Cuộc nói chuyện bị gián đoạn vì Hoắc Hào Chi nhưng Kiều Vi lại thở phào, cô nghiêm túc quay đầu nhìn Tịch Việt.
"Nếu đã dọn ra ngoài, em không định quay về nữa." Cô nhẹ nhàng lùi một bước, "Xin lỗi anh, Tịch Việt."
Giọng cô rất nhỏ, Hoắc Hào Chi không thể nghe thấy, có điều chỉ nhìn sắc mặt người đàn ông đối diện tệ đi, anh đã thỏa mãn.
Kiều Vi nói xong, trực tiếp bỏ đi.
"Vi Vi."
Tịch Việt muốn đuổi theo, lại bị Hoắc Hào Chi chặn lại.
"A Việt, khi nãy quên chào hỏi cậu một tiếng." Hoắc Hào Chi nhếch mép cười, đưa ly nước cho Tịch Việt, tùy ý nói, "À đúng rồi, tôi không ngờ cậu lại thân với hắn như vậy."
Người anh ám chỉ là ai Tịch Việt đương nhiên biết."
"Gần đây quả thật có vài vụ làm ăn cần phải qua lại." Tịch Việt nhận ly nước, lùi hai bước, nhìn anh.
"Chỉ làm ăn đơn thuần thôi sao? Hôm nay A Việt tới đây chắc không phải để làm thuyết khách giúp hắn chứ?"
Tịch Việt cười cười: "Tôi không có bản lĩnh làm thuyết khách."
Diện tích trại nuôi ngựa Tây Đình rất lớn, vị trí cũng thuận lợi. Hoắc Hào Chi biết việc mình thay đổi giấy tờ chẳng khác nào xẻo mất một miếng thịt to trong bản đồ quy hoạch của Hoàn Hải. Nhưng còn cách nào khác đâu? Đây là đồ của anh, chuyện này dù là ai tới khuyên, anh đều không vui.
Nhưng thái độ của Tịch Việt nằm ngoài dự đoán của anh.
Nói vài câu, Hoắc Hào Chi cúi người lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng, một chân gác lên sô pha, hất cằm với anh: "Ngồi đi. Theo tôi biết, việc quy hoạch lần này do Kiều đổng phụ trách, cậu ra sức thúc đẩy như vậy có ích lợi gì cho cậu?"
Lần này Tịch Việt không trả lời.
Trong bản vẽ quy hoạch, ngoại trừ đường Thượng Lâm, chỉ có trại nuôi ngựa Tây Đình thích hợp hơn. Nếu muốn tránh đường Thượng Lâm, vậy chỉ có thể dỡ bỏ trại nuôi ngựa Tây Đình.
Anh không muốn Kiều Vi lại vì chuyện này mà có hiềm khích với mình và nhà họ Tịch.
...
Thời điểm Hoắc Hào Chi tiễn khách quay lại, Kiều Vi đang hóng gió trên khán đài khán giả.
Cô ngồi dựa vào lan can, hai tay bỏ trong áo khoác, tóc đen bị gió thổi bay. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Tịch Việt đi rồi sao?"
"Đi rồi." Hoắc Hào Chi đi tới, mở miệng muốn nói, lại cố nhịn mà quay đầu đi.
Lặp lại nhiều lần, Kiều Vi nghiêng đầu đầu: "Anh muốn nói gì à?"
Anh kiềm chế cả ngày, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội thuận nước đẩy thuyền dò hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì mà lâu như vậy?"
"Liên quan tới anh sao?"
"Không liên quan, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Hoắc Hào Chi quay đầu đi, nhưng chỉ hai giây, anh lại quay đầu nhìn cô, "Chuyện em bị bệnh cũng gạt anh ta à? Ánh mắt anh ta nhìn em không đúng lắm." Hoắc Hào Chi thăm dò, không nghe Kiều Vi trả lời, anh căng thẳng nói, "Nhưng em tuyệt đối không được bị vẻ đạo mạo của đàn ông mê hoặc!"
