành động, hắn phải tuỳ thời cơ đối phó Tà Vương, hắn không hi vọng sẽ đặt cả nàng vào nguy hiểm, vạn nhất nếu có điều gì sơ suất hắn sẽ không thể tha thứ chính mình.
Lúc trước là vì hắn cần phải tĩnh dưỡng, nên tạm để việc này gác xuống, nay công lực đã hồi phục, hơn nữa quân tình báo lại, bọn giặc Bắc Thái có thể sẽ quay lại xâm lược, hắn đang định hôm nay sẽ an bài cho nàng rời khỏi doanh trại, không hề nghĩ nàng lại bị bọn binh lính khi dễ như thế này, xảy ra việc này làm cho hắn thật sự thêm quyết tâm.
Cho dù không đuổi nàng về phủ tướng quân ở kinh thành, ít nhất hắn cũng muốn an trí nàng an toàn trong biệt quán kinh thành.
Nàng sửng sốt, mắt nhìn thấy mặt phu quân hiện lên nét nghiêm trọng, lòng nàng cũng dấy lên một tia dự cảm bất hảo.
“Ở bên cạnh huynh muội thực sự an toàn mà!” nàng ra vẻ thoải mái nói.
“Nơi này dù sao cũng là quân doanh!”
“Quân doanh thì sao chứ, muội ở chỗ này như cá gặp nước.”
“Dung Nhi!” Hắn nghiêm túc gương mặt.
Lại nữa rồi, hắn lại muốn nàng rời đi, nói là vì muốn tốt cho nàng, nhưng lý do như vậy, mới thực không tốt a!!! >”<
“Đừng nói với muội ý định này nữa, muội nhất định ở cạnh huynh!” Nàng kiên trì.
“Mặc kệ nàng là nguyện ý hay không, chuyện này ta đã quyết định, nàng không thể tuỳ hứng.”
Hắn vốn chính là, một khi đã quyết định thì sẽ không đổi ý, nam nhân thì có nhiệm vụ bảo vệ nữ nhân mình yêu mến.
Nhận thấy sự việc không ổn, Tô Dung Nhi ý đồ muốn chạy trốn, nhưng Đoàn Ngự Thạch không dễ dàng để nàng thực hiện ý đồ, hắn biết rõ tiểu nữ nhân này nghĩ cái gì, bàn tay to nhanh nhẹn bắt cổ tay nàng, không cho phép nàng chạy trốn.
“Ai da, huynh làm gì nắm tay muội chặt như vậy, đau quá nha!!!”
Nàng cố ý giả vờ một bộ dáng đau đớn, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
“Dung Nhi, nghe lời!” Hắn không hề bị ảnh hưởng, quyết không thương lượng gì cả.
Nàng mới không cần đâu! Người này thật bá đạo nha, điều gì cũng quân lệnh như núi, ngoan cố đến nỗi khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi, bất quá, nếu là trang thức thời tuấn kiệt nên nghe theo lời hắn.
Nàng thở dài: “Được rồi, nghe lời huynh vậy.”
“Nàng đáp ứng rồi?”
“Huynh là phu quân của muội, ở nhà theo phu, xuất ngoại đương nhiên cũng có thể theo phu nha!” Nàng nhìn hắn một cái thật hiền thục, nhu thuận tươi cười.
Hắn nhìn nàng thật sâu, liếc mắt đánh giá một cái, sau đó mới buông lỏng tay một chút.
Tô Dung Nhi yểu điệu bị hắn nắm chặt cổ tay, một bộ ra vẻ con dâu nhận lệnh, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên nàng sửng sốt, chỉ vào phía sau hắn.
“Á??? Đó là cái gì???”
Đoàn Ngự thạch vừa quay đầu lại, nàng lập tức xoay người bỏ trốn… #888888;'](Dung Nhi tỷ gian xảo quá nha, mà Đoàn ca cũng “khờ” thật >”< Lúc này không trốn thì đợi khi nào chứ???
Nhanh nhanh!!! Chạy thôi!!! Mau mau a...!!!....
