Chuyện của hai người bọn họ cả Châu thành đều biết, chứng tỏ đây là chuyện tình yêu say đắm oanh oanh liệt liệt đến mức độ nào.
Bất chấp thân phận, không để ý danh tiếng đi yêu một người, kết quả lại vì gia tộc mà buông tha tình yêu.
Mặc kệ đó là tự nguyện hay bị ép buộc, cô ta vốn là có tất cả, bị ép buộc, bị buộc phải làm việc mình không muốn, thương tâm của cô ta, bất đắc dĩ của cô ta, khiến cô ta đối với thiếu gia cùng Đoàn gia sinh ra óan hận, đủ lọai thực tế vô tình, tàn khốc tích lũy dần, cuối cùng cô ta đi tới việc mưu tài hại mệnh đối với Đoàn gia.
Việc cô ta làm không thể ta thứ được, nhưng cũng rất đáng thương.
Thì ra đây chính là tất cả ngọn nguồn của bi kịch, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ.
“Sao vậy, nàng đang nghĩ chuyện gì?” Nàng như có diều suy nghĩ cùng với vẻ mặt đau thương làm hắn lo lắng.
Nghe quan tâm của hắn, Linh Lan lập tức hồi thần, đầu tiên là hít vào một hơi thật dài, sau đó chậm rãi thở ra, lúc này mới lên tiếng nói: “Chính là ta đang nghĩ không biết có biện pháp nào có thể giúp cho bọn họ người có tình sẽ thành thân thuộc.”
Nàng cũng không phải là lấy ơn báo oán, mà là ông trời cho nàng cơ hội được sống lại, nàng cũng phải giúp cho Tô Như Yên một cơ hội sống lại.
Đòan Lỗi nghe vậy, cặp mắt sáng lên, nhất thời liền hiểu ra.
“Linh Lan, nàng thật thông minh! Chỉ cần giúp cho bọn họ trở thành vợ chồng, mặc kệ là Tô gia hay mẹ cũng không thể vội vã muốn ta cưới nàng ta nữa, có thể nói là biện pháp tốt nhất.” Hắn vui vẻ cười nói.
“Tuy là biện pháp tốt, nhưng nhất định phải tìm được Hà công tử, thuyết phục hắn cùng theo chúng ta về Lam Châu mới được, sau còn phải nói chuyện cùng Tô cô nương.”
“Chuyện này giao cho ta.” Niềm tin của hắn mười phần, mặc kệ có khó khăn gì.
Linh Lan mỉm cười gật đầu, tòan tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Nến hồng cháy rực rỡ, màn trướng buông xuống, bên trong hỉ phòng yên tĩnh, bên ngoài lại cực kỳ náo nhiệt.
Náo nhiệt này đã kéo dài hồi lâu, ơn nữa giống như sẽ kéo dài đến ba ngày ba đêm.
Linh Lan ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, lẳng lặng chờ đợi người trong lòng đã hai đời, tâm tình vừa kích động lại phức tạp, còn có cảm giác mờ ảo như trong mộng.
Nàng thành thân, thành thân cùng thiếu gia! Cảm giác giống như trong mộng, một chuyện dường như không thể lại trở thành giấc mộng đẹp.
Nhưng đây không phải là mộng đúng hay không?
Từ tỳ nữ nhỏ bé ở Đòan gia, hôm nay lại trở thành thiếu phu nhân của Đoàn gia, cùng những chuện nàng đã trải qua rõ mồn một trước mắt, cho nên tất cả không phải là một giấc mộng đúng không? Hay giống như chuyện nàng trọng sinh, tất cả đều là có thật.
Linh Lan nhắm mắt hít sâu, để cho bản thân cảm thụ tất cả thực tế xung quanh.
Bên ngoài huyên náo. Trong không khí thoang thỏang mùi nến, mũ phượng trên đầu nặng nề, mở mắt ra, khăn hỉ trên đầu che đi tầm mắt, rũ mắt xuống, giá y hoa lệ đõ thẫm ở tước mắt nàng, mặc trên người nàng.
