Editor: Tử Diệp
“Vì sao lại đột nhiên hạn chế tự do của ta.” Sáng sớm vừa ra ngoài, kết quả nghe thấy lệnh cấm ra cửa, sợ nàng lén đi ra ngoài, cư nhiên cử thị vệ canh cửa sau. Nhất thời tức giận, lập tức chạy tới thư phòng cùng Nam Cung Dục lý luận!
“Ngươi là Vương phi bổn vương, sao có thể tùy tiện chạy ra xuất đầu lộ diện? Thực ảnh hưởng hình tượng.” Nam Cung Dục lười nhác ngồi ở án thư, hai tròng mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Ngải Vi!
“Ách, cái kia… Ta là nữ giả nam trang, có ai biết ta? Sao lại ảnh hưởng hình tượng?” Ngải Vi bị Nam Cung Dục nhìn đến có chút chột dạ, nhưng vẫn tự nói ra ý kiến đúng lý hợp tình.
“Tạm thời không bị người phát hiện, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ bị phát giác, ngươi xem Triệu Duyên không phải… Cho nên…” Nam Cung Dục cố ý nói một nửa, liền dừng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn Ngải Vi, phảng phất đang nói: Ngươi đã bị người phát hiện!
“Ách, cái kia… Là ngoài ý muốn, hơn nữa hắn sẽ không nói ra.” Ngải Vi thực tự tin nói!
“Phải không? Ngươi xác định hắn sẽ không nói?” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cư nhiên đối Triệu Duyên thực tín nhiệm biểu tình chút khó chịu! Khẽ mở môi mỏng, sắc mặt biến đổi, tuấn nhan yêu nghiệt tà tứ ám trầm như sắt, chặt chẽ khóa Ngải Vi trong ánh mắt!
“A, chuyện kia, chuyện kia ngươi muốn như thế nào, mới có thể cho ta ra ngoài? Ta muốn đi mua chút thảo dược.” Ngải Vi căng da đầu nhìn mặt Nam Cung Dục âm trầm, có chút không biết làm sao mà nói. Tuy rằng yêu nghiệt kia cười rộ lên rất đẹp, nhưng vừa thấy hắn khôi phục biểu tình lạnh nhạt, vẫn có chút kinh hồn táng đảm. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*, đạo lý này, nàng vẫn hiểu, làm không tốt, một câu của hắn, có thể khiến nàng bỏ mạng. Ngải Vi trong lòng phỉ nhổ!
“Thảo dược? Sai hạ nhân đi mua, ngươi tạm thời không thể đi ra ngoài.” Không biết vì sao, Nam Cung Dục nghĩ đến Ngải Vi ra ngoài, có khả năng sẽ gặp lại Triệu Duyên, trong lòng rất buồn bực, thật giống như món dồ chơi chính mình yêu thích bị người đoạt mất, bản thân cũng không thể hiểu được. Tuy rằng chính hắn cũng không rõ vì sao sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng chuyện duy nhất muốn làm, chính là đoạn tuyệt khả năng cơ hội tương ngộ của họ!
“A, thật sự không thể đi ra ngoài sao? Vậy được rồi, ngươi sai người giúp ta mua thứ đó về đi?” Tâm tình Ngải Vi trở nên rầu rĩ mà nói. Tay đồng thời móc từ vào trong lồng ngực lấy ra một đơn thuốc đưa cho Nam Cung Dục, tưởng tượng đến cả ngày ngốc tại nơi này, không thể đi ra ngoài, Ngải Vi trong lòng có buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhăn, vẻ mặt đau khổ.
“Chờ thêm mấy ngày, ta lại bồi ngươi đi ra ngoài một chuyến đi?” Nam Cung Dục nhìn đến khuôn mặt Ngải Vi kia nhăn, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, liền buột miệng thốt ra muốn đưa nàng đi ra ngoài. Lời vừa nói ra, hắn ngây ngẩn cả người, nghĩ muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi. Từ mấy năm trước, bị trúng độc, tuy rằng không ảnh hưởng bình thường việc đi ra ngoài, nhưng cũng rất ít quang minh chính đại mà ra ngoài, lấy danh ở bên trong phủ dưỡng bệnh. Bởi vậy, mới bị người có tâm đồn đãi mắc quái bệnh, bệnh ma quấn thân, mà chính mình cũng lười đi giải thích, lâu liền thành sự thật như lời thế nhân!
“Thật sự, ngươi chịu bồi ta đi ra ngoài.” Ngải Vi vừa nghe đến lời này, ánh mắt sáng lên, lông mi tinh xảo cong vút chớp chớp, thủy quang trong mắt kinh ngạc, lộ ra thần thái khác thường, kinh hỉ mà nhìn Nam Cung Dục!
“Ân, bất quá qua mấy ngày đi.” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cao hứng mà bày ra thần thái lấp lánh sáng lên, hồn nhiên, không kiềm chế được trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười!
------------------------------------
*Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: ý nói người có địa vị thấp phải cúi đầu trước kẻ có địa vị, quyền lực cao hơn.