Nhưng mà, nàng bất quá mới chạy được vài bước, ngay cả cửa còn chưa ra tới đã bị một cánh tay sắt bắt lấy bay lên không trung…
Đoàn Ngự Thạch dễ dàng bắt lại được nàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác không thể tin.
Phản ứng của nàng đầu tiên là thét chói tai…
“Buông ra nha! Cứu mạng a! Giết người a!”
“Nàng…!” Đoàn Ngự Thạch nghiêm mặt, thái dương hơi hơi co rúm, quả thực hắn đối nàng không có cách, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng hắn tâm ý đã quyết, không chấp nhận nàng cự tuyệt.
“Ông trời…” Một tiếng hét kinh hãi đến từ Mục Đức Quang, hình ảnh đập vào mắt mọi người, chính là cảnh Đoàn Ngự Thạch đang ôm lấy Tô Dung Nhi.
“Tướng quân… hai người… đang làm cái gì...???!!!”
“Giáo uý đại nhân! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau cứu ta a!” Nàng vừa đánh lại đá, nhưng chính là giãy dụa không ra.
Ngay sau đó, Tất Tề, Đông Phương Vệ, Hàn Văn Việt cùng những người đang chờ đi vào và đều thấy được tình huống trước mắt, ai nấy đều trơ ra một vẻ mặt khiếp sợ…
“Lời đồn đãi quả nhiên là thật!” Tất Tề lắc đầu, không đành lòng lại nhìn xuống quay đầu đi nơi khác…
Đoàn Ngự Thạch nhíu mày: “Lời đồn gì?”
Mục Đức Quang dáng vẻ cầu xin, nói: “Tướng quân và hắn, hai người quả nhiên có long dương chi phích.”
Tĩnh lặng ……………..
Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng đã quên giãy dụa…
Có đôi khi cả ngày nàng cũng không thể thấy hắn dù chỉ một lần, nàng chỉ có thể lợi dụng mỗi buổi sáng sớm lúc binh lính thao luyện mới có thể thấy được hình bóng phu quân oai hùng toả sáng từ phía xa.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đền tập trung tại doanh soái tướng quân bàn nghị quân sự cơ mật, tướng quân hạ lệnh không cho kẻ nào tiến vào nên nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy phu quân… Haizzzzz, chán chết đi mà… >”<
Hồi tưởng lại lúc hai người cùng nhau ở suối nước nóng đêm hôm ấy, nàng và hắn như thế thân mật, môi hai người khi chạm vào nhau… rồi… khiến cho hai má của nàng không khỏi nóng lên. ^^
Nàng muốn có một cơ hội để hỏi phu quân, có phải hắn cũng yêu nàng? Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra điều ấy cơ >”<, nhưng lại không tìm thấy cơ hội!
Nàng nghĩ là do hắn thẹn thùng, vẫn ngại quy củ của quân doanh, vì từ sau lần đó ra, hắn không gặp nàng nữa.
Nàng tự hỏi, chẵng lẽ biểu hiện của nàng không tốt sao???
Từ khi các tỷ muội nàng tròn mười lăm tuổi, sư phụ đã cho các nàng xem một ít văn thư, trong đó còn dạy luôn cả những chuyện của nam nữ, nàng học thuật dịch dung, đương nhiên càng muốn hiểu rõ nam nữ có những gì khác biệt, mà sư phụ cũng chưa bao giờ cấm các nàng tò mò.
Cho nên đối với chuyện nam nữ kia, tuy rằng nàng không tự mình có kinh nghiệm nhưng cũng hiểu biết khá nhiều, chiếu theo đạo lý kỹ xảo cũng không có thua kém hắn là mấy nha!
Nàng cúi đầu, nhìn xem bộ ngực của mình.
Chẵng lẽ là do dáng người nàng không tốt à? Sau lần ấy hắn không thấy hứng thú với nàng nữa sao?
Haizzz, phu quân đang bận họp nghị sự, nàng thì vô cùng nhàn rỗi, phải đi tìm Hàn đại phu xem có chuyện gì để làm không, bằng không nàng sẽ nghĩ vẩn vơ mất, mà những chuyện này thật rất làm cho nàng phiền lòng!