Đay tất cả đều là thật, không phải một giấc mộng. Linh Lan khóe miệng khẽ nâng lên, lộ ra mỉm cười.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, không phát ra âm thanh, nhưng trong nháy mắt khi cánh của mở ra, làm cho tiếng huyên náo bên ngoài nháy mắt trở nên rõ ràng, cho đến khi của phòng lần nữa được khép lại mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Có người vào phòng, là hắn sao? Hăn là không phải chứ? Dù sao không khí bên ngaòi vẫn còn náo nhịêt say sưa, hắn là chủ nhân sao có thể giữa chừng rời đi tới đây?
Nếu không phải là hắn, nàng nhất định phải mở miệng hỏi thăm.
“Là ai?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Phu quân của nàng.”
Thanh âm dịu dàng của hắn ngoài ý muốn vang lên, làm cho nàng có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút mong đợi cùng ngượng ngùng.
Hắn tới.
Khăn hỉ bị vén lên, kể cả mũ phượng cũng bị gỡ xuống, khuôn mặt của hắn ở ngay trước mắt nàng, ánh mắt sáng quắt nắgm nhìn nàng.
“Ta tới rồi, nương tử.” Hắn nói, thanh âm dịu dàng, khàn khàn.
Thanh âm của hắn làm cho Linh Lan không tự chủ được đỏ mặt, nàng ngượng ngùng thẹn thùng cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng mê người, làm Đoàn Lỗi say mê đến cơ hồ quên mất cả ngôn ngữ.
“Linh Lan.” Hắn khẽ gọi nàng.
“Hả?” Nàng ngượng ngùng đáp nhẹ.
“Linh Lan.” Hắn lần nữa gọi nàng.
“Hả?” Nàng lần nữa đáp nhẹ, vẫn cúi đầu như cũ.
“Linh Lan.” Hắn lần thứ ba gọi tên nàng.
Nàng lần này không có đáp lại nữa, yên lặng một lát, rồi chậm rãi ngảng mặt lên đối diện với gương mặt dịu dàng thâm tình của hắn, mặt không tự chủ mặt lại đỏ hơn một chút.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên dung nhan đã đỏ bừng, vẻ mặt như si như say.
“Ta đây.” Hắn ngắm nhìn nàng rồi nhẹ giọng nói, “Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Đoàn Lỗi ta rồi, có đúng hay không? Không phải ta đang nằm mơ đúng không?”
Nàng khẽ ngẩn ra, ngay sau đó liền dịu dàng cùng ngượng ngùng mỉm cười, đối với hắn nhẹ gật đầu một cái.
Nàng không ngờ hắn cũng như nàng đều tưởng như mình đang nằm mộng. Chờ đợi quá lâu, mơ ước quá lâu, mộng đẹp khi trở thành sự thật, ngược lại trở nên có chút khó tin.
“Phu quân.” Nàng đỏ mặt khẽ gọi hắn một tiếng, hướng ắhn chứng thực đây không phải là mộng, thật sự nàng đã gả cho hắn, là nương tử của hắn rồi, còn hắn chính là phu quân của nàng.
“Gọi lại một lần nữa.” Hai mắt hắn sáng lên nhìn nàng, khàn giọng nói.
“Phu quân.”
“Lại một lần nữa.”
“Phu quân.”
“Nương tử của ta.” Hắn lẩm nhẩm than nhẹ, cũng át chế không nổi cúi người hôn nàng, thuận thế đè nàng xuống giường phía sau.
Trên đệm, hay người tóc dài quấn quýt, không phân được là của ai.
Kết tóc làm phu thê, cả đời ân ái.
“Hà Thiên Lâm hành tung không rõ, chẳng biết đã đi đâu?”
Đáp án ngòai dự liệu là Đoàn Lỗi nhíu chặt chân mày, lại làm cho Linh Lan bên cạnh sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến một khả năng, đó chính là Hà Thiên Lâm có thể đã đến Lam Châu rồi.
Nàng nghĩ như vậy cũng không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì trước khi sống lại, Hà Thiên Lâm xác thực đã xuất hiện tại Lam Châu.
Hơi do dự một chút, nàng quyết định mở miệng thay Đoàn Lỗi đang lâm vào khốn cảnh chỉ điểm phương hướng.