"..."
"Em thích anh ta không?"
Nghe đến câu hỏi này, Kiều Vi đứng dậy: "Tại sao anh lại quan tâm vấn đề này?"
"Tôi..."
Hoắc Hào Chi còn chưa tìm được cái cớ, Kiều Vi đã nhíu mày ngắt lời: "Chuyện không liên quan tới anh, anh có thể im lặng chút không."
Anh nghẹn một hơi ở cổ họng.
Đây là mắng anh ồn ào à?
Anh đẹp trai có tài như vậy, bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận anh còn không được, anh đã bao giờ phải đi quan tâm người khác?
Cô không cảm kích thì thôi, còn dỗi anh!
Hừ! Anh cũng có lòng tự trọng chứ bộ!
Hoắc Hào Chi không nói nữa, anh nổi giận đùng đùng xuống khán đài, nhận dây cương từ tay nhân viên của trang trại, xoay người lên ngựa.
Nhưng vừa ngồi lên lên ngựa, anh mới phát hiện có ngựa mình yêu thích hôm nay hơi khác.
Bạch mã là loại ngựa được quý tộc thuần dưỡng, thường ngày rất ngoan ngoãn, hôm nay ngay từ lúc bắt đầu đã bực bội, lúc nào cũng kháng cự.
Hoắc Hào Chi đang muốn gọi người tới hỏi, con ngựa bỗng mất khống chế nhấc hai chân trước lên, anh vừa cúi người nắm chặt dây cương, nó đã phóng đi.
Trước giờ anh ỷ vào kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc của mình nên chưa bao giờ bảo ai đặt yên ngựa và bàn đạp. Hiện tại, anh chỉ có thể cúi người, cố gắng duy trì vẻ bề ngoài, giống như một túi khoai tây ở trên lưng ngựa.
Sợ mất mặt với Kiều Vi, Hoắc Hào Chi đổ mồ hôi, vừa cưỡi ngựa vừa căng thẳng gọi: "Please baby! Stop!"
Nhưng con ngựa phớt lờ yêu cầu của anh, cứ chạy điên cuồng chạy, vượt rào, tốc độ nhanh hơn khi nó thi đấu rất nhiều.
"Stop! Please!"
Hoắc Hào Chi chưa từng nghĩ đến cảnh hiện giờ, bị xóc nảy gần như rã rời, nhưng người ngoài đường chạy lại chỉ thấy anh kẹp chặt hông ngự, tư thế oai hùng, mỗi lần vượt rào đều lưu loát như nước chảy mây trôi.
Đồng phục, giày boot, còn cả mũ cưỡi ngựa bảnh bao, dáng người đàn ông vừa cao quý vừa ưu nhã.
"Quả nhiên là môn thể thao của quý tộc, chúng ta có cưỡi ngựa thế nào cũng không thể có khí chất như vậy." Có người bàn tán.
"Nói thế có khác gì nói nhảm, ngựa đã không cùng cấp bậc, cậu có thể so sánh với người ta sao?"
"Gần đây cậu Hoắc không hay tới trại nuôi ngựa, sao tôi cứ cảm thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu ấy lại tiến bộ vậy."
"Ngẩng đầu xem đi." Có người giơ tay chỉ khán đài, "Bạn gái ngồi ở đó, sao có thể không cưỡi cho tốt." Nói tới đây, cậu ta thở dài, "Ngựa là loại huyết mã thuần chủng, bạn gái cũng xinh đẹp."
Gặp chướng ngại vật cuối cùng, con ngựa trực tiếp phóng lên mấy mét, adrenaline trong người Hoắc Hào Chi tăng vọt, toàn thân căng chặt mới không bị ngã xuống. Cũng may sau khi tiếp đất, ngựa của anh hình như đã bình tĩnh lại, hai tai nó khó chịu cụp xuống, chân trước mềm nhũn, từ gừ giảm tốc độ.