Nàng hướng hiệu thuốc mà đi đến, không để ý tới đám binh lính đang nhìn xem nàng chằm chằm, hơn nữa còn khe khẽ bàn luận với nhau. #999999;'](Mấy cha này là con trai mà cũng nhiều chuyện gớm >”< chậc chậc, ai bảo chỉ có nữ giới mới nhìu chiện nhỉ???)
“Chính là tiểu tử kia sao?” Có người hồ nghi mở miệng, lập tức có tên khác trả lời.
“Đúng vậy, chính là hắn, lần trước chính mắt ta nhìn thấy, hắn đối với đại tướng quân tỏ ra hờ hững, vậy mà tướng quân lại không hề tức giận, vẫn cứ tò tò đi theo hắn phía sau.”
“Ta còn thấy được tướng quân gọi hắn, mà hắn lại không thèm để ý, thử hỏi ai dám có lá gan làm trái mệnh lệnh của tướng quân chứ? Đó là kháng mệnh, ấy vậy mà tiểu tử này lại không có việc gì cả!”
“Hắn rốt cuộc là có cái gì ba đầu sáu tay chứ? Bất quá chỉ là một gã tiểu quân y thôi, tướng quân vì sao lại đãi ngộ hắn như thế chứ?”
“Đâu chỉ đãi ngộ như thế không đâu, tướng quân còn cho phép một mình hắn được tự do ra vào doanh soái, lúc đầu ta cứ nghĩ đó là tin vịt, nhưng sự thật thì…”
Nói đến tin vịt, bọn binh lính nhìn lẫn nhau, gần đây doanh trung đồi đãi tướng quân và tên tiểu quân y kia có phát sinh một loại tình cảm ái muội, hơn nữa bọn họ còn nghe lính thủ vệ của soái danh nói, mỗi lần tên tiểu quân y ấy vào doanh của tướng quân, ít nhất là hai canh giờ.
Lời đồn như lửa cháy toả ra trên đồng cỏ, tản ra thật sự nhanh!!!
Đại tướng quân là mẫu hình tượng anh hùng mà chúng tướng sĩ luôn hướng tới, đối với tướng quân, bọn họ luôn kính sợ cùng bội phục, họ chưa bao giờ nghe nói tướng quân có hồng nhan tri kỷ nào cả, mà tướng quân tựa hồ như không tính đến việc cưới vợ, nay đột nhiên đối với gã tiểu quân y kia lại đặc biệt quan tâm chiếu cố, thật đúng là làm cho người ta…ghen ghét mà. >”<
Nhìn thấy tên tiểu tử kia đi tới, mọi người trong lòng đều sinh tức giận, tên tiểu quân y này tướng mạo bình thường, không có nhiều tuấn tú cư nhiên lại được tướng quân yêu mến.
“Chúng ta trên chiến trường vất vả vào sinh ra tử, còn chưa được đãi ngộ như thế, đâu đến lượt tên tiểu tử kia chứ!”
Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, rất ăn ý, cùng quyết định ngầm với nhau sẽ giáo huấn cho tên tiểu tử này một phen, bất quá cũng dự phòng đối phương sẽ đâm thọc, cũng tính toán chừa cho mình một cái “bảo hiểm”.
Tô Dung Nhi hoàn toàn không hề hay biết, rằng đang có một âm mưu đang chờ đợi nàng. Nàng thản nhiên đi tới trước, đột nhiên bị một cái gì đó đánh trúng, làm cho nàng không nhịn được kêu đau một tiếng, lần này không may như lần trước, phía trước nàng là một đống đá nhỏ cùng với các mãnh vỡ của bình rượu và một ít xương ăn còn thừa…
Xong rồi, lần này té, nếu chỉ bị rách da chảy máu thôi cũng là may mắn lắm rồi, nàng nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình thật sự xong rồi, đột nhiên cảm thấy thân mình bị một cỗ lực kéo cuốn đi, nàng còn chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, khi mở mắt đã thấy đang nằm trong cánh tay của Đoàn Ngự Thạch.
