Editor: Tử Diệp
“Uy, uy, cứ như vậy đi sao? Cửa hàng có thể có việc hay không? Ta còn không có…” Ngải Vi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa hàng, hiển nhiên đối với Nam Cung Dục lôi nàng có ý kiến, nàng còn không cùng nàng ta nói rõ ràng đâu, đương nhiên cũng không nghĩ liên lụy chưởng quầy vô tội nha!
“Ngươi thật rắc rối, có ai dám trêu Dục Vương phủ sao?” Khóe môi Nam Cung Dục run rẩy, gõ trán Ngải Vi, bất đắc dĩ mà nhìn nành bình thường thực khôn khéo mà hiện tại lại rất mơ hồ. Hắn đều nói rõ ràng, có chuyện gì trực tiếp đi Dục Vương phủ tìm hắn, chẳng lẽ ở trong mắt nàng, hắn đường đường là một Vương gia vô dụng sao, so ra kém một Hữu tướng?
“Ách, cũng là, Hữu tướng như thế nào, sao lợi hại bằng có Vương gia? Cửa hàng hẳn sẽ không có việc gì.” Ngải Vi ngây ngô cười mà giơ lên một ngón tay khác sờ sờ trán, tự nhủ, cũng không để ý bị Nam Cung Dục gõ trán, còn ngại nàng rắc rối!
“Cái kia… Cái kia… Là, Dục… Vương gia, chính là… Hắn không phải…” Hứa Mộng Nhi nghe được Nam Cung Dục lạnh lùng nói, cả người ngây dại, chờ đến khi bọn họ đi xa, mới hồi phục tinh thần, nói lắp. Không phải nói Dục Vương gia sinh bệnh sắp chết rồi sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn có thần thái sáng láng, căn bản không giống như người bệnh nha! Hắn lớn lên hảo tuấn tú, nếu là phu quân mình thật tốt. Hứa Mộng Nhi đồng thời cũng nổi lên mộng hoa si, chưởng quầy cùng tồn tại trong tiệm, cũng khiếp sợ …
Về tới phủ, Ngải Vi ngồi ở trong phòng, còn ở ngây ngô cười. Ngẫm lại vừa rồi chuyện phát sinh, có chút không thể tin tưởng, tự mình cư nhiên bị yêu nghiệt nắm đi dạo phố, còn mua vòng ngọc cho nàng, phảng phất như trong mộng!
“Tiểu thư, Vương gia bảo người hiện tại qua dùng bữa.” Thẳng đến khi thanh âm Tiểu Tĩnh vang lên, mới đem tâm trí Ngải Vi kéo về!
“Ách, dùng bữa sao? Đi nơi nào?” Ngải Vi không biết hướng mà nhìn Tiểu Tĩnh, có chút hoài nghi Tiểu Tĩnh có phải đã nói sai hay không?
“Tiểu thư, đi đại sảnh có Vương gia đang chờ, Vương gia hôm nay hảo kì quái, cố ý phân phó muốn người qua dùng bữa a! Còn có, còn có…” Tiểu Tĩnh lải nha lải nhải mà nói không ngừng, phảng phất như trúng giải thưởng lớn, hưng phấn vô cùng!
“Đi thôi, miễn cho hắn chờ lâu.” Ngải Vi vô ngữ mà nhìn Tiểu Tĩnh vỗ trán, lắc đầu, đánh gãy lời Tiểu Tĩnh.
“Tới, lại đây ngồi bên này, nhìn xem có thích ăn?” Trên mặt Nam Cung Dục tuấn mỹ lộ ra nhợt nhạt cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Ngải Vi ngồi xuống.
Quản gia Lý Hoài, nhìn chuyện biến hóa, có chút cứng lại, này, lúc nãy mới không lâu, thái độ Vương gia như thế nào đối Vương phi thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ có phát sinh chuyện hắn không biết sao? Thăm dò ánh mắt hai người qua lại…
“Ách, cái kia, ngươi…” Ngải Vi cũng có chút phản ứng không kịp, hiển nhiên có chút giật mình, nhìn Nam Cung Dục đột nhiên biến hóa, cảm thấy có chút giống nằm mơ, hắn khi nào lạnh nhạt đạm nhiên cũng sẽ nhiệt tình? Rất muốn hỏi hắn vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
“Làm sao vậy, đều không thích sao? Người đâu, đổi một ít món.” Đang lúc Ngải Vi trầm tư, đột nhiên nghe được thanh âm thanh lãnh vang lên!
“A, không phải a, đều thích… Không cần đổi…” Ngải Vi hoàn hồn nhanh đáp lại, tay vội vàng mà bắt lấy tay giơ lên của Nam Cung Dục, phản ứng lại, phát hiện tay đáp trên tay hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trắng nõn xoát lập tức đỏ, tay vội vàng thu hồi.