Hoắc Hào Chi không dám lau mồ hôi, thở phào, trực tiếp nhảy xuống ngựa, dắt nó về sân, gọi nhân viên chăn nuôi tới.
"Hôm nay nó không khỏe à?"
"Dạ không, cậu Hoắc, buổi sáng nó vẫn ổn."
Buổi sáng quả thật vẫn ổn, trước khi gặp Kiều Vi, Hoắc Hào Chi còn cưỡi nó chạy vài vòng.
Hiện giờ tai nó gục xuống, thở hổn hển. Hoắc Hào Chi duỗi tay muốn sờ đầu nó, nó lại khịt mũi tránh đi, phun ra đống chất lỏng, mệt mỏi nằm xuống.
Ngựa sẽ không vô duyên vô cớ mất khống chế.
"Gọi thú y tới đây." Hoắc Hào Chi ra lệnh rồi một mình vào chuồng ngựa, nhặt cỏ khô hôm nay nó ăn lên ngửi ngửi, nhíu mày.
"Cậu Hoắc." Rất nhanh thú y đã kiểm tra xong, tới báo cáo, "Trạng thái của ngựa rất kém, chắc là đã ăn bậy..."
Đồ ăn của ngựa đều là cỏ khô còn mới được vận chuyển tới đây, lại có nhiều nhân viên chăm sóc, sao có thể dễ bị bệnh!
"Đưa tôi cái túi."
Nhân viên đưa anh một cái túi trong suốt, Hoắc Hào Chi bỏ cỏ khô vào, ném cho người bên cạnh.
"Cầm đi xét nghiệm."
Ngựa yêu bị bệnh, còn thiếu chút té ngã trước mặt Kiều Vi. Hiếm khi thấy Hoắc Hào Chi nghiêm túc, vẻ mặt nặng nề đáng sợ.
Anh đi hai vòng trong chuồng ngựa, cuối cùng dừng lại.
"Hôm nay ai cho ngựa ăn?"
Sau một lúc lâu, trong đám người có một người nơm nớp lo sợ bước ra.
"Cậu Hoắc, ngày nào tôi cũng dọn dẹp sạch sẽ, đồ ăn cho ngựa đều là cỏ khô còn mới, tôi thật sự không biết sao lại như vậy..."
Ánh mắt của Hoắc Hào Chi âm trầm.
Lần trước vì chuyện trại nuôi ngựa thiếu chút bị phá bỏ, anh đã đuổi một nhóm người, bây giờ xem ra vẫn có cá lọt lưới.
...
Mãi đến gần buổi luyện tập buổi tối, Hoắc Hào Chi mới nhận được điện thoại từ giám đốc trại nuôi ngựa.
"Cậu Hoắc, đã kiểm tra camera theo dõi hai ngày nay, sáng nay đúng là có người lén bỏ cái gì đó vào cỏ khô, cụ thể là gì còn cần đợi kết quả xét nghiệm. Tôi đã báo cảnh sát."
"Là ai?"
Đối phương nói một cái tên rất lạ.
"Ông ta làm việc trong trại nuôi ngựa ba năm, bảo là vì mấy anh em của mình bị đuổi việc không có lý do nên mới tìm cách trả thù..."
Hoắc Hào Chi không cần nghe nữa.
Trên đời này làm gì có người ngốc như vậy, trắng ra là vì bị người khác mua chuộc để ngáng chân anh thôi.
Nếu người hôm nay ngồi trên lưng ngựa không phải anh, nhẹ thì té ngựa bị thương đến tàn phế, nặng thì bị nó dẫm đạp đến mất mạng.
"Truy cứu tới cùng đi, lần này bỏ qua cho hắn tôi không mang họ Hoắc."
Giọng của Hoắc Hào Chi nghe qua vẫn bình thường nhưng lại khiến người ta vô cớ rét run.
Nói hết câu, anh trực tiếp dập máy.
Lần này?
Ở bên kia, giám đốc trại nuôi ngựa sửng sốt, qua hồi lâu mới nhận ra người Hoắc Hào Chi ám chỉ không chỉ có tên nhân viên không có đầu óc.