“A? Tướng quân?” Nàng mở lớn đôi mắt nhìn phu quân, thấy vẻ mặt cuồng nộ của hắn mà ngây cả người.
Phu quân luôn phụng phịu, nàng biết, phu quân chưa bao giờ cười, nàng cũng đã quen, nhưng nàng chưa bao giờ nàng thấy hắn tức giận như vậy!!!
Dáng vẻ dữ tợn kia của hắn quả thật đáng sợ, giống y như dáng vẻ của tên Tà Vương kia, làm nàng sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tức giận cái gì chứ? Nàng bất quá chỉ là đi giao đồ thôi mà, không có làm gì sai nha!!! >”<
Tướng quân khi không đột nhiên xuất hiện, tốc độ làm cho người ta líu cả lưỡi, đám binh lính vừa mới giở trò ma quỷ đều sợ đến mức hồn phi phách tán.
Mục Đức Quang cùng Tất Tề cũng vừa theo phía sau đi đến, bọn họ vốn là cùng đi với tướng quân, ấy vậy mà thoáng một nháy mắt, đại tướng quân bỗng đột nhiên vụt đi như bay, làm bọn họ không kịp chạy theo sau.
Nhìn tướng quân sắc mặt âm lãnh, đám binh lính vẻ mặt trắng bệch, Mục Đức Quang cùng Tất Tề dễ dàng nhận biết, đại khái là chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng điều làm họ kinh ngạc, là đã nhiều năm liền không hề thấy tướng quân như thế này tức giận, hơn nữa tướng quân còn đang ôm thắt lưng tên tiểu quân y kia mà không hề có ý định buông tay.
Đoàn Ngự Thạch sắc mặt xanh mét, không nói tiếng nào đột nhiên xoay người, hướng phía doanh trướng mà bước đi, cánh tay vẫn không quên ôm theo nàng.
Không thèm quan tâm đến đám binh lính đang trừng mắt ánh kinh ngạc dõi theo…
Mọi người nhìn chằm chằm đại tướng quân tay đang ôm một gã nam nhân trở về doanh trướng…
Mục Đức Quang trợn mắt, cằm như muốn rớt cả ra…
“Tướng quân… ngài ấy…!!!”
Tất Tề cũng tái đen nửa gương mặt: “Thì ra lời đồn kia là thật!”
Mục Đức Quang nhìn trừng hắn hỏi: “Lời đồn gì?”
Tất Tề trầm mặc trong chốc lát, rồi mới trầm trọng mở miệng.
“Tướng quân thích nam nhân.”
…….
Đoàn Ngự Thạch cả người tản ra lửa giận quay trở lại nội trướng, đem Tô Dung Nhi cẩn thận đặt lên trên giường, sau đó đi lấy ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Việc này phát sinh đã bao lâu rồi?”
Tiếng nói của hắn đã ôn hoà hơn, không còn tiềm tàng nguy hiểm.
Tô Dung Nhi hoàn toàn không biết vì sao phu quân lại tức giận đến thế và hắn rốt cuộc là đang hỏi cái gì?
Nàng cẩn thận cân nhắc ý của hắn: “Là té ngã sao? Ưhm… hai lần.”
Vừa nói xong, đột nhiên nàng liền thấy thái dương của hắn nổi đầy gân xanh, nàng cả kinh, vội vàng xua tay.
“Không, không, chỉ một lần thôi! Một lần thôi à! Chuyện vừa rồi không tính, vì chưa có ngã mà!”
Trời ơi!!! Hắn là có thù oán gì với ai vậy! Bất quá là té nhào thôi nha, có gì phải so đo chứ? >”<
“Ta là hỏi, đám binh lính kia đối với nàng đã làm khó dễ bao nhiêu lâu rồi?”
“Sao??? Làm khó dễ ư?”
Tô Dung Nhi cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, theo lời hỏi của phu quân nàng đột nhiên hiểu ra một việc.