“Làm sao vậy, thẹn thùng?” Khóe môi Nam Cung Dục nhẹ cong, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt, nghiền ngẫm, tay nắm chặt tay nàng nói. Không biết vì sao, nhìn biểu tình Ngải Vi cũng khơi dậy trong lòng hắn ý trêu cợt nàng, cảm giác tâm tình thực tốt, thực thỏa mãn, thực hạnh phúc, có suy nghĩ cứ như vậy cũng không tồi!
“Không, không có, bụng ta rất đói, nhanh ăn cơm.” Ngải Vi lắp bắp, rút tay chính mình về, vùi đầu ăn cơm!
“Ha ha ha…” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi, thế nhưng cười ha ha lên, tay cũng chủ động mà giúp nàng gắp chút rau xanh cùng thịt bỏ vào trong chén, đứng ở bên cạnh Lý Hoài còn có hạ nhân khác, mỗi người đều bất ngờ. Vẫn không nhúc nhích mà nhìn tình cảnh này, trong lòng ứa ra máu: Vương gia nhà bọn họ khi nào lại bình dị gần gũi, nói chuyện tốt như vậy, thích giúp đỡ mọi người?
“Ách, có buồn cười sao? Cho ngươi, không được cười” Ngải Vi bị Nam Cung Dục cười đến thẹn quá hóa giận, thế nhưng tùy tiện ở trong chén gắp khối thịt nhét vào trong miệng hắn, cái miệng nhỏ hơi chu, tiểu nữ nhân khờ, ánh mắt mê ly nhìn yêu nghiệt tuấn dật Nam Cung Dục!
“Khụ, khụ, khụ…” Nam Cung Dục hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Vi sẽ đột nhiên dùng chiêu này, nuốt một chút, gương mặt yêu nghiệt tuấn mỹ nhiễm một tầng vầng sáng mất tự nhiên, nhìn không chớp mắt, thâm thúy u ám mà nhìn chằm chằm nàng một hồi!
“Ngô…” Ngải Vi còn không khịp phản ứng, liền bị Nam Cung Dục duỗi tay kéo qua đi, cũng đè đầu nàng, môi lạnh băng phủ lên môi Ngải Vi mềm mại. Hồi lâu qua đi, mới chậm rãi buông nàng, tay vuốt toàn bộ mặt hồng của nàng. Bầu không khí ái muội, khiến quản gia bọn họ mỗi người trợn mắt há hốc mồm, như bị sét đánh, không hề phản ứng…
“Uy, uy, cứ như vậy đi sao? Cửa hàng có thể có việc hay không? Ta còn không có…” Ngải Vi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa hàng, hiển nhiên đối với Nam Cung Dục lôi nàng có ý kiến, nàng còn không cùng nàng ta nói rõ ràng đâu, đương nhiên cũng không nghĩ liên lụy chưởng quầy vô tội nha!
“Ngươi thật rắc rối, có ai dám trêu Dục Vương phủ sao?” Khóe môi Nam Cung Dục run rẩy, gõ trán Ngải Vi, bất đắc dĩ mà nhìn nành bình thường thực khôn khéo mà hiện tại lại rất mơ hồ. Hắn đều nói rõ ràng, có chuyện gì trực tiếp đi Dục Vương phủ tìm hắn, chẳng lẽ ở trong mắt nàng, hắn đường đường là một Vương gia vô dụng sao, so ra kém một Hữu tướng?
“Ách, cũng là, Hữu tướng như thế nào, sao lợi hại bằng có Vương gia? Cửa hàng hẳn sẽ không có việc gì.” Ngải Vi ngây ngô cười mà giơ lên một ngón tay khác sờ sờ trán, tự nhủ, cũng không để ý bị Nam Cung Dục gõ trán, còn ngại nàng rắc rối!
“Cái kia… Cái kia… Là, Dục… Vương gia, chính là… Hắn không phải…” Hứa Mộng Nhi nghe được Nam Cung Dục lạnh lùng nói, cả người ngây dại, chờ đến khi bọn họ đi xa, mới hồi phục tinh thần, nói lắp. Không phải nói Dục Vương gia sinh bệnh sắp chết rồi sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn có thần thái sáng láng, căn bản không giống như người bệnh nha! Hắn lớn lên hảo tuấn tú, nếu là phu quân mình thật tốt. Hứa Mộng Nhi đồng thời cũng nổi lên mộng hoa si, chưởng quầy cùng tồn tại trong tiệm, cũng khiếp sợ …
Về tới phủ, Ngải Vi ngồi ở trong phòng, còn ở ngây ngô cười. Ngẫm lại vừa rồi chuyện phát sinh, có chút không thể tin tưởng, tự mình cư nhiên bị yêu nghiệt nắm đi dạo phố, còn mua vòng ngọc cho nàng, phảng phất như trong mộng!