Bên này, sau khi cúp máy, Hoắc Hào Chi im lặng một lát, bỗng nhếch mép cười, lại gọi một cú điện thoại.
...
Đêm trước Nguyên Đán, thành phố G bất ngờ có tuyết. Đối với người phương Nam mà nói, ngắm tuyết là giấc mơ to lớn nhất khi còn ấu thơ.
Hôm nay vừa tan học, Quý Viên liền chạy đi tìm Kiều Vi, muốn rủ cô đi chơi, nhưng vừa tới chân cầu thang lại thấy cô đang xách hộp đàn vội vàng chạy đi.
"Vi Vi." Quý Viên gọi.
Kiều Vi tập luyện chăm chỉ, chưa bao giờ thấy cô bước ra khỏi lớp ngay khi vừa tan học.
"Hôm nay cậu bận gì sao?" Quý Viên hỏi, "Đúng rồi, gần đây sao tan học không thấy cậu nhỉ, cậu chạy đi đâu đấy Vi Vi?"
"Tối nay mình có buổi biểu diễn, cậu và Lăng Lâm có muốn tới xem không?"
Nếu đã bị hỏi, Kiều Vi quay đầu mời.
"Không phải chứ! Vi Vi! Với quan hệ giữa hai chúng ta cậu còn giấu tớ sao!" Quý Viên vui mừng tới nhảy dựng lên, ôm lấy tay cô, "Tập luyện bao lâu rồi? Phòng hòa nhạc ở đâu? Với dàn nhạc nào? Bọn tớ đương nhiên đi chứ!"
Kiều Vi giải thích: "Tập luyện mấy bữa rồi, ban nhạc Bell, không phải ở phòng hòa nhạc mà là ở một quán bar."
"Ở quán bar chơi nhạc cổ điển, sao cậu có thể..." Quý Viên kinh ngạc."
Kiều Vi lắc đầu: "Không phải nhạc cổ điển, là Rock and roll."
Nghe vậy, hai mắt Quý Viên mở lớn.
Giống như lần đầu quen biết Kiều Vi, Quý Viên đánh giá cô từ trên xuống một lần.
"Vi Vi, chắc không phải cậu đang nói giỡn với tớ chứ? Cậu - chơi - Rock and roll?"
Kiều Vi cao gầy, nét mặt thanh tú, khí chất nhẹ nhàng nhã nhặn, dù nhìn từ góc nào cũng có chỗ liên quan tới dòng nhạc điên cuồng kia.
"Được rồi, cậu từ từ tiêu hóa đi." Khi nói chuyện, Kiều Vi đã lấy bút, viết địa chỉ vào lòng bàn tay Quý Viên, "Tớ còn phải đi trang điểm với thay đồ biểu diễn, sắp trễ giờ rồi, hai cậu cứ thong thả, tớ bảo họ giữa chỗ cho cậu."
...
Hậu trường quán bar đã bù lu bù loa, Kiều Vi trang điểm.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng thay đồ, Kiều Vi kéo váy đứng dậy đi mở cửa.
"Vi Vi, đây là đồ cậu Hoắc chuẩn bị cho em, nãy giờ bận quá, suýt chút quên đem tới."
Tay chơi Bass của dàn nhạc cầm một hộp quà.
Kiều Vi nhìn sau lưng anh ta: "Anh ấy đâu?"
"Lúc này chắc cậu Hoắc cũng đang bận, mau thay đi, mọi người đều chờ em." Anh ta cười toe toét, đưa hộp quà cho Kiều Vi, xoay người đi trước.
Vừa thấy anh ta quay lại, Hoắc Hào Chi lập tức đứng thẳng người, căng thẳng hỏi: "Cô ấy nói gì? Có cảm động tới rơi nước mắt không? Có thấy bộ váy đó rất đẹp không..."
"Tôi không biết. Không phải anh bảo tôi đưa xong thì đi sao?"
