Trời đầy sao, Hoắc Hào Chi nhìn người dưới đèn đường xa xa, từ nghiêng người dựa vào xe đứng dậy.
"Bà." Đợi nhìn thấy người phía sau, anh khẽ cười, "Kiều Vi à..."
Dưới ánh đèn đường, Kiều Vi tóc đen dài, làn da trắng nõn, không trang điểm càng khiến gương mặt xinh đẹp.
Hoắc Hào Chi tắt tàn thuốc, huýt sáo.
"Thái độ này học từ ai vậy!" Bà Tống nhíu mày, đến gần, giơ tay gõ đầu anh vài cái, "Không được học theo mấy đứa bạn không đứng đắn đó."
Tóc rõ ràng được chải chuốt cẩn thận liền bị bà Hoắc làm rối, còn kéo cái mũ áo hoodie của anh chụp lên.
Kiều Vi nhếch môi, lặng lẽ trào phúng.
Danh tiếng của cậu Hoắc từ đế đô truyền xa tới thành phố G, bà Tống luôn cảm thấy cháu trai nhà bị người khác dạy hư, lại không biết, anh ta không dạy hư người khác đã là may lắm rồi.
Đại thiếu gia kia khá nhạy bén, nhíu mày quay đầu, vừa vặn bắt gặp cô cười tới lộ răng.
"Cười gì đấy?"1
Kiều Vi lập tức cất đi ý cười trong mắt.
Bà của Hoắc Hào Chi quay đầu nhìn, sau đó xoay người đánh anh một cái: "Đừng lảng tránh, lời bà nói cháu rốt cuộc có nghe không?"
Đại thiếu gia liếc nhìn Kiều Vi một cái rồi quay đầu, hạ vai: "Dạ nghe."
"Vi Vi qua đây, lên xe thôi." Bà Tống vẫy tay với cô.
"Nhà cháu rất xa, thật sự không cần làm phiền giáo sư." Kiều Vi nở nụ cười, "Giờ này vẫn có thể bắt xe ạ."
Nhìn kiểu tóc của Hoắc Hào Chi, rõ ràng sau khi đưa bà nội mình về còn đi đâu đó, cô thật sự không dám làm phiền, chậm trễ cuộc vui của người ta.
"Không phiền." Đại thiếu gia nghe vậy liền nảy ra một kế, mở cửa, đuôi mắt cong lên, "Tôi tiện đường, chúng ta không phải hàng xóm sao?"
Bộ dáng này của anh là người tốt mới lạ, Kiều Vi hoài nghi đứng một chỗ không động đậy.
Nghe nói nhà mới của Hoắc Hào Chi ngay sát nhà Kiều Vi, giáo sư Tống càng kiên trì: "Con gái buổi tối một mình đi đường không an toàn, để A Hào tiện đường đưa cháu về đi."
Đi cùng với anh ta mới không an toàn đấy!
Kiều Vi chửi thầm, nhưng trước mắt chỉ đành nghe lời lên xe.
Chỗ ở của giáo sư Tống trong thành phố, cách đại học âm nhạc không xa, mãi đến khi đưa bà tới nơi, Hoắc Hào Chi vòng xe, lần nữa hòa vào đường phố.
Thật ra xe là một phần của con người, cách lái xe thể hiện tính cách của người đó.
Ví dụ như Tịch Việt luôn ổn định, mà Hoắc Hào Chi...
Như muốn bay lên trời cao.
Thật ra phong cách này càng lộ rõ sau khi giáo sư Tống xuống xe, Kiều Vi hoài nghi anh ta đang cố ý.
Thành phố dưới màn đêm rực rỡ sắc màu, cô nắm chặt tay vịn, hoa mắt chóng mặt, chân như muốn mềm nhũn.
"Anh dừng xe phía trước đi, tôi xuống xe."
"Vậy không được, đã hứa sẽ đưa em về nhà, tôi sao có thể là loại người nói không giữ lời chứ!"
"Không phải, anh dừng xe đi."
Hoắc Hào Chi thoạt nhìn hào phóng, nhưng ghét nhất bị người ta giương oai trước mặt mình.
Khi nãy Kiều Vi cười nhạo anh, còn hại anh bị đánh mấy cái, nghẹn một bụng, hiện giờ nghe Kiều Vi yếu thế nói ra một câu, tâm trạng mới thoải mái đôi chút.