“Tiểu thư, Vương gia bảo người hiện tại qua dùng bữa.” Thẳng đến khi thanh âm Tiểu Tĩnh vang lên, mới đem tâm trí Ngải Vi kéo về!
“Ách, dùng bữa sao? Đi nơi nào?” Ngải Vi không biết hướng mà nhìn Tiểu Tĩnh, có chút hoài nghi Tiểu Tĩnh có phải đã nói sai hay không?
“Tiểu thư, đi đại sảnh có Vương gia đang chờ, Vương gia hôm nay hảo kì quái, cố ý phân phó muốn người qua dùng bữa a! Còn có, còn có…” Tiểu Tĩnh lải nha lải nhải mà nói không ngừng, phảng phất như trúng giải thưởng lớn, hưng phấn vô cùng!
“Đi thôi, miễn cho hắn chờ lâu.” Ngải Vi vô ngữ mà nhìn Tiểu Tĩnh vỗ trán, lắc đầu, đánh gãy lời Tiểu Tĩnh.
“Tới, lại đây ngồi bên này, nhìn xem có thích ăn?” Trên mặt Nam Cung Dục tuấn mỹ lộ ra nhợt nhạt cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Ngải Vi ngồi xuống.
Quản gia Lý Hoài, nhìn chuyện biến hóa, có chút cứng lại, này, lúc nãy mới không lâu, thái độ Vương gia như thế nào đối Vương phi thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ có phát sinh chuyện hắn không biết sao? Thăm dò ánh mắt hai người qua lại…
“Ách, cái kia, ngươi…” Ngải Vi cũng có chút phản ứng không kịp, hiển nhiên có chút giật mình, nhìn Nam Cung Dục đột nhiên biến hóa, cảm thấy có chút giống nằm mơ, hắn khi nào lạnh nhạt đạm nhiên cũng sẽ nhiệt tình? Rất muốn hỏi hắn vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
“Làm sao vậy, đều không thích sao? Người đâu, đổi một ít món.” Đang lúc Ngải Vi trầm tư, đột nhiên nghe được thanh âm thanh lãnh vang lên!
“A, không phải a, đều thích… Không cần đổi…” Ngải Vi hoàn hồn nhanh đáp lại, tay vội vàng mà bắt lấy tay giơ lên của Nam Cung Dục, phản ứng lại, phát hiện tay đáp trên tay hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trắng nõn xoát lập tức đỏ, tay vội vàng thu hồi.
“Làm sao vậy, thẹn thùng?” Khóe môi Nam Cung Dục nhẹ cong, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt, nghiền ngẫm, tay nắm chặt tay nàng nói. Không biết vì sao, nhìn biểu tình Ngải Vi cũng khơi dậy trong lòng hắn ý trêu cợt nàng, cảm giác tâm tình thực tốt, thực thỏa mãn, thực hạnh phúc, có suy nghĩ cứ như vậy cũng không tồi!
“Không, không có, bụng ta rất đói, nhanh ăn cơm.” Ngải Vi lắp bắp, rút tay chính mình về, vùi đầu ăn cơm!
“Ha ha ha…” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi, thế nhưng cười ha ha lên, tay cũng chủ động mà giúp nàng gắp chút rau xanh cùng thịt bỏ vào trong chén, đứng ở bên cạnh Lý Hoài còn có hạ nhân khác, mỗi người đều bất ngờ. Vẫn không nhúc nhích mà nhìn tình cảnh này, trong lòng ứa ra máu: Vương gia nhà bọn họ khi nào lại bình dị gần gũi, nói chuyện tốt như vậy, thích giúp đỡ mọi người?
“Ách, có buồn cười sao? Cho ngươi, không được cười” Ngải Vi bị Nam Cung Dục cười đến thẹn quá hóa giận, thế nhưng tùy tiện ở trong chén gắp khối thịt nhét vào trong miệng hắn, cái miệng nhỏ hơi chu, tiểu nữ nhân khờ, ánh mắt mê ly nhìn yêu nghiệt tuấn dật Nam Cung Dục!
“Khụ, khụ, khụ…” Nam Cung Dục hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Vi sẽ đột nhiên dùng chiêu này, nuốt một chút, gương mặt yêu nghiệt tuấn mỹ nhiễm một tầng vầng sáng mất tự nhiên, nhìn không chớp mắt, thâm thúy u ám mà nhìn chằm chằm nàng một hồi!
“Ngô…” Ngải Vi còn không khịp phản ứng, liền bị Nam Cung Dục duỗi tay kéo qua đi, cũng đè đầu nàng, môi lạnh băng phủ lên môi Ngải Vi mềm mại. Hồi lâu qua đi, mới chậm rãi buông nàng, tay vuốt toàn bộ mặt hồng của nàng. Bầu không khí ái muội, khiến quản gia bọn họ mỗi người trợn mắt há hốc mồm, như bị sét đánh, không hề phản ứng…
/74
|