"..." Hoắc Hào Chi tức giận đá góc tường một cái.
"Nếu đã dọn ra ngoài, em không định quay về nữa." Cô nhẹ nhàng lùi một bước, "Xin lỗi anh, Tịch Việt."
Giọng cô rất nhỏ, Hoắc Hào Chi không thể nghe thấy, có điều chỉ nhìn sắc mặt người đàn ông đối diện tệ đi, anh đã thỏa mãn.
Kiều Vi nói xong, trực tiếp bỏ đi.
"Vi Vi."
Tịch Việt muốn đuổi theo, lại bị Hoắc Hào Chi chặn lại.
"A Việt, khi nãy quên chào hỏi cậu một tiếng." Hoắc Hào Chi nhếch mép cười, đưa ly nước cho Tịch Việt, tùy ý nói, "À đúng rồi, tôi không ngờ cậu lại thân với hắn như vậy."
Người anh ám chỉ là ai Tịch Việt đương nhiên biết."
"Gần đây quả thật có vài vụ làm ăn cần phải qua lại." Tịch Việt nhận ly nước, lùi hai bước, nhìn anh.
"Chỉ làm ăn đơn thuần thôi sao? Hôm nay A Việt tới đây chắc không phải để làm thuyết khách giúp hắn chứ?"
Tịch Việt cười cười: "Tôi không có bản lĩnh làm thuyết khách."
Diện tích trại nuôi ngựa Tây Đình rất lớn, vị trí cũng thuận lợi. Hoắc Hào Chi biết việc mình thay đổi giấy tờ chẳng khác nào xẻo mất một miếng thịt to trong bản đồ quy hoạch của Hoàn Hải. Nhưng còn cách nào khác đâu? Đây là đồ của anh, chuyện này dù là ai tới khuyên, anh đều không vui.
Nhưng thái độ của Tịch Việt nằm ngoài dự đoán của anh.
Nói vài câu, Hoắc Hào Chi cúi người lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng, một chân gác lên sô pha, hất cằm với anh: "Ngồi đi. Theo tôi biết, việc quy hoạch lần này do Kiều đổng phụ trách, cậu ra sức thúc đẩy như vậy có ích lợi gì cho cậu?"
Lần này Tịch Việt không trả lời.
Trong bản vẽ quy hoạch, ngoại trừ đường Thượng Lâm, chỉ có trại nuôi ngựa Tây Đình thích hợp hơn. Nếu muốn tránh đường Thượng Lâm, vậy chỉ có thể dỡ bỏ trại nuôi ngựa Tây Đình.
Anh không muốn Kiều Vi lại vì chuyện này mà có hiềm khích với mình và nhà họ Tịch.
...
Thời điểm Hoắc Hào Chi tiễn khách quay lại, Kiều Vi đang hóng gió trên khán đài khán giả.
Cô ngồi dựa vào lan can, hai tay bỏ trong áo khoác, tóc đen bị gió thổi bay. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Tịch Việt đi rồi sao?"
"Đi rồi." Hoắc Hào Chi đi tới, mở miệng muốn nói, lại cố nhịn mà quay đầu đi.
Lặp lại nhiều lần, Kiều Vi nghiêng đầu đầu: "Anh muốn nói gì à?"
Anh kiềm chế cả ngày, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội thuận nước đẩy thuyền dò hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì mà lâu như vậy?"
"Liên quan tới anh sao?"
"Không liên quan, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Hoắc Hào Chi quay đầu đi, nhưng chỉ hai giây, anh lại quay đầu nhìn cô, "Chuyện em bị bệnh cũng gạt anh ta à? Ánh mắt anh ta nhìn em không đúng lắm." Hoắc Hào Chi thăm dò, không nghe Kiều Vi trả lời, anh căng thẳng nói, "Nhưng em tuyệt đối không được bị vẻ đạo mạo của đàn ông mê hoặc!"
"..."
"Em thích anh ta không?"