“Muội té ngã là do có người giở trò quỷ sao? Là do mấy binh lính đại ca kia sao?
Phu quân trầm mặc không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt phẫn nộ kia của hắn, nàng đã hiểu được đáp án.
Nàng bừng tỉnh, gật đầu: “Khó trách nha, hèn gì lại bị té ngã, nguyên nhân là có người không vừa mắt muội, kỳ quái nha, muội đâu có làm gì chọc tới bọn họ?”
Nàng tự hỏi, chính mình cư xử đâu có tệ lắm, mặt nạ này cũng không làm người khác khó chịu, thế thì vấn đề là do đâu chứ? Có lẽ nàng nên đổi loại mặt nạ khác, làm cho người gặp sẽ thích thì tốt hơn chăng…?
“Đáng lẽ ta phải bảo vệ nàng tốt hơn.” Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, dường như đối với chính mình đang tự trách móc.
Mới vừa rồi thật sự nguy hiểm, nếu không phải hắn đúng lúc đi qua mà cứu được nàng, chỉ sợ hiện tại nàng đã bị huỷ hoại dung nhan, nghĩ đến điều đó, người hắn lại tuôn ra một cỗ sát khí.
Nghe được hắn nói thế, Tô Dung Nhi thật cảm động, lòng thấy thật sự vui vẻ, cả người nàng cũng tự nhiên dựa vào trong lòng hắn.
“Vừa rồi phu quân cứu Dung Nhi, chính là đã bảo hộ Dung Nhi rồi nha!” Chẵng những đã cứu nàng, hắn còn ôm nàng vào trong ngực, thật là thích mà. ^^
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra là mình quên cảm tạ hắn: “Cám ơn phu quân!” ^^ Nàng ngọt ngào làm nũng với hắn.
“Không đủ.”
“Sao ạ?”
“Không thể để chuyện vừa rồi lại tái phát sinh, ta phải đem nàng an bài ở một nơi an toàn.”
Kỳ thật hắn đã tính đến chuyện này, để nàng ở lại quan doanh thật không thoả đáng.
Đêm đó Tà Vương đã xuất hiện, chứng tỏ Tà Vương đã ở gần đây và bắt đầu hành động, hắn phải tuỳ thời cơ đối phó Tà Vương, hắn không hi vọng sẽ đặt cả nàng vào nguy hiểm, vạn nhất nếu có điều gì sơ suất hắn sẽ không thể tha thứ chính mình.
Lúc trước là vì hắn cần phải tĩnh dưỡng, nên tạm để việc này gác xuống, nay công lực đã hồi phục, hơn nữa quân tình báo lại, bọn giặc Bắc Thái có thể sẽ quay lại xâm lược, hắn đang định hôm nay sẽ an bài cho nàng rời khỏi doanh trại, không hề nghĩ nàng lại bị bọn binh lính khi dễ như thế này, xảy ra việc này làm cho hắn thật sự thêm quyết tâm.
Cho dù không đuổi nàng về phủ tướng quân ở kinh thành, ít nhất hắn cũng muốn an trí nàng an toàn trong biệt quán kinh thành.
Nàng sửng sốt, mắt nhìn thấy mặt phu quân hiện lên nét nghiêm trọng, lòng nàng cũng dấy lên một tia dự cảm bất hảo.
“Ở bên cạnh huynh muội thực sự an toàn mà!” nàng ra vẻ thoải mái nói.
“Nơi này dù sao cũng là quân doanh!”
“Quân doanh thì sao chứ, muội ở chỗ này như cá gặp nước.”
“Dung Nhi!” Hắn nghiêm túc gương mặt.
Lại nữa rồi, hắn lại muốn nàng rời đi, nói là vì muốn tốt cho nàng, nhưng lý do như vậy, mới thực không tốt a!!! >”<
“Đừng nói với muội ý định này nữa, muội nhất định ở cạnh huynh!” Nàng kiên trì.
“Mặc kệ nàng là nguyện ý hay không, chuyện này ta đã quyết định, nàng không thể tuỳ hứng.”