“Hắn sẽ không đuổi theo Tô cô nương đến Lam Châu chứ?”Nàng mở miệng nói, giọng mang theo suy đóan.
Đòan Lỗi nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Có khả năng này, nhưng cũng có thể đơn thuần vì muốn đi khỏi nơi đầy thương tâm này.” Hắn nói.
“Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?” Nàng nghe vậy, có chút hiếu kỳ hỏi.
“Suy bụng ta ra bụng người.”
“Ý tứ chính là giả thiết ngày nào đó chúng ta bởi vì bất đắc dĩ mà chia lìa, chàng sẽ bởi vì không muốn ở lại nơi mà chúng ta đã có nhiều kỉ niêm với nahu mà rời khỏi nơi thương tâm đó?” Nàng nhíu mày hỏi hắn.
Hắn chau chặt chân mày, nghiêm nghị nói với nàng: “Chúng ta sẽ không chia lìa!”
“Thiếp nói là giả thiết.”
“Không có giả thiết, chúng ta sẽ không chia lìa.” Hắn nghiêm chỉnh nói lần nữa.
Linh Lan có chút không biết nói gì, hắn thậm chí ngay cả giả thiết cũng không cho phép, có phải là bá đạo quá hay không? Nhưng nàng lại cảm thấy nội tâm ấm áp, ngọt ngào, có một lọai cảm xúc hạnh phúc tràn lan ở đáy lòng.
“Chúng ta đi ngồi thuyền hoa được không?” Nàng đối với hắn mỉm cười nói.
“Như thế nào đột nhiên lại muốn đí ngồi thuyền hoa?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Chính là muốn đi, đi cùng thiếp có được không?” Nàng nhẹ nhìn hắn.
“Được.” Hắn hoàn tòan không cự tuyệt được, cũng không muốn cự tuyệt.
“Sau khi ngồi thuyền hoa, thiếp còn muốn đi dạo Châu Thành.”
“Được.”
“Nghe nói ngọai thành phía tây có tòa Lạc Nhật Phong, ở đó hoàng hôn rất đẹp, ta cũng muốn tới đó ngắm trời chiều.”
“Được.”
Trên mặt hắn là nụ cười hạnh phúc, nói lại một lần nữa không chút do dự.
Bất chấp thân phận, không để ý danh tiếng đi yêu một người, kết quả lại vì gia tộc mà buông tha tình yêu.
Mặc kệ đó là tự nguyện hay bị ép buộc, cô ta vốn là có tất cả, bị ép buộc, bị buộc phải làm việc mình không muốn, thương tâm của cô ta, bất đắc dĩ của cô ta, khiến cô ta đối với thiếu gia cùng Đoàn gia sinh ra óan hận, đủ lọai thực tế vô tình, tàn khốc tích lũy dần, cuối cùng cô ta đi tới việc mưu tài hại mệnh đối với Đoàn gia.
Việc cô ta làm không thể ta thứ được, nhưng cũng rất đáng thương.
Thì ra đây chính là tất cả ngọn nguồn của bi kịch, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ.
“Sao vậy, nàng đang nghĩ chuyện gì?” Nàng như có diều suy nghĩ cùng với vẻ mặt đau thương làm hắn lo lắng.
Nghe quan tâm của hắn, Linh Lan lập tức hồi thần, đầu tiên là hít vào một hơi thật dài, sau đó chậm rãi thở ra, lúc này mới lên tiếng nói: “Chính là ta đang nghĩ không biết có biện pháp nào có thể giúp cho bọn họ người có tình sẽ thành thân thuộc.”
Nàng cũng không phải là lấy ơn báo oán, mà là ông trời cho nàng cơ hội được sống lại, nàng cũng phải giúp cho Tô Như Yên một cơ hội sống lại.
Đòan Lỗi nghe vậy, cặp mắt sáng lên, nhất thời liền hiểu ra.
“Linh Lan, nàng thật thông minh! Chỉ cần giúp cho bọn họ trở thành vợ chồng, mặc kệ là Tô gia hay mẹ cũng không thể vội vã muốn ta cưới nàng ta nữa, có thể nói là biện pháp tốt nhất.” Hắn vui vẻ cười nói.