"Xem em còn dám..."
Khi nói chuyện, Hoắc Hào Chi bớt thời gian quay đầu nhìn, bỗng giẫm phanh dừng lại.
"Em sao vậy?"
Kiều Vi không đáp.
Cô khom lưng ôm bụng, gục đầu, sắc mặt giấu trong bóng tối không có cách nào nhìn rõ.
Anh đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở ngoài phòng hòa nhạc, Kiều Vi cũng như vậy ngồi xổm dưới đất, trên trán ướt đẫm mồ hôi, vô cùng tội nghiệp.
Hình như rất đau.
Không phải anh hại người ta phát tác bệnh kín đấy chứ...
Hoắc Hào Chi thấp thỏm, cẩn thận lái xe qua bên ven đường, mở đèn xe.
Kiều Vi giơ tay liền mở cửa đi xuống.
"A!" Hoắc Hào Chi vội đuổi theo, "Em không sao chứ? Hay là tôi đưa em tới bệnh viện?"
Chân anh dài, mới đi vài bước đã đuổi kịp, tay sắp đặt lên vai Kiều Vi, cô bỗng dừng lại, đột nhiên lảo đảo một cái.
Hoắc Hào Chi cao lớn, nhìn thấy lại không kịp phản ứng, bị Kiều Vi đập trúng, ngã xuống vỉa hè.
Mặt anh thật anh tuấn!
Khoảnh khắc đó, cậu Hoắc cái khó ló cái khôn, duỗi tay nắm chặt làn váy của Kiều Vi, xoay người lại.
Kiều Vi cũng không ngờ người này lại có hành động như vậy, tránh nửa bước vẫn bị túm chặt.
Nháy mắt, cả người cậu Hoắc bị quán tính đẩy văng ra, Kiều Vi lại bổ nhào, cằm bị trán Kiều Vi đâm vào tới phát ngốc, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn vỡ vụn.
Mãi đến khi Kiều Vi bò dậy, anh vẫn còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo nửa ngày.
Ngoài dự đoán của mọi người là, đại thiếu gia lần này không tức giận, chăm chú nhìn Kiều Vi từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên cười rộ.
"Coi như hòa nhé!"
"Bà." Đợi nhìn thấy người phía sau, anh khẽ cười, "Kiều Vi à..."
Dưới ánh đèn đường, Kiều Vi tóc đen dài, làn da trắng nõn, không trang điểm càng khiến gương mặt xinh đẹp.
Hoắc Hào Chi tắt tàn thuốc, huýt sáo.
"Thái độ này học từ ai vậy!" Bà Tống nhíu mày, đến gần, giơ tay gõ đầu anh vài cái, "Không được học theo mấy đứa bạn không đứng đắn đó."
Tóc rõ ràng được chải chuốt cẩn thận liền bị bà Hoắc làm rối, còn kéo cái mũ áo hoodie của anh chụp lên.
Kiều Vi nhếch môi, lặng lẽ trào phúng.
Danh tiếng của cậu Hoắc từ đế đô truyền xa tới thành phố G, bà Tống luôn cảm thấy cháu trai nhà bị người khác dạy hư, lại không biết, anh ta không dạy hư người khác đã là may lắm rồi.
Đại thiếu gia kia khá nhạy bén, nhíu mày quay đầu, vừa vặn bắt gặp cô cười tới lộ răng.
"Cười gì đấy?"1
Kiều Vi lập tức cất đi ý cười trong mắt.
Bà của Hoắc Hào Chi quay đầu nhìn, sau đó xoay người đánh anh một cái: "Đừng lảng tránh, lời bà nói cháu rốt cuộc có nghe không?"
Đại thiếu gia liếc nhìn Kiều Vi một cái rồi quay đầu, hạ vai: "Dạ nghe."
"Vi Vi qua đây, lên xe thôi." Bà Tống vẫy tay với cô.
"Nhà cháu rất xa, thật sự không cần làm phiền giáo sư." Kiều Vi nở nụ cười, "Giờ này vẫn có thể bắt xe ạ."
Nhìn kiểu tóc của Hoắc Hào Chi, rõ ràng sau khi đưa bà nội mình về còn đi đâu đó, cô thật sự không dám làm phiền, chậm trễ cuộc vui của người ta.