Hắn vốn chính là, một khi đã quyết định thì sẽ không đổi ý, nam nhân thì có nhiệm vụ bảo vệ nữ nhân mình yêu mến.
Nhận thấy sự việc không ổn, Tô Dung Nhi ý đồ muốn chạy trốn, nhưng Đoàn Ngự Thạch không dễ dàng để nàng thực hiện ý đồ, hắn biết rõ tiểu nữ nhân này nghĩ cái gì, bàn tay to nhanh nhẹn bắt cổ tay nàng, không cho phép nàng chạy trốn.
“Ai da, huynh làm gì nắm tay muội chặt như vậy, đau quá nha!!!”
Nàng cố ý giả vờ một bộ dáng đau đớn, ý đồ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
“Dung Nhi, nghe lời!” Hắn không hề bị ảnh hưởng, quyết không thương lượng gì cả.
Nàng mới không cần đâu! Người này thật bá đạo nha, điều gì cũng quân lệnh như núi, ngoan cố đến nỗi khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi, bất quá, nếu là trang thức thời tuấn kiệt nên nghe theo lời hắn.
Nàng thở dài: “Được rồi, nghe lời huynh vậy.”
“Nàng đáp ứng rồi?”
“Huynh là phu quân của muội, ở nhà theo phu, xuất ngoại đương nhiên cũng có thể theo phu nha!” Nàng nhìn hắn một cái thật hiền thục, nhu thuận tươi cười.
Hắn nhìn nàng thật sâu, liếc mắt đánh giá một cái, sau đó mới buông lỏng tay một chút.
Tô Dung Nhi yểu điệu bị hắn nắm chặt cổ tay, một bộ ra vẻ con dâu nhận lệnh, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên nàng sửng sốt, chỉ vào phía sau hắn.
“Á??? Đó là cái gì???”
Đoàn Ngự thạch vừa quay đầu lại, nàng lập tức xoay người bỏ trốn… #888888;'](Dung Nhi tỷ gian xảo quá nha, mà Đoàn ca cũng “khờ” thật >”< Lúc này không trốn thì đợi khi nào chứ???
Nhanh nhanh!!! Chạy thôi!!! Mau mau a...!!!....
Nhưng mà, nàng bất quá mới chạy được vài bước, ngay cả cửa còn chưa ra tới đã bị một cánh tay sắt bắt lấy bay lên không trung…
Đoàn Ngự Thạch dễ dàng bắt lại được nàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người khác không thể tin.
Phản ứng của nàng đầu tiên là thét chói tai…
“Buông ra nha! Cứu mạng a! Giết người a!”
“Nàng…!” Đoàn Ngự Thạch nghiêm mặt, thái dương hơi hơi co rúm, quả thực hắn đối nàng không có cách, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng hắn tâm ý đã quyết, không chấp nhận nàng cự tuyệt.
“Ông trời…” Một tiếng hét kinh hãi đến từ Mục Đức Quang, hình ảnh đập vào mắt mọi người, chính là cảnh Đoàn Ngự Thạch đang ôm lấy Tô Dung Nhi.
“Tướng quân… hai người… đang làm cái gì...???!!!”
“Giáo uý đại nhân! Ngươi tới đúng lúc lắm, mau cứu ta a!” Nàng vừa đánh lại đá, nhưng chính là giãy dụa không ra.
Ngay sau đó, Tất Tề, Đông Phương Vệ, Hàn Văn Việt cùng những người đang chờ đi vào và đều thấy được tình huống trước mắt, ai nấy đều trơ ra một vẻ mặt khiếp sợ…
“Lời đồn đãi quả nhiên là thật!” Tất Tề lắc đầu, không đành lòng lại nhìn xuống quay đầu đi nơi khác…
Đoàn Ngự Thạch nhíu mày: “Lời đồn gì?”
Mục Đức Quang dáng vẻ cầu xin, nói: “Tướng quân và hắn, hai người quả nhiên có long dương chi phích.”
Tĩnh lặng ……………..
Đoàn Ngự Thạch ngây người… Tô Dung Nhi cũng đã quên giãy dụa…
/28
|