Editor: Tử Diệp
Ha ha... Muốn, đương nhiên muốn. Biểu tình Nam Cung Dục sung sướng, bị nàng nói như vậy, thế nhưng không để bụng...
Nam Cung Vân đứng ở một bên cảm giác đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen, mặt buồn cười, tức giận bất bình mà nói: Nhị ca, nhị tẩu, ta còn ở nơi này, các ngươi có thể đừng kích thích ta như vậy?
A, kích thích cái gì? Ngải Vi dựa vào trong lòng ngực Nam Cung Dục có chút không rõ nguyên do hỏi, nghi hoặc nhìn Nam Cung Dục, lại nhìn về phía Nam Cung Vân, chờ đợi.
Ta hiện tại chỉ có một mình, các ngươi ở trước mặt ta ân ái, không phải kích thích ta sao? Miệng Nam Cung Vân đô đô, đương nhiên thần sắc tràn ngập bất mãn rất lớn rồi lại hâm mộ.
Ách, cái kia, ta không phải cố ý, ngươi đừng để ý! Ngải Vi vừa nghe lời Nam Cung Vân nói hùng hồn, có chút xấu hổ, nàng thực sự không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy nha, chỉ vừa mới bị Nam Cung Dục một bên đùa giỡn, tự nhiên liền có phản ứng. Cũng không nghĩ đến trước mặt Vân Nhi ân ái a!
Hừ, mới không tin đâu! Mặc kệ, ngươi bồi ta đi ra ngoài tìm phò mã, nếu nhìn trúng, dù hắn có thân phận gì đều cướp về. Nam Cung Vân nói ra lời kinh người, cũng không cảm thấy nói như vậy có gì không ổn, thần sắc cũng tràn ngập ý chơi đùa cùng chờ mong.
Ngải Vi vừa nghe, cái trán xẹt qua mấy hắc tuyến, vô ngữ đến cực điểm, đây là điều nữ tử cổ đại nên nói sao? Nàng cảm thấy so với nữ tử thế kỷ XXI hiện đại phóng khoáng hơn nhiều. Huống chi còn không thể nói phóng khoáng, quả thực giống thổ phỉ.
Vân Nhi, không được hồ nháo, đây là chuyện ngươi có thể làm sao? Khuôn mặt Nam Cung Dục tuấn dật tức khắc dở khóc dở cười, đây là một công chúa chưa lấy chồng nên nói sao? Con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi lại lạnh lẽo răn dạy nàng. Ách, cái kia, ta chỉ nói giỡn, nhị ca, ngươi đừng nóng giận! Nam Cung Vân vừa thấy sắc mặt Nam Cung Dục trở nên nghiêm túc lạnh nhạt, vội vàng sửa miệng, trong lòng có chút run rẩy. Nhị ca tuy thương nàng, nhưng cũng không cho phép nàng tùy tiện hồ nháo, điểm này nàng minh bạch. Nhìn biểu tình hắn nghiêm khắc, có điểm hối hận mình ham chơi quá mức tới nỗi nói năng lung tung.
Được rồi, ngươi đừng dọa Vân Nhi, hung dữ như vậy làm gì? Ngải Vi nhìn bộ dạng bọn họ, có chút khó hiểu, xem tình huống như thế nào? Sao giống như có điểm giống bộ dáng phụ thân dạy nữ nhi, bất quá, Nam Cung Dục thoạt nhìn có chút giống phụ thân nghiêm túc.
Nhị ca, ngươi đừng làm ta sợ, ta thật sự chỉ nói chơi. Nam Cung Vân nhìn đến Ngải Vi đứng một bên, nghĩ thầm, nhị ca sủng ái nhị tẩu nhất, nhị tẩu lên tiếng, hắn sẽ không lại mắng nàng? Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ phấn chấn, thần thái sáng láng nhìn thoáng qua Nam Cung Dục, vỗ vỗ bộ ngực, thở dài một hơi.
Nam Cung Dục tự nhiên biết biểu tình Nam Cung Vân, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thần thái tự nhiên mà nhìn các nàng liếc mắt một cái, thanh âm từ tính dễ nghe chậm rãi vang lên: Dù nói chơi cũng không được, phải chú ý thân phận của ngươi, họa từ miệng mà ra, ngươi không biết sao?
Ách, ta đã biết, về sau không nói bậy. Nam Cung Vân có chút hổ thẹn. Nàng tuy rằng là công chúa, nhưng có khi trong một số việc cũng không thể tự quyết định, tuy rằng một câu vui đùa, nhưng nếu bị người ta truyền âm ra ngoài kia, bị mất mặt chính là toàn bộ hoàng tộc.
Hảo, về sau chú ý chút,, chúng ta vào phòng đi. Ngải Vi nhìn thoáng qua Nam Cung Dục, cười nói. Một tay lôi kéo Nam Cung Vân, một tay lôi kéo Nam Cung Dục, tâm tình sung sướng hướng vào phòng.