“Vì sao lại đột nhiên hạn chế tự do của ta.” Sáng sớm vừa ra ngoài, kết quả nghe thấy lệnh cấm ra cửa, sợ nàng lén đi ra ngoài, cư nhiên cử thị vệ canh cửa sau. Nhất thời tức giận, lập tức chạy tới thư phòng cùng Nam Cung Dục lý luận!
“Ngươi là Vương phi bổn vương, sao có thể tùy tiện chạy ra xuất đầu lộ diện? Thực ảnh hưởng hình tượng.” Nam Cung Dục lười nhác ngồi ở án thư, hai tròng mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Ngải Vi!
“Ách, cái kia… Ta là nữ giả nam trang, có ai biết ta? Sao lại ảnh hưởng hình tượng?” Ngải Vi bị Nam Cung Dục nhìn đến có chút chột dạ, nhưng vẫn tự nói ra ý kiến đúng lý hợp tình.
“Tạm thời không bị người phát hiện, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ bị phát giác, ngươi xem Triệu Duyên không phải… Cho nên…” Nam Cung Dục cố ý nói một nửa, liền dừng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn Ngải Vi, phảng phất đang nói: Ngươi đã bị người phát hiện!
“Ách, cái kia… Là ngoài ý muốn, hơn nữa hắn sẽ không nói ra.” Ngải Vi thực tự tin nói!
“Phải không? Ngươi xác định hắn sẽ không nói?” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cư nhiên đối Triệu Duyên thực tín nhiệm biểu tình chút khó chịu! Khẽ mở môi mỏng, sắc mặt biến đổi, tuấn nhan yêu nghiệt tà tứ ám trầm như sắt, chặt chẽ khóa Ngải Vi trong ánh mắt!
“A, chuyện kia, chuyện kia ngươi muốn như thế nào, mới có thể cho ta ra ngoài? Ta muốn đi mua chút thảo dược.” Ngải Vi căng da đầu nhìn mặt Nam Cung Dục âm trầm, có chút không biết làm sao mà nói. Tuy rằng yêu nghiệt kia cười rộ lên rất đẹp, nhưng vừa thấy hắn khôi phục biểu tình lạnh nhạt, vẫn có chút kinh hồn táng đảm. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu*, đạo lý này, nàng vẫn hiểu, làm không tốt, một câu của hắn, có thể khiến nàng bỏ mạng. Ngải Vi trong lòng phỉ nhổ!
“Thảo dược? Sai hạ nhân đi mua, ngươi tạm thời không thể đi ra ngoài.” Không biết vì sao, Nam Cung Dục nghĩ đến Ngải Vi ra ngoài, có khả năng sẽ gặp lại Triệu Duyên, trong lòng rất buồn bực, thật giống như món dồ chơi chính mình yêu thích bị người đoạt mất, bản thân cũng không thể hiểu được. Tuy rằng chính hắn cũng không rõ vì sao sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng chuyện duy nhất muốn làm, chính là đoạn tuyệt khả năng cơ hội tương ngộ của họ!
“A, thật sự không thể đi ra ngoài sao? Vậy được rồi, ngươi sai người giúp ta mua thứ đó về đi?” Tâm tình Ngải Vi trở nên rầu rĩ mà nói. Tay đồng thời móc từ vào trong lồng ngực lấy ra một đơn thuốc đưa cho Nam Cung Dục, tưởng tượng đến cả ngày ngốc tại nơi này, không thể đi ra ngoài, Ngải Vi trong lòng có buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhăn, vẻ mặt đau khổ.
“Chờ thêm mấy ngày, ta lại bồi ngươi đi ra ngoài một chuyến đi?” Nam Cung Dục nhìn đến khuôn mặt Ngải Vi kia nhăn, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, liền buột miệng thốt ra muốn đưa nàng đi ra ngoài. Lời vừa nói ra, hắn ngây ngẩn cả người, nghĩ muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi. Từ mấy năm trước, bị trúng độc, tuy rằng không ảnh hưởng bình thường việc đi ra ngoài, nhưng cũng rất ít quang minh chính đại mà ra ngoài, lấy danh ở bên trong phủ dưỡng bệnh. Bởi vậy, mới bị người có tâm đồn đãi mắc quái bệnh, bệnh ma quấn thân, mà chính mình cũng lười đi giải thích, lâu liền thành sự thật như lời thế nhân!
“Thật sự, ngươi chịu bồi ta đi ra ngoài.” Ngải Vi vừa nghe đến lời này, ánh mắt sáng lên, lông mi tinh xảo cong vút chớp chớp, thủy quang trong mắt kinh ngạc, lộ ra thần thái khác thường, kinh hỉ mà nhìn Nam Cung Dục!
“Ân, bất quá qua mấy ngày đi.” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cao hứng mà bày ra thần thái lấp lánh sáng lên, hồn nhiên, không kiềm chế được trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười!
------------------------------------
*Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: ý nói người có địa vị thấp phải cúi đầu trước kẻ có địa vị, quyền lực cao hơn.
/74
|