“Tuy là biện pháp tốt, nhưng nhất định phải tìm được Hà công tử, thuyết phục hắn cùng theo chúng ta về Lam Châu mới được, sau còn phải nói chuyện cùng Tô cô nương.”
“Chuyện này giao cho ta.” Niềm tin của hắn mười phần, mặc kệ có khó khăn gì.
Linh Lan mỉm cười gật đầu, tòan tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Nến hồng cháy rực rỡ, màn trướng buông xuống, bên trong hỉ phòng yên tĩnh, bên ngoài lại cực kỳ náo nhiệt.
Náo nhiệt này đã kéo dài hồi lâu, ơn nữa giống như sẽ kéo dài đến ba ngày ba đêm.
Linh Lan ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, lẳng lặng chờ đợi người trong lòng đã hai đời, tâm tình vừa kích động lại phức tạp, còn có cảm giác mờ ảo như trong mộng.
Nàng thành thân, thành thân cùng thiếu gia! Cảm giác giống như trong mộng, một chuyện dường như không thể lại trở thành giấc mộng đẹp.
Nhưng đây không phải là mộng đúng hay không?
Từ tỳ nữ nhỏ bé ở Đòan gia, hôm nay lại trở thành thiếu phu nhân của Đoàn gia, cùng những chuện nàng đã trải qua rõ mồn một trước mắt, cho nên tất cả không phải là một giấc mộng đúng không? Hay giống như chuyện nàng trọng sinh, tất cả đều là có thật.
Linh Lan nhắm mắt hít sâu, để cho bản thân cảm thụ tất cả thực tế xung quanh.
Bên ngoài huyên náo. Trong không khí thoang thỏang mùi nến, mũ phượng trên đầu nặng nề, mở mắt ra, khăn hỉ trên đầu che đi tầm mắt, rũ mắt xuống, giá y hoa lệ đõ thẫm ở tước mắt nàng, mặc trên người nàng.
Đay tất cả đều là thật, không phải một giấc mộng. Linh Lan khóe miệng khẽ nâng lên, lộ ra mỉm cười.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, không phát ra âm thanh, nhưng trong nháy mắt khi cánh của mở ra, làm cho tiếng huyên náo bên ngoài nháy mắt trở nên rõ ràng, cho đến khi của phòng lần nữa được khép lại mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Có người vào phòng, là hắn sao? Hăn là không phải chứ? Dù sao không khí bên ngaòi vẫn còn náo nhịêt say sưa, hắn là chủ nhân sao có thể giữa chừng rời đi tới đây?
Nếu không phải là hắn, nàng nhất định phải mở miệng hỏi thăm.
“Là ai?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Phu quân của nàng.”
Thanh âm dịu dàng của hắn ngoài ý muốn vang lên, làm cho nàng có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút mong đợi cùng ngượng ngùng.
Hắn tới.
Khăn hỉ bị vén lên, kể cả mũ phượng cũng bị gỡ xuống, khuôn mặt của hắn ở ngay trước mắt nàng, ánh mắt sáng quắt nắgm nhìn nàng.
“Ta tới rồi, nương tử.” Hắn nói, thanh âm dịu dàng, khàn khàn.
Thanh âm của hắn làm cho Linh Lan không tự chủ được đỏ mặt, nàng ngượng ngùng thẹn thùng cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng mê người, làm Đoàn Lỗi say mê đến cơ hồ quên mất cả ngôn ngữ.
“Linh Lan.” Hắn khẽ gọi nàng.
“Hả?” Nàng ngượng ngùng đáp nhẹ.
“Linh Lan.” Hắn lần nữa gọi nàng.
“Hả?” Nàng lần nữa đáp nhẹ, vẫn cúi đầu như cũ.
“Linh Lan.” Hắn lần thứ ba gọi tên nàng.
Nàng lần này không có đáp lại nữa, yên lặng một lát, rồi chậm rãi ngảng mặt lên đối diện với gương mặt dịu dàng thâm tình của hắn, mặt không tự chủ mặt lại đỏ hơn một chút.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên dung nhan đã đỏ bừng, vẻ mặt như si như say.
“Ta đây.” Hắn ngắm nhìn nàng rồi nhẹ giọng nói, “Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Đoàn Lỗi ta rồi, có đúng hay không? Không phải ta đang nằm mơ đúng không?”