Nghe đến câu hỏi này, Kiều Vi đứng dậy: "Tại sao anh lại quan tâm vấn đề này?"
"Tôi..."
Hoắc Hào Chi còn chưa tìm được cái cớ, Kiều Vi đã nhíu mày ngắt lời: "Chuyện không liên quan tới anh, anh có thể im lặng chút không."
Anh nghẹn một hơi ở cổ họng.
Đây là mắng anh ồn ào à?
Anh đẹp trai có tài như vậy, bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận anh còn không được, anh đã bao giờ phải đi quan tâm người khác?
Cô không cảm kích thì thôi, còn dỗi anh!
Hừ! Anh cũng có lòng tự trọng chứ bộ!
Hoắc Hào Chi không nói nữa, anh nổi giận đùng đùng xuống khán đài, nhận dây cương từ tay nhân viên của trang trại, xoay người lên ngựa.
Nhưng vừa ngồi lên lên ngựa, anh mới phát hiện có ngựa mình yêu thích hôm nay hơi khác.
Bạch mã là loại ngựa được quý tộc thuần dưỡng, thường ngày rất ngoan ngoãn, hôm nay ngay từ lúc bắt đầu đã bực bội, lúc nào cũng kháng cự.
Hoắc Hào Chi đang muốn gọi người tới hỏi, con ngựa bỗng mất khống chế nhấc hai chân trước lên, anh vừa cúi người nắm chặt dây cương, nó đã phóng đi.
Trước giờ anh ỷ vào kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc của mình nên chưa bao giờ bảo ai đặt yên ngựa và bàn đạp. Hiện tại, anh chỉ có thể cúi người, cố gắng duy trì vẻ bề ngoài, giống như một túi khoai tây ở trên lưng ngựa.
Sợ mất mặt với Kiều Vi, Hoắc Hào Chi đổ mồ hôi, vừa cưỡi ngựa vừa căng thẳng gọi: "Please baby! Stop!"
Nhưng con ngựa phớt lờ yêu cầu của anh, cứ chạy điên cuồng chạy, vượt rào, tốc độ nhanh hơn khi nó thi đấu rất nhiều.
"Stop! Please!"
Hoắc Hào Chi chưa từng nghĩ đến cảnh hiện giờ, bị xóc nảy gần như rã rời, nhưng người ngoài đường chạy lại chỉ thấy anh kẹp chặt hông ngự, tư thế oai hùng, mỗi lần vượt rào đều lưu loát như nước chảy mây trôi.
Đồng phục, giày boot, còn cả mũ cưỡi ngựa bảnh bao, dáng người đàn ông vừa cao quý vừa ưu nhã.
"Quả nhiên là môn thể thao của quý tộc, chúng ta có cưỡi ngựa thế nào cũng không thể có khí chất như vậy." Có người bàn tán.
"Nói thế có khác gì nói nhảm, ngựa đã không cùng cấp bậc, cậu có thể so sánh với người ta sao?"
"Gần đây cậu Hoắc không hay tới trại nuôi ngựa, sao tôi cứ cảm thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu ấy lại tiến bộ vậy."
"Ngẩng đầu xem đi." Có người giơ tay chỉ khán đài, "Bạn gái ngồi ở đó, sao có thể không cưỡi cho tốt." Nói tới đây, cậu ta thở dài, "Ngựa là loại huyết mã thuần chủng, bạn gái cũng xinh đẹp."
Gặp chướng ngại vật cuối cùng, con ngựa trực tiếp phóng lên mấy mét, adrenaline trong người Hoắc Hào Chi tăng vọt, toàn thân căng chặt mới không bị ngã xuống. Cũng may sau khi tiếp đất, ngựa của anh hình như đã bình tĩnh lại, hai tai nó khó chịu cụp xuống, chân trước mềm nhũn, từ gừ giảm tốc độ.
Hoắc Hào Chi không dám lau mồ hôi, thở phào, trực tiếp nhảy xuống ngựa, dắt nó về sân, gọi nhân viên chăn nuôi tới.