"Không phiền." Đại thiếu gia nghe vậy liền nảy ra một kế, mở cửa, đuôi mắt cong lên, "Tôi tiện đường, chúng ta không phải hàng xóm sao?"
Bộ dáng này của anh là người tốt mới lạ, Kiều Vi hoài nghi đứng một chỗ không động đậy.
Nghe nói nhà mới của Hoắc Hào Chi ngay sát nhà Kiều Vi, giáo sư Tống càng kiên trì: "Con gái buổi tối một mình đi đường không an toàn, để A Hào tiện đường đưa cháu về đi."
Đi cùng với anh ta mới không an toàn đấy!
Kiều Vi chửi thầm, nhưng trước mắt chỉ đành nghe lời lên xe.
Chỗ ở của giáo sư Tống trong thành phố, cách đại học âm nhạc không xa, mãi đến khi đưa bà tới nơi, Hoắc Hào Chi vòng xe, lần nữa hòa vào đường phố.
Thật ra xe là một phần của con người, cách lái xe thể hiện tính cách của người đó.
Ví dụ như Tịch Việt luôn ổn định, mà Hoắc Hào Chi...
Như muốn bay lên trời cao.
Thật ra phong cách này càng lộ rõ sau khi giáo sư Tống xuống xe, Kiều Vi hoài nghi anh ta đang cố ý.
Thành phố dưới màn đêm rực rỡ sắc màu, cô nắm chặt tay vịn, hoa mắt chóng mặt, chân như muốn mềm nhũn.
"Anh dừng xe phía trước đi, tôi xuống xe."
"Vậy không được, đã hứa sẽ đưa em về nhà, tôi sao có thể là loại người nói không giữ lời chứ!"
"Không phải, anh dừng xe đi."
Hoắc Hào Chi thoạt nhìn hào phóng, nhưng ghét nhất bị người ta giương oai trước mặt mình.
Khi nãy Kiều Vi cười nhạo anh, còn hại anh bị đánh mấy cái, nghẹn một bụng, hiện giờ nghe Kiều Vi yếu thế nói ra một câu, tâm trạng mới thoải mái đôi chút.
"Xem em còn dám..."
Khi nói chuyện, Hoắc Hào Chi bớt thời gian quay đầu nhìn, bỗng giẫm phanh dừng lại.
"Em sao vậy?"
Kiều Vi không đáp.
Cô khom lưng ôm bụng, gục đầu, sắc mặt giấu trong bóng tối không có cách nào nhìn rõ.
Anh đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở ngoài phòng hòa nhạc, Kiều Vi cũng như vậy ngồi xổm dưới đất, trên trán ướt đẫm mồ hôi, vô cùng tội nghiệp.
Hình như rất đau.
Không phải anh hại người ta phát tác bệnh kín đấy chứ...
Hoắc Hào Chi thấp thỏm, cẩn thận lái xe qua bên ven đường, mở đèn xe.
Kiều Vi giơ tay liền mở cửa đi xuống.
"A!" Hoắc Hào Chi vội đuổi theo, "Em không sao chứ? Hay là tôi đưa em tới bệnh viện?"
Chân anh dài, mới đi vài bước đã đuổi kịp, tay sắp đặt lên vai Kiều Vi, cô bỗng dừng lại, đột nhiên lảo đảo một cái.
Hoắc Hào Chi cao lớn, nhìn thấy lại không kịp phản ứng, bị Kiều Vi đập trúng, ngã xuống vỉa hè.
Mặt anh thật anh tuấn!
Khoảnh khắc đó, cậu Hoắc cái khó ló cái khôn, duỗi tay nắm chặt làn váy của Kiều Vi, xoay người lại.
Kiều Vi cũng không ngờ người này lại có hành động như vậy, tránh nửa bước vẫn bị túm chặt.
Nháy mắt, cả người cậu Hoắc bị quán tính đẩy văng ra, Kiều Vi lại bổ nhào, cằm bị trán Kiều Vi đâm vào tới phát ngốc, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn vỡ vụn.
Mãi đến khi Kiều Vi bò dậy, anh vẫn còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo nửa ngày.
Ngoài dự đoán của mọi người là, đại thiếu gia lần này không tức giận, chăm chú nhìn Kiều Vi từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên cười rộ.
"Coi như hòa nhé!"
/100
|