Vương phi, bên ngoài có vị Hứa cô nương tìm người. Một thị vệ từ ngoài cửa lớn chạy vào, nhìn người trong phòng người lớn tiếng nói.
Hứa cô nương? Xác nhận tìm ta sao? Ngải Vi mới vừa ngồi trên giường nệm, có chút nghi hoặc khó hiểu lặp lại, nàng căn bản không quen biết người này. Ân... Đúng vậy, nàng thực xác định nói tìm người. Thị vệ kia lại lần nữa gật gật đầu trả lời.
Nếu tìm ta, vậy qua nhìn xem chuyện gì đi. Ánh mắt Ngải Vi hướng về phía Nam Cung Dục, nhíu mày nói.
Khi Ngải Vi tới đại sảnh chỉ thấy một vị nữ tử mặc váy hồng nhạt, người đang thậm thụt bên ngoài, tựa hồ đang xem gì đó. Ngải Vi đi vào đại sảnh, có chút tò mò nói Không biết cô nương là ai? Tìm ta có chuyện gì?
Gặp qua Vương gia, Vương phi, công chúa. Hứa Mộng Nhi quay đầu lại, đầu tiêm là sửng sốt, nàng không nghĩ tới Dục Vương và công chúa đều tới đây, hoàn hồn nhanh hành lễ.
Ngải Vi không nghĩ tới người này cư nhiên là Hứa Mộng Nhi, nàng nhớ rõ cùng nàng không có giao tình gì. Trừ lần đó ở trong tiệm tranh chấp, còn có trong cung... Thời điểm cũng không qua lại, có chuyện gì khiến nàng tự mình tìm tới phủ?
Miễn lễ, không biết Hứa cô nương tới tìm Vương phi bổn vương có chuyện gì? Nam Cung Dục lạnh nhạt nói, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ gần.
Lúc này Hứa Mộng Nhi chỉ si mê nhìn Nam Cung Dục tuấn dật, thần sắc tràn ngập yêu say đắm cùng tình ý dạt dào, một chút cũng không chú ý tới lời hắn nói.
Ngải Vi nhìn hoa si Hứa Mộng Nhi, hơi hơi nhíu mày, có chút không vui mà nói Không biết Hứa cô nương tìm bổn phi có chuyện gì?
Ha ha... Muốn, đương nhiên muốn. Biểu tình Nam Cung Dục sung sướng, bị nàng nói như vậy, thế nhưng không để bụng...
Nam Cung Vân đứng ở một bên cảm giác đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen, mặt buồn cười, tức giận bất bình mà nói: Nhị ca, nhị tẩu, ta còn ở nơi này, các ngươi có thể đừng kích thích ta như vậy?
A, kích thích cái gì? Ngải Vi dựa vào trong lòng ngực Nam Cung Dục có chút không rõ nguyên do hỏi, nghi hoặc nhìn Nam Cung Dục, lại nhìn về phía Nam Cung Vân, chờ đợi.
Ta hiện tại chỉ có một mình, các ngươi ở trước mặt ta ân ái, không phải kích thích ta sao? Miệng Nam Cung Vân đô đô, đương nhiên thần sắc tràn ngập bất mãn rất lớn rồi lại hâm mộ.
Ách, cái kia, ta không phải cố ý, ngươi đừng để ý! Ngải Vi vừa nghe lời Nam Cung Vân nói hùng hồn, có chút xấu hổ, nàng thực sự không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy nha, chỉ vừa mới bị Nam Cung Dục một bên đùa giỡn, tự nhiên liền có phản ứng. Cũng không nghĩ đến trước mặt Vân Nhi ân ái a!
Hừ, mới không tin đâu! Mặc kệ, ngươi bồi ta đi ra ngoài tìm phò mã, nếu nhìn trúng, dù hắn có thân phận gì đều cướp về. Nam Cung Vân nói ra lời kinh người, cũng không cảm thấy nói như vậy có gì không ổn, thần sắc cũng tràn ngập ý chơi đùa cùng chờ mong.
Ngải Vi vừa nghe, cái trán xẹt qua mấy hắc tuyến, vô ngữ đến cực điểm, đây là điều nữ tử cổ đại nên nói sao? Nàng cảm thấy so với nữ tử thế kỷ XXI hiện đại phóng khoáng hơn nhiều. Huống chi còn không thể nói phóng khoáng, quả thực giống thổ phỉ.