Nàng khẽ ngẩn ra, ngay sau đó liền dịu dàng cùng ngượng ngùng mỉm cười, đối với hắn nhẹ gật đầu một cái.
Nàng không ngờ hắn cũng như nàng đều tưởng như mình đang nằm mộng. Chờ đợi quá lâu, mơ ước quá lâu, mộng đẹp khi trở thành sự thật, ngược lại trở nên có chút khó tin.
“Phu quân.” Nàng đỏ mặt khẽ gọi hắn một tiếng, hướng ắhn chứng thực đây không phải là mộng, thật sự nàng đã gả cho hắn, là nương tử của hắn rồi, còn hắn chính là phu quân của nàng.
“Gọi lại một lần nữa.” Hai mắt hắn sáng lên nhìn nàng, khàn giọng nói.
“Phu quân.”
“Lại một lần nữa.”
“Phu quân.”
“Nương tử của ta.” Hắn lẩm nhẩm than nhẹ, cũng át chế không nổi cúi người hôn nàng, thuận thế đè nàng xuống giường phía sau.
Trên đệm, hay người tóc dài quấn quýt, không phân được là của ai.
Kết tóc làm phu thê, cả đời ân ái.
“Hà Thiên Lâm hành tung không rõ, chẳng biết đã đi đâu?”
Đáp án ngòai dự liệu là Đoàn Lỗi nhíu chặt chân mày, lại làm cho Linh Lan bên cạnh sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến một khả năng, đó chính là Hà Thiên Lâm có thể đã đến Lam Châu rồi.
Nàng nghĩ như vậy cũng không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì trước khi sống lại, Hà Thiên Lâm xác thực đã xuất hiện tại Lam Châu.
Hơi do dự một chút, nàng quyết định mở miệng thay Đoàn Lỗi đang lâm vào khốn cảnh chỉ điểm phương hướng.
“Hắn sẽ không đuổi theo Tô cô nương đến Lam Châu chứ?”Nàng mở miệng nói, giọng mang theo suy đóan.
Đòan Lỗi nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Có khả năng này, nhưng cũng có thể đơn thuần vì muốn đi khỏi nơi đầy thương tâm này.” Hắn nói.
“Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?” Nàng nghe vậy, có chút hiếu kỳ hỏi.
“Suy bụng ta ra bụng người.”
“Ý tứ chính là giả thiết ngày nào đó chúng ta bởi vì bất đắc dĩ mà chia lìa, chàng sẽ bởi vì không muốn ở lại nơi mà chúng ta đã có nhiều kỉ niêm với nahu mà rời khỏi nơi thương tâm đó?” Nàng nhíu mày hỏi hắn.
Hắn chau chặt chân mày, nghiêm nghị nói với nàng: “Chúng ta sẽ không chia lìa!”
“Thiếp nói là giả thiết.”
“Không có giả thiết, chúng ta sẽ không chia lìa.” Hắn nghiêm chỉnh nói lần nữa.
Linh Lan có chút không biết nói gì, hắn thậm chí ngay cả giả thiết cũng không cho phép, có phải là bá đạo quá hay không? Nhưng nàng lại cảm thấy nội tâm ấm áp, ngọt ngào, có một lọai cảm xúc hạnh phúc tràn lan ở đáy lòng.
“Chúng ta đi ngồi thuyền hoa được không?” Nàng đối với hắn mỉm cười nói.
“Như thế nào đột nhiên lại muốn đí ngồi thuyền hoa?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Chính là muốn đi, đi cùng thiếp có được không?” Nàng nhẹ nhìn hắn.
“Được.” Hắn hoàn tòan không cự tuyệt được, cũng không muốn cự tuyệt.
“Sau khi ngồi thuyền hoa, thiếp còn muốn đi dạo Châu Thành.”
“Được.”
“Nghe nói ngọai thành phía tây có tòa Lạc Nhật Phong, ở đó hoàng hôn rất đẹp, ta cũng muốn tới đó ngắm trời chiều.”
“Được.”
Trên mặt hắn là nụ cười hạnh phúc, nói lại một lần nữa không chút do dự.
/19
|