"Hôm nay nó không khỏe à?"
"Dạ không, cậu Hoắc, buổi sáng nó vẫn ổn."
Buổi sáng quả thật vẫn ổn, trước khi gặp Kiều Vi, Hoắc Hào Chi còn cưỡi nó chạy vài vòng.
Hiện giờ tai nó gục xuống, thở hổn hển. Hoắc Hào Chi duỗi tay muốn sờ đầu nó, nó lại khịt mũi tránh đi, phun ra đống chất lỏng, mệt mỏi nằm xuống.
Ngựa sẽ không vô duyên vô cớ mất khống chế.
"Gọi thú y tới đây." Hoắc Hào Chi ra lệnh rồi một mình vào chuồng ngựa, nhặt cỏ khô hôm nay nó ăn lên ngửi ngửi, nhíu mày.
"Cậu Hoắc." Rất nhanh thú y đã kiểm tra xong, tới báo cáo, "Trạng thái của ngựa rất kém, chắc là đã ăn bậy..."
Đồ ăn của ngựa đều là cỏ khô còn mới được vận chuyển tới đây, lại có nhiều nhân viên chăm sóc, sao có thể dễ bị bệnh!
"Đưa tôi cái túi."
Nhân viên đưa anh một cái túi trong suốt, Hoắc Hào Chi bỏ cỏ khô vào, ném cho người bên cạnh.
"Cầm đi xét nghiệm."
Ngựa yêu bị bệnh, còn thiếu chút té ngã trước mặt Kiều Vi. Hiếm khi thấy Hoắc Hào Chi nghiêm túc, vẻ mặt nặng nề đáng sợ.
Anh đi hai vòng trong chuồng ngựa, cuối cùng dừng lại.
"Hôm nay ai cho ngựa ăn?"
Sau một lúc lâu, trong đám người có một người nơm nớp lo sợ bước ra.
"Cậu Hoắc, ngày nào tôi cũng dọn dẹp sạch sẽ, đồ ăn cho ngựa đều là cỏ khô còn mới, tôi thật sự không biết sao lại như vậy..."
Ánh mắt của Hoắc Hào Chi âm trầm.
Lần trước vì chuyện trại nuôi ngựa thiếu chút bị phá bỏ, anh đã đuổi một nhóm người, bây giờ xem ra vẫn có cá lọt lưới.
...
Mãi đến gần buổi luyện tập buổi tối, Hoắc Hào Chi mới nhận được điện thoại từ giám đốc trại nuôi ngựa.
"Cậu Hoắc, đã kiểm tra camera theo dõi hai ngày nay, sáng nay đúng là có người lén bỏ cái gì đó vào cỏ khô, cụ thể là gì còn cần đợi kết quả xét nghiệm. Tôi đã báo cảnh sát."
"Là ai?"
Đối phương nói một cái tên rất lạ.
"Ông ta làm việc trong trại nuôi ngựa ba năm, bảo là vì mấy anh em của mình bị đuổi việc không có lý do nên mới tìm cách trả thù..."
Hoắc Hào Chi không cần nghe nữa.
Trên đời này làm gì có người ngốc như vậy, trắng ra là vì bị người khác mua chuộc để ngáng chân anh thôi.
Nếu người hôm nay ngồi trên lưng ngựa không phải anh, nhẹ thì té ngựa bị thương đến tàn phế, nặng thì bị nó dẫm đạp đến mất mạng.
"Truy cứu tới cùng đi, lần này bỏ qua cho hắn tôi không mang họ Hoắc."
Giọng của Hoắc Hào Chi nghe qua vẫn bình thường nhưng lại khiến người ta vô cớ rét run.
Nói hết câu, anh trực tiếp dập máy.
Lần này?
Ở bên kia, giám đốc trại nuôi ngựa sửng sốt, qua hồi lâu mới nhận ra người Hoắc Hào Chi ám chỉ không chỉ có tên nhân viên không có đầu óc.