Vân Nhi, không được hồ nháo, đây là chuyện ngươi có thể làm sao? Khuôn mặt Nam Cung Dục tuấn dật tức khắc dở khóc dở cười, đây là một công chúa chưa lấy chồng nên nói sao? Con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ, rồi lại lạnh lẽo răn dạy nàng. Ách, cái kia, ta chỉ nói giỡn, nhị ca, ngươi đừng nóng giận! Nam Cung Vân vừa thấy sắc mặt Nam Cung Dục trở nên nghiêm túc lạnh nhạt, vội vàng sửa miệng, trong lòng có chút run rẩy. Nhị ca tuy thương nàng, nhưng cũng không cho phép nàng tùy tiện hồ nháo, điểm này nàng minh bạch. Nhìn biểu tình hắn nghiêm khắc, có điểm hối hận mình ham chơi quá mức tới nỗi nói năng lung tung.
Được rồi, ngươi đừng dọa Vân Nhi, hung dữ như vậy làm gì? Ngải Vi nhìn bộ dạng bọn họ, có chút khó hiểu, xem tình huống như thế nào? Sao giống như có điểm giống bộ dáng phụ thân dạy nữ nhi, bất quá, Nam Cung Dục thoạt nhìn có chút giống phụ thân nghiêm túc.
Nhị ca, ngươi đừng làm ta sợ, ta thật sự chỉ nói chơi. Nam Cung Vân nhìn đến Ngải Vi đứng một bên, nghĩ thầm, nhị ca sủng ái nhị tẩu nhất, nhị tẩu lên tiếng, hắn sẽ không lại mắng nàng? Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ phấn chấn, thần thái sáng láng nhìn thoáng qua Nam Cung Dục, vỗ vỗ bộ ngực, thở dài một hơi.
Nam Cung Dục tự nhiên biết biểu tình Nam Cung Vân, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thần thái tự nhiên mà nhìn các nàng liếc mắt một cái, thanh âm từ tính dễ nghe chậm rãi vang lên: Dù nói chơi cũng không được, phải chú ý thân phận của ngươi, họa từ miệng mà ra, ngươi không biết sao?
Ách, ta đã biết, về sau không nói bậy. Nam Cung Vân có chút hổ thẹn. Nàng tuy rằng là công chúa, nhưng có khi trong một số việc cũng không thể tự quyết định, tuy rằng một câu vui đùa, nhưng nếu bị người ta truyền âm ra ngoài kia, bị mất mặt chính là toàn bộ hoàng tộc.
Hảo, về sau chú ý chút,, chúng ta vào phòng đi. Ngải Vi nhìn thoáng qua Nam Cung Dục, cười nói. Một tay lôi kéo Nam Cung Vân, một tay lôi kéo Nam Cung Dục, tâm tình sung sướng hướng vào phòng.
Vương phi, bên ngoài có vị Hứa cô nương tìm người. Một thị vệ từ ngoài cửa lớn chạy vào, nhìn người trong phòng người lớn tiếng nói.
Hứa cô nương? Xác nhận tìm ta sao? Ngải Vi mới vừa ngồi trên giường nệm, có chút nghi hoặc khó hiểu lặp lại, nàng căn bản không quen biết người này. Ân... Đúng vậy, nàng thực xác định nói tìm người. Thị vệ kia lại lần nữa gật gật đầu trả lời.
Nếu tìm ta, vậy qua nhìn xem chuyện gì đi. Ánh mắt Ngải Vi hướng về phía Nam Cung Dục, nhíu mày nói.
Khi Ngải Vi tới đại sảnh chỉ thấy một vị nữ tử mặc váy hồng nhạt, người đang thậm thụt bên ngoài, tựa hồ đang xem gì đó. Ngải Vi đi vào đại sảnh, có chút tò mò nói Không biết cô nương là ai? Tìm ta có chuyện gì?
Gặp qua Vương gia, Vương phi, công chúa. Hứa Mộng Nhi quay đầu lại, đầu tiêm là sửng sốt, nàng không nghĩ tới Dục Vương và công chúa đều tới đây, hoàn hồn nhanh hành lễ.
Ngải Vi không nghĩ tới người này cư nhiên là Hứa Mộng Nhi, nàng nhớ rõ cùng nàng không có giao tình gì. Trừ lần đó ở trong tiệm tranh chấp, còn có trong cung... Thời điểm cũng không qua lại, có chuyện gì khiến nàng tự mình tìm tới phủ?
Miễn lễ, không biết Hứa cô nương tới tìm Vương phi bổn vương có chuyện gì? Nam Cung Dục lạnh nhạt nói, toàn thân tản ra hơi thở người sống chớ gần.
Lúc này Hứa Mộng Nhi chỉ si mê nhìn Nam Cung Dục tuấn dật, thần sắc tràn ngập yêu say đắm cùng tình ý dạt dào, một chút cũng không chú ý tới lời hắn nói.
Ngải Vi nhìn hoa si Hứa Mộng Nhi, hơi hơi nhíu mày, có chút không vui mà nói Không biết Hứa cô nương tìm bổn phi có chuyện gì?
/74
|