Bên này, sau khi cúp máy, Hoắc Hào Chi im lặng một lát, bỗng nhếch mép cười, lại gọi một cú điện thoại.
...
Đêm trước Nguyên Đán, thành phố G bất ngờ có tuyết. Đối với người phương Nam mà nói, ngắm tuyết là giấc mơ to lớn nhất khi còn ấu thơ.
Hôm nay vừa tan học, Quý Viên liền chạy đi tìm Kiều Vi, muốn rủ cô đi chơi, nhưng vừa tới chân cầu thang lại thấy cô đang xách hộp đàn vội vàng chạy đi.
"Vi Vi." Quý Viên gọi.
Kiều Vi tập luyện chăm chỉ, chưa bao giờ thấy cô bước ra khỏi lớp ngay khi vừa tan học.
"Hôm nay cậu bận gì sao?" Quý Viên hỏi, "Đúng rồi, gần đây sao tan học không thấy cậu nhỉ, cậu chạy đi đâu đấy Vi Vi?"
"Tối nay mình có buổi biểu diễn, cậu và Lăng Lâm có muốn tới xem không?"
Nếu đã bị hỏi, Kiều Vi quay đầu mời.
"Không phải chứ! Vi Vi! Với quan hệ giữa hai chúng ta cậu còn giấu tớ sao!" Quý Viên vui mừng tới nhảy dựng lên, ôm lấy tay cô, "Tập luyện bao lâu rồi? Phòng hòa nhạc ở đâu? Với dàn nhạc nào? Bọn tớ đương nhiên đi chứ!"
Kiều Vi giải thích: "Tập luyện mấy bữa rồi, ban nhạc Bell, không phải ở phòng hòa nhạc mà là ở một quán bar."
"Ở quán bar chơi nhạc cổ điển, sao cậu có thể..." Quý Viên kinh ngạc."
Kiều Vi lắc đầu: "Không phải nhạc cổ điển, là Rock and roll."
Nghe vậy, hai mắt Quý Viên mở lớn.
Giống như lần đầu quen biết Kiều Vi, Quý Viên đánh giá cô từ trên xuống một lần.
"Vi Vi, chắc không phải cậu đang nói giỡn với tớ chứ? Cậu - chơi - Rock and roll?"
Kiều Vi cao gầy, nét mặt thanh tú, khí chất nhẹ nhàng nhã nhặn, dù nhìn từ góc nào cũng có chỗ liên quan tới dòng nhạc điên cuồng kia.
"Được rồi, cậu từ từ tiêu hóa đi." Khi nói chuyện, Kiều Vi đã lấy bút, viết địa chỉ vào lòng bàn tay Quý Viên, "Tớ còn phải đi trang điểm với thay đồ biểu diễn, sắp trễ giờ rồi, hai cậu cứ thong thả, tớ bảo họ giữa chỗ cho cậu."
...
Hậu trường quán bar đã bù lu bù loa, Kiều Vi trang điểm.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng thay đồ, Kiều Vi kéo váy đứng dậy đi mở cửa.
"Vi Vi, đây là đồ cậu Hoắc chuẩn bị cho em, nãy giờ bận quá, suýt chút quên đem tới."
Tay chơi Bass của dàn nhạc cầm một hộp quà.
Kiều Vi nhìn sau lưng anh ta: "Anh ấy đâu?"
"Lúc này chắc cậu Hoắc cũng đang bận, mau thay đi, mọi người đều chờ em." Anh ta cười toe toét, đưa hộp quà cho Kiều Vi, xoay người đi trước.
Vừa thấy anh ta quay lại, Hoắc Hào Chi lập tức đứng thẳng người, căng thẳng hỏi: "Cô ấy nói gì? Có cảm động tới rơi nước mắt không? Có thấy bộ váy đó rất đẹp không..."
"Tôi không biết. Không phải anh bảo tôi đưa xong thì đi sao?"
"..." Hoắc Hào Chi tức giận đá góc tường một cái.